Cẩu Nô Cung Đình Sinh Hoạt

Chương 56




CHƯƠNG 56

Sáng sớm ngày hai mươi bốn tháng sáu, triều đình hướng cả nước cùng Triều Tiên, An Nam và các nước phụ thuộc ban chiếu, tuyên bố rằng hoàng hậu hôm qua chứng kiến Chiêu Văn thái tử từ trần, vì thương tâm quá độ đến nỗi bệnh tình trở nặng, rốt cục giờ dậu hai khắc đã từ trần tại Hưng Khánh cung. Lúc ban chiếu thư thông báo hoàng hậu hấp hối, hoàng đế đã chấp bút: hoàng quý phi thông minh hiền đức, thỉnh lập hoàng quý phi thành hậu.



Hoàng hậu băng thệ chính là chuyện thương tâm của hoàng đế, quốc tang hoàng hậu bởi vậy phi thường long trọng. Hoàng đế xuyết hướng chín ngày, từ hoàng quý kỉ hậu, lấy theo ngày dịch nguyệt chi chế, trì phục hai mươi bảy ngày mà trừ, (thành thật xin lỗi nếu nó tối nghĩa, vì cái này ta cũng chẳng hiểu =v=) cũng lệnh trong vòng một trăm ngày, nhân dân không được vui chơi, không được nghe diễn xướng mua vui.

Hoàng đế phong cho hoàng hậu là Hiếu Từ hoàng hậu, lại thân tặng Hiếu Từ hoàng hậu Xương Hoa cung. Hoàng quý phi cùng nội mệnh phụ, thủ phụ dẫn quan viên đến đưa tiễn, tưới rượu.

Đương nhiên việc này chỉ là giả tạo, di thể đã được sắp đặt trong cung của Hiếu Từ hoàng hậu chỉ là một hình nộm, trên người mặc triều phục chỉnh tề, cùng với rất nhiều châu báu. Hiếu Từ hoàng hậu cơ hồ đã bị đốt thành tro, tro cốt còn sót lại đều đặt trong một chiếc bình ngọc màu xanh và được giao cho đứa con duy nhất bảo quản. Hoàng đế không hề muốn đem tro cốt nàng táng ở hoàng lăng.

Ngày một tháng bảy, việc xây dựng tử cung của Hiếu Từ hoàng hậu cũng tạm an ổn. Cung được đặt cùng với kim quan của Chiêu Văn hoàng thái tử, tương lai sẽ dựng lên ở bên cạnh lăng tẩm của hoàng đế trong nội cung.

Đại tang tuy rằng gần như đã xong, nhưng bởi vì chưa hết trăm ngày tang lễ, hai tuần lễ mừng vạn thọ Hoàng quý phi phải hủy bỏ.

Hoàng thái hậu ở Ngũ Thai sơn biết hết thảy tình hình, phái người hoả tốc hồi cung truyền chỉ cho Tư Mã ngung. Vì thế, sáng sớm ngày hai tháng bảy, triều đình ban chiếu tuyên bố: “Nội Các dâng dụ, trẫm khâm phụng ý chỉ Chiêu Huệ hoàng thái hậu, hoàng hậu đột ngột qua đời, tam cung lục viện không thể vô chủ, Hoàng quý phi Từ gia tài đức sáng suốt, lễ giáo vẹn toàn, trăm ngày sau sẽ sắc lập làm hoàng hậu, hết thảy ứng với lễ nghi, lễ bộ, khâm thử”.

Cùng giờ ngọ, lại ban chiếu tuyên bố: “Tam hoàng tử Trần thân vương, con trai trưởng của hoàng hậu, trăm ngày sau sẽ sắc phong hoàng thái tử, hết thảy ứng với lễ nghi, lễ bộ, khâm thử”.

Buổi tối hôm đó, Tư Mã Cần cùng Khổng Chiêu Minh hoàn toàn chưa cởi tang phục đã cùng nhau ân ái ở trên giường, còn Mộ Dung thì bị phục xuân dược, thống khổ lăn lộn trên mặt đất. Mà lúc đó tân thái tử Tư Mã Khiêm vừa tới Trường Lạc cung Phu Hoa điện, cùng đại ca Tư Mã Hiền nói chuyện phiếm. Khiêm Nhi vì sợ đại ca cô độc một mình cho nên mới đến làm bạn hắn.

“Phu quân, bây giờ còn đang là quốc tang, hoàng hậu dù sao vẫn là mẫu thân của ta, vì thế không nên làm loại sự tình này”. Tư Mã Cần ngồi trên phân thân của sư phó hổn hển nói.

“Đứa ngốc, Thánh Thượng và nương nương không phải cũng thường ở ở trong phòng ngủ làm những chuyện chúng ta đang làm bây giờ sao?”. Khổng Chiêu Minh lấy tay áp trên ngực đệ tử mình, không ngừng thẳng lưng hướng về phía trước thao lộng, khiến Cần Nhi không ngừng kêu lên.

“Thật sự không thể tưởng được, đại ca so với lúc trước quả thật là hai người hoàn toàn khác nhau”. Tư Mã Cần đối với việc chuyển biến của Tư Mã Hiền cảm thấy thực thần kỳ.

“Đây là công lao của mẫu hậu ngươi. Các ngươi vốn đều là tiểu hỗn đản, nhưng hắn nhờ vi phu dạy dỗ ngươi thật tốt, ở trên giường khiến cho ngươi phục phục thiếp thiếp. Ngươi phải cảm tạ nương nương cùng vi phu đấy”. Khổng Chiêu Minh đem hắn đặt lên giường, phát động đợt thao lộng thứ hai.

“Ta luôn muốn có một ngày được thao phu quân của ta nha”. Tư Mã Cần không cam lòng nói.

“Ngươi cứ đợi một ngàn năm nữa đi, không nên suy nghĩ bậy bạ”. Khổng Chiêu Minh khinh thường đáp lại hắn.

“Phụ hoàng, chúng ta…”. Tư Mã Cần nhìn thấy Tư Mã Ngung đi vào, lập tức sợ tới mức hồn phi phách tán, vội giãy dụa đứng lên, trần truồng quỳ trên mặt đất. Khổng Chiêu Minh vội vàng vì hắn phủ thêm quần áo, còn Mộ Dung thì dĩ nhiên là chết ngất trên mặt đất.

“Câm miệng! Đang lúc quốc tang, hoàng tử cùng đại thần lại dám làm những hành vi như thế này. Các ngươi đáng bị tội gì? Trẫm vốn chỉ muốn thăm con mình một chút, không thể tưởng được lại phải chứng kiến chuyện này. Trường An, đem bọn họ trói lại, mỗi người đánh hai mươi bản”. Tư Mã Ngung tức giận đến nỗi sắc mặt xanh mét, giận dữ cắt ngang lời Tư Mã cần, lệnh cho Lý Trường An ở phía sau tới dụng hình.

“Là Cần Nhi mê hoặc Khổng sư phó, thỉnh phụ hoàng chỉ cần trách phạt con”. Tư Mã Cần cho rằng chính mình là hoàng tử, Lý Trường An nhất định không dám đánh quá nặng, cho nên để mình chịu vẫn là tốt nhất.

“Thánh Thượng, là thần cường bạo hoàng tử, thần nguyện ý chịu phạt, thỉnh Thánh Thượng đánh thần bốn mươi bản”. Khổng Chiêu Minh thì lại không muốn tiểu thê tử thay mình chịu khổ.

“Một khi đã như vậy, trẫm thành toàn cho Khổng khanh”. Tư Mã Ngung ngồi trên ghế nhìn hai người, cuối cùng hạ quyết định này.