Cấu Kết

Chương 12: Quan Hệ Thân Cận




Diệp Tích Thượng và Tiết Thần vẫn đang nhỏ giọng thảo luận cái gì đó, phát hiện có người đi vào, theo bản năng liếc mắt nhìn, tầm mắt quét trên gương mặt trang điểm khéo léo của Cố Hoài Nam một vòng sau đó thu hồi lại, đối với một việc cô mặc trang phục khêu gợi này không có nửa điểm phản ứng.

Tiết Thần thì ngược lại, có chút ngoài ý muốn so sánh Cố Hoài Nam trong truyền thuyết với tấm hình của Dư Kim Kim giống như canh suông mì sợi không biết làm rung động biết bao nhiêu người. Anh ta ngưng thảo luận, đầu gối hích Diệp Tích Thượng một cái, chân mày khẽ nhướng lên: "Đây chính là chị em tốt của Kim Kim, không tệ chứ?"

Diệp Tích Thượng không lên tiếng, cúi đầu tiếp tục uống trà. Dư Kim Kim chờ lâu nên sốt ruột, liên tiếp nhìn đồng hồ, khi vừa nhìn thấy Cố Hoài Nam đi tới liền cốc lên đầu của cô: "Cậu ngồi xe trâu tới hả! Sao chậm chạp như vậy!"

Vừa nói xong, lại kín đáo kéo ngực áo của cô trễ xuống thêm một chút, hai tay ra sức vỗ vào má cô đến khi đỏ hồng, hài lòng cười một tiếng: "Điểm tối đa."

"Kim Kim, không giới thiệu cho chúng tôi biết cô gái này một chút sao?" Tiết Thần đi tới ôm eo của cô.

Dư Kim Kim khoác vai Tiết Thần, hướng Cố Hoài Nam nháy nháy mắt vẻ mập mờ: "Đây là anh Tiết nhà tớ, vị này là. . . . . ." Cô đứng lên đẩy Cố Hoài Nam về phía trước, giống như tiểu thương đắc ý hả hê khoe khoang hàng hóa của mình: "Đây là người yêu bí mật của em, chị em tốt nhất trên đời này, Cố Hoài Nam."

"Kim Kim thường hay nhắc về cô với tôi, cuối cùng cũng nhìn thấy người thật rồi, rất vinh hạnh." Tiết Thần giở tay nhấc chân lễ phép không thể bắt bẻ được, khi anh ta cười, cặp mắt sáng như sao, có lẽ do nghề nghiệp, nên chỉ cần nhìn một cách đơn thuần, ánh mắt cũng có thể toát lên vẻ chính trực, nhưng cũng hàm chứa mấy phần lười biếng mơ hồ, vô cùng hấp dẫn người khác.

Trong thoáng chốc Cố Hoài Nam đã hiểu tại sao Dư Kim Kim lại bị người đàn ông này mê hoặc như vậy, nghĩ đến Trần Nam Tầm trên dưới toàn thân điểm hấp dẫn người khác nhất không phải là khuôn mặt dễ nhìn, không phải là dáng người, càng không phải vì miệng lưỡi hắn trơn tru, mà chính là đôi mắt đào hoa hút hồn đoạt phách khiếp người.

Đến phiên giới thiệu một nhân vật có cấp bậc quan trọng, Dư Kim Kim hắng giọng, sống lưng cũng có chút căng thẳng: "Nam Nam, vị này có vẻ khó lường á..., anh Tiết nhà chúng tớ đều phải nghe anh ta sai khiến, tuy tuổi còn trẻ nhưng cũng đã ở vị………."

Cố Hoài Nam thật ra thì đã đau đầu nhức óc, suy nghĩ có nên đi hay không, cô thật không biết dùng biểu tình như thế nào để đối mặt với vị đoàn trưởng đại nhân này.

Dư Kim Kim vẫn ở đằng kia bla bla đọc thuộc lòng lý lịch của anh, Diệp Tích Thượng bỗng đứng dậy hướng Cố Hoài Nam vươn tay: "Chào cô! Cô Cố, tôi là Diệp Tích Thượng, là bạn của Tiết Thần."

Việc đã đến nước này, vạn lần cũng trốn không thoát, Cố Hoài Nam cố giả bộ bình tĩnh, đưa tay tới bàn tay chắc nịch của anh nhẹ nhàng nắm chặt: "Xin chào, ngài Diệp, rất vui mừng được biết anh."

Ánh mắt của Dư Kim Kim vòng tới vòng lui qua lại trên cơ thể của hai người, khóe miệng giương lên, ánh mắt lặng lẽ liếc về phía Tiết Thần. Tiết Thần hiểu ý, kéo cái ghế của mình ra một chút: "Cô Cố, mời ngồi bên này."

"Tôi ngồi cạnh Kim Kim là được rồi." Cố Hoài Nam liên tục khoát tay không ngừng, cô mới không cần ngồi cạnh cái tên mặt than đó.

"Cũng được." Tiết Thần mỉm cười gật đầu, không miễn cưỡng thêm.

Cố Hoài Nam thở một hơi, cảm tình đối với Tiết Thần càng tăng thêm, nhưng chân cô vừa mới bước tới một bước liền dừng lại, âm thầm cắn cắn đầu lưỡi. Đây là bàn ăn hình chữ nhật dành cho bốn người, cô không ngồi bên cạnh Diệp Tích Thượng thì cũng phải ngồi đối diện anh.

Tiết Thần nhìn thấy sự do dự của cô, nụ cười lại đậm thêm mấy phần."Có vấn đề gì sao cô Cố?"

"Ách. . . . . . Không có." Cố Hoài Nam lắc đầu, chợt có cảm giác như bị gài bẫy.

Không khí bữa cơm này cũng không tệ, Diệp Tích Thượng không nói nhiều nhưng Tiết Thần lại thích nói, Dư Kim Kim thì có vẻ rất quen thuộc, mặc dù lần đầu gặp mặt Diệp Tích Thượng nhưng không hề có nửa điểm xa lạ, thật may là đoàn trưởng Diệp dù ít nói nhưng cũng không làm cho đối phương bị nhạt nhẽo. Buổi tối này, so với dự đoán của Cố Hoài Nam thì thoải mái hơn nhiều, nhưng cả buổi cô cũng không dám nhìn người đàn ông đối diện dù chỉ một cái, nếu không cùng Dư Kim Kim bàn tán chuyện sư đoàn 138, thì cũng cúi đầu ăn cơm.

Sau khi ăn xong món điểm tâm ngọt, Dư Kim Kim vào phòng rửa tay, Tiết Thần cầm khăn ăn lau khóe miệng một cái rồi cũng đi ra ngoài, không khí bàn ăn vốn đang náo nhiệt thoáng chốc có chút căng thẳng. Ra tay trước thì chiếm được lợi thế, Cố Hoài Nam đem tdâu tây chưa hề động tới trong dĩa của mình để trước mặt anh, nở nụ cười có chút lấy lòng:

"Đây là vì cảm tạ anh không có vạch trần tôi. Haiz! kỹ năng diễn xuất của anh thật không tệ."

Diệp Tích Thượng ngay cả mí mắt cũng không mở lên, đem dĩa dâu tây trả lại cô: "Như nhau."

Thái độ rõ ràng như vậy, Cố Hoài Nam không nhìn ra thì chính là người mù, cô mấp máy môi, a a cười gượng: "Lần trước Kim Kim nói muốn tìm cho tôi một người bạn trai, tôi cũng giỡn với cô ấy, không ngờ cô ấy tưởng là thật, cái này. . . . Thật là khéo ha."

"Vậy sao?" Diệp Tích Thượng vừa nhướng mắt lến, liền ung dung thong thả nói: "Tiết Thần lại nói với tôi khác, Người yêu nơi khuê phòng của Dư Kim Kim muốn tìm đối tượng, yêu cầu chiều cao không thể thấp hơn 1m85, dáng người phải đẹp, diện mạo phải tuấn tú, trình độ học vấn phải cao, bối cảnh gia đình phải giàu có, tính tình hòa nhã, tiền lương phải nhiều, quan trọng nhất là. . . . . ." Anh dừng lại một chút: "Sức lực cơ thể phải mạnh."

Cố Hoài Nam bỗng chốc nổi giận, vỗ bàn: "Cô ấy nói bậy! Tôi chỉ nói muốn trai đẹp!"

"Vẫn không thể trông ngon mà không dùng được, đúng không?"

"Đó còn cần phải nói sao ——" Cố Hoài Nam mới chỉ nói được một nửa, bèn nghẹn lại, cắn răng nghiến lợi, tức giận mặt đỏ rần: "Dư Kim Kim, kẻ tiện nhân này!"

"Nói tớ cái gì đấy?"

Trùng hợp vừa lúc Dư Kim Kim đẩy cửa đi vào, nhướng mắt, vẻ cực kỳ vô tội.

Cố Hoài Nam híp mắt, cố ý cong môi lên, từng lời từng lời lọt ra từ kẽ răng: "Kim Kim, không ngại đi với tớ ra phòng rửa tay một lần nữa chứ?"

Dư Kim Kim nhún vai: "Đi thôi."

Hai cô gái vừa đi ra ngoài, Tiết Thần liền cười: "Tôi rất ngạc nhiên không biết cậu nói cái gì, mà mặt Cố Hoài Nam lại có thể hồng thành như vậy."

Diệp Tích Thượng nhìn hắn một cái: "Tôi cũng thật tò mò không biết cậu làm cái gì Dư Kim Kim, mà lồng chim cũng không khóa kỹ."

Tiết Thần cúi đầu xem xét, mặt dạn mày dày chậc một tiếng, thong dong kéo khóa quần lên: "Đối với cái cô Cố Hoài Nam này, cảm giác như thế nào? Tôi cảm thấy rất được, không, là vô cùng tốt, cậu có biết ba cô ấy là ai không? Chính ủy quan khu X - Cố Minh Triết, ngoài dự đoán chứ? Lão Diệp biết, như vậy đây là một người con dâu mà lão Diệp nhất định sẽ hài lòng, môn đăng hộ đối."

Anh không nói câu nào, Tiết Thần kề sát lại: "Cậu không tỏ thái độ gì sao, đủ tư cách hay không đủ tư cách?"

Biểu cảm của Diệp Tích Thượng rất thản nhiên, Tiết Thần sờ sờ cằm: "Cô nương này xem ra có vẻ lưu manh, hoàn toàn ngược lại với tính cách của Tiểu An, có chút xảo trá, nếu cậu cảm thấy khó giải quyết thì thôi, tôi cũng cảm thấy loại phụ nữ này rất khó thuần phục."

Anh vẫn lắc đầu, không muốn tiếp tục đề tài này nữa, một lúc lâu, mới chợt nghe đoàn trưởng đại nhân mở miệng: "Về sau ít làm loại chuyện mai mối này đi, tôi không có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy, lần này là lần duy nhất."

Lần này là duy nhất?

Tiết Thần hơi suy nghĩ một chút, sau đó nhe răng cười rất hiền lành: "Tuân lệnh."

Lại nói Dư Kim Kim bị Cố Hoài Nam đẩy tới phòng rửa tay một cách dã man, khí thế của cô khiến hai cô gái đang rửa tay sợ đến độ vội vàng tự động lui ra khỏi hiện trường. Cố Hoài Nam thiếu chút nữa như muốn tháo rời toàn bộ cơ thể Dư Kim Kim ra, tay nghề Dư Kim Kim so ra kém hơn cô, hèn hạ đổ trách nhiệm cho Tiết Thần.

"Cậu uống lộn thuốc à! Tớ thật sự chỉ muốn để cậu nhìn thấy người đàn ông của tớ, ai biết Tiết Thần lại đem cả vị đoàn trưởng đẹp trai đó tới!"

"Gặp người đàn ông của cậu mà cậu để tớ ăn mặc lẳng lơ thế này sao? Gặp người đàn ông của cậu mà cậu kéo váy tớ? Tiết Thần sao lại xui xẻo gặp phải một người phụ nữ như cậu thế, thỉnh thoảng lại phải giúp cậu đổ bát nước dơ!"

"Vì việc giúp tớ giải cứu hoạn nạn là nhiệm vụ của hắn, nhưng nói gì thì nói tớ vẫn cảm thấy Diệp Tích Thượng từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ và yêu cầu của cậu, Tiểu Tây và Trác Vệ tốt hơn rồi, cậu cũng không thể trở thành gái già chứ?"

"Tớ cô đơn cậu lo cái gì?"

"Ai nói tớ chửi con mẹ nó chứ?" Dư Kim Kim hèn hạ cười: "Tớ chỉ là lo lắng, lo lắng cậu không kềm được lại đảm đương chức vị tiểu tam của Trần Nam Tầm, tớ sợ đến lúc đó tớ đi theo cậu cũng bị mất mặt a."

"Dư Kim Kim!" Cố Hoài Nam nhất thời hóa thân thành rồng phun lửa nhào qua, hai cô gái vật lộn thành một đoàn.

Tiết Thần càng nghe động tĩnh bên trong càng cảm thấy có cái gì đó không đúng, gõ vào cửa nhà vệ sinh nữ cất giọng gọi vào bên trong: "Kim Kim, anh có việc muốn đi, em có đi cùng anh không?"

"Đi đi!" Dư Kim Kim hắng giọng, đẩy Cố Hoài Nam qua một bên, thở hổn hển sửa sang lại đầu tóc váy áo: "Tớ chính là muốn đem bán cậu ra ngoài, cậu biết cậu bao nhiêu tuổi rồi không, nghĩ mình đang làm cô bé mới hai mươi tràn đầy sự trẻ trung còn nhiều thời gian thương xót một tình yêu đã chết sao? Thời gian tốt đẹp nhất của một người phụ nữ là từ mười lăm đến ba mươi tuổi, chỉ vẻn vẹn có mười mấy năm thôi, đừng trách tớ không nhắc nhở cậu, Cố Hoài Nam cậu đã 27 rồi, dùng thời gian mười mấy năm đó tiêu hao cho một người đàn ông câu thấy có lỗ hay không?"

Cố Hoài Nam cắn môi, "Cho nên cậu không hề kín miệng? Cái gì cũng đều nói cho Tiết Thần biết?"

"Tớ có nói gì với anh ta đâu?"

"Muốn tớ nhắc nhở cậu không? Trông ngon mà không dùng được."

Dư Kim Kim lè lưỡi cái lưỡi nhọn: "Bởi vì tớ thấy việc này là quan trọng nhất, đi trước, nắm chặt cơ hội a, nếu không đừng trách lần sau tớ sử dụng thủ đoạn tàn nhẫn để bắt cậu lên giường gì đó."

Cô quẳng ra câu nói này xong chạy nhanh như làn khói, có một người bạn xấu như thế này Cố Hoài Nam không biết là mình may mắn hay bất hạnh.

Tiết Thần và Dư Kim Kim công khai để bọn họ cơ hội chung đụng đơn độc, chạy khỏi phòng ăn, Dư Kim Kim cúi người vuốt ngực thở hổn hển, bàn tay Tiết Thần cũng vuốt lưng của cô: "Em nên rèn luyện thân thể, chạy mới mấy bước đã thở gấp như vậy."

"Anh có ý kiến gì?"

"Không có ý kiến, ngược lại có một đề nghị." Tay Tiết Thần đặt trên eo của cô bóp chặt ra ám hiệu: "Nếu em yên tâm mang mình giao cho anh huấn luyện một tháng ——"

"Vậy em còn có thể sống sao!" Dư Kim Kim hất anh ra: "Đoàn trưởng đại nhân nói thế nào?"

Tiết Thần không đáp hỏi ngược lại: "Cố Hoài Nam có suy nghĩ gì?"

"Suy nghĩ của cậu ấy không thể nhìn thấu."

Tiết Thần không khỏi thở dài: "Anh có chút cảm thấy lo lắng cho Cố Hoài Nam, năng lực tác chiến của đoàn trưởng Diệp vẫn là số một số hai trong toàn quân."

"Cái này với chuyện yêu đương có quan hệ gì?"

Tiết Thần cúi đầu nói nhỏ bên tai cô, cái miệng nhỏ của Dư Kim Kim nhất thời tròn vo: "Thật?"

Anh gật đầu, Dư Kim Kim nhìn vẻ mặt gian trá cười ngất ngưởng của anh: “Nam Nam nếu như bị hắn giết chết em sẽ hận anh. Tiết Thần! Thay em cảnh cáo Diệp Tích Thượng, nghìn lần vạn lần không nên khách khí!"

*

Cố Hoài Nam liên tục nhảy mũi mấy cái không giải thích được, trăm mối tơ vò vẫn không có cách giải.

Diệp Tích Thượng đợi cô ngoài phòng vệ sinh, nghe tiếng xoay đầu lại, Cố Hoài Nam biết anh muốn nói cái gì, hít hít lỗ mũi: "Lần sau sẽ không mặc ít như vậy nữa, ách, không, không có lần sau." Anh hơi nhăn mày, Cố Hoài Nam lập tức thay đổi lời nói.

Chẳng trách anh không vui, mặc dù chỉ là vợ chồng trên giấy tờ, nhưng có người đàn ông nào lại vui mừng khi vợ của mình lại đi xem mắt giống người độc thân?

. . . . . . Không đúng.

Cố Hoài Nam lúc này mới cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, chạy nhanh mấy bước đuổi theo anh, ngăn anh lại: "Này! Anh làm như vậy cũng không đúng chứ? Vừa nói không muốn ly hôn, vừa đồng ý để người khác sắp xếp đi xem mắt?"

Diệp Tích Thượng lạnh lùng liếc cô, nhưng cũng nhanh chóng dời tầm mắt đi không để lại dấu vết, lấy cái sừng này đo lường Cố Hoài Nam, cảnh tượng vô cùng tốt. . . . . .

"Em không biết người tối nay em gặp là tôi, nhưng tôi lại biết rõ người Dư Kim Kim mang tới là em, Cố Hoài Nam, em cho rằng tôi chỉ nên ngồi một chỗ không cần quan tâm đến sao? Hay cho rằng tôi nên từ chối Tiết Thần, để cậu ta tìm cho em một người đàn ông khác phù hợp với điều kiện khắc nghiệt của em hơn?"

Người này luôn có thể chỉ cần một câu nói khiến cô á khẩu không trả lời được, Cố Hoài Nam chu mỏ, lúng túng vén tóc: "Tìm một chỗ nào đó, chúng ta nói tiếp chuyện lần trước."

Diệp Tích Thượng không lái xe, vốn định sau khi ra ngoài sẽ thuê xe, nhưng mới vừa đi mấy bước chân lại ngừng lại, đột ngột xoay người, Cố Hoài Nam sửng sốt: "Sao thế?"

Anh mấp máy môi: "Em mang giày cao gót đi bộ có mệt không?"

Cố Hoài Nam không hiểu: "Không biết."

"Được." Diệp Tích Thượng ôm vai cô kéo cô đi về một hướng: "Tôi dẫn em đến một nơi."

Cố Hoài Nam không hề chú ý tới một đôi nam nữ và một đứa bé trai bị hắn ngăn ở phía sau, chỉ âm thầm nghĩ ngợi: Đây là Diệp Tích Thượng . . . . . . Muốn hẹn hò với cô?