Câu Chuyện Hồ Đồ

Chương 56




Đầu tiên Ôn Vãn bị động tác của Chu Hiển Thanh làm cho mặt đỏ ửng, tiếp đó bị anh mập mờ giải thích cho bị sặc, che miệng lại ho khan một hồi mới nói: "Em đừng trêu chọc anh ấy."

Thấy dáng vẻ Cố Minh Sâm giống như đang đối đầu với đại địch, trong lòng cô chỉ còn dư thổn thức, bình tĩnh giúp anh giới thiệu: "Đây là Chu Hiển Thanh, Con trai của cha dượng."

Cố Minh Sâm với Tiêu Tiêu đều là sững sờ, nhất thời không kịp phản ứng từ trong miệng Ôn Vãn : “Cha dượng”.

"Cố Minh Sâm, Tiêu Tiêu, bạn chị." Ôn Vãn chỉ chỉ hai người, giới thiệu tùy ý, Cố Minh Sâm lại bị hai chữ "bạn bè" của cô chọc giận gần chết. Dầu gì cũng là chồng trước chứ? Quan hệ so với bạn bè hình như xa qua rồi.

Chu Hiển Thanh khóe miệng chứa đựng nụ cười, tùy ý cùng hai người gặp mặt, lúc nhìn tới Minh Sâm ánh mắt cổ cổ quái quái : "Thì ra là anh chính là Cố Minh Sâm, nghe danh đã lâu."

Mặt Cố Minh Sâm lạnh lùng cùng anh bắt tay, cảm giác lời của tiểu tử này có ý khác liền nghe đối phương nói: "Sớm như vậy liền chạy tới, bạn gái của anh không có ý kiến sao?"

Sắc mặt Cố Minh Sâm trầm xuống, cười nhạt nói: "Chu tiên sinh thật biết nói đùa, không ai sánh nổi vị trí của Ôn Vãn trong lòng tôi."

Chu Hiển Thanh"Oh" một tiếng, vừa cười vừa hỏi ngược lại: "Cố tiên sinh đây là không để ý đến chuyện Ôn Vãn vừa làm?"

Cố Minh Sâm đã hoàn toàn mặt lạnh, nếu không phải tiểu tử này là “em trai” tren danh nghĩa của Ôn Vãn , anh đã sớm không khách khí.

Tiêu Tiêu nhìn bộ dạng hai người đàn ông này , hơi nhếch khóe môi lên, lần này có trò hay để xem. Tiêu Tiêu tới ngồi xuống bên cạnh Ôn Vãn, nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô một cái: "Không có sao chứ?"

Ôn Vãn lắc đầu một cái, cô muốn hỏi một chút tình hình của Tiêu Tiêu gần đây, nhưng thấy hai người đàn ông này nhất thời không tiện mở miệng, không thể làm gì khác hơn là trực tiếp lấy cái chén trong tay Chu Hiển Thanh: "Tự chị ăn đi, cũng không phải là tay chân bị thương."

Chu Hiển Thanh không ép buộc cô, từ trong trong bình giữ nhiệt múc một chén canh ra ngoài, nói: "Đây là canh dì cố ý nấu cho chị, dì nói khi còn bé chị sợ uống thuốc nên rất thích uống thứ này, nếm thử một chút."

Ôn Vãn nhìn bình giữ nhiệt, ánh mắt khẽ ảm, lông mi rất nhanh rũ xuống: "Không uống được nữa."

Trong phòng bệnh cực kỳ an tĩnh, mọi người ở đây đều không phải là người ngoài, biết rõ Lâm Hữu Trân bỏ rơi Ôn Vãn khi còn bé, việc làm này không phải nói một hai câu là có thể tha thứ được.

Chu Hiển Thanh cầm chén của cô đặt xuống, hai tay chống ở mép giường cuối xuống, liếc xéo cô một cái: "Cần gì chứ? Em không tin chị hận dì mà lòng vẫn thoải mái, cuối cùng thì cũng chỉ la hai người tổn thương lẫn nhau."

Cố Minh Sâm vẫn luôn nhìn Chu Hiển Thanh không vừa mắt, hơn nữa lại thấy hành động thân mật của Chu Hiển Thanh hoàn toàn không để anh vào trong mắt, tiến lên một bước nghiêm nghị nói: "Chuyện củaTiểu vãn không cần ngươi chen miệng vào, để cho cô ấy an tâm dưỡng thể trước đã."

Chu Hiển Thanh nhướng mày, tà tà nâng lên môi: "Có phải Cố tiên sinh đã quên anh và Ôn Vãn ly hôn rồi không, tôi nhắc cho anh nhớ người không có tư cách đứng đây nhất chính là anh đấy” .

Cố Minh Sâm bị lời nói của Chu Hiển Thanh tức muốn hộc máu, Ôn Vãn giương mắt nhìn hai người, day day huyệt thái dương: "Hai người thật sự là đến thăm bệnh nhân hay sao?"

Cố Minh Sâm nhìn ánh mắt hơi khiêu khích kia, không thể không nhìn khiêu khích lại .

Chu Hiển Thanh xưng hô Lâm Hữu Trân là dì , hơn nữa hai người lại không có máu mủ, Ôn Vãn giới thiệu đã nói hắn là con trai của cha dượng, nhưng khi nhìn bộ dạng này của hắn ta, rõ ràng đối với Ôn Vãn không chỉ đơn thuần là chị em.

Anh híp híp mắt, ngược lại không nói gì, chỉ là trong lòng quyết định sẽ điều tra đối phương cho thật kỹ càng, một bên đề phòng Hạ Trầm, bên này cũng không thể phớt lờ hắn ta.

Ôn Vãn không biết trong lòng Cố Minh Sâm đang có nhiều suy nghĩ biến thái vậy , chủ động nói: "Anh không phải về công ty?"

Cố Minh Sâm gật đầu một cái, âm thanh lập tức mềm dịu: "Tối nay mẹ sẽ đến thăm em , anh đi trước, có chuyện gọi điện thoại cho anh."

Nói thì như vậy, trong lòng anh cũng biết tất nhiên Ôn Vãn sẽ không điện thoại cho anh , liếc nhìn Chu Hiển Thanh một cái, nhíu mày rồi rời đi.

Chu Hiển Thanh chờ anh vừa đi xong, lập tức xùy mà cười lên tiếng: "Sớm biết có ngày hôm nay sao lúc trước còn như thế, hiện tại thừa lúc vắng mà vào, đúng là không biết sĩ diện."

Ôn Vãn bị Chu Hiển Thanh làm cho chọc cười: "Anh ấy làm gì mà bị em ghét thế."

Chu Hiển Thanh chợt không cười nữa, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

Nếu cười một chút thì trông gương mặt của anh còn có chút đơn thuần, lúc này bộ dạng nghiêm túc trông hơi có vẻ dọa người, Ôn Vãn cũng không khỏi nghiêm chỉnh lại, chỉ nghe anh từng chữ từng chữ nói: "Tất cả ai khi dễ chị, đều sẽ đòi lại từng người một."

Ôn Vãn nhìn cặp mắt đen của anh, đột nhiên cảm thấy có cái gì không đúng, nhưng cô không dám loạn tưởng, chê cười ánh mắt dời đi chỗ khác: "Sống nhiều năm như vậy chị mới biết có một đứa em trai thật tốt."

Chu Hiển Thanh nhìn cô nhíu nhíu mày, giống như là muốn nói gì, cuối cùng liếc nhìn Tiêu Tiêu, lại mím môi không có nói gì thêm.

-

Chu Hiển Thanh đợi đến buổi trưa mới rời khỏi, ở nước ngoài Chu gia là một gia tộc lớn, lần này anh và Lâm Hữu Trân đồng thời trở về là muốn ở trong nước phát triển, hiện tại chính là kỳ khảo sát, mỗi ngày đều phải vội vàng cho kịp kế hoạch.

Tiêu Tiêu chờ anh đi, rốt cuộc có cơ hội cùng Ôn Vãn tán gẫu: "Em trai này của cậu hình như có chút kỳ quái."

Ôn Vãn như có điều suy nghĩ liếc nhìn cửa phòng bị khép lại, lắc đầu xóa di cái ý niệm quái dị trong đầu: "Nghe nói khi còn bé mẹ cũng không ở bên cạnh, cũng rất đáng thương, sau lại gặp gỡ. . . . . ."

Ôn Vãn không có gọi Lâm Hữu Trân là mẹ, mà là dùng"Cô" thay thế: "Sau lại gặp gỡ cô, nghe nói coi nó như con trai ruột, đại khái chỉ là muốn giúp mình thôi."

Tiêu Tiêu nghi ngờ nhìn chằm chằm Chu Hiển Thanh biến mất ở cửa một hồi, cuối cùng cũng lắc đầu một cái: "Đại khái là vậy. Đúng rồi. . . . . . Anh ta không có làm khó cậu chứ?"

Đương nhiên là Tiêu Tiêu đang ám chỉ Hạ Trầm, Ôn Vãn mới vừa bình tĩnh lại dâng lên cảm giác khó chịu, nhưng cô không biết nên nói gì sau cuộc đối thoại không mặn không nhạt kia , tuy nhiên có vẻ như cô và Hạ Trầm đã không còn quan hệ gì rồi.

Tiêu Tiêu nắm tay của cô, không nhịn được than thở: "Không sao, đứa bé sau này vẫn sẽ có lại, nếu lúc này sinh cũng không tiện. Bà mẹ độc thân rất vất vả ."

Sắc mặt Ôn Vãn không được tốt, nhưng vẫn cố gắng cười cười, hỏi ngược lại cô: "Cậu thì sao? Hạ uyên hiểu lầm cậu‘ mang thai ’, có làm sao khồng?"

Tiêu Tiêu nhớ tới cái này liền trợn mắt nhìn thẳng, tức giận nói: "Đừng nói nữa, mình lớn như vậy còn chưa gặp qua người đàn ông nào như vậy!"

Ôn Vãn nhìn vẻ mặt của Tiêu Tiêu tràn đầy căm phẫn, cho là có chuyện lớn xảy ra, ai biết nghe Tiêu Tiêu kể tiếp cô quả thật dở khóc dở cười. Tiêu Tiêu nói: "Anh trực tiếp lái xe đến công ty, lúc mình đang họp, tiểu Vãn cậu biết mình vẫn muốn chức vị Tổng giám đốc này! Ngày đó sẽ chờ kết quả, thế mà anh xông tới không nói hai lời liền đem mình vác đi rồi."

Ôn Vãn tưởng tượng bộ dạng ốm yếu của Hạ Uyên vác Tiêu Tiêu lên vai, cảm thấy có chút khó tin.

Tiêu Tiêu nhìn sắc mặt cô cũng biết, giơ tay lên: "Không sai, có phải cậu đang nghĩ anh ta sẽ không vác mình nổi phải không? Mình cho cậu biết anh ta giả bọ đấy, sức lực lớn không nói, tính khí cũng hoàn toàn khác nhau. Bộ dáng thân sĩ trước kia đều là giả đấy."

Ôn Vãn nửa buổi nghe xong lại không thấy trọng điểm ở đâu: "Anh ta gánh cậu đi đâu?"

Tiêu Tiêu tức giận tới mức cắn răng: "Cục dân chính!"

Ôn Vãn buồn cười, vẫn là không nhịn được: "Các cậu kết hôn?"

"Kết hôn cái rắm ." Tiêu Tiêu nhất thời kích động liền văng tục, cái miệng nhỏ thở hổn hển lấy hơi, "Anh ta trực tiếp về nhà hỏi hộ khẩu đâu, nhưng mà mình lại nói cho anh ta biết mình không có mang thai."

Ôn Vãn bình tĩnh nhìn trước mặt cô, ánh mắt Tiêu Tiêu trở nên cô đơn, giọng nói cũng lộ ra thê lương: "Tiểu vãn, mình vừa cự tuyệt anh ấy, vừa nghĩ tới anh ấy và cô gái kia liền không chịu nổi. Hơn nữa cậu biết không? Cô gái kia đi tìm mình."

Ôn Vãn cả kinh: "Sẽ không bị cô ta khích bác thành công chứ?"

Tiêu Tiêu trầm mặc, một hồi lâu mới ngẩng đầu nhìn cô: "Tiểu Vãn, cô ta chỉ đến cho mình xem bộ mặt thật của Hạ Uyên. Trước kia chúng ta cảm thấy Hạ Trầm là người không ra gì, nhưng bây giờ so sánh , cậu mới có thể phát hiện Hạ Trầm còn là một người đàn ông tốt chán."

Ôn Vãn không thể nói được gì, Tiêu Tiêu trầm ngâm chốc lát, nói: "Còn nhớ rõ trước kia cậu nói Hạ Đình Diến bị hạ độc không, đúng, đều là Hạ Uyên làm. Hạ Đình Diễn luôn tin cậy Hạ Uyên, mà anh ta lại làm thế đối với một đứa trẻ, còn cố tình cái gì cũng không biết, từ trước đến nay Hạ Trầm bị nghi ngờ nhưng không phải là anh ta làm. Còn có ông Hạ chết đi, cũng là do Hạ Uyên làm ra , anh tạo ra quá nhiều nghiệt rồi."

Ôn Vãn nhìn hốc mắt Tiêu Tiêu hơi đỏ lên , đưa tay ôm bả vai phát run của cô, hồi lâu mới nói: "Nếu anh ta là người ác độc vậy, cậu cũng cự tuyệt anh ta, vậy cậu khổ sở cái gì?"

Tiêu Tiêu cắn môi, hồi lâu mới nhỏ giọng nói: "Mình không bỏ được, rất không có tiền đồ có đúng không, người như vậy mà mình cũng yêu."

Ôn Vãn nhìn ngoài cửa sổ cỏ xanh mơn mởn đầy sức sống, khe khẽ thở dài: "Trong tình yêu nào có tiền đồ hay không tiền đồ , nếu cậu là người có thể kiểm soát được tình yêu, thì đó mới là đáng sợ."

Cặp mắt Tiêu Tiêu sương mù nhìn tới trước Ôn Vãn, không nhịn được hỏi cô: "Vậy cậu vẫn thích anh ta sao?"

Đã trải qua nhiều như vậy, không còn là vấn đề yêu hay không yêu nữa.

Ôn Vãn cười cười không trả lời.

Tiêu Tiêu nhìn cô một hồi, đưa tay cho cô một ôm cái: "Tiểu Vãn, nếu té ngã, chúng ta cùng nhau bò dậy. Cõi đời này đàn ông nhiều như vậy, không có đàn ông Hạ gia thì chúng mình cũng không chết được."

Ôn Vãn mím môi cười khẽ: "Mới vừa rồi cậu còn ám hiệu với tớ Hạ Trầm là người tốt mà.

Tiêu Tiêu cảm thấy khó xử, phất phất tay: "Làm như mình nói xằng bậy vậy, mình khẳng định cậu sẽ gặp được người yêu cậu đến tận xương tủy. Thầy bói đều nói cậu có số đào hoa đấy."

Ôn Vãn bị lời của cô chọc cho cười không ngừng: "Cậu chém gió thật đấy."

"Người nào nói bậy, tớ nói thật đấy."

". . . . . ."

-

Tiêu Tiêu không làm gì thì sẽ đến Ôn Vãn, hai người hi hi ha ha, thật ra thì cùng cuộc sống trước kia không có khác nhau bao nhiêu, nhưng ngầm thỏa thuận với nhau không nhắc đến tên hai người đàn ông này.

Thân thể Ôn Vãn khôi phục rất nhanh, đến thời điểm xuất viện, Lâm Hữu Trân kiên trì muốn cô trở về Chu gia ở. Ôn Vãn không muốn đi, bị người mẹ từ bỏ nhiều năm như vậy, muốn cô lập tức tiếp nhận đối phương thật sự quá ép buộc làm khó người khác.

Lâm Hữu Trân cũng biết tâm tư của con gái, thử thăm dò nói: “Bây giờ con là bệnh nhân , phải phục vụ tốt, một người ở đâu được?"

Tiêu Tiêu suy nghĩ một chút, đứng ở bên Lâm Hữu Trân nói: "Dì tương đối có kinh nghiệm, cậu đừng làm khó dì nữa."

Chu Hiển Thanh đã trực tiếp đến giúp đỡ thu dọn đồ đạc, không nói hai lời liền đem túi hành lý đưa cho tài xế.

Ôn Vãn còn đang do dự, nhìn người mẹ mặt mũi già nua đáy lòng vẫn là hơi có chút xúc động, mấy người đang giằng co không xong, cửa phòng bệnh bị người đẩy ra.

Ôn nhìn người đến, đầu ngón tay không khỏi khẽ run lên, mấy ngày không thấy, gặp lại anh trái tim vẫn như cũ đau nhức.

Hạ Trầm ăn mặc âu phục đơn giản , áo sơ mi trắng, cổ áo được ủi thẳng tắp, mặt mày mang theo vẻ mệt mỏi nhàn nhạt, ánh mắt quét qua cô một lần, lập tức trở nên thâm trầm.

Trong phòng an tĩnh không có người nói chuyện, ánh mắt của mọi người đều dừng lại ở hai người, là Hạ Trầm mở miệng trước : "Có thể cùng anh nói chút chuyện riêng được không?"

Chu Hiển Thanh không biết vì sao sao liền nghiêng người đứng trước Ôn Vãn, âm điệu lạnh lẽo: "Còn có thể có chuyện gì sao, chuyện này nên nói sớm đã nói xong rồi."

Hạ Trầm cũng không nhìn anh, ánh mắt lướt qua anh đầu vai, ngoan cường nhìn chăm chú vào Ôn Vãn.

Ôn Vãn nắm chặt quả đấm, ngón tay chạm đến ngón áp út lạnh lẽo, vẻ mặt chợt bình thường trở lại: “Được."