Cẩu Nô Cung Đình Sinh Hoạt

Chương 10




CHƯƠNG 10

Lý Trường An thấy cẩu nhân đã ngất, lại còn nằm trên mặt đất, tức giận đến lệnh cung nhân dùng nước lạnh tát tỉnh hắn. Hắn miễn cưỡng mở mắt, toàn thân khinh đẩu, xem ra thực sự suy yếu.



“Chó hoang, thật sự là vô dụng, mau đứng lên, hai trượng còn lại tam hoãn chấp hành, nghe được không? Thánh Thượng đang chờ bản công công phụng mệnh”. Lý Trường An thấy hắn suy nhược, liền quyết định tạm thời buông tha hắn, để tránh giết chết hắn.

“Gâu”. Cẩu nhân phun ra một âm thanh mỏng manh, khó có thể nghe thấy.

“Nực cười, chó hoang, ngươi không chịu đi, bản công công không khách khí”.

“Gâu”. Hắn kinh hoảng sủa lên, nhưng tay chân không thể cử động được, xem ra thần trí đã rất mơ hồ.

Lý Trường An một tay trì tiên, một tay nắm lấy hắn, tính toán mạnh mẽ kéo cẩu nhân đến Đại Minh cung.

“Hiện tại phải đi, nghe được không?”. Lý Trường An hoàn toàn không để ý đến hắn đang gào thét dùng sức bám trụ bước đi, thỉnh thoảng lại đánh hắn một trượng.

Hắn bị tha ra phía sau Phu Hoa điện, bởi vì phải chịu ánh mặt trời gay gắt, hơn nữa tiểu cúc bị sáp nhập bạch ngọc hàn băng, trong cơ thể đồng thời bị âm dương khí tra tấn, khiến cho hắn không lâu liền mất đi tri giác.

Khoảng cách giữa Trường Lạc cung và Đại Minh cung không xa lắm, bởi vậy chưa tới thời gian hai nén hương đã đến nơi trụ tẩm của hoàng đế – Quang Hoa điện.

Tư Mã Ngung đang vùi đầu xem tấu chương, ngẩng đầu thì thấy Lý Trường An kéo cẩu nhân chỉ còn nửa cái mạng vào cửa cung, toàn thân hắn đều bị trầy xước.

“Lão nô đã tuân chỉ áp giải cẩu nô đến tẩm cung”. Lý Trường An buông cẩu nhân ra, quỳ xuống bẩm báo.

“Trường An, trẫm lệnh ngươi áp hắn đến, dường như không phân phó ngươi giết hắn, ngươi đúng là coi thường trẫm. Còn nữa, vì sao toàn thân hắn đều bị thương? Nếu lưu lại nửa vết sẹo, thân thể xinh đẹp của hắn sẽ bị hủy, ngươi có đảm đương nổi không?”. Tư Mã Ngung buông tấu chương, tiến lên ngồi xổm xuống kiểm tra cẩu nhân.

“Lão nô tội đáng chết, lão nô thấy hắn kháng mệnh không chịu phát tiết, bởi vậy mới đánh hắn, hắn chịu không nổi té xỉu xuống đất. Lão nô biết Thánh Thượng đang đợi, không dám chậm trễ, bất đắc dĩ phải tha hắn đến phụng mệnh, thỉnh bệ hạ thứ tội”. Lý Trường An thấy Tư Mã Ngung sinh khí trách cứ mình, một bên vả miệng, một bên giải thích, hy vọng có thể làm hoàng đế bớt giận.

“Hắn đang sốt cao, không cần phải tự đánh mình, lập tức đi truyền ngự y lại đây khám cho cẩu nô của trẫm, nghe được không?”. Tư Mã Ngung sờ sờ trán của cẩu nhân, sau đó ra lệnh cho Lý Trường An.

“Lão nô nghe được, lập tức tuân chỉ”. Lý Trường An vội vàng lui ra phân phó cung nhân truyền thái y.

Tư Mã Ngung vội rút phân thân đang cắm ở tiểu huyệt hắn ra, lập tức hiểu được hắn bị cái gì làm ra như vậy.

“Các ngươi lại đây, mang cẩu nhân đến giường của trẫm”. Tư Mã Ngung ra lệnh cho hai gã thái giám đứng trước cửa điện. Hai người vội vàng đặt hắn lên giường.

“Các ngươi lui ra đi, đóng cửa lại”. Tư Mã Ngung đắp chăn lên người hắn, còn mình thì ngồi nhìn bên cạnh.

“Nô tài tuân chỉ”. Hai gã thái giám thấy sắc mặt Tư Mã Ngung âm trầm, lập tức cuống quít rời khỏi.

“Nghe đây, chó hoang, trẫm tuyệt đối không để ngươi chết. Ngươi muốn chạy trốn khỏi trẫm, không cần vọng tưởng, trẫm còn rất nhiều trò muốn đùa với ngươi, nếu ngươi chết, trẫm thực sự sẽ có chút luyến tiếc”. Tư Mã Ngung cuối người hôn trán hắn, đương nhiên hoàng đế chỉ có thể cảm nhận được thiết ***g lạnh như băng.