Câu Chuyện Hồ Đồ

Chương 60




Lời của quản gia vừa nói xong, cả căn phòng hoàn toàn lâm vào tĩnh mịch, ông không dám nhìn sắc mặt của Hạ Trầm, lặng lẽ bước ra khỏi cửa: "Tôi xuống dưới lầu xem một chút ——"

Hạ Trầm không đáp lại ông, vẫn im lặng. Quản gia vừa mới đi hai bước, sau lưng liền truyền đến một tiếng vang thật lớn, ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn thấy dưới chân Hạ Trầm đầy mảnh vụn vỡ thủy tinh, còn trên bàn tay anh thì máu đang nhỏ từng giọt.

Ông lo lắng chạy tới: "Tiên sinh,không sao chứ?" Thật sự ông không biết phải khuyên như thế nào, nhìn Ôn Vãn tuy bề ngoài yếu đuối nhưng bên trong rắn còn hơn cả thép, tiên sinh cũng không phải là dạng người dễ mất kiểm soát như vậy, hai người này. . . . . . Rõ ràng lọt vào tử cục.

Quản gia cuống quít đi xuống lầu dưới lấy hòm thuốc, ai biết chỉ trong chớp mắt, đã không còn thấy bóng người.

Hạ Trầm lái xe đến Chu gia, vết thương đau đớn ở lòng bàn tay ma sát với tay lái, thấm ướt lên hết cả , nhưng anh làm như không thấy .

Trong đầu quá loạn, chỉ còn dư một ý niệm, anh phải gặp được cô, anh không tin cô lại là ngươi nhẫn tâm như vậy? Đã từng bên nhau rất ngọt ngào, rõ ràng cô là người rất dễ mềm lòng, sẽ không nhẫn tâm hành hạ anh như vậy.

Yêu cầu kia, rõ ràng chính là muốn anh cả đời không gặp cô

Đến vườn Chu gia, xa xa liền nhìn thấy có người mang hành lý, vừa nhìn thì biết chính là công ty chuyên dọn nhà. Hạ Trầm bắt được người trong vườn , há mồm liền hỏi: "Chu Hiển Thanh ở đây?"

Người nọ quan sát anh một cái: "Anh là ai?"

Hạ Trầm híp mắt, lực đạo trên tay đã không tự chủ tăng thêm một chút, gằn từng chữ một: "Tôi hỏi Chu Hiển Thanh ở đây?"

Người này coi như cũng có thân hình chắc chắn, đều là làm công việc thể lực đương nhiên sẽ không gầy yếu, nhưng dưới mắt bị Hạ Trầm bóp cổ một cái cái sức lực rất mạnh, anh ta há miệng run rẩy nói: "Tôi không biết, ngay cả người chủ mướn tôi tới đây."

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến. Lâm Hữu Trân bọc áo choàng từ trong nhà đi ra, bà đứng ở trên bậc thang, khóe miệng chứa đựng nụ cười không rõ: "Hạ tiên sinh làm gì vậy?"

Hạ Trầm thả tay người kia ra, giọng nói đã gần như đóng băng: "Tôi muốn gặp Ôn Vãn."

Lâm Hữu Trân cười càng thêm rực rỡ : "Hạ tiên sinh gấp gáp như vậy sợ chuyện gì , ta thật đúng là không biết ngượng ngùng, tiểu Vãn đã không còn ở Thanh Châu này nữa."

Ánh mắt Hạ Trầm lạnh lẽo, sắc bén quan sát vẻ mặtv Lâm Hữu Trân . Dáng vẻ của bà ấy không giống như là nói dối, hơn nữa từ đầu đến cuối cũng không trông thấy Chu Hiển Thanh, cho dù trạm xe lửa với sân bay đều có người của anh, nhưng nếu như Ôn Vãn thật có lòng rời đi, thì bằng mọi cách cô sẽ đi cho bằng được.

"Chu Hiển Thanh dẫn cô ấy đi đâu?" Anh hỏi câu này trong thâm tâm vừa đau mà vừa muốn phát điên, vừa nghĩ tới Ôn Vãn cùng Chu Hiển Thanh rời đi, cô nam quả nữ, trên đường đi không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

Lâm Hữu Trân từng bước một bước xuống bậc thang, đi đến anh gần một chút, dò xét thấy đôi mắt hỏa khí của anh, tâm tình trong nháy mắt khá hơn nhiều: "Ai biết được? Người trẻ tuổi làm gì thì người già như ta làm sao biết được, tâm tình của tiểu Vãn lại không tốt, muốn đi giải sầu đây đó."

Hạ Trầm khí lạnh đứng ở đó, anh biết Lâm Hữu Trân cố ý chọc giận anh, thế thì bà ấy đã đạt được mục đích rồi.

Lâm Hữu Trân đứng bên cạnh anh, bỗng nhiên lại nói: "Chỉ là, Hạ tiên sinh, vào thời điểm này đáng lẽ cậu nên giúp chị dâu của cậu mới phải? Tình trạng của cô ấy không quá tốt nhỉ, trước kia một lòng bảo vệ , lúc này đáng lẽ ra cũng phải làm như vậy chứ?"

Hạ Trầm liếc bà, cũng không để ý đến lời của bà, ngược lại nói: "Tôi muốn tìm cô ấy, chắc chắn sẽ có cách, tốt nhất Chu Hiển Thanh đừng động đến thứ không thuộc về mình, nếu không, đừng trách tôi."

Lâm Hữu Trân thấy ánh mắt anh dấy lên tia sắc bén, đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó không khỏi cười lạnh thành tiếng: "Đến tột cùng ngươi lấy dung khí ơ đâu ra tiểu Vãn sẽ tha thứ cho ngươi? Hiển Thanh so với ngươi còn mạnh gắp tram ngàn lần, ít nhất nó đối với tiểu Vãn là toàn tâm toàn tính, trong lòng chẳng có người phụ nữ nào khác."

Hạ Trầm lạnh nhạt nhìn nhìn bà, cười càng thêm lạnh nhạt: "Bác Lâm, đến tột cùng là tiểu Vãn được Chu Hiển Thanh chú ý, vậy thì bác được lợi gì? Hoặc là nói, bác nhắm vào Chu gia?"

Trên mặt Lâm Hữu Trân quẫn bách, nhưng lại không lộ ra điều gì, nghiêng người tránh tầm mắt thâm trâm của anh: "Mặc kệ bên nào, ít nhất Hiển Thanh sẽ đối xử tốt với tiểu Vãn. Cả đời người phụ nữ chỉ có mong ước tột cùng nhất là được người đàn ông đối xử tốt với mình."

Cô là người từng trải , sâu trong nội tâm cũng không phủ nhận mình trọng vật chất, ban đầu bỏ con gái lại bà rất có lỗi, bây giờ bà muốn thay cô thu xếp chuyện hôn nhân trong tương lai để chuộc lỗi.

Bà nhàn nhạt liếc nhìn Hạ Trầm, giọng châm chọc nói: "Hạng người như cậu, ban đầu cho nó một tình yêu oanh oanh liệt liệt, nhưng cuối cùng là két quả gì đây?"

Hạ Trầm nhíu nhíu mày, Lâm Hữu Trân cho là anh sẽ không có điều gì để nói, anh chợt kiên định khạc ra một câu: "Nếu như vậy thì tiểu Vãn sẽ tiếc nuối cả đời."

Lâm Hữu Trân sững sờ, Hạ Trầm lễ phép gật đầu một cái: "Bác Lâm, bây giờ bác và cháu cùng một là dạng người, tự cho là muốn tốt cho cô, nhưng thật ra cô ấy cần gì, bác cũng không biết. Tạm biệt bác"

Sau khi Hạ Trầm đi, Lâm Hữu Trân đứng tại chỗ hồi lâu cũng không nhúc nhích, Ôn Vãn cần gì? Đúng là bà không nghĩ tới điều này, chẳng lẽ bà tìm một người phù hợp với cô là sai sao?

-

Chuyện tiến triển cũng không thuận lợi, sân bay cùng trạm xe lửa không có tin tức gì, những điều này Hạ Trầm cũng đoán được. A Tước báo cáo anh xong, sau đó bổ sung: "Không ngoại trừ Chu Hiển Thanh dẫn cô đến thành thị rồi đổi xe, như vậy rất khó khăn tìm ra."

Hạ Trầm nâng nâng tay: "Tiếp tục theo dõi Lâm Hữu Trân, Chu Hiển thanh nhất định sẽ liên lạc với bà ấy."

A Tước gật đầu một cái, chần chừ chưa đi, Hạ Trầm xoay người lại nhìn anh một cái: "Còn có việc?"

"Tưởng Thắng bên kia, mặc kệ thật? Nghe nói sắp mở phiên tòa, nếu như cô ấy đem toàn bộ mọi chuyện nói ra, đồ sứ buôn bán Hạ gia . . . . . ." Anh nói một nửa dừng lại, một năm nay Hạ gia liên tiếp gặp chuyện không may, gia nghiệp đã không lớn bằng lúc trước, nếu không phải còn có lửa nhỏ, chỉ sợ sớm đã thành tro tàn.

Bị người làm khó những năm này Hạ Trầm vẫn liều mạng chèo chống, đáng tiếc vẫn là bị người nhà họ Hạ hiểu lầm thành như vậy, A Tước tức giận: "Chính cậu là người quá nặng nghĩa khí."

Hạ Trầm giống như là đang nghe mà cũng như không nghe, A Tước cũng đoán không ra anh đang nghĩ cái gì, lại tăng thêm giọng nói: "Lần trước Tưởng Thắng bị công kích, ngộ nhỡ cô ấy nhất thời bị kích thích, xoay người lại liên hiệp với Hạ Uyên đối phó với chúng ta."

Hạ Trầm cũng không có dáng vẻ gì, trầm mặc như trước không có trả lời ngay, A Tước đợi một hồi lâu, chỉ nghe anh phân phó nói: "Đình Diễn bên kia, phải lừa gạt một chút, đưa đi Anh Quốc thôi."

A Tước tích tụ khó dằn, một tiếng thở dài rồi nghe anh an bài: "Được."

Dù sao Đình Diễn cũng là con trai duy nhất của Hạ Phong, Hạ Trầm cũng không thể nào vứt bỏ được.

Nhất thời không tìm được Ôn Vãn, Hạ Trầm thay đổi không ít, thậm chí còn lấy lòng những người đã đắc tội trước kia, bởi vì muốn lấy tin tức sớm nhất của cô. Nhưng thời gian chờ đợi khá dài, Hạ Trầm dứt khoát không đến công ty, A Tước sắp bị tức chết: "Rốt cục cậu muốn thế nào đây? Đây mà là cậu sao? Vì phụ nữ mà biến cậu thành như vậy."

Hạ Trầm nhắm mắt không nói, ngồi ở trong phòng nửa ngày không trả lời.

Cuối cùng A Tước cũng nổi giận: "Tùy cậu, nếu cả đời không tìm được Ôn Vãn, thì cậu cứ như vậy luôn đi."

Hạ Trầm nghe tiếng bước chân nặng nề xuống lầu, lúc này mới chậm rãi mở ra đôi mắt thâm thúy.

Gian phòng này vốn là phòng của Hạ Phong, anh là người yêu thích hội họa, còn rất đam mê. Những thứ đồ này tất cả đều là của sinh mạng của anh, Hạ Trầm cũng giúp anh bảo quản. Thời gian qua lâu, sẽ tới đây đợi một hồi, nhớ tới đã từng cùng Phong ở Tam Giác Vàng trải qua những chuyện kia, vào sinh ra tử, chuyện gì cũng chia sẻ.

Nhưng là bây giờ, đợi ở chỗ này nhưng mà một chút cảm giác an ủi cũng không có.

Trước kia anh không hiểu ái tình, cùng mẹ ở hộp đêm lớn lên, thường thấy nam nam nữ nữ gặp dịp thì chơi, sau đó lại thấy Hạ Phong và Tưởng Thắng yêu nhau nên rất hâm mộ. Phần lớn anh gặp phụ nữ cũng chỉ đùa giỡn, họ cũng chỉ vì tiền của anh thôi, xem đi, trên cái thế giới này giữa nam nữ chẳng qua cũng chỉ là như thế, cho nên anh mới vẫn cảm thấy, Tưởng Thắng khác với những nguwoif phụ nữ khác .

Nhưng anh nhìn lầm, người phụ nữ kia tâm kế đa đoan, ban đầu đối với Hạ Phong cũng không phải là đơn thuần.

Anh lại nghĩ tới Ôn Vãn, nghĩ tới thân thể cô gầy yếu mà lại đi đỡ đạn thay anh, cô thương yêu anh như vậy , anh rốt cuộc đã làm gì với cô để ra nông nỗi này .

Thật là, đáng chết.

-

Thời gian ngày lại ngày trôi qua, hai người này going như mất tích, thẻ tín dụng cùng với những chi tiêu sinh hoạt đều không tra ra được, chẳng lẽ đi vào rừng sâu núi thẳm? Nghĩ đến đây, Hạ Trầm lập tức nghĩ tới cậu của Ôn Vãn, người khác Ôn Vãn có thể không thèm để ý, nhưng cậu là người thân nhất của cô, nhất định có liên lạc.

Hạ Trầm nghĩ tới đây liền xuất phát sớm, sáng sớm chạy tới nông thôn. Không ngờ cậu còn nhận ra anh, thấy anh liền nhiệt tình thu xếp: "Hạ tiên sinh, mau vào ngồi."

Hạ Trầm bị ông gọi cho ngơ ngẩn, cậu cười híp mắt nói: "Tiểu Vãn đã nói cho ta biết."

Hạ Trầm không để ý tới điều khác, khẩn trương hỏi: "Lúc nào cô ấy gọi điện thoại cho cậu?"

Lời ra khỏi miệng, lúc này mới phát hiện ra giọng mình khàn đến lợi hại, cậu liền pha trà cho anh, nói: "Tiểu vãn cho em gái đi học nghề ở Thanh Châu. Lần đó gặp mặt nó nói thật với ta, đã chia tay với Minh Sâm rồi, còn nói gặp được người tốt, cảm giác rất thỏa mãn."

Hạ Trầm sững sờ nghe, cũng không biết đáp lại gì.

Cậu còn nói: "Sau lại không bao lâu nó gọi điện thọa tới, nói cậu cầu hôn với nó, nói mình rất hạnh phúc. Hạ tiên sinh, ta chưa từng nghe tiểu vãn cười vui vẻ như vậy, nó hạnh phúc thật, ta mừng thay cho nó, cám ơn cậu."

Hạ Trầm cảm giác trong lòng nặng trĩu, câu này"Cám ơn" giống như là tăng thêm gánh nặng trong lòng anh.

Ban đầu ở Italy cầu hôn với cô, cô lộ ra vui vẻ cùng mừng rỡ, đối với anh mà nói chỉ là một cảm giác thỏa mãn mà thôi, lại không nghĩ rằng này điều này lại mang cho cô ý nghĩa lớn trong đời.

Anh đúng là tệ thật, tiểu Vãn khát khao hạnh phúc như vậy, mà anh lại chưa bao giờ để tâm đến.

Cậu Ôn vãn không nhìn ra sắc mặt anh có điểm không đúng, còn chuẩn bị đứng dậy lấy đồ ăn cho anh: "Sáng sớm đã tới , khẳng định là chưa ăn gì, ta đi làm một bát mì."

Hạ Trầm ngăn ông lại, lúc nói chuyện giọng nói càng thêm khàn khàn: "Gần đây cô ấy có hay gọi điện không?"

Cậu Ôn Vãn sửng sốt, lúc này mới nghe ra không đúng , hướng anh đối diện ngồi xuống: "Có, mấy ngày trước có gửi tiền cho ta, hai người cãi nhau?"

Hạ Trầm không phản bác được, thậm chí cũng không dám nhìn thẳng cậu, ánh mắt ân cần, hàm hồ gật đầu một cái: "Cháu chọc giận cô ấy rồi, cô ấy bỏ đi hai ngày rồi, đều không nhận điện thoại của cháu."

Cậu đơn thuần cười ra tiếng: "Ta còn tưởng rằng là chuyện lớn gì, tiểu Vãn là người có tâm mềm mỏng, sẽ không để bụng chuyện quá lâu. Trở lại liền hết chuyện, điện thoại gọi không được sao, ta hôm qua ta còn điện được, là tắt máy."

Trái tim Hạ Trầm đập thình thịch, bắt được tia hy vọng cuối cùng: "Hóa đơn gửi tiền vẫn còn chứ?"