Cấu Kết

Chương 34




Chương 34.1:

Công ty cấp cho ngày nghỉ ngày nhưng từng ngày đã trôi qua, BOSS cấp cho vé máy bay vẫn nằm ngủ trên bàn trà, chỗ nào Dư Kim Kim cũng không đi. Cố Hoài Nam tới nhà cô liếc mắt liền thấy, hỏi mới biết được nguyên nhân là do Tiết Thần, anh bận rộn nên không thể phân thân mà đi được.

Hai cô gái chiếm cứ một góc ghế sa lon xem ti vi, lười nhác ăn thức ăn như mèo. Cố Hoài Nam bị nội dung vở kịch khoa trương chọc cười đến ngửa tới ngửa lui, nhưng Dư Kim Kim ngồi ôm gấu bông Winnie the Pooh một chút phản ứng cũng không có.

Cô cầm theo quả anh đào bò qua gối lên chân chú gấu lông xù, vừa ăn hỏi, "Sao thế cô gái?"

Dư Kim Kim miễn cưỡng không lên tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình TV.

Cố Hoài Nam không hỏi tới, qua năm phút đồng hồ, bị Dư Kim Kim nhẹ nhàng chọc chọc, hừ ra một tiếng giọng mũi."Nói đi, tớ nghe."

Dư Kim Kim nắm tai chú gấu do dự hồi lâu, "Không biết có phải do tớ đa tâm hay không, Tiết Thần dường như có gì đó bất thường."

"Lực chiến đấu không được như xưa?"

"Mạnh hơn rồi." Dư Kim Kim kéo quần lên đến bắp đùi, "Cậu nhìn."

Nơi hai đùi trắng nõn của cô có thêm mấy dấu xanh xanh tím tím, Cố Hoài Nam cười, "Tiết gia hạ thủ cũng rất ngoan độc, không sợ đem cậu hành hạ."

Dư Kim Kim buồn cười nhưng cười không ra, kéo áo một cái, "Trên người cũng có, trước kia anh ấy không như vậy , gần đây cũng không biết tại sao, dường như thay đổi thành người khác, có khi tớ cảm thấy anh ấy căn bản là muốn làm chết tớ."

Cố Hoài Nam ngẩn ra, "Anh ta ngược đãi cậu?"

Dư Kim Kim lắc đầu, "Không có, chính là không dịu dàng như trước kia, trong lòng anh ấy có chuyện, tớ đã hỏi nhưng anh ấy không thừa nhận." Cô cắn cắn đôi môi, "Có thể. . . . . . Có cô gái khác ha không?"

Cố Hoài Nam liếc cô một cái, tiếp tục ăn anh đào. Dư Kim Kim cướp quả anh đào trong tay cô, khuôn mặt nhỏ căng cứng, "Nhưng nếu có cô gái khác rồi thì không nên gặp mặt tớ mới đúng, trước đây cậu và Trần Nam Thừa chia tay không phải cậu nói là anh ta lạnh nhạt với cậu rất nhiều sao."

Cố Hoài Nam nhoài tới mâm đựng trái cây lấy một quả đào khác, "Phụ nữ của Trần Nam Tầm bên ngoài cũng không ít, mấy năm này có lãnh đạm với cậu không hả?"

"Anh ta là ngựa đực, có thể giống nhau sao?"

"Tiết gia rất yếu sao?"

Khí thế của Dư Kim Kim xìu xuống, nhún vai, "Đàn ông sao phức tạp khó đoán như thế a, khó chịu như vậy làm gì, có việc nói thẳng không tốt sao!"

Hai chữ "Khó chịu" trực tiếp khiến Cố Hoài Nam nghĩ đến người khác, ckhóe miệng đang cắn trái đào không tự chủ nhếch lên, hướng ghế sa lon mềm nhũn nằm xuống, "Đàn ông khó chịu một chút thì rất tốt a, cậu không cảm thấy so với tên ngựa đực Trần Nam Tầm nói nhiều, thì người đàn ông tích chữ như vàng có mị lực hơn sao?"

Cô hoa si ngây ngô cười, Dư Kim Kim còn có thể không biết cô đang suy nghĩ tới ai hay sao? Quay qua đụng đầu cô, "Chúng ta đang tham thảo vấn đề thể lực của đoàn trưởng đại nhân sao?"

"Chắc chắn không có."

"Kỹ xảo?"

"Tớ làm sao biết, chưa có làm." Cố Hoài Nam bĩu môi, "Đàn ông có kỹ xảo tốt còn không phải là luyện từ trên người phụ nữ ra sao?"

Quan điểm lần này nhận được sự tán thành nhiệt liệt của Dư Kim Kim, "Các cậu ngủ cùng nhau nhiều ngày như vậy cũng không phát sinh chút gì sao? Khẩu vị của cậu đổi thành ăn chay hay là đoàn trưởng đại nhân là gối thêu hoa?" Cô vừa dứt lời, đã bị Cố Hoài Nam hung hăng gõ một cái.

"Tiết phó đoàn nhà cậu mạnh như vậy, đàn ông nhà tớ cũng không kém đâu, nếu không sao có thể làm đoàn trưởng được." Từ sau chuyện sấm sét đó, Cố Hoài Nam liền ỷ lại vào anh, mỗi đêm đều lấy đủ loại lý do căn bản không thể trở thành lý do để ngủ cùng anh ở phòng khách, ngay cả chiếc giường lớn ưa thích cũng không hề để tâm đến nữa.

"Ai là đoàn trưởng cũng không dựa vào cái này, mà là dựa vào năng lực." Dư Kim Kim xoa đầu.

"Vậy cũng có nghĩa là đoàn trưởng đại nhân nhà tớ có “năng lực”." Cố Hoài Nam cố tình chơi chữ, nhưng dường như nghĩ tới cái gì đó nên ngồi dậy, sờ sờ bụng và mông của mình, "Thắt lưng không thô, mông cũng có co dãn, Kim Kim, có phải tớ già rồi hay không?"

Dư Kim Kim khoanh hai cánh tay nhìn cô rất kỹ, "Ngực không đủ lớn."

Cố Hoài Nam lập tức cúi đầu nhìn ngực của mình, cau mày."Không lớn nhưng cũng không coi là nhỏ a."

"Đàn ông đối với những người ngực to rất thích theo đuổi để làm chuyện đó a, lớn đến không cách nào một tay nắm giữ mới thỏa mãn."

". . . . . ."

Thấy bộ dáng cô rơi vào trầm tư, Dư Kim Kim cười xấu xa, "Đừng nói cho tớ là cậu đang suy nghĩ tới bộ ngực lớn, Cố Hoài Nam cậu xong rồi, bây giờ cậu càng ngày càng không tự tin rồi, đây là biểu hiện của một người đang yêu nga!"

"Nói lung tung." Cố Hoài Nam giật mình, sờ sờ mặt của mình, quả đấm nhỏ nắm chặt, "Buổi tối hẹn tất cả đi ra ngoài chỗ cũ uống một chén."

Cố Hoài Nam vốn tưởng rằng là ở nhà lâu đưa đến chỉ số hấp dẫn bị sút giảm, đêm đó đến câu lạc bộ nhờ bạn bè giúp đỡ mới cảm thấy rốt cục cũng tìm về được một chút tự tin. Liên tiếp nhảy mấy điệu sau đó Cố Hoài Nam và Dư Kim Kim mới trở lại chỗ ngồi cầm ly rượu uống mấy ngụm lớn, Dư Kim Kim lau mồ hôi, "Có thể xác định vấn đề không phải do cậu , câu xem ánh mắt của mấy người đàn ông vừa rồi nhìn cậu đi."

Cô nói chưa dứt lời, vừa nói Cố Hoài Nam đã thấy buồn bực.

Cùng đi với cô có cả nam nữ đều mê giải trí, một người đàn ông mới từ sàn nhảyra bước đến bên cạnh hai người, đưa cho Cố Hoài Nam một tấm card màu sắc rực rỡ, "Chị Nam, có người muốn tán tỉnh chị, em nói với anh ta là chị không có hứng, anh ta lại muốn em đưa cái này cho chị."

Cố Hoài Nam vẫn như thường ngày, nhìn cũng không thèm nhìn tiện tay nhét tấm card vào trong cái gạt tàn thuốc. Cảnh Húc cười, anh nhỏ hơn Cố Hoài Nam hai tuổi, là bạn nối khố cùng lớn lên ở một đại viện, so với những người khác thì thân quen cô hơn chút ít, "Chỉ nghe chị nói đã có bạn trai, nhưng vẫn chưa từng thấy, lúc nào kêu ra cho chúng em mở mang tầm mắt, là thần thánh phương nào mà có thể thu phục được một tiểu yêu nghiệt như chị."

Mọi người bắt đầu ồn ào, Cố Hoài Nam không hề cử động nhún vai đắc ý, "Mới không cần, tránh cho những người dung tục như ác cậu làm ô uế ánh mắt người đàn ông của tôi."

Cảnh Húc vô cùng hứng thú, "Chúng tôi dung tục, chẳng lẽ chị ở trước mặt anh ta đều giả dạng tiên nữ nhân gian?"

Cố Hoài Nam chỉ cười không nói, suy nghĩ của Dư Kim Kim chuyển động một cái, nói, "Đợi lát nữa khi anh ta tới đón cậu thì kêu anh ta vào đây ngồi một lát, nhất định biết ngoài anh ta ra còn có một người cầm vé muốn theo đuổi cậu."

Cảnh Húc cũng là người thông minh, rất nhanh hiểu được ý tứ trong lời nói của Dư Kim Kim, "Đàn ông có khi cần chút phương diện này để kích thích, nếu không thì không biết mình đang được hưởng phúc mà chẳng biết, chị Nam, Kim Kim nói không sai."

Cố Hoài Nam ngậm ống hút do dự một hồi lâu mới quyết định.

*****************************************

Gần tàn cuộc , Diệp Tích Thượng đúng hẹn chạy tới, mà người đứng trước cửa chờ anh lại là Dư Kim Kim.

Diệp Tích Thượng theo cô đi vào, vừa nhìn vào giữa sàn nhảy, liếc mắt liền thấy Cố Hoài Nam đang đứng trong trung tâm của vòng tròn trên sân khấu đang cùng người ta thi thố khiêu vũ.

Phạm vi nơi bọn họ ngồi có tầm nhìn vô cùng tốt, không muốn nhìn cũng không được. Dư Kim Kim mở lời dò xét, "Có muốn tôi gọi cậu ấy hay không?"

"Không cần, đợi cô ấy xong đi ."

Người cùng thi khiêu vũ với Cố Hoài Nam chính là Cảnh Húc, ánh mắt của anh đảo qua bên kia, rồi liếc mắt ra hiệu cho Cố Hoài Nam, mạnh mẽ kéo cô tới gần hơn biến thành khiêu vũ sát sạt nhau, trong nháy mắt đã cảm thấy bị tầm mắt kia làm cho sợ hãi, "Chị Nam, sao em cảm thấy người đàn ông sống chung với chị không tốt giống như chị nói vậy a?"

Sự tồn tại của Diệp Tích Thượng quá mạnh mẽ, khiến Cố Hoài Nam không cần quay đầu lại cũng có thể cảm giác được.

Tư thế của bọn họ càng ngày càng biến hóa, càng ngày càng mập mờ khiêu khích, trái tim Dư Kim Kim cũng bắt đầu như vọt lên đến cổ họng. Diệp Tích Thượng cũng không có hành động gì, tư thế và vẻ mặt vẫn bất động, nhưng sao lại khiến cô có cảm giác bị áp bách như vậy?

Cảnh Húc cũng không chịu nổi, lần đầu cảm thấy khiêu vũ không được tự nhiên. Thật vất vả mới chịu đựng được đến khi kết thúc, Cố Hoài Nam gần như ôm lấy vai anh ta đứng ở trước mặt Diệp Tích Thượng, "Đây là Cảnh Húc ." Sau đó lại như chim nhỏ nhào vào trong ngực Diệp Tích Thượng, kéo cánh tay anh hất cằm lên giới thiệu đại danh của Diệp Tích Thượng.