Câu Được Trùm Xấu Xa

Chương 8




Khi xe chạy tới nhà trọ của Vũ Như, Tề Thiếu Yến chủ động muốn đưa cô lên phòng trên tầng bốn. Lần này cô cũng không cự tuyệt, chỉ trầm mặc tiếp nhận ý tốt của anh. Nếu như tất cả những gì Trần Hoành Thái nói là thật, anh từng quan tâm lo lắng cho cô, cô sao có thể nhẫn tâm cách xa anh ngàn dặm? Ít nhất cô cũng không thể quá làm khó anh. Mềm lòng như cô, thật sự không có biện pháp luôn giận dỗi với Tề Thiếu Yến.

"Đưa đến đây là được rồi." Khi hai người đi tới cửa, cô khẽ gật đầu cảm ơn anh.

"Anh chờ em đi vào.” Anh quyết định đợi cô vào nhà rồi mới về.

Bất đắc dĩ, cô đành lấy chìa khóa, mở cửa. "Hẹn gặp lại." Cô nói tạm biệt với anh, sau đó chuẩn bị đóng cửa ra vào.

"Chờ một chút." Đột nhiên, anh tự tay chặn cửa ra vào."Anh muốn nhìn một chút."

"Anh muốn... Hiện tại quá muộn, hôm nào lại..." Cô sửng sốt, sau đó xua tay cự tuyệt. Đùa gì thế? Cô mới không cần vào thời điểm này mời đàn ông vào nhà, huống chi người đàn ông này mang ý đồ rõ ràng với cô như vậy, cô cũng không ngốc đi dẫn sói vào nhà nha.

"Chọn ngày không bằng gặp ngày." Anh mới không thuận theo cô. "Em là kiến trúc sư, trang trí nhà phải có điểm độc đáo riêng, anh muốn thưởng thức một chút, xem xem nhà mới của anh có thể được như vậy không.”

"Nhưng mà..." Mặc dù anh nói đúng lý hợp tình, nhưng mà đánh chết cô cũng không tin, cô chắc chắn anh tuyệt đối có ý đồ đen tối, làm gì có chuyện đơn thuần như vậy.

"Đừng nhưng mà nữa, cho anh vào xem một chút thôi!" Anh tiếp tục nài nỉ.

"Để hôm khác đi, A Thái còn chờ anh dưới lầu."

Anh cười hì hì. “Em không phải lo lắng cho cậu ta, đó là công việc của cậu ta. Đừng cản trở anh nữa, em biết mình không đủ sức ngăn anh mà.” Anh nhắc nhở cô, anh có ưu thế cùng quyết tâm.

Vũ Như hiểu rõ anh nói thật. Nếu anh nhất định muốn đi vào, lấy sức lực của cô tuyệt đối không phải đối thủ của anh. "Vậy anh vào đi.” Cô len lén thở dài, đành phải cho anh đi vào.

"Cám ơn."

"Không cần." Cô cười méo xệch lầu bầu.

"Không tệ lắm!" Cởi giày ra, anh đi lại như dạo phố. Anh khá thưởng thức bài trí trong nhà cô. Phòng mặc dù không lớn, chỉ gồm một phòng khách, một phòng vệ sinh, đồ gỗ đơn giản, mấy bồn cây xanh biếc, không gian nhẹ nhàng khoan khoái, hơn nữa dưới ánh đèn vàng nhạt, căn phòng trở nên ấm áp vô cùng. Anh dáo dác nhìn quanh, phòng tắm, phòng bếp, không bỏ qua một ngóc ngách nào, cuối cùng mặc cho cô thét chói tai ngăn cản, anh đi vào phòng ngủ của cô.

"Này, tôi còn chưa có dọn dẹp, bên trong rất loạn..."

Trong tiếng ngăn cản của cô, anh vẫn vọt vào phòng, phát hiện bên trong vô cùng gọn gàng, cùng với loạn trong miệng cô cách một trời một vực. Nhưng làm anh vui vẻ nhất là trong phòng chỉ có giường dành cho một người ngủ, mà trên giường đơn chỉ có một chiếc gối.

Trái ngược với anh, Vũ Như một chút cũng không vui nổi. Nào có người nào tùy tiện xông vào phòng con gái như thế chứ? Thật không có lễ giáo gì cả.

“Anh xem xong chưa?” Đã không có cách ngăn hẳn, cô chỉ đành đổi sang giục anh nhanh chóng rời đi. “Xem xong rồi thì trở về đi! Đã muộn lắm rồi, tôi muốn nghỉ ngơi, sáng sớm mai còn phải đi làm nữa.”

Nhưng anh lại không có ý định rời đi. “Anh biết rõ em rất mệt mỏi. Vậy em đi tắm trước đi, anh nấu ít đồ ăn cho em.” Tăng ca trễ như vậy, không mệt mới là lạ.

“Gì cơ?” Cô cho là mình nghe lầm.

Anh hoàn toàn không để ý đến phản ứng của cô, tự mình đi tới phòng bếp, lục lọi trong tủ lạnh.

"Rốt cuộc anh muốn làm gì.” Cô vẫn chưa từ bỏ ý định đuổi theo tới phòng bếp hỏi.

"Không phải anh muốn nấu đồ ăn sao?" Anh cười híp mắt đẩy cô đi. "Em mau đi tắm đi, chờ em tắm xong là có đồ ăn rồi."

"Nhưng mà tôi ăn tối rồi." Tầm 6,7 giờ, cô đã mua hai chiếc bánh bao lấp đầy bụng rồi.

"Cũng đã muộn thế này, em chắc chắn đói bụng rồi."

"Nhưng mà tôi không đói bụng."

"Khi nào ngửi được mùi thơm, em sẽ đói bụng đó."

"Nhưng mà..." Cô chính là không muốn anh cứ lúc ẩn lúc hiện trong nhà cô thôi!

Mặc kệ cô không muốn, anh vẫn đẩy cô ra khỏi phòng bếp. “Em mà không ngoan ngoãn đi tắm, anh sẽ giúp em tắm đó!” Dứt lời, anh còn cố ý nhéo nhéo lông mày, nháy mắt xấu xa với cô.

Quả nhiên, nghe thấy vậy, cô lập tức kinh hãi giống như chú chó nhỏ bị sợ hãi cụp đuôi chạy mất. Nếu không đuổi đi được anh, thay vì để anh đi tới phòng tắm, chi bằng để anh ở trong bếp vẫn hơn, dù sao vẫn còn an toàn hơn chút. Haizz, tại sao có thể như vậy? Đây là nhà cô mà! Tại sao phải nghe theo sự chỉ huy của anh chứ? Tại sao cô không thể mạnh mẽ, dứt khoát quét anh ra khỏi nhà? Cầm quần áo đi tắm rửa, Vũ Như khóa cửa phòng tắm thật chặt, vừa chán nản lầu bầu, vừa lo lắng đề phòng cửa phòng tắm.

Hôm nay cô tắm rửa rất nhanh chóng. Sự tồn tại của Tề Thiếu Yến chính là một loại uy hiếp, không để ý đến trên người có còn bọt xà phòng có được xối sạch hay chưa, Vũ Như nhanh nhẹn lau khô mình mẩy, mặc một bộ quần áo thoải mái. Vừa mở cửa phòng tắm, một cỗ mùi thơm thức ăn đã xông vào mũi.

Ừm, thơm quá… Xem ra Tề Thiếu Yến thật sự đang nấu đồ ăn, cũng không có gạt cô.

Bị mùi thơm kích thích, vốn là cô không cảm thấy đói, bụng bắt đầu ừng ực ừng ực vang dội. Đi vào phòng bếp, liền nhìn thấy Tề Thiếu Yến đang đặt hai bát mì nóng hổi trên bàn ăn.

"Anh nói em tắm xong có thể ăn mà, tin chưa?" Anh dương dương đắc ý nói. “Nhanh lên ăn cho nóng, xem thử tay nghề của anh thế nào.

Trong bát mì thập cẩm, mặc dù chỉ cho thêm cà chua, nấm hương, rau cải cùng thịt băm đơn giản, nhưng bài trí rất tươi ngon làm cô không thể không giơ ngón cái tán thưởng. "Không ngờ đại thiếu gia như anh cũng biết nấu nướng đó?" Cô gắp sợi mì lên miệng, không nhịn được thắc mắc hỏi. Kiểu thiếu gia có tiền như anh, từ nhỏ đến lớn, cơm bưng nước rót tận miệng, đầu óc không biến thành tối dạ đã là không tệ, lại có thể biết nấu nướng, hơn nữa nhìn đồ ăn cũng không đến nỗi nào.

“Thỉnh thoảng nấu ăn cũng là một loại vui thú mà.” Nhìn cô ăn rất ngon miệng, anh vui vẻ cười.

“ Vì cái gì?" Cô tò mò hỏi.

"Để nấu cho em ăn."

"Thật hay giả đây?" Nhìn anh rất ra dáng một đầu bếp, cô nhịn không được cười nói. "Trước kia sao tôi không biết anh có sở trường này nhỉ?" Năm đó khi hai người vẫn qua lại, cô chưa bao giờ nhìn thấy anh xuống bếp, chứ đừng nói là ăn đồ ăn anh nấu.

"Khi đó thời giờ của anh có hạn." Năm đó toàn bộ tâm lực của anh đều đặt vào việc tranh quyền đoạt vị, nào có thời gian đi làm chuyện khác? Hôm nay cục diện đã định, anh cuối cùng cũng có thể dành thời gian chăm sóc người con gái anh yêu thương nhất này.

"Vậy bây giờ anh rảnh rỗi hơn trước kia sao?" Anh bây giờ là người nắm quyền của tập đoàn Tề Thị, theo lý thuyết mà nói anh phải bận rộn hơn mới đúng, cô hoàn toàn không hiểu cách nói của anh.

"Dĩ nhiên rồi!" Anh gật đầu. "Bằng không sao có thời gian rảnh mà ngồi ăn mì với em chứ?"

"Nghe không hợp lý chút nào?" Cô mới không tin đâu.

“Phải nói là công việc đã đi vào quỹ đạo, xử lý cũng không cần tốn quá nhiều thời gian.” Anh tìm cách giải thích hợp lý giải trừ mối nghi ngờ của cô. Dĩ nhiên anh cũng không tùy tiện tiết lộ mọi chuyện.

"Vậy sao?" Cô nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng không chất vấn tiếp, dù sao cô cũng chưa từng làm chủ tịch, cũng chưa làm tổng giám đốc, hai vị trí này cách cô cũng quá xa xôi.

“Em không cần hoài nghi nữa.” Anh nhếch miệng cười. “Về sau em sẽ thường xuyên thấy anh lúc ẩn lúc hiện, như tối nay vậy, rảnh rỗi sẽ nấu mì cho em.”

Đôi tay nhỏ bé cầm đũa nhất thời đứng hình trong gió, cô ngây ngẩn cả người. Anh rảnh rỗi sẽ nấu mì cho cô? Có khả năng sao?

“Em không tin à?” Nhìn vẻ mặt sợ run của cô, anh nháy mắt mấy cái. “Về sau em sẽ biết anh nói thật hay giả.” Không muốn dùng lời nói hứa hẹn, về sau anh sẽ dùng hành động chứng minh tất cả.

Cô nên tin tưởng anh sao?

Vũ Như thật sự không biết. (Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn). Trước tối nay, căn bản cô không tin tưởng một lời nào của anh, nhưng từ thời điểm Trần Hoành Thái nói câu kia, suy nghĩ của cô bắt đầu dao động. Có lẽ trong lòng Tề Thiếu Yến vẫn có cô, có lẽ năm đó những gì anh gây ra chỉ là bất đắc dĩ, có lẽ anh đang cố gắng vãn hồi tình cảm của cô, có lẽ anh thật sự muốn kết hôn với cô…..

Có lẽ chỉ là có lẽ.

Vũ Như cũng không quên cảnh Thi Lệ Nhân và Tề Thiếu Yến thân mật tiếp xúc kia, cũng không quên khuôn mặt đợi làm cô dâu sáng ngời của cô ấy. Các sự kiện tới dồn dập làm cô không thể biết dược đâu là thật, cũng không biết nên tin tưởng cái gì.

Không khí trầm mặc lan tỏa ra căn phòng, cho đến khi hai người ăn xong bữa khuya cũng không nói thêm câu gì nữa.

"Cám ơn anh." Cô đi trước phá vỡ trầm mặc. "Đã trễ thế này còn làm phiền anh xuống bếp." Bất kể thế nào, tô mì trước mắt là thật, cô từ đáy lòng muốn cảm ơn anh.

"Phiền gì chứ. Là chuyện phải làm mà." Anh dịu dàng nói. "Anh nói sẽ chăm sóc em, không phải sao?"

"Anh..." Trái tim có một dòng nước ấm áp chạy qua, nhưng sự nghi ngờ làm cô không biết nói gì, chỉ có thể yên lặng dọn dẹp.

Đợi tất cả dọn dẹp xong, trên tường đồng hồ đã chỉ hướng mười hai giờ.

"Đã khuya lắm rồi..." Cô ngượng ngùng mở miệng đuổi người, vì vậy chỉ chỉ đồng hồ trên tường nhắc nhở anh.

“ Ừ, đã khuya." Anh mỉm cười, thức thời đi đến cửa. "Vậy anh đi trước, em ngủ sớm đi."

"Ừm, hẹn gặp lại." Mắt thấy anh muốn rời đi, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cảm giác khẩn trương cũng buông lỏng xuống.

"Hẹn gặp lại." Anh đột nhiên cúi đầu, bất chợt in trên trán cô một nụ hôn nhẹ nhàng.

A!

Phút chốc, cô đứng hình tại chỗ.

Trong lúc Vũ Như còn chưa phản ứng kịp, anh đã lặng lẽ chuồn ra ngoài cửa, nhanh nhẹn rời đi.

Như thường lệ, 7.30 sáng, Vũ Như vội vàng chuẩn bị đi làm, không ngờ, cô vừa cầm túi xách lên, đã nghe thấy tiếng chuông cửa thanh thúy vang lên.

Leng keng!

Quái, sáng sớm sẽ là ai? Bình thường cô không có khách giờ này, mà người nhà bình thường sẽ không tới tìm cô giờ này. Có lẽ là người tìm nhầm nhà chăng?

Thời gian không cho phép cho phép Vũ Như chần chừ, cô nhanh chóng ra mở cửa, lại thấy Tề Thiếu Yến đang cười híp mắt đứng ở cửa, trong tay cầm túi café Starbuck.

"Là anh!" Cô kinh ngạc nói. "Sao anh lại đến giờ này?"

Kể từ đêm đó nấu mì cho cô, cứ một hai ngày anh sẽ chủ động đến nhà cô trình diện, chuẩn bị bữa ăn khuya cho cô. Vũ Như vốn tưởng Tề Thiếu Yến chỉ thuận miệng nói đùa, không nghĩ tới anh thật sự nói được làm được, thật khiến cô vừa mừng vừa sợ. Theo số lần anh trình diện gia tăng, cô lại mơ hồ mong đợi. Mong đợi sự xuất hiện của anh, mong đợi nhìn thấy hình bóng anh, cho dù lý trí ép cô phải giữ vững khoảng cách an toàn, nhưng vẫn không xóa đi được sự chờ mong trong lòng cô. Chỉ là hôm nay có chút đặc biệt, thời gian anh trình diện tựa hồ có chút sớm, bình thường phải buổi chiều mới thấy anh xuất hiện.

"Anh đến dùng bữa sáng với em." Anh cười híp mắt nhìn khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc của cô.

"Nhưng mà tôi phải đi làm." 8.30 chưa tới thẻ sẽ bị đục lỗ đó, nào có thời gian cùng anh ăn bữa sánh chứ? Người đàn ông này tới thật không đúng lúc gì cả.

Anh đường hoàng đi vào nhà, đem hai cốc cà phê cùng ba chiếc bánh donut từ trong túi giấy lấy ra đặt ở trên bàn ăn. "Trước tới đây ăn bữa sáng, sau đó ra ngoài đi dạo cùng anh."

Người đàn ông này nghe không hiểu lời của cô sao? Vũ Như gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng. "Tôi muốn đi làm." Cô tốt bụng nhắc lại lần nữa.

"Vậy thì không cần đi làm." Anh nói thật khác thường. "Ngày hôm qua không phải em đã vẽ thiết kế xong sao? Để ăn mừng em hoàn thành thiết kế nhà mới của chúng ra, anh đặc biệt xin nghỉ một ngày cùng em đi chơi đó.”

"Nhưng mà tôi..." Nhân viên nhỏ bé như cô sao có thể nói nghỉ là nghỉ chứ!

"Gần đây em gấp đến mệt mỏi như vậy, phải nghỉ ngơi cho khỏe mới được." Anh giúp cô kiếm cớ. "Hôm nay nghỉ ngơi thật tốt."

"Nào có ai đột nhiên xin nghỉ chứ?" Nghỉ phép phải có sự đồng ý của trưởng phòng, sao có thể nói nghỉ là nghỉ? Ông chủ lớn Tề Thiếu Yến sao có thể hiểu được nỗi khổ của nhân viên chứ. Cô không nhịn được cười khổ.

"Vậy thì xin nghỉ ốm." Núi không đi thì đường đi, anh là người luôn tìm được biện pháp. "Nếu như biết được em vì thiết kế lần này mà đổ bệnh, Tổng giám đốc Thi của em sẽ phải cảm kích khóc lóc nức nở."

"Nhưng mà tôi không muốn xin nghỉ." Cô không muốn phá hủy kỉ lục siêng năng của mình.

"Vậy anh gọi xin nghỉ giúp em là được rồi!"

"Không được!" Nghe vậy, cô biết mình lại thua tiếp rồi. Đồng nghiệp trong văn phòng mà nhận được điện thoại của anh thay mình xin nghỉ, ngày hôm sau nhất định sẽ ép hỏi thân phận anh, thậm chí có thể đưa tay đòi thiệp mừng ấy chứ. "Anh vô sỉ!" Cô tức giận đến nghiến răng, lại không thể làm gì.

"Nếu quyết định xin nghỉ, vậy thì ngồi xuống ăn bữa sáng nào." Anh đắc ý mở ra nắp cốc cho cô. "Em xem xem, rất thơm mà!"

Hương café nhanh chóng tỏa khắp căn phòng.

Có thể là hết cách, cũng có thể là bị hương café hấp dẫn, cô theo bản năng cầm cốc café lên.

"Mặc dù không thể xưng là mỹ vị nhân gian, nhưng cũng tạm chấp nhận chứ?" Anh gặm donut hỏi.

"Tôi rất thích." Café cùng donut là đồ ăn bữa sáng thường xuyên của cô ở Mĩ, cô thích hương vị thuần khiết của chúng.

"Em từ trước đến giờ rất dễ dàng thỏa mãn."

"Nhưng không có nghĩa là có thể tùy tiện qua loa." Cô ngụ ý.

Anh đương nhiên hiểu cô đang nói cái gì. "Thành ý của anh đủ cảm động trời đất, không biết em cảm nhận được chưa đây?"

Mặt cô hơi đỏ lên, không nói lời nào. Cô dĩ nhiên hiểu Tề thiếu yến đang nói cái gì, từ những hành vi gần đây của anh, có thể thấy được anh đang cố gắng vãn hồi tình cảm của cô, nhưng cô thật sự không dễ dàng mạo hiểm bước tiếp.

"Anh biết em vẫn không hiểu." Anh cố ý thở dài thườn thượt. “Bằng không em cũng sẽ không giao bản thiết kế cho Thi Lệ Nhân, mà giao cho anh."

"Tổng giám đốc Thi là bà chủ của tôi, case này là chị ấy giao cho tôi, tất nhiên tôi phải giao bản thiết kế cho chị ấy." Cô đúng tình hợp lý cãi lại.

"Không thể nói thế được." Anh triệt để phản đối. "Anh nói rồi, nhà này là chúng ta ở, em đem thiết kế cho cô ta làm gì? Em nên trực tiếp giao cho anh mới đúng.”

"Nhưng mà..." Cô muốn nói lại thôi, trong lòng vẫn không thể nào xác định lời nói Tề Thiếu Yến là thật hay giả, nhất là chuyện nhà cửa. Mặc dù Tề Thiếu Yến luôn miệng nói đó là nhà kết hôn của hai người, nhưng mà nhìn biểu hiện tha thiết chờ mong với ngôi nhà này của Thi Lệ Nhân, thật giống như ước gì nhà xây xong một đêm, làm cô không dám tùy tiện tin tưởng lời nói của Tề Thiếu Yến.

"Em chính là không tin anh có đúng hay không?" Anh liếc mắt cũng thấy được tâm tư của cô.

"Tôi..." Cô cúi đầu, giống như thỏ trắng nhỏ gặm donut trong tay.

Bất đắc dĩ cười cười, Tề Thiếu Yến rút ra một tập giấy.

"Ơ, Tổng giám đốc Thi đã giao đồ cho anh rồi sao ?" Những thứ này là ba bản thiết kế ngày hôm qua cô mới nộp lên, cô dĩ nhiên không xa lạ.

"Không sai." Ngày hôm qua vừa lấy bản thiết kế, Thi Lệ Nhân gấp đến nỗi không thể đợi được nữa liền giao luôn cho anh, muốn anh nhanh nhanh quyết định. Tề Thiếu Yến mở ra bản thiết kế, cẩn thận từng li từng tí. "Em cần gì tốn sức vẽ ba bản thiết kế khác nhau chứ?" Anh rút một bản bất kì xem qua. "Anh chỉ cần một bản là được rồi."

"Tôi sợ khách hàng không hài lòng."

"Anh nói rồi, chỉ cần em thích là được." Anh nhắc đi nhắc lại. "Nói cho anh biết, em thích nhất cái nào?"

"Đều thích." Đây tất cả đều là tâm huyết của cô mà, không có một cái nào cô không thích cả.

Anh mở to mắt, cố ý trêu cợt cô. "Ý của em muốn anh xây ba căn nhà?"

"Không, không phải đâu!" Mặt cô lại đỏ rồi.

"Không phải vậy thì, em chọn một cái em thích nhất đi."

"Anh ... anh không phải thương lượng cùng Tổng giám đốc Thi sao?"

"Phải nói bao nhiêu lần em mới hiểu đây?" Anh phát điên kêu lên. "Căn nhà này cùng cô ta một chút quan hệ cũng không có, việc gì phải tìm cô ta thương lượng?"

"Nhưng mà cô ấy..."

"Cô ta làm sao?" Tề Thiếu Yến có chút nóng nảy.

"Cô ấy dường như cho là... Cho là... Đây là nhà cô ấy." Ngập ngừng nửa ngày, cuối cùng thật vất vả cô mới nói ra khỏi miệng.

"Đó là cô ta đơn phương tình nguyện thôi, em kệ cô ta đi."

"Nhưng mà anh không nói gì với cô ấy, cô ấy làm sao sẽ…" Thi Lệ Nhân không phải cô gái bình thường, tựa hồ không có khả năng giống như yêu đơn phương chứ.

Anh cau mày. "Em cho rằng anh nói với cô ta cái gì?"

"Tôi không biết." Cô lắc đầu một cái. "Cho nên mới muốn hỏi anh.”

"Nếu mà anh nói cái gì anh cũng không nói với cô ta? Em tin hay không?" Anh thật sự không có cam kết qua cái gì với Thi Lệ Nhân, tất cả đều là chính cô ta tự tưởng tượng thôi.

Vũ Như tiếp tục cúi đầu gặm donut, lấy trầm mặc để diễn tả kháng nghị.

Nhìn chằm chằm cô gặm đồ biểu hiện dáng vẻ quật cường, anh rốt cuộc giơ cờ trắng đầu hàng. "Được rồi!" Anh quyết định tiết lộ một phần nhỏ sự thật, "Thi Lệ Nhân thầm yêu anh, mà trên phương diện làm ăn anh có chút liên hệ với cô ta, cho nên không tiện cự tuyệt, làm cô ta có chút hiểu lầm.” Tề Thiếu Yến tiết lộ chỉ có một phần nhỏ, trừ việc Thi Lệ Nhân đơn phương thích anh, còn lại đều tự động lược bỏ.

"Vậy sao? Vậy Tổng giám đốc Thi không phải rất đáng thương sao? Anh nên nói rõ với cô ấy chứ.”

"Chờ chúng ta gạo sống nấu thành cơm chín, cô ta tự nhiên sẽ biết, biết rồi thì cũng hết hi vọng thôi."

"Cái gì gạo sống... Cái gì..." Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhanh chóng biến thành đỏ rực, đánh chết cô cũng không dám nói ra câu nói kia.

"Chính là chờ chúng ta..." Anh cố ý dừng lại mấy giây để trêu cô."…Kết hôn."

Vũ Như cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, nếu anh mà nói rõ ra mấy lời mập mờ kia, cô không biết có nên tìm cái hố để chui không nữa.

"Đại tiểu thư nếu không còn thắc mắc nào nữa, vậy thì mau mau chọn một cái mình thích nhất đi." Anh vội vàng đem ba tờ thiết kế đưa tới trước mặt cô, dời đi lực chú ý của cô. “Em thích cái nào nhất?"

Do dự một lát, rốt cuộc cô cũng chỉ vào thiết kế màu bạc mang chút hương vị Nhật Bản. Có thể đó chính là căn nhà cô vẫn mơ ước bấy lâu nay.

"Được, chính là cái này sao!" Anh không nói hai lời, lập tức cất thiết kế đó đi, đem hai bản thiết kế kia trả về cho cô.

"Những cái này em giữ lại, về sau thiết kế lại tham khảo." Ánh mắt của anh sáng quắc nhìn thẳng cô. "Anh đã nói mua mảnh đất này là hoàn thành mơ ước của em, em hiện tại tin chưa?"

Đúng nha! Anh chẳng những chọn thiết kế cô thích nhất, còn mỗi ngày hô hào muốn kết hôn với cô, cô không có lý gì lại không tin anh. Nhưng mà…

Bắt gặp ánh mắt thâm tình nóng rực của anh, tim cô đập gia tốc, không tự chủ được tránh đi tầm mắt anh.

"Không cần tránh anh." Lần này anh không có bỏ qua cô, trở tay nhẹ nhàng nâng lên cằm của cô. "Tiếp nhận anh, để chúng ta ở chung một chỗ được không?"

Cúi mắt xuống, cô vẫn như cũ không trả lời. Cô đang sợ, sợ một lần nữa bị tổn thương.

Nhìn vào ánh mắt yếu ớt của cô, tim anh đau nhói, chỉ có thể tự trách. Đây tất cả là anh gieo gió gặt bão, hơn nữa là bụng làm dạ chịu. "Nhanh nhanh ăn bữa sáng, chúng ta ra ngoài chơi.” Buông tay ra, anh không hề tỏ thái độ bức bách cô nữa, đổi lại là thoải mái thúc giục. "Hiện tại thời tiết rất đẹp, ở trong văn phòng ngồi mốc không phải quá lãng phí sao!"

Thấy anh đột nhiên thay đổi tâm ý tha cho cô một lần, Vũ Như như được đặc xá, gặm donut càng thêm hăng say. "Vậy anh muốn đi đâu?" Cô học được rất nhanh, cũng xuất ra chiêu thức dời lực chú ý.

Đối với lần này, anh chỉ có thể cười khổ. "Em muốn đi đến đâu thì đi tới đó!" Dù sao chỉ cần ở chung một chỗ với cô, nơi nào cũng là thiên đường.