Câu Dẫn Không Thương Lượng

Chương 32




Gian phòng chỉ có một cửa sổ nhỏ, cửa sổ còn có song sắt. Vì là nhà kho, trên đất vương vãi đinh, búa … mùi trong phòng cũng rất khó ngửi.

Tiểu Câu dựa vào thùng nước nghĩ cách. Xem ra Lý Tư Phàm đang chuẩn bị chỉnh chết cậu.

Bình thường giờ này Tiểu Câu đang ăn no uống say, chơi vui vẻ. Nhờ phúc của họ Lý, giờ lại có nửa ngày nhàn nhã.

Tựa vào bờ tường nhiễm hơi nước, khuôn mặt Trang Nghiêm chậm rãi hiện lên trong đầu.

Con sói to lớn lên cao lớn thêm không ít.

Năm năm này cũng không uổng phí, đi Anh dát thêm một lớp vàng, cưới một người vợ xinh xắn, nghe họ Lý nói, nhà dâu còn rất có tiền.

Đúng là khiến người khác ghen tị muốn chết!

Nhưng Tiểu Câu cậu cũng không kém, cũng coi là người có tiếng trong đám khách làng chơi. Số tiền trong sổ tiết kiệm cũng đủ mua một căn nhà cho chị cậu, rồi mở một cửa hàng nhỏ.

Mua ở đâu? Trong thành sao? Không được! Người thành phố đều thành tinh hết rồi, trong ngực người nào cũng giấu cục gạch, chờ thời cơ đập đầu người khác ăn thịt.

Vẫn là ở nông thôn tốt hơn…… Không thể về quê được, nếu không nguyên nước miếng của mọi người cũng khiến hai chị em cậu chết đuối … Trước đây cậu đã nói mật mã tài khoản cho chị cậu biết, ngay cả thẻ tín dụng cũng là dùng thân phân của chị cậu để mở tài khoản …

Nghĩ đi nghĩ lại, còn cười thành tiếng, làm bảo vệ canh cửa giật mình.

“Có cái gì vui mà cười hả? Bị đánh tới hồ đồ rồi sao?”

Tiểu Câu đưa tay ra đấm lưng, bộ dạng kỳ quái nói : “Tôi đã rửa mông sạch sẽ, sẵn sàng tiếp khách!”

Bảo vệ há hốc miệng nửa ngày mới giơ ngón cái : “Mày đúng là đồ không biết xấu hổ!”

Đoàn khách Nhật Bản bao trọn hai tầng lầu hộp đêm, đến lúc Tiểu Câu tới, bọn họ đều uống tới ngã trái ngã phải, thở không thông. Thấy Tiểu Câu vào, ánh mắt của bọn họ lập tức không ổn. Có lẽ là một đám biến thái ở trong nước nghẹn lâu ngày, tính dục không được thỏa mãn.

Có người nói thầm vài câu vào tai bọn họ, mấy lão già lập tức đứng dậy, lôi Tiểu Câu vào trong phòng. Một bàn tay nhăn nheo da lốm đốm đồi mồi thò vào đũng quần Tiểu Câu, dùng sức vuốt ve.

Tiểu Câu trong miệng hừ hừ, tay lại vòng ra sau thắt lưng, nắm chặt một cây đinh to dài, đâm thẳng vào mắt lão già kia!

“Thằng chó! Tao đại biểu mười ba tỷ dân Trung Quốc đóng đinh mày!” Mẹ kiếp! Giết chết bọn mày! Một mình tao cũng đủ rồi!

Nếu nói ngôn ngữ có biên giới, vậy thì tiếng kêu thảm thiết thật đúng là không có biên giới. Như tiếng sói tru cực kỳ thê thảm. Người trong phòng đều choáng váng, nhìn lão già đau đớn lăn lộn trên đất.

Đúng lúc này bên ngoài đại loạn, một đám cảnh sát tiến vào.

“Tất cả giơ tay lên!”

Lau bàn tay dính đầy máu vào quần, Tiểu Câu thầm mắng một tiếng : “Mẹ nó, sao lại không tới sớm một chút!”

Gặp cảnh sát không phải lần một lần hai, không có cách nào, cảnh sát và trai bao giống như cùng đơn vị a. Nhưng Tiểu Câu chưa từng hãnh diện như hôm nay.

Cảnh sát một mẻ bắt gọn ổ mại dâm, người mua người bán đều vào xe cảnh sát, Tiểu Câu có thể đến thẳng tòa án, không cần ngồi xổm trên mặt đất, anh hùng dân tộc a!

Đến cục cảnh sát, phiên dịch chỉ vào Tiểu Câu muốn cảnh sát làm chủ! Làm bị thương khách du lịch nước ngoài, đây chính là sự kiện quốc tế a!

Đồng chí cảnh sát nghiêm mặt nói : “Ngồi xổm giơ tay úp mặt vào tường!” Lúc xoay người mới mắng một câu : “Thuần chủng Hán gian!”

Sau khi lấy khẩu cung, Tiểu Câu còn tưởng rằng phải qua đêm trong cục cảnh sát, ai ngờ lại được dẫn thẳng ra cửa.

Một chiếc xe đen bóng đỗ bên đường, Trang Nghiêm nghiêm mặt ngồi trong xe.

Hèn gì lại được thả ra dễ dàng như vậy!

Nhưng chú rể như hắn không đi động phòng, tới nơi này làm gì?

Tiểu Câu lau mặt, muốn xoay người rời đi. Gặp người này đúng là không biết nói gì.

Xem ra Trang Nghiêm cũng nhất trí với cậu, đi qua túm Tiểu Câu vào xe, lái xe rời đi, một câu nói nhảm cũng không có.

Tiểu Câu dựa đầu vào ghế, giằng co một đêm, vừa đói vừa mệt, đẩy kính xe lên rồi cứ thế ngáy ro ro.

Cũng không biết qua bao lâu, bị người thô lỗ lắc tỉnh, duỗi cổ đã nhìn thấy bệnh viện.

Cả người mơ mơ màng màng theo sát Trang Nghiêm vào bệnh viện.

Xem ra bệnh viện này rất được, điều kiện rất tốt, thời gian không còn sớm, không còn nhiều người. Người tới đây xem đều là mấy thứ bệnh không tiện mở miệng nói, cũng không dễ dàng gặp được người quen.

Chờ đến lúc vào khoa bệnh lây qua đường sinh dục, trên người lạnh run, rốt cuộc đã tỉnh táo trở lại.

Còn tưởng không còn bác sĩ, mở cửa, trong phòng đã sớm có vài bác sĩ và y tá đứng chờ.

Ngồi trước mặt bác sĩ tóc bạc trắng, đầu tiên là cởi quần kiểm tra, sau đó mới lấy máu xét nghiệm. Trang Nghiêm ngồi bên cạnh nghiêm túc hỏi thăm bác sĩ.

“Tuy chưa có kết quả xét nghiệm máu, nhưng hẳn là không có vấn đề gì lớn, tất cả cơ bản đều bình thường……” Nghe thế, Trang Nghiêm dùng khóe mắt liếc Tiểu Câu một cái.

Tiểu Câu trong lòng cười lạnh : Đúng là xem lời mình là thật! Sớm biết vậy đã nói mình bị AIDS!

“Nhưng ……” Lão tiên sinh thở dài, Trang Nghiêm nghe xong, lông mày nhíu lại.

“Không nên ỷ vào tuổi trẻ mà không tiết chế tính dục, sức khỏe đều bị hao hết.” Nghe xong lời này, Tiểu Câu không sao cả nhếch miệng, Trang Nghiêm thì quay mặt về phía ngoài cửa sổ, hai vai căng cứng.

Kế tiếp, bác sĩ nói một số thứ cần chú ý, lấy một ít thuốc bổ, xem ra là cách chữa Đông Tây kết hợp, phương thuốc còn dài như vậy, Trang thiếu gia đều nhất nhất ghi nhớ.

Ra bệnh viện, Tiểu Câu muốn cùng hắn khách khí : “Ngài xem, ngay cả đêm tân hôn cũng làm phiền ngài như vậy, chắc cô dâu mới đang chờ đó, ngài mau về đi!”

Trang Nghiêm trừng mắt hắn, nửa ngày mới đến thượng một câu : “Con mẹ nó, cậu bây giờ còn là Tiểu Câu sao!”

Tiểu Câu phật phật áo, không cười, bình tĩnh nói : “Cậu ta? Đã sớm chết!”