Câu Được Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 10




Công ty vận chuyển buôn bán ngày càng đi vào quỹ đạo, nhưng cô lại buồn phiền vì bị tên Diêm Trọng Uy uy hiếp cả ngày.

Lần đầu tiên, cô bỏ rơi công việc, đặc biệt xin nghỉ 3 ngày trốn lên núi Dương Minh, lên tiệm cơm Ôn Tuyền ăn uống, nói là đi nghỉ phép thật ra là cô tránh né bị Diêm Trọng Uy quấy rầy. Rời phòng làm việc, không một ai có thể tìm thấy cô, cho dù anh ta có muốn gọi điện đến kêu cô phục vụ thì cũng phải chờ cô trở về.

Đi đường đá lên núi, dọc đường đi quang cảnh rực rỡ, nhưng cô lại không có tâm tình thưởng thức, hình ảnh Diêm Trọng Uy đã sớm chiếm lấy trong tâm trí cô. Cô thậm chí còn cảm nhận được cảm giác khi anh hôn, anh ôm, không hiểu sao nhịp tim liền tăng nhanh, khuôn mặt đỏ ửng, giống như là một cô gái mê trai vậy.

Không

Cô rốt cuộc lên núi làm gì chứ? Không phải muốn trốn tránh anh sao? Tại sao lại cón nhớ đến anh đây?

Nghỉ đến đây, con mắt anh bao hàm dục vọng lại một lần nữa hiện ra trong tâm trí cô.

Cút ! Cút ! Cút!

" Anh cút ngay cho tôi, đừng bám theo tôi nữa, cút đi!" Cô ôm đầu, hét ầm lên.

" Nơi này không có người khác, cô là muốn tên nào cút đi?"

Một giọng nói trầm thấp ở giữa núi rừng truyền đến , quỷ dị, nhưng có một chút cảm giác quen thuộc.

Trời ạ!

Cô không phải là phát điên rồi chứ? Hiện tại không chỉ có đầu óc nghĩ về anh, mà ngay cả lỗ tai cũng là thanh âm của anh ta ư?

" Cút ngay, anh cút ngay!" Cô không ngừng quơ tay, cố gắng đuổi đi ảo giác quanh quẩy ở trong tâm trí cô.

" Cô tại sao lại nói tôi cút ngay?"

Giọng nói kia trầm thấp, thanh âm quen thuộc lại vang lên.

Bây giờ giọng nói này không giống như ảo giác, mà ở rất gần, dường như ở phía sau cô.

Trời, làm sao có thể như vậy.

Diêm Trọng Uy là một người cuồng công việc, không biết cùng những nhân vật cao cấp nào đi họp, làm sao có thể xuất hiện ở trên núi được chứ?

Ảo giác, ảo giác, nhất định là ảo giác

Nhưng ảo giác làm sao có thể chân thật được như vậy?

Kiềm chế lại suy nghĩ của mình, cô bất chợt xoay đầu lại.

" Anh" giống như thấy được hình ảnh của anh, cô mở to chiếc miệng nhỏ nhắn.

Thật sự là anh!

Diêm Trọng Uy đứng cách đó không xa, dường như cười như không cười nhìn cô.

Ồ, dường như ông trời đang đùa giỡn cô hay sao, cô đã trốn lên núi, mà người đàn ông này cũng có thể như âm hồn không tiêu tan quấn lấy cô.

" Anh , anh tới đây làm gì?" một hồi lâu sau cô mới có thể miễn cưỡng nói chuyện.

" Cô đến làm gì, thì ta cũng như vậy" Anh đi đến gần cô

Chẳng lẽ anh ta cũng là khách du lịch.

Cô kinh nghi( kinh ngạc cùng với nghi ngờ) nhìn chằm chằm anh.

Thế giới lớn như vậy, tại sao anh ta có thể tới núi Dương Minh, mà núi Dương Minh lớn như vậy, làm sao anh ta cũng tới công viên này?

Tất cả những việc này đều không phải là sự trùng hợp.

Ngày hôm qua, anh ta gọi điện thoại không tìm được cô, lại dò ra được điểm đến của cô, nhất thời chơi đùa nổi lên, muốn cho cô một bất ngờ thú vị, vì vậy ngay khi cô đặt chân đến tiệm cơm, anh một đường theo đuôi cô, chuẩn bị đúng lúc nhảy ra xem bộ dáng kinh ngạc của cô.

Anh từ trước đến nay luôn kinh thường những trò chơi nhàm chán này, nhưng lần này lại cảm thấy hứng thú dồi dào.

Phản ứng của cô rất thẳng thắn, không chút nào cất dấu, hoặc có lẽ cô làm bộ kinh hoàng để hấp dẫn anh, để cho anh ngoài ý muốn thích trêu chọc cô.

" Mời anh rời đi được không? Tôi không muốn nhìn thấy anh." Cô toàn tâm toàn ý hi vọng người đàn ông này từ trong đầu lẫn bên ngoài đều ngay lập tức có thể biến mất hoàn toàn trước mặt cô, hết lần này tới lần khác anh ta xuất hiện trước mặt cô.

" Cô nói năng thật là kì quái". Anh nhàn nhạt nói : " Nơi này là phong cảnh quốc gia, cũng không phải là sản nghiệp cua Đinh gia, tại sao cô lại muốn tôi rời đi."

" Tôi.... ...... ..." bị anh nói như thế, cô nhất thời nói không ra lời:" Anh không đi có phải không? Được vậy thì tôi đi!"

Nghiêng đầu sang hướng khác, cô tức giận hướng về phía khác rời đi.

" Không cho đi" Anh thu xếp bớt công việc là vì muốn có thời gian đi chơi cùng với cô, sao có thể dễ dàng để cô đi chứ.

Anh cho rằng anh ta là ai chứ? Có thể ra lệnh cho cô?

Cô không nói nhiều lời với anh, tự mình đi về phía trước.

" Cô thật sự quên hiệp ước của chúng ta." trong mắt thoáng hiện ra một tia hài hước, anh lên tiếng nhắc nhở cô.

Hiệp ước.

Nghe 2 chữ này cô kinh hãi dừng bước.

" Cô nên nhớ nếu không tuân theo hiệp ước sẽ có hậu quả gì." giọng nói của anh mặc dù bình thản, nhưng ý uy hiếp lại rõ rành rành.

" Anh rốt cuộc muốn như thế nào?" cô xoay người, cắn răng nghiến lợi , trừng mắt nhìn anh." Đây là thời gian tôi nghỉ phép, chẳng lẽ ngay cả quyền lợi nghỉ phép tôi cũng không có?"

" Vậy tôi sẽ nhắc nhở cô một lần." anh bá đạo nói " trước khi tôi hết giận, cả người của cô đều thuộc về tôi, cô xin công ty nghỉ phép đó là chuyện của cô, về phần tôi, tôi muốn cô làm gì thì cô phải làm cái đó, chỉ cần cô để cho tôi cảm thấy không hài lòng thì hiệp ước này coi như hủy bỏ."

Có lầm hay không vậy?

Người đàn ông này dường như yêu cầu ngày càng nhiều

Vừa mới bắt đầu chỉ cần cùng anh lên giường, hiện tại lại muốn cô phải nghe theo lời anh, Cô không phải là người trời sinh mệnh nô tì, từ nhỏ để cho người ta sai bảo.

" Anh tại sao có thể thêm nhiều điều trong hiệp ước?" cô tức giận, đối với anh vung tay loạn xạ, " ban đầu không phải chúng ta nói rõ là chỉ có lên giường thôi, mà bây giờ anh lại muốn tôi làm cái này, làm cái kia?"

Diêm Trọng Uy buông tay," bởi vì tôi vui vẻ, bởi vì tôi thích, bởi vì tôi muốn chiếm hết ưu thế của cô, bởi vì.... ...... ........." bởi vì chỉ có như vậy anh mới có thể muốn thấy cô lúc nào thì sẽ nhìn được ngay lúc ấy.

Cũng không biết tại sao, anh không chỉ muốn cùng cô lên giường thôi, lúc không có chuyện gì thì muốn nhìn cô lâu một chút, muốn được trêu chọc cô.

" Bởi vì anh thích bắt nạt kẻ yếu, bởi vì anh muốn thấy tôi khổ sở." Cô tức giận đến mức vành mắt hồng hồng ," Bắt nạt một người con gái không có năng lực phản kích khiến cho anh cảm giác rất thành tựu? Nhìn một người con gái phải nhẫn nhục chịu đựng chịu khổ có phải mới có thể khiến anh không tức giận?"

Trông thấy mắt cô phủ một tầng hơi mỏng, ngực anh không khỏi một trận co rút.

" Như thế nào? Theo tôi đi khắp nơi một chút, đi dạo đây đó một chút khiến cô uất ức sao?" Anh thở dài, " Chẳng lẽ như vậy là bắt nạt cô, để cho cô chịu tội?"

Nước mắt của cô khiến anh mềm lòng, giống như đêm đầu tiên hai người triền miên, nước mắt của cô khiến anh mềm lòng không yêu cầu cô thêm lần nữa.

" Nhưng mà, tôi không muốn nhìn thấy anh" Cô nói lời thật lòng.

Cô tránh anh còn không kịp làm gì có tâm tư cùng anh tản bộ.

" Cô chán ghét tôi sao?" vẻ mặt anh bắt đầu trở nên cứng ngắc.

" Tôi.... ........"

Cô chán ghét anh sao?

Nói thật cô cũng không muốn nói qua cái vấn đề này.

Cô xác thực rất ghét anh dùng thủ đoạn uy hiếp cô, còn có hay không ghét con người anh.... ....

Cô dường như không cách nào xác định

Hơi thở của anh, hình bóng của anh không ngừng quấy nhiễu suy nghĩ của cô, trong tâm trí cô, khiến cho cô_chỉ muốn tránh anh, bởi vỉ tự ái không cho phép cô suy nghĩ đến anh, suy nghĩ đến người đàn ông chiếm đi thân thể cô.

Chỉ là tại sao cô không thể ngừng nhớ về anh? Tại sao tất cả của anh đều quanh quẩn trong tim cô không rời đi?

Cái này hình như là.... .......ách ... .........hình như là...

Chẳng lẽ là.....

Nghĩ đến đây, sắc mặt của cô thay đổi.

Ông trời kia, tại sao có thể an bài như vậy chứ ? Lại có thể, lại có thể làm cô thích người đàn ông bá đạo này.

Không...ggggggggg

" Bất kể cô có thích tôi hay không , bây giờ hãy cùng tôi đi một chút!" thấy cô ngây ngốc một hồi lâu mà không có phản ứng,anh không nói hai lời liền kéo tay cô đi lên đỉnh núi.

" Đừng đụng vào tôi.... ...". Nhận ra rằng mình thật sự thích anh , cô vội vàng hất tay anh ra.

Huhuhuhu....

Cô không muốn thích anh, cô thật sự không thể thích anh, anh không thể nào thích anh

' Cô" vẻ mặt anh cứng ngắc, anh lạnh lùng nói" Tôi muốn cô đi thì cô phải đi, sẽ không phân biệt ngày đêm,"

Cô cự tuyệt làm tâm hồn anh tổn thương nghiêm trọng" bây giờ hãy cùng tôi đi một chút, có nghe rõ không?"

Thái độ của anh, tổn thương lòng tự ái yếu ớt của cô.

Cô phát hiện mình thích anh đã đủ chán nản, hết lần này tới lần khác anh vẫn còn đương đầu với cô, phát ra mệnh lệnh bắt cô phải thực hiện, khiến cho cảm xúc của cô nhanh chóng bộc phát.

"Tôi cũng là người, không phải là đầy tớ của anh, tôi đã hết sức biểu hiện áy náy của tôi rồi, anh tại sao vẫn đối với tôi như vậy?" Cô bị chọc tức giận.

Trừ bỏ giận anh, cô càng giận chính bản thân mình.

Anh hoàn toàn không biết tôn trọng cô mà cô lại thích cái tên khốn này.

"Bởi vì tôi còn đang tức giận, bởi vì cơn giận của tôi còn chưa tiêu, ai bảo cô đắc tội với người không nên đắc tội". Không để ý tới kháng cự của cô, anh một lần nữa kéo tay cô.

" Anh cứ tức giận đi, tốt nhất tức giận đến chết luôn đi" Cô cố gắng thoát khỏi anh, cũng dùng sức quá lớn khiến mất đi thăng bằng, không cẩn thận trượt chân.

" Á.... ....." trời đất quay cuồng, cô kêu thảm một tiếng, ngã xuống cầu thang.

"cô.... ......" anh giật mình, vội vàng chạy lại xem xét" Cô có sao không? Có nặng lắm không?"

Ôi mẹ ơi, thật là đau nha.