Cấu Kết

Chương 47




Đau nhức phía dưới đánh tới, người giống như bị bổ mở, Cố Hoài Nam căn bản hung hăng cắn chặt, phía dưới hung hăng run rẩy, toàn thân như một dây đàn kéo chặt cương ở trong ngực Diệp Tích Thượng.

Cô không kêu ra, ôm cổ anh, cố nén muốn chịu đựng qua loại đau đớn không thể hình dung này.

Đường lớn Hải Uyển cách mấy mét liền có một sân trời cạnh bờ sông, Diệp Tích Thượng xoay người đem cô chống đỡ trên mình cùng đá vây sân trời để che chở cô, thận trọng nâng thân thể của cô. "Có phải rất đau hay không?" Ở một khắc phá thân thể của cô kia liền hối hận, lại quên cô còn non, trước bởi vì cô mà lý trí bỏ lỡ trong nháy mắt trở lại trong đầu, đem cô ôm chặt chút, không biết mình có nên lui ra ngoài hay không.

"Đừng. . . . . . Trước đừng động, ông xã. . . . . ."

Giọng nói của Cố Hoài Nam xào xạc, tràn đầy uất ức. Diệp Tích Thượng cúi đầu hôn mặt của cô an ủi, đau lòng lại tự trách. "Không động, buông lỏng một chút, anh không động."

Mưa to tầm tã, màn mưa khi bọn anh tách ra chung quanh một khoảng che chắn, toàn bộ thế giới tựa hồ cũng bị một đoàn mưa bụi bao phủ.

"So với Kim Kim nói còn đau hơn nhiều. . . . . ." Cố Hoài Nam qua một hồi lâu mới trở lại bình thường một chút, đầu chôn vào cổ anh nũng nịu. "Diệp Tích Thượng, rốt cuộc thì anh cũng là người của em. . . . . ."

Hơn nữa còn là nơi năm năm trước cô được anh cứu lên, có lẽ đó chính là ám hiệu trời cao cho cô, ám hiệu cô đến tột cùng ai mới là người cứu giúp trong sinh mệnh cô, chỉ tiếc không lý do bị cô kéo dài năm năm.

Cô nói chuyện đều thở gấp, lại vẫn không thay đổi bản tính nghịch ngợm. "Không nghĩ tới cả đời em chỉ có một lần Động Phòng Hoa Chúc mà lại ở dưới tình huống như thế này, không có rượu, không có gì, không có tắm, ngay cả giường cũng không có, Diệp Tích Thượng, anh làm em tủi thân."

Cả đời cô, cũng sẽ chỉ gả một lần, vừa gả cho anh lại yêu anh, như thế nào đi nữa cũng sẽ mặt dày mày dạn đi theo người đàn ông này, Cố Hoài Nam chợt không nghĩ ra trước kia tại sao mình có thể có ý niệm ly hôn với anh.

"Bây giờ nói cái này đã muộn!" Diệp Tích Thượng cắn răng nghiến lợi, lại muốn che chở cô vào trong ngực che mưa, lại muốn chống lại dục vọng xông loạn trong thân thể.

Anh bỗng nhúc nhích nho nhỏ này, thân thể Cố Hoài Nam cũng cứng đờ, cô đau, ngay tiếp theo phía dưới cũng truyền đến trận co rúc lại, Diệp Tích Thượng bị cô bọc thật chặt, phản ứng của cô, anh cảm thụ được phi thường rõ ràng, so sánh với nước mưa lạnh, nóng bỏng bên trong cơ thể cô để cho anh cơ hồ khắc chế không được.

Diệp Tích Thượng cố nén, hung ác quyết tâm. "Kiên nhẫn một chút, anh. . . . . . Ra ngoài."

Anh vô cùng chậm chạp vô cùng chậm rãi từ trong thân thể cô thối lui ra, từng chút từng chút thoát khỏi độ ấm của cô, Cố Hoài Nam cũng cắn đôi môi tím rồi.

Diệp Tích Thượng ôm cô, nhặt lên cái quần dài bị cô vứt bỏ đắp lên hạ thân cô, dùng tốc độ nhanh nhất trở lại trong xe, không để ý tới toàn thân mình ướt đẫm, lấy ra một tấm thảm nhỏ bao cô thành bánh chưng nhỏ, dùng khăn lông lau tóc dính đầy nước cho cô.

Động tác của anh cũng không dịu dàng, tựa hồ mang theo một sự bực bội, Cố Hoài Nam bị anh xoa đầu nhỏ trở mình. "Anh nhẹ một chút, nhẹ một chút nha! "

Diệp Tích Thượng không để ý tới cô, đem tóc cô lau đến khi không hề thấy nước chảy nữa, kéo dây nịt an toàn qua thắt cho cô, nổ máy xe một cước chân ga lao ra ngoài.

Cố Hoài Nam còn trong trạng thái như một cái bánh chưng nhỏ, tựa vào nơi đó liếc khuôn mặt căng cứng của anh. "Xong chuyện rồi?" Cô trừ đau ra cái gì cũng không cảm giác được.

Diệp Tích Thượng hít sâu mới chịu đựng kích động mà không đem cô vứt xuống trong nước thật. "Về nhà sẽ tiếp tục! Em cũng không nhìn một chút đây là địa phương nào để làm sao!"

"Vậy anh cũng không đem em làm ở đây." Cô mới vừa nhỏ giọng đánh câu cũng cảm giác sắc mặt của anh trầm hơn chút.

Toàn thân anh đều ướt, nước mưa theo cằm nhỏ chảy xuống, quần áo ướt đẫm trở nên trong suốt dán chặt lên thân thể anh, bắp thịt của toàn thân cứ như vậy lộ ra. Phong cảnh tốt như vậy khiến cái miệng nhỏ nhắn của Cố Hoài Nam len lén nâng lên, tầm mắt toàn tâm toàn ý rơi vào bụng dưới anh. "Ông xã ơi."

"Nói!" Giọng nói của Diệp Tích Thượng rất hầm hầm.

"Anh ghê gớm thật." Cố Hoài Nam ca ngợi tự đáy lòng, vẫn không có cơ hội khen trang bị tiêu chuẩn của anh quá xuất sắc, hôm nay rốt cuộc bị cô bắt được rồi, mặc dù để cho cô "Ăn" thật đau khổ.

Chỉ tiếc đang mưa, nếu không mọi người nhất định sẽ thấy một xe việt dã ở trên đường cái rộng rãi chợt giống như mất khống chế tưởng chừng sắp nhảy lên, sau đó dừng ngay vào ven đường.

Diệp Tích Thượng xoay người nắm được Cố Hoài Nam, cổ chợt gần hơn, giọng xót xa: "Anh đang lái xe, có thể đừng ở chỗ này hay không, loại thời điểm này câu dẫn anh? Anh không phải Thánh Nhân! Cố Hoài Nam!"

"Em chỉ bắp thịt trước ngực anh, anh nghĩ đi đâu vậy. . . . . ." Cố Hoài Nam làm bộ vô tội nhìn anh.

Diệp Tích Thượng nặng nề tốn hơi thừa lời, kiềm chế thở ra một hơi, hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong cho cô một nụ hôn hung ác, hôn trên người mình lửa đốt càng vượng mới chống đỡ trên môi cô, giọng nói cảnh cáo cô.

"Em tốt nhất nên van xin trận mưa hôm nay đừng có ngừng, hơn nữa càng rơi xuống càng lớn, lớn để chúng ta không về nhà được, nếu không anh sẽ khiến em trong vòng ba ngày không xuống giường được! Mặc kệ em khóc lóc hay là cầu xin anh, giả bộ vô tội, giả bộ đáng thương, nhất luật đều vô dụng."

Anh nói xong chắc chắn, sau đó buông cô ra lần nữa nổ máy.

Cố Hoài Nam bởi vì lời nói của anh trong lòng bắt đầu không ngừng nhảy lên “bùm bùm”, trên mặt chợt bắt đầu nóng lên: không có nghe sai, anh nói. . . . . . Là ba ngày?

Cũng không biết Cố Hoài Nam cầu nguyện như thế nào, trận mưa sa này thế nhưng bắt đầu càng rơi xuống càng nhỏ, theo mưa nhỏ đi, tốc độ lái xe của Diệp Tích Thượng cũng bắt đầu gia tăng tốc độ, bọn họ về đến nhà lúc mưa cơ hồ ngừng hẳn.

Diệp Tích Thượng đem cô từ trong xe một đường ôm lên lầu, trong thang máy trái tim Cố Hoài Nam cũng đã như đánh trống, mãi cho đến khi bị anh ôm vào phòng tắm đặt ở bồn rửa mặt, nhìn dưới mí mắt anh đang bắt đầu cởi từng cái từng cái quần áo của mình, trái tim cũng sắp nhảy ra từ trong cổ họng.

Diệp Tích Thượng có vóc người tuyệt vời, đây cũng không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy, nhưng lần này lại làm cho cô khẩn trương không thôi, huyết mạch căng phồng.

"Bắt đầu sợ?" Diệp Tích Thượng đem vật che đậy cuối cùng trên thân thể giơ tay ném một cái, tầm mắt nhìn chằm chằm cô.

Cố Hoài Nam mãnh liệt lắc đầu, con ngươi chuyển loạn. Diệp Tích Thượng đứng ở trước người cô, đưa tay lướt qua bên người cô mở cái van nước xả vào bồn tắm, sau đó một tay chống bên người cô, nâng cằm nhỏ của cô lên.

"Sao không nhìn anh? Thời điểm anh mặc trang phục em hận không thể đem anh nhìn hết, hiện tại anh không có mặc y phục, xem ra em không dám nhìn rồi hả?"

"Em nào có không dám!" Cố Hoài Nam không chịu nổi khiêu khích, nhanh chóng liếc anh một cái, bị con ngươi anh bởi vì dục vọng mà đốt sáng khiếp sợ lại cũng không dời mắt được.

Diệp Tích Thượng kéo thảm ra một góc nhỏ, từ từ đem bên trong bóc ra ngoài, đầu ngón tay từ môi của cô dọc theo đường cong cần cổ đẹp đẽ trượt xuống, tới trước ngực thì hơi dừng lại, đầu ngón tay điểm nơi đó. Rốt cuộc Cố Hoài Nam vẫn còn là một cô nương, vội vàng dùng tay che mình, đỏ mặt thành anh đào.

Diệp Tích Thượng cúi đầu nhẹ phụ bên tai cô. "Rốt cuộc anh có thể dùng hay không, sẽ làm cho em tỉ mỉ thử nghiệm một lần." Dứt lời đóng vòi nước, ôm cô lên bước vào bồn tắm, đây là trước đó không lâu cô yêu cầu đổi bồn tắm cực lớn, đủ để cho hai người ở bên trong giày vò.

Thân thể Cố Hoài Nam ngâm vào trong nước nóng mới thoải mái hơn một chút, còn không đợi cô buông lỏng liền bị anh giam cầm vào trong ngực, đưa tay cởi quần bên trong của cô. Đến bây giờ Diệp Tích Thượng mới phát hiện hôm nay quần cô mặc bên trong là kiểu dây buộc, còn là màu trắng thanh thuần, bởi vì ướt đẫm mà trở nên hết sức hấp dẫn, chân trong lúc phong cảnh này cơ hồ lộ ra nguyên hình. Anh sửng sốt một chút, thời điểm lần nữa giương mắt nhìn cô, đáy mắt một mảnh ánh lửa. Cố Hoài Nam bị anh nhìn không được tự nhiên, nhắm mắt cười. "Nhìn có được hay không?"

"Chờ sau khi anh bắt đầu, xem em còn có thể đắc ý được bao lâu, đến lúc đó ngàn vạn đừng khóc." Ngón tay Diệp Tích Thượng nhẹ vẽ ở trên eo cô, tính ám hiệu bấm bấm, sau đó nhẹ nhàng lôi kéo dây, quần lót buông lỏng ra, Cố Hoài Nam cũng trở thành trần truồng như anh.

"Vậy phải xem anh có bản lãnh để cho em khóc hay không."

Cô kẹp chặt chân, che ngực lại, khi anh nhìn soi mói máu chảy thẳng hướng dâng trào, mà Diệp Tích Thượng lại ngược lại với cô, máu toàn thân chỉ tuôn đi xuống một chỗ.

Trên mảnh vải nhỏ màu trắng bị nhuộm một vệt màu đỏ, Cố Hoài Nam lúng túng không thôi, bắt lại chuẩn bị ném nó ra ngoài, lại bị Diệp Tích Thượng ngăn lại. Tay anh lớn, cầm quần lót nhỏ phụ nữ như vậy đặc biệt tức cười lại để cho Cố Hoài Nam tim đập dồn dập, chỉ là vẻ mặt của anh ngược lại.

"Có phải cho rằng em sớm bị Trần Nam Thừa ăn sạch sành sanh rồi hay không?" Cố Hoài Nam biết anh đang muốn nói gì, chọn tính trêu chọc dùng tiểu cước cọ xát trên đùi anh. "Tại sao nét mặt của anh giống như thật đáng tiếc?"

Cô vốn định giữ đến thời điểm tốt nghiệp kết hôn, đáng tiếc cô quá ngây thơ, người đàn ông tham ăn nào để lâu như vậy mới làm? Lại nói cũng phải cảm ơn Dư Anna, khi cô vẫn là bạn gái của anh ta đã thay cô tận hết nghĩa vụ, phục vụ người đàn ông này cũng đem tim thay đổi, người đàn ông rốt cuộc là bởi vì tình dục mà yêu.

Nếu sự thật là như vậy, Diệp Tích Thượng có thể cũng sẽ vì vậy mà. . . . . . Yêu cô?

"Anh tiếc nuối chính là không sớm một chút thu thập em, đối với em quá tốt mới có thể để cho em càng ngày càng vô pháp vô thiên." Tay anh giương lên quần lót tinh chuẩn rơi vào thùng rác, thân thể áp hướng cô, bức cô đến mép bồn không còn đường có thể lui. Cố Hoài Nam tóc loạn tán trên vai, lộ ra làn da trắng nõn dụ hoặc anh. Anh nâng một túm lượn quanh ở trên tay, dùng đuôi tóc quét ở trên vai cô.

Cố Hoài Nam không tránh thoát nhột, đôi tay che chở trước ngực không thể làm gì khác hơn là dùng tiểu cước đạp anh, đúng với mong muốn trong lòng anh, dễ dàng bị anh nắm cổ chân, nâng lên thật cao, chân vừa lúc làm lộ mật cốc, nước ở dưới như hư như thật. Con mắt sắc của Diệp Tích Thượng thâm trầm hơn, lấn người gần sát cô, chân của cô bị buộc cao trước ngực. Anh cố ý đến gần, vật kiên định cứng rắn như đá vừa đúng chống đỡ giữa hai chân bị anh mở ra, nhiệt nóng bỏng của cô.

Ánh mắt của anh đang nói cho cô biết, không nên vào lúc này nhắc đến tên người đàn ông khác. Thế nhưng tư thế dạng độ cao khó khiến Cố Hoài Nam miệng đắng lưỡi khô, hạ thân tựa hồ càng ngày càng trướng ra, gì đó tùy thời cũng sẽ xông tới. "Anh. . . . . . Sẽ không liền muốn tiếp tục chứ? Dầu gì em cũng là lần đầu tiên."

Cô khẩn trương, nhịp tim không dứt, hô hấp cũng không dám dùng quá sức.

"Không phải mới vừa rồi rất phóng khoáng sao? Hiện tại túng?" Diệp Tích Thượng cố ý hạ xuống, cúi đầu ngậm lấy vành tai mượt mà. "Người có thể để cho anh mất khống chế thật không nhiều, Cố Hoài Nam, em được coi là thứ nhất."

Cùng cô nán lâu là một chuyện rất nguy hiểm, không phải là bị cô ép điên khùng chính là điên khùng cùng cô, từ trước đến giờ anh nổi tiếng tỉnh táo lại cũng sẽ làm ra chuyện quá quắt như vậy, liều mạng ở trong trường hợp hạ quyết tâm muốn cô, anh không dám tưởng tượng sau này còn có thể bị cô gái này kích thích làm ra chuyện gì. Diệp Tích Thượng càng ngày càng cảm thấy sẽ không cho cô xem điểm màu sắc một chút, Cố Hoài Nam thực sẽ cưỡi đến trên đầu anh làm mưa làm gió.

"Em và cha giao thiệp báo kiện nhỏ sao?"

Cố Hoài Nam chuyển mắt to chột dạ, một mặt đề phòng anh có thể đột nhiên xâm lấn, một mặt cười lấy lòng. "Cha mắng anh à? Em cũng không phải đâm thọc á..., chính là tùy tiện oán trách mấy câu, không nghĩ tới cha lại cho là thật chứ sao."

"Tùy tiện oán trách mấy câu? Nói anh khi dễ em, lấy tư cách đoàn trưởng tự cho mình là đúng ra lệnh cho em, cưỡng bách em phục tùng ý nguyện của anh, can thiệp em giao hữu, mưu hại em, đả thương bạn của em thậm chí còn áp dụng bạo lực gia đình với em, tiếp đó lại bạo lực lạnh nhạt em, để mặc cho bản thân mình tự sinh tự diệt, những thứ này đều có thể coi là oán trách mấy câu?"

Diệp Tích Thượng hơi dằn xuống, tay vê đẩy cánh hoa kín kẽ của cô ra khảm đi vào, đầu Cố Hoài Nam muốn nổ tung, hô hấp càng thêm khó khăn. "Đừng kích động, em nói là sự thật nha, anh nhét em vào B thị đi một mình, em trở lại cũng không thấy bóng dáng của anh, cũng không gọi điện thoại lần nào, tựa như không muốn thấy em."

Cô càng nói dáng vẻ càng uất ức, Diệp Tích Thượng ngoắc ngoắc môi, tay sâu đến đáy nước, khẽ nâng cao thân thể của cô tựa hồ điều chỉnh góc độ chuẩn bị tùy thời tiến vào. Cái chân kia của Cố Hoài Nam cơ hồ bị anh gánh trên vai, tư thái tôi cần tôi cứ lấy. Nhìn con ngươi anh đen nhánh lóe sáng loáng, Cố Hoài Nam khẩn trương tới cực điểm, giống như bị người đặt ở trên tấm thớt, đỉnh đầu treo một thanh chẳng biết lúc nào sẽ bị đao chặt xuống.

Diệp Tích Thượng dĩ nhiên nhìn ra cô khẩn trương, cố ý tiếp tục dùng sức cố gắng xâm nhập cô, lúc cô nhắm mắt lại chuẩn bị thừa nhận thì nắm cằm của cô, nhẹ nhàng vuốt ve môi của cô.

"Một chút cũng không nhớ qua tại sao anh rời B thị? Tại sao không muốn mang em trở lại? Trong đầu em tất cả đều là Sách Thế Kỳ?"

Cố Hoài Nam bỗng dưng mở mắt ra, Diệp Tích Thượng dùng thêm chút sức bóp cô. "Nếu như em nói là, lần sau gặp được anh ta, anh không cần xuống tay lưu tình, đánh anh ta cũng không dám tới gặp em nữa, có lá gan vừa kéo vừa ôm đối với phụ nữ của anh, cô nam quả nữ ở một chỗ trắng đêm, phải có bản lãnh lần lượt nhận quyền của anh."

Anh nói nhẹ nhõm, hàm nghĩa lại nặng, Cố Hoài Nam bị anh bóp hé mở miệng nhỏ, mặt kinh ngạc mất hồn, rất là đáng yêu mê người.

Lúc hôn hạ xuống môi cô, lôi kéo tay của cô ôm cổ của mình, Diệp Tích Thượng thở dài bé không thể nghe. "Phó đoàn của anh bị thương nhập viện mới vừa thoát khỏi tình trạng nguy hiểm, thời khắc mấu chốt anh bay đi B thị, chẳng lẽ em cho rằng anh chỉ vì đi đánh một trận? Bình thường em đầu óc thông minh thế nào vừa đến lúc mấu chốt lại đình chỉ vận chuyển? Còn em nữa, cô gái, thời điểm nên để cho em đau khổ đến rồi."

Mắt Cố Hoài Nam mở lớn hơn, đợi cô rốt cuộc lấy lại tinh thần, Diệp Tích Thượng đã hôn lên môi của cô bắt được cái lưỡi cô cắn, cô bị đau hít vào tức giận lại lật người đè cô vào đáy nước.

Ở dưới nước, Diệp Tích Thượng điên cuồng hôn trước nay chưa có, bàn tay trực tiếp cầm thứ mềm mại trước ngực cô vuốt ve, mút vào môi lưỡi của cô, không cho cô có bất kỳ cơ hội thở dốc. Anh là cao thủ rất ấm ức, nhưng Cố Hoài Nam không phải, ở trong nước lại phịch lại chống cự, trong chốc lát trong phổi liền bắt đầu nghẹn đau, dùng lực đánh anh đẩy anh, Diệp Tích Thượng thủy chung bất động như sơn, không bị ảnh hưởng chút nào, chuyên tâm thưởng thức vẻ đẹp của cô.

Cố Hoài Nam thông qua trong miệng anh truyền tới khí lại kiên trì một lát hoàn toàn không được, Diệp Tích Thượng giống như bấm tốt thời gian kéo cô nổi trên mặt nước. Cô từng ngụm từng ngụm hô hấp. "Tiết Thần bị thương làm sao anh không nói cho em?"

Diệp Tích Thượng nhíu nhíu mày, tay kéo, Cố Hoài Nam lần nữa bị anh kéo xuống dưới nước khi dễ, đợi cô lại không kiên trì nổi thì mới nhân từ để cho cô nổi trên mặt nước để thở.

Cố Hoài Nam tiếp tục liều mạng hấp thu dưỡng khí, nhưng mà trên mặt lại cười, vịn vai anh bất tri bất giác cười. "Diệp Tích Thượng, anh đang ghen phải không?"

Diệp Tích Thượng coi như không nghe thấy, giống như đứa bé không thoả mãn, từng phát từng phát không ngừng hôn cô. Cố Hoài Nam vừa cười vừa tránh, giữ lấy mặt anh không để cho anh hôn, nhưng cô nào ngăn cản được hơi sức của anh, lần thứ ba bị anh kéo xuống dưới nước.

Lần này Diệp Tích Thượng cũng không quá mức chấp nhất môi của cô, từng tấc hôn xuống phía dưới. Cố Hoài Nam vẫn không hề có kinh nghiệm như cũ dùng sức phịch hao phí mất thể lực, trong miệng bắt đầu phun bong bóng. Diệp Tích Thượng để cô nổi trên mặt nước, mình lại theo thân thể của cô đi xuống.

Cố Hoài Nam rất nhanh phát giác ý đồ của anh, kinh hãi. "Diệp tích —— a! Ưmh!" Cô bị tay anh từ trong nước đưa ra kiềm ở mép bồn để cho cô tựa vào bồn tắm, sau đó bụm miệng cô lại, chặn lại tất cả kháng nghị, chỉ có thể trơ mắt cảm thụ môi anh càng ngày càng đi xuống phía dưới, giống như cái tay bò sát trên bắp đùi cô.

Nụ hôn của anh đi tới trước ngực cô, trước tiên là dọc theo liếm một vòng, rồi sau đó vươn đầu lưỡi ra liếm quả dâu tây. Cố Hoài Nam bị anh khống chế đầu, không nhìn thấy chuyện anh làm với mình, chỉ có thể cảm thụ, cho đến khi anh há mồm trong nước ngậm đỉnh mềm mại.

Để cho cô muốn nhịn không được run chuyện tình vẫn còn ở phía sau: tay của anh đi giữa hai chân đang kẹp chặt của cô, ngón tay khép lại bao cô, ngón cái vừa vặn đè hẹt đậu đỏ nhô ra, đầu ngón tay đảo qua, bàn tay thô ráp xẹt qua mảnh non mềm.

Phía trên bị anh ngậm lấy, dưới mặt bị anh che phủ, anh mút hút ô mai, răng mài lúc nhẹ lúc nặng. Trong miệng anh rất nóng, đầu lưỡi mềm lại có đàn hồi và sự dẻo dai, giống như là coi cô như một món ăn ngon.

Cố Hoài Nam bị anh trêu chọc phát nhột, đẩy tay của anh cũng chỉ muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào. Diệp Tích Thượng buông cô ra, một bên dâu tây khác lại rất nhanh bị che phủ, dùng đôi môi tựa như đùa dai đè ép nó, sau đó nặng nề hút, cảm giác bén nhọn từ nơi đó truyền tới trong đầu Cố Hoài Nam. Tay của Diệp Tích Thượng cũng không còn nhàn rỗi, dùng ngón tay đùa bỡn chất mật bên ngoài, một mảnh cánh bướm đang kẹp khẽ kéo lên, một ngón tay nhân cơ hội nhàn nhạt thử dò xét ở ngoài cửa động.

Cố Hoài Nam khẩn trương mở to mắt, khi đầu ngón tay anh phá vỡ mà vào, lúc đầu quả tim run lên, đau như dự liệu không có đến, Diệp Tích Thượng lại trượt vào sâu hơn, ngón tay thăm dò vào nửa cây, khẽ hướng lên nhất câu, dưới lưng cô cứng lên.

Nơi đó ê ẩm căng căng, an ủi đến khiến cô kêu rên. Diệp Tích Thượng ăn quả dâu tây, nhẹ nhàng cắn mút, đợi nó đứng thẳng thì mới buông ra tiếp tục hôn đến bụng.

Nơi này là nơi Cố Hoài Nam cực kỳ nhạy cảm.

Diệp Tích Thượng chợt nhớ lại những lời Trần Nam Thừa đã nói với anh, nổi trên mặt nước. Cố Hoài Nam mở mắt ướt nhẹp, môi còn bị tay của anh chặn, gương mặt đỏ tươi.

Diệp Tích Thượng đưa cái tay khác vào trong nước tiếp tục thăm dò vào, liếm vai mượt mà của cô. "Nghe nói chỗ mẫn cảm nhất của em là nhỏ bụng, đúng không?"

Nghe nói? Nghe ai nói?

Cô còn bị anh che môi, không cách nào nói chuyện. Diệp Tích Thượng rút tay ra, lại thăm dò vào, lặp lại động tác này làm cho người ta mặt hồng tim đập. Hằng năm anh thường huấn luyện, chỉ tay thường mang theo vết chai cứng rắn, ở bên trong tầng tầng lớp lớp thổi mạnh, Cố Hoài Nam vừa nhột vừa thoải mái, bụng dưới từng trận trống không.

"Có muốn thêm một cây không?" Anh hỏi, đương nhiên sẽ không để cho cô trả lời, bỗng dưng lại xâm nhập hai ngón tay, cố ý làm cho cô ra nhiều dịch nhất.

Cố Hoài Nam hít vào một hơi, lắc đầu, nức nở nghẹn ngào phát ra kháng nghị, Diệp Tích Thượng lại hoàn toàn không dư để ý tới.

"Có biết lần ở Ngự Cảnh Uyển gặp phải Trần Nam Thừa, cậu ta nói cái gì với anh hay không?" Diệp Tích Thượng thả chậm tốc độ, từng tấc cảm thụ mật dịch của cô bao chặt, trên mặt không khác thường, nhưng lửa nóng bụng dưới cũng đã trướng đến nóng lên, nhớ lại ở mùi vị ở trong cơ thể cô bao quanh thật là tuyệt vời. "Cậu ta nói, em khó thuần phục lại nhiệt tình, nhất là. . . . . . nhiệt tình ở trên giường."

Cố Hoài Nam nhìn chằm chằm anh, lúng túng tới cực điểm.

Khóe miệng Diệp Tích Thượng nhếch lên, "Anh muốn nghiệm chứng xem, em không phải phản đối chứ?" Dứt lời lần nữa tiến vào trong nước, trực tiếp trượt đến chân cô bị chính mình chiếm, rút ngón tay ra trực tiếp há mồm ngậm cánh hoa nhỏ của cô.

Cố Hoài Nam cắn chặt răng, cả người cứng đờ, muốn khép chặt chân, Diệp Tích Thượng không cho cô như ý nguyện, đôi tay thay đổi giữ chặt nâng mông của cô lên để cho mình dễ dàng ăn cô hơn. Anh hút cánh hoa nhỏ của cô, đầu lưỡi đồng thời thăm dò vào cửa động, không có làm quá nhiều dừng lại, trực tiếp đi vào rất nhanh.

Cố Hoài Nam sắp muốn điên rồi, tránh không được sự kiềm chế của anh, đôi tay chỉ có thể tiếp tục để bên bồn cúi đầu nhìn anh trong nước đối với mình muốn làm gì thì làm. Chưa bao giờ nghĩ tới anh sẽ làm chuyện như vậy, cùng anh bình thường nghiêm trang tương phản quá lớn.

Chờ ngón tay Diệp Tích Thượng thay thế lưỡi của anh lần nữa chiếm cứ thân thể cô, cũng đem thân thể của cô cùng nhau kéo vào trong nước thì Cố Hoài Nam đã như một con tôm luộc chín, toàn thân ửng hồng, đáy mắt hiện đầy sương mù mờ mịt, ướt nhẹp nhìn anh.

"Ông xã. . . . . ."

"Hả?"

"Em. . . . . . Em. . . . . ."

"Em làm sao?" Diệp Tích Thượng làm bộ không hiểu hỏi ngược lại.

Anh thả một phần nước ra, mực nước vừa đúng có thể bao phủ qua anh đào nhỏ của cô, Diệp Tích Thượng đối với nơi đó miệng yêu thích không thôi, chuẩn bị khẽ liếm mút trêu chọc. Anh câu dẫn cô, hành động thế nào đều không tiến một bước, Cố Hoài Nam nhanh chóng muốn khóc lên, cắn răng một cái, đẩy tay của anh ra, dùng sức đẩy anh kéo dài qua đến trên người anh. "Rốt cuộc anh muốn là hay không cần làm? Không phải tuyên bố muốn cho em ba ngày không xuống giường được sao?"

Cô mới vừa nói xong cũng cảm giác cây gậy sắt bị cô vừa đúng ngồi ở xuống dưới đùi động, Cố Hoài Nam cắn môi, tay dò xuống phía dưới, cầm cái đó mặt phút chốc đỏ vài phần, nuốt một ngụm nước bọt. "Nó có thể bể mất hay không?"

". . . . . ."

Cô liếm môi một cái, "Có lạnh hay không?"

Diệp Tích Thượng nhíu mày, cô hỏi đương nhiên sẽ không là người của anh, mà là anh. . . . . ."Nếu như lạnh?"

Cố Hoài Nam khẽ nâng thân thể lên, "Em. . . . . . Giúp anh sưởi ấm."

Ám hiệu như thế, Diệp Tích Thượng thế nào nhịn được, con mắt sắc chợt rét, lập tức ngồi dậy. "Em phải giúp anh sưởi ấm thế nào?"

"Tựa như như vậy." Cố Hoài Nam nắm nhiệt hỏa của anh nhắm ngay mình, khi anh nhìn soi mói một chút xíu rơi xuống, để cho mình ăn vũ khí hạng nặng.

Vậy mà số đo của anh thật đáng sợ, Cố Hoài Nam căn bản không làm được, ngay cả đầu mới chỉ đi vào nửa. "Giống như. . . . . . Có chút khó khăn, không vào được."

"Có thể đi vào hay không, em còn không rõ ràng lắm?" Diệp Tích Thượng kiềm chế sự vọng động của mình, chậm rãi hướng lên trên đi vào, đồng thời giữ hông của cô ấn xuống. Thô lớn từng tấc chen vào, Cố Hoài Nam thở không dám thở, vịn vai anh cắn môi.

"Cái đó. . . . . . Có thể thương lượng hay không?"

"Cố Hoài Nam! Bây giờ em nhận thức kinh sợ đã là chậm quá!" Diệp Tích Thượng cắn răng nghiến lợi, rống giận khiến thân thể run lên cô, phía dưới siết chặt, đến phiên anh hít sâu một hơi. "Buông lỏng một chút, chớ buộc chặt như vậy, không tốt đi vào."

Cố Hoài Nam khó nhịn thở gấp, "Em thế nào có loại cảm giác. . . . . . Bị anh giày xéo?"

Chữ cấm kỵ không ngờ kích thích đến Diệp Tích Thượng, thể ‘dục vọng bên trong’ chi thú bị Cố Hoài Nam hoàn toàn buông thả, đôi tay nắm chặt hông của cô chợt đi lên chen vào, cả căn hoàn toàn tiến vào.

Cố Hoài Nam không kịp đề phòng bị anh xỏ xuyên qua, một hơi lại nghẹn trong cổ họng không phát ra được. Anh kín kẽ đem cô lấp đầy, không lưu lại một chút đường sống.

Chợt trên vai anh ăn đau, Cố Hoài Nam hung hăng cắn anh một hớp, tay nhỏ bé đấm anh lung tung: "Anh chết đi, Diệp Tích Thượng! Muốn đi vào cũng không nói cho em biết một tiếng, em đều sắp. . . . . . Cũng sắp. . . . . ."

"Cũng sắp như thế nào?" Anh lui về sau, mượn sức lực lại lần nữa tiến vào. Cố Hoài Nam không có phòng bị, lần nữa bị anh đoạt lấy hoàn toàn, sức lực mạnh như thế kích thích, thế nhưng để cho cô cứ như vậy đạt tới cao trào.

Cô còn hơn hồi nãy, quan trọng hơn nữa là bao quanh dục vọng của anh, Diệp Tích Thượng cũng chỉ có thể nhịn, không cho cô thời gian thích ứng của mình, bắt đầu ở trong cơ thể cô mãnh liệt luật động.

"Đừng. . . . . . Chậm. . . . . . Chút. . . . . ."

Động tác của anh vừa nhanh vừa nặng, Cố Hoài Nam cảm giác bị anh duy trì, thân thể cơ hồ co rút.

"Xin lỗi, chậm không được." Diệp Tích Thượng vòng chặt thân thể của cô, sâu đậm tiến vào, hoàn toàn rút lui ra khỏi, hết sức có thể muốn cô, mỗi một cái cũng sâu dồn chặt vào chỗ sâu nhất. Cố Hoài Nam bị dục vọng anh như gió bão mưa rào dọa sợ đến khóc lên, ôm chặt lấy vai anh co lại.

Diệp Tích Thượng như thế nào lại để cho cô trốn, một cánh tay liền đem cô kéo trở về, nặng nề ngồi vào trên lửa nóng của mình, lợi dụng trọng lực toàn thân cô để cho cô chợt nuốt mình, cái loại khoái cảm bị cô vây quanh cùng chèn ép muốn chết từ hông mắt tán tới toàn thân. Diệp Tích Thượng ôm cô nâng thân thể từ trong bồn tắm lên, lôi khăn tắm bao lấy cô trở lại phòng ngủ, trên giường lớn công chúa đem lấy cô đặt đến trên giường, cả quá trình cũng không có rời khỏi thân thể của cô.

"Có nhớ em thiếu anh năm năm nghĩa vụ người vợ hay không?" Cánh tay Diệp Tích Thượng chống đỡ trên cô cong gối kéo cao, thân thể của cô mở ra thật to, trước eo ếch dùng sức đính vào giày vò. "Anh chỉ hướng em đòi nợ ba ngày."

"Ba ngày. . . . . . Sau đó?" Cố Hoài Nam bị anh dùng chữ không câu, ý thức càng tan rã.

"Ba ngày sau đó, đem những thứ em nợ anh năm năm, trả lại." Diệp Tích Thượng giảo hoạt câu khóe miệng, cúi đầu hôn cô, đồng thời gia tăng tốc độ chống đỡ nơi mềm mại nhất của thân thể cô.