Cẩu Nô Cung Đình Sinh Hoạt

Chương 32




CHƯƠNG 32

“Quân xử thần tử, thần bất tử bất trung. Phụ xử tử vong, tử bất vong bất hiếu, đạo lý này, nhi thần hiểu được”. Tư Mã Hiền kiệt ngạo bất tuân nói.



“Súc sinh, ngươi nói lời này đến tột cùng là có dụng ý gì? Trẫm sao lại muốn giết ngươi, hổ độc không ăn nhân, ngươi là cốt nhục của trẫm, chỉ cần ngươi không có ác tâm, ngươi phạm sai chuyện gì, trẫm đều có thể bao dung”. Tư Mã Ngung vô cùng đau đớn.

“Phụ hoàng năm đó sắc phong Đông Cung cho nhi thần, nguyên lai chỉ là kế sách tạm thời, hiện tại ngoại tổ nhi thần ốm đau liệt giường, nhi thần cũng không có giá trị, có phải hay không nhi thần phải sớm hướng phụ hoàng từ giả tước vị hoàng thái tử, để phụ hoàng sắc lập cho tiểu tạp chủng kia?”. Tư Mã Hiền tức giận, chất vấn Tư Mã Ngung.

“Những lời nói thật tâm cũng đã nói rồi, nếu ngươi có lòng nhân ái hiếu đễ, dù ngươi có là ngoại tôn của Trần Kính Văn trẫm cũng mặc kệ, trẫm sẽ thủy chung đối đãi ngươi như trước. Ngươi là con trưởng của trẫm, Đông Cung của ngươi là do trẫm ban cho, trách nhiệm của ngươi là phải tận trung tẫn hiếu với trẫm, chứ không phải cả ngày chỉ biết nghĩ mưu kế giết hại huynh đệ để bảo vệ địa vị của chính mình”. Tư Mã Ngung nhìn đứa con, cảm thấy nó cùng với Lệ thái tử và Ẩn thái tử trước đây không khác biệt mấy. Vì hoàng thất an bình, vì tương lai của y, vì Húc Nhi, y phải giải quyết thích đáng việc này, giang sơn xã tắc tuyệt đối không thể giao phó cho người này.

“Nhi thần trước đây có xem sử sách, chuyện Lệ thái tử ít nhiều có hiểu được”. Hán Vũ Đế lúc tuổi già đa nghi, nghi kỵ thái tử cùng Vệ hoàng hậu âm mưu tạo phản, rốt cục bị gian thần cấu hại, cuối cùng Vệ hoàng hậu cùng thái tử khởi binh phản kháng, sau đó vì bại trận mà tự sát.

“Trẫm vừa rồi nói nhiều đạo lý như vậy, ngươi mắt điếc tai ngơ, bây giờ còn tự so với Lệ thái tử, vậy cứ cho trẫm là Hán Vũ Đế đi, mẫu hậu ngươi là Vệ Tử Phu đi. Nghịch tử, trẫm hôm nay phải giáo huấn ngươi, Trường An, mang gia pháp lại đây”. Tư Mã Ngung giận dữ rống lên.

“Lão nô tuân chỉ”. Lý Trường An thấy hoàng đế muốn giáo huấn thái tử, suy nghĩ có nên bẩm báo cho hoàng hậu hay không, cuối cùng quyết định không cần nhúng tay.

“Tùy tiện, cho dù đánh chết nhi thần, nhi thần cũng sẽ không hướng phụ hoàng nhận lỗi, vì nhi thần không phạm sai lầm”. Tư Mã Hiền không hề e ngại.

“Cần Nhi, ở trên chẳng kiêu, thì cao mà không nguy; gìn giữ có độ, thì đầy mà không tràn. Cao mà không nguy là cái để giữ ngôi sang lâu dài. Đầy mà không để tràn là cái để giữ mãi sự giàu, giàu sang chẳng lìa người thân của mình, đây là ‘Hiếu Kinh’ đức hiếu của Chư Hầu, thái phó hẳn đã từng giáo thụ, ngươi đợi giải thích cho Khiêm Nhi”. Tư Mã Ngung quyết định tạm thời không để ý đến thái tử.

“Cần Nhi biết, thái phó xác thực đã từng dạy, chỉ hận nhi thần không có ghi tạc trong lòng”. Tư Mã Cần kính cẩn trả lời phụ hoàng.

“Ngươi nếu biết mình sai lầm, trẫm lần này tha cho ngươi. Ngày mai, trước hoàng hôn ngươi phải chép năm phần Hiếu Kinh, sau đó tự mình đem bốn phần đưa cho huynh trưởng cùng bọn đệ đệ, giúp mọi người cùng nhau học tập cái gì gọi là hiếu đạo? Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, ngươi phải nhớ kỹ”. Tư Mã Ngung đã hạ quyết tâm, phải tận tâm bảo toàn đứa con này, không thể để hắn giống Lý Nguyên Cát đệ nhị.

“Cần Nhi biết tội, từ nay về sau nhất định sẽ thay đổi, hiếu thuận phụ hoàng, hữu ái huynh đệ, tuyệt đối không dám trái ý phụ hoàng”. Tư Mã Cần thấy việc thái tử bị phế chỉ là chuyện sớm hay muộn. Phụ hoàng đã dùng Hiếu Kinh chỉ cho mình, chỉ cần không cùng thái tử kết đảng, thì hắn vẫn là hoàng tử, có thể tiếp tục hưởng vinh hoa phú quý. Hắn có thể không thuận theo sao?

“Tư Mã Cần, ngươi thật đúng là gió chiều nào theo chiều ấy, gió thổi bên kia liền theo bên kia, ngươi tương lai không cần hối hận vì hôm nay đã sai lầm”. Tư Mã Hiền đối với việc Tư Mã Cần phản bội, hận đến thấu xương, còn mở miệng uy hiếp nếu sau này mình làm hoàng đế sẽ trả thù.

“Tốt lắm, Cần Nhi, trở về nói cho mẫu phi của ngươi, lễ vạn thọ trẫm năm nay sẽ khôi phục tước vị của nàng, không cần sợ hãi”. Tư Mã Ngung quyết định cho hắn một cơ hội.

“Nhi thần cảm tạ long ân phụ hoàng”. Thái tử, phụ hoàng của chúng ta anh minh thần võ ra sao? Ngươi chỉ là một đứa nhỏ, chẳng lẽ thật sự có thể đi lên đế vị sao? Ta cũng không muốn vì lời hứa phong ta thành Thân Vương kia mà bị mất vinh hoa phú quý cả đời, nói không chừng phụ hoàng còn có thể lập ta là thái tử nha.