Câu Được Tổng Tài Lạnh Lùng

Chương 12




Ngồi trong phòng làm việc, Đinh Vũ Thiến vội vàng xử lí công chuyện, nhưng đôi mắt lâu lâu lại liếc về điện thoại

Trong lòng cô đang mong đợi, mong Diêm Trọng Uy gọi điện thoại hỏi thăm cô, quan tâm xem vết thương của cô ra sao.

Mơ hồ cùng chờ mong, trộn lẫn khó nói thành nỗi sợ hãi.

Cô sợ anh gọi đến với mục đích muốn cùng cô lên giường, nếu như vậy thì làm sao cô chịu nổi đây? Chỉ là sự mong đợi của cô không thành sự thật, sợ hãi cũng không kéo dài. Chuyện này đã hơn một tháng, vết thương của cô cũng hồi phục một nửa, trong thời gian này lại không xảy ra chuyện gì.

Diêm Trọng Uy không có gọi điện thoại tới đây cũng không hỏi thăm cô, càng không có bất kì đòi hỏi gì.

Dường như ân oán giữa hai người đã kết thúc.

Anh ta đã hết giận, cho nên không hề tìm cô gây phiền toái.

Cô nên tỉnh mộng thôi, vì thích anh là chuyện cô tự nguyện.

Là do cô suy nghĩ nhiều quá!

Cho dù là người xa lạ, khi thấy người khác gặp nạn thì cũng sẽ ra tay tương trợ thôi, huống chi cô và anh so với người xa lạ thì hơn một chút.

Một trận mất mát ở trong lòng, cô đồng thời thả lỏng, thật may mắn khi anh ta không đến làm phiền cô nữa, cuộc sống của cô lại quay trở về quỹ đạo vốn có của nó.

Cốc cốc.......

Hai tiếng gõ rất nhỏ cắt đứt suy nghĩ của cô.

Cô nhẹ nhàng nâng mắt lên" mời vào" hai chữ chưa ra khỏi miệng, đã nhìn thấy họ Nhan đẩy cửa hướng cô vẫy vẫy.

" hey, tiểu Thiến thân ái" bước chân nhẹ nhàng, Nhan Dật Khải xách bao lớn, bao nhỏ quà tặng đặt lên bàn làm việc của cô.

" Anh cuối cùng cũng trở lại" cô tức giận trừng anh một cái.

Nhan Dật Khải tuy là Hướng Vinh tập đoàn tiều Khải, chỉ là gánh nặng kinh doanh công ty đều đặt lên anh hai của anh, vì vậy anh ta không cần làm việc mà cũng có tiền lớn, tiền nhỏ để ăn chơi, cô gái xinh đẹp cùng hắn mỗi ngày phong lưu, tiêu dao tự tại.

Hơn một tháng trước, anh ta lợi dụng ra nước ngoài khảo sát, mang theo đàn bà ra nước ngoài phong lưu khoái hoạt.

Mặc dù trong lòng cô biết rõ ràng, bất quá vì chuyện công ty bận rộn đến sứt đầu mẻ trán( nguyên văn nha), căn bản là không thể nào quan tâm tới anh ta, anh ta trở lại hôm nay thật đúng lúc, cô có thể cùng anh nói chuyện giải từ hôn ước.

" Những cái này đều là quà anh mua cho em." ở nước ngoài vui sướng chơi đùa gần một tháng, anh không quên mua quà tặng mang về trấn an vị hôn thê của mình.

" Để đó". Cô chỉ chỉ ghế salong bên cạnh.

Haiz, đợi Diêm Trọng Uy gọi điện thoại không được, lại đợi được tên củ cải hoa tâm họ Nhan này.

Suy nghĩ, suy nghĩ khiến cô không khỏi thất vọng thở dài.

" lâu như vậy không thấy, em có hay không nhớ anh." để tỏ lòng mình nhớ nhung đối với vị hôn thê, anh chuẩn bị dâng cho cô một nụ hôn nồng nhiệt.

Mặc dù thái độ của cô đối với anh vô cùng lạnh nhạt, nhưng mà anh đối với vị hôn thê này vô cùng hài lòng nha.

Bởi vì cả ngày bận rộn làm việc, Đinh Vũ Thiến không có quá nhiều thời gian nói chuyện cùng anh, cho dù sau khi kết hôn, anh tin tưởng mình có mấy người bạn gái cô cũng không để ý đến.

" Nhớ anh ư, không có." cô cầm văn kiện ngăn cản nụ hôn của anh ta," Bất quá tôi có lời muốn nói với anh."

Cô tính toán lợi dụng cơ hội hôm nay để kết thúc mối quan hệ này, cô không muốn cùng với tên củ cải hoa tâm này có quan hệ.

" Anh cũng có lời muốn nói với em". Anh nhẹ nhàng cầm tập văn kiện của cô xuống, dùng ánh mắt tràn đầy yêu thương nhìn về cô

"Tiểu Thiến, chúng ta kết hôn có được không?"

Kết, kết hôn?

Lông mày Đinh Vũ Thiến nhíu lại.

Cô muốn cùng anh ta chia tay, nhưng bây giờ anh ta lại muốn cùng cô kết hôn.

" Anh biết biểu hiện của anh không tốt, luôn chọc giận em." Trên gương mặt tuấn tú nở một nụ cười lấy lòng cô, đôi mắt thâm thúy lộ ra ánh sáng mê người.

Anh ta thoạt nhìn giống như một con chó Nhật đáng yêu (eo chị coi anh như chó) anh ta chính là dùng cái vẻ măt này mà bắt được biết bao nhiêu trái tim mĩ nữ" nhưng mà sau khi chúng ta kết hôn, anh nhất định là một người chồng tốt, mọi việc đều nghe theo ý em, không bao giờ..............đi trêu hoa ghẹo nguyệt nữa.

Anh giơ hai tay lên, thề thốt son sắt về phía cô.

" Phải không?" Nhìn chằm chằm vào gương mặt tuấn tú chết người kia, cô không dao động một chút nào.

Trừ cha mẹ, cùng gia thế hiển hách, gương mặt này đã từng khiến cô mê luyến, nhưng mà cho đến nay thì hoàn toàn không còn sức hút gì đối với cô nữa.

" Thật vậy, anh phong lưu đã là quá khứ, sau này kết hôn sẽ ngoan ngoãn ở nhà làm một người chồng tốt,mỗi ngày đưa đón em đi làm, buổi trưa còn nấu cơm cho em ăn............" Anh nói nhỏ nhẹ.

Thật ra anh cũng không muốn kết hôn sớm như vậy, nhưng mà ba mẹ lại đưa ra khế ước rằng chỉ khi nào anh kết hôn sẽ đưa cho anh một khoản tiền kết hôn, nhìn số tiền trong tài khoản anh quyết định kết hôn sớm, vì vậy mới đứng ở đây chịu thiệt thòi, cố gắng thuyết phục vị hôn thê của mình.

Thói quen thì làm sao có thể sửa đổi, cô căn bản không tin lời anh ta nói." Anh hãy nghe tôi nói............."

Reng......... Reng........... Reng..........

Đang lúc cô tính mở miệng nói chuyện chia tay, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Ai, là ai cắt ngang chuyện tốt của cô?

Cô dánh bất đắc dĩ nhận điện thoại, trong loa truyền đến giọng nói của thư kí chủ tịch.

" Trợ Lí Đinh, có người khách hàng đến gặp chủ tịch, nhưng mà chủ tịch không có ở đây."

" Tôi biết rồi." Cô gật đầu, nói: " Đưa vị khách ấy đến phòng khách của tôi, một chút nữa tôi sẽ đến".

Cô để điện thoại xuống, trong lòng âm thầm than thở, biết rằng hôm nay sẽ không có cơ hội cùng Nhan Dật Khải nói chuyện chia tay rồi.

" Anh về đi, có gì chúng ta nói chuyện sau."

" Vậy anh đi trước" Nhan Dật Khải gât đầu một cái, bộ dạng vô cùng săn sóc, " Lúc nào cũng vậy, em phải chú ý giữ gìn sức khỏe, đừng bận rộn như vậy."

Anh lấy một tốc độ sét đánh hôn lên trán cô, khiến cô không kịp trốn tránh: " Ngày mai trong nhà anh có cuôc họp mặt, anh ấy mời chúng ta, em có đến không? Anh hi vọng em sẽ đến để biết thêm về bạn bè anh."

Gần đây anh tích cực tìm cơ hội cùng cô ở chung, khiến hai người càng thêm thân mật hơn.

" Ngày mai tôi không..........." cô lườm anh một cái, tính từ chối anh, nhưng nghĩ lại lại thay đổi chủ ý:" Vậy cũng được, ngày mai anh tới đón tôi."

Nhân cơ hội ngày mai đông đủ, cô nhất định phải nói rõ ràng, cùng anh ta phân rõ giới tuyến.

Bảy giờ tối, Đinh Vũ Thiến được Nhan Dật Khải đón đến nhà họ Nhan

Trong đại sảnh rộng rãi có hơn mười vị khách, đang nói cười vui vẻ, người đứng người ngồi nói chuyện với nhau.

" Dật Khải, tôi có chuyện muốn nói với anh." cô kéo tay anh ta tới một góc của đại sảnh.

Mục đích của cô là tối nay phải nói chuyện rõ ràng với anh ta, tránh cho anh ta có quá nhiều tưởng tượng đối với cô.

" Cái này cho em". Anh ta bưng một li nước đến đưa cho cô. " Em muốn nói với anh cái gì?"

" Tôi muốn nói với anh............"

Cô nhận lấy li nước, đang muốn mở miệng nói chuyện chia tay, Nhan Dật Khải đột nhiên lên tiếng ngắt lời cô.

" Chờ một chút, bọn họ đến rồi." ánh mắt anh ta dừng ở trước cửa đại sảnh, vẻ mặt không nén được sự vui mừng.

" Ai tới rồi hả?" cô không muốn biết đối phương là ai, nhưng nhìn vẻ mặt hưng phấn của anh ta khiến cô tò mò.

" Chính là Diêm Trọng Uy". Anh nói thật nhanh, anh ta chính là tổng giám đốc tập đoàn Dương Thăng, cũng chính là người anh em cùng anh kết bái.

Anh đối với Diêm Trọng Uy từ trước đến giờ đều vô cùng kính nể, cũng không phải bởi vì thành tựu của anh ta, mà là sự tự chủ trước những bông hoa xinh đẹp.

Nghe 3 chữ Diêm Trọng Uy sắc mặt của cô trở nên tái nhợt.

Trời ơi!

Cô chưa bao giờ nghe nói Nhan Dật Khải cùng Diêm Trọng Uy có giao tình, như thế nào lại đúng lúc như vậy chứ? Để cho cô ở đây gặp lại anh?

" Này, anh làm gì vậy?" lòng cô vô cùng rối loạn, Nhan Dật Khải đã lôi kéo tay cô đến chỗ bọn họ.

Cô không muốn nhìn thấy Diêm Trọng Uy trong lúc này, cô tình nguyện gặp trở ngại cũng không muốn cùng anh gặp mặt trong lúc này.

" Đi nhanh, đi nhanh". Nhan Dật Khải lôi kéo cô: " Có gì thì chúng ta nói sau, bây giờ anh giới thiệu cho em biết bọn họ".

Đinh Vũ Thiến giấu giếm Nhan Dật Khải cho nên anh ta không biết được rằng tập đòan Dương Thăng rút đơn hàng, chứ đừng nói đến chuyện cô cùng Diêm Trọng Uy có quan hệ phức tạp.

Hai người lôi lôi kéo kéo, rất nhanh gây chú ý khiến bao ánh mắt hướng vào phía họ, ngay khi bước vào cửa Diêm Trọng Uy không nhịn mà nhìn về phía họ 2 lần.

Là cô.