Cầu Nữ

Chương 8: Về phủ




Edit & beta: Lạc Thần

Tông Đình mặt không đổi sắc nhớ lại tâm tình của mình năm đó khi kéo mở bàn tay Lý Thuần Nhất đặt bông hoa đào vào, chỉ là Lý Thuần Nhất lại không hiểu phong tình mà nắm chặt tay lại, ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Không còn sớm nữa, Bổn vương phải về phủ." Nàng nói xong nhảy từ trên bàn cao xuống, cử chỉ mang theo vài phần khiêu khích.

Ở trong bóng tối đã lâu, rõ ràng khả năng phân biệt phương hướng của nàng cũng tốt hơn nhiều. Lý Thuần Nhất thuận thuận lợi lợi đi xuống cầu thang, xuyên qua đống hỗn tạp bui bặm, đẩy cửa đi ra khỏi lầu các.

Tông Đình mở cửa sổ nhìn xuống, chỉ thấy nàng cũng không quay đầu lại xuyên qua lá rụng trong rừng đào, lướt qua khe suốt nhỏ một cách hăng hái như không hề có chút luẩn quẩn và sợ hãi nào trong lòng. Người nào mới là nàng? Là một vương gia nhu nhược, biết nghe lời ở trước mặt Thái nữ, hay là quý tộc mang tâm bệnh không thể trị, hay lại là đạo gia đệ tử thâm sâu khó lường? Hắn biết nàng ở Giang Tả bảy năm cũng không uổng phí, hắn cũng biết, nàng không phải là người biết thỏa hiệp hay nhẫn nhịn, nếu không năm đó nàng cũng sẽ không chỉ vì một cái án (cái bàn) đặt ở cạnh cửa sổ có thể nhìn thấy hoa đào mà cùng hắn đánh nhau tranh đoạt.

Đối mặt với thế giới không hề có lý lẽ này, nàng không phải loại người không chịu nổi được sóng gió.

Đêm khuya, lúc Lý Thuần Nhất trở lại phủ của mình, làm cho mọi người trở tay không kịp, đại đa số gia nhân đã muốn chìm vào giấc ngủ bị dọa sợ hết hồn. Mọi người rối rít gạt chăn mỏng trên người, trong đêm thắp vội đèn, tụ tập ở cửa lớn nghênh đón chủ cũ trở về.

Lý Thuần Nhất vẫn đứng ở ngoài cửa không đi vào, quản sự trẻ tuổi thấy vậy bèn đi ra, trịnh trọng cung nghênh nàng vào phủ.

"Thật náo nhiệt." Nàng nhìn mọi người, chỉ nói: "Trước kia chỉ rải rác mấy người, như thế nào hôm nay lại có nhiều người như vậy đây?"

Quản sự anh tuấn đáp lại: "Là Thái nữ điện hạ có ý tốt, mong Ngô Vương vui lòng nhận cho."

Ý tốt? Xem ra, quả thật rất là khéo. Nam nhân một người so với một người đẹp mắt, giống như mùa xuân muôn dặm đều là hoa, làm cho người ta hoa cả mắt, vả lại quần áo sạch sẽ, cũng không phải làm công việc của gia nhân. Nuôi người chỉ vì gương mặt, chuyện như vậy trước giờ nàng chưa từng làm, nhưng Lý Thừa Phong đang dùng phương thức của mình dạy nàng hưởng thụ đặc quyền "Thân là vương" là như thế nào, hy vọng nàng chơi vui vẻ.

Hơn nữa, vị quản sự trẻ tuổi này nhìn hết sức quen mắt. Oh, là hôm đó nàng mới vừa trở về thành, hắn phụng mệnh Lý Thừa Phong đưa nàng xuất cung, lúc ấy nàng thậm chí còn tặng hắn một tấm phù lục.

Nàng không nhắc đến chuyện ngày đó, chỉ nghiêng đầu hỏi hắn: "Ngươi tên là gì?"

"Tiểu nhân là Tống Trân." Hắn đáp: "Lúc trước làm việc ở trong phủ của Thái nữ điện hạ."

Lý Thuần Nhất biết hắn là người của Lý Thừa Phong, nhưng không có để lộ ra sự đề phòng, chỉ là hỏi hắn: "Trong phủ nhiều người như vậy, có người nào biết chữ không?" Tống Trân đứng ở bên cạnh nàng nói: "Đương nhiên là có."

"Rất tốt." Lý Thuần Nhất phân phó: "Ai biết chữ thì chép một quyển Đạo Đức Kinh, cần dụng tâm mà viết, viết tốt Bổn vương sẽ thưởng." Lại nói: "Bổn vương mệt mỏi, trước giờ dần không cần tới quấy rầy."

"Dạ" Tống Trân cúi đầu lên tiếng, ngẩng đầu lên lần nữa lại thấy Lý Thuần Nhất đã thẳng hướng đi vào bên trong.

Lý Thuần Nhất vẫn hết sức quen thuộc kết cấu trong phủ, một đường đi thẳng tới phòng ngủ, mở cửa, đốt đèn, cuối cùng ở trong góc tìm được hành lý của mình. Nàng mở ra nhìn một chút, phát hiện mình cũng không khẩn trương lắm, đặt mông ngồi xuống, mệt nhọc lui về phía trong nằm.

Đèn dầu trên bàn vẫn lặng yên cháy không một tiếng động, giữa ánh đèn mông lung xà ngang bên trên càng lộ vẻ trầm tĩnh, có loại cảm giác bị áp bức một cách vô hình. Ngoài cửa sổ bỗng vang lên một loạt tiếng "Cốc cốc cốc", là âm thanh quạ đen dùng mỏ nhọn mổ vào góc cửa sổ. Lý Thuần Nhất nằm trên giường không chút để ý, rất nhanh, bóng dáng màu đen thuận lợi đẩy cửa sổ ra chen vào, đậu ở bên cạnh Lý Thuần Nhất, nhỏ giọng kêu to.

Lý Thuần Nhất không còn hơi sức cùng nó trao đổi, nàng yên lặng nhìn nó một lát, đầu óc nàng mệt mỏi liền nhắm nghiền hai mắt. Cảnh trong mộng rõ ràng, tràn đầy tiếng bàn tán vụn vặt, làm người ta ngủ không an ổn. Nàng bừng tỉnh, muốn ngồi dậy, nhưng dường như toàn bộ cơ thể không còn một chút sức lực.

Tiếng trống báo canh* vang lên, ngoài trời vẫn còn tối đen. Đợi tiếng trống dừng lại, rốt cuộc nàng cũng ngồi dậy được, đèn đã tắt, quạ đen cũng không biết đã đi đâu, nàng đứng dậy mở cửa, gió sớm thổi vào, cảnh đình viện lúc sáng sớm so với nhiều năm trước dương như là một. Điều này làm cho nàng có cảm giác thân thiết kỳ lạ, nhưng khi tầm nhìn nàng thay đổi, trong nháy mắt đã nhận ra sự xa lạ.

*Canh: thời xưa chia đêm ra thành 5 canh, mỗi canh khoảng 2 giờ.

Tống Trân đứng trong hành lang, lặng yên không một tiếng động, hết sức dọa người. Cũng không biết hắn đã đứng đó bao lâu, cơ thể không nhúc nhích như người gỗ, hai tay nâng một khay gỗ dài, phía trên để một chồng sách.

Lý Thuần Nhất còn chưa mở miệng, hắn đã khom người ân cần thăm hỏi: "Còn chưa tới giờ dần, điện hạ đã tỉnh rồi sao?"

"Ừ."

Tống Trân chú ý tới y phục của nàng còn chưa đổi, nói ngay: "Đêm qua điện hạ chưa rửa mặt đã ngủ, chốc lát nữa còn phải hồi triều lo cho tang lễ của Quận Vương, không bằng thừa dịp thời gian còn sớm, tắm rửa trước cho tan mệt mỏi." Hắn nói xong liền tiến lên một bước, đem khay gỗ đưa tới trước mặt Lý Thuần Nhất.

Lý Thuần Nhất lấy ra một quyển lật xem, trong đó chính là bản chép Đạo Đức Kinh nàng yêu cầu. Chuyện nửa đêm nàng giao phó, lúc này trời còn chưa sáng, tất cả đã dâng lên trước mặt nàng. Vả lại bởi vì nàng đã căn dặn "Trước giờ dần không cần tới quấy rầy", hắn liền đợi tới giờ dần, đứng ở bên ngoài chờ cho đến khi nàng chủ động đi ra.

Tống Trân người này, so với dự đoán của nàng là vô cùng "chu đáo", cũng càng thêm phiền toái.

"Để đồ xuống, đi chuẩn bị nước nóng đi." Nàng nói xong nhường đường cho hắn vào trong. Tống Trân để khay xuống, sau đó thối lui khỏi cửa. Lý Thuần Nhất vừa thấy bóng lưng hắn đi xa, hạ mắt suy nghĩ phải chăng hắn chính là nam sủng của Lý Thừa Phong đã tặng lễ phục đến đạo quán khi đó.

Trong lúc nhất thời nàng không cách nào cho ra kết luận chính xác được, chỉ có thể lựa chọn lấy tĩnh chế động.

Nhưng Tống Trân cũng không có làm chuyện gì quá đáng, thậm chí ngay cả lời nói cũng không nhiều hơn một câu, nghiễm nhiên xứng đáng bộ dáng một quản sự tốt. Nước tắm được thị nữ đưa đến trong phòng, đợi nàng tắm xong, điểm tâm liền được bưng lên, thanh đạm, nhiệt độ vừa đủ, hết sức hợp ý nàng. Dùng xong điểm tâm, xe ngựa cũng đã an bài thỏa đáng. Cuối cùng hắn tự mình đưa nàng lên xe, còn nói thêm: "Điện hạ xin đừng quá mệt nhọc."

Hết lòng hết dạ, nhưng lại làm người khác cảm thấy không được thoải mái.

Xa giá chạy thẳng tới trước hoàng thành, tất cả các phủ đệ nối dài san sát ven đường, quan viên mặc quan phục đủ màu như con thoi đi lại trên đường vào hoàng thành, bắt đầu một ngày bận rộn. Mùa mưa ở Trường An vẫn chưa kết thúc, mặt trời cũng keo kiệt không lộ diện, bởi vì tiểu quận vương vừa qua đời, dừng triều kiến ba ngày, nên đương nhiên cũng không nhìn thấy cảnh các quan viên tấp nập vào triều.

Đi ngang qua Trung thư tỉnh, Lý Thuần Nhất vén rèm nhìn ra ngoài. Tòa kiến trúc này xem ra cũng không hùng vĩ tráng lệ cho lắm, là nơi tập trung xử lý mọi việc trong nước, chỉ là với vị thế của nàng bây giờ, cũng không thể nào với tới. Tông Đình có được quyền hạn, nhưng hắn chưa chắc sẽ bằng lòng để cho nàng nhúng tay vào quyền lực trung tâm.

Mặc dù ở đất phong nàng cũng xử lý chính vụ, nhưng cũng đều là những việc bình thường dễ giải quyết. Nàng có thể nắm rõ hoạt động của châu huyện, nhưng khi đối mặt với việc như thế nào vận hành một quốc gia lớn như thế, như thế nào cân bằng, như thế nào ổn định hàng trăm các quan viên trong hoàng thành khổng lồ, nàng chỉ có thể được xem là một thường dân trong đó.

Tiếng chuông vang lên trong không khí ẩm ướt vào sáng sớm, lúc có lúc không, ngược lại lại mang đến sự nhẹ nhàng, thanh thản. Lý Thuần Nhất xuống xe, Lễ bộ Chu thị lang vội vội vàng vàng chạy tới, khẽ khom người nói: "Điện hạ tới thật đúng lúc, đồ liệm đã chuẩn bị xong, kính xin điện hạ xem qua trước. Thêm nữa, lúc này mấy vị trưởng quan của Thái Thường tự, Hồng Lư Tự cũng ở đây, có một số việc còn chờ điện hạ quyết định."

Một ngày một đêm mà đã sắp xếp toàn bộ thỏa đáng, hiệu suất thật kinh người.

Một đứa bé chết trong cung, đột nhiên xảy ra, cũng rất mau kết thúc. Bởi vì quốc gia không muốn có những chuyện buồn như vậy, do đó phải dựa vào lễ chế theo quy định, mau chóng làm cho nhanh để che giấu đi, sau đó làm như chưa có việc gì xảy ra, nghênh đón đại tiệc.

Bốn phương cúi đầu, tám phương đến chầu là minh chứng cho sự phồn thịnh và uy nghiêm của quốc gia này, sinh thần của nữ hoàng sẽ không bởi vì cái chết của một đứa bé mà hủy bỏ. Dân chúng thành Trường An cũng ngày đêm mong mỏi đại tiệc mau mau đến, bọn họ không quá quan tâm đến việc tranh đoạt quyền lực của hoàng tộc, chỉ quan tâm đến sinh thần của nữ hoàng ngày đó có thể được "Giải trừ lệnh cấm đi đêm" hay không, bởi vì bọn họ đã khát vọng nhiều năm được trải nghiệm sự nhộn nhịp vào ban đêm của thành Trường An.

Đối với Lý Thuần Nhất mà nói, đại tiệc càng đến gần, càng làm cho nàng bất an.

Nàng ngủ đông đủ lâu rồi, đang mong đợi được thức tỉnh, mong đợi được mở miệng nói chuyện, mong đợi được thoát khỏi khống chế. Vậy mà hết bận tang sự của tiểu quận vương, nàng liền bận rộn việc của biệt viện ở Vụ Bản phường, đóng cửa không ra, đêm ngày thôi diễn Huyễn Phương cấp cao hơn.

Người trong phủ của nàng cũng không được rảnh rỗi, bởi vì nàng lấy lý do phong thủy không tốt kêu người sửa đổi lại bố cục, tu sửa phủ đệ, mặc dù động tĩnh không lớn, nhưng chỉ cần rất phiền lòng là được. Về phần các bạch diện lang quân không giúp được gì trong phủ này, cũng chỉ có thể vùi ở trong phòng sao chép kinh thư "Tu đạo tẩu hỏa nhập ma", thậm chí chà ấn phù lục cho Ngô Vương điện hạ, quả thật không ngừng không nghỉ.

Mùa mưa cũng sắp kết thúc, Lý Thuần Nhất có thể cảm nhận được, thậm chí vì vậy mà trong lòng của nàng có mấy phần vui vẻ. Chỉ là nàng đã lâu không gặp Tông Đình rồi, từ sau đêm gặp gỡ ở Quốc Tử Giám, hắn chưa từng xuất hiện. Sau này nàng được biết, hắn lấy thân phận đặc sứ của triều đình đi tây bắc, bởi vì quân Quan Lũng không an phận.

Nữ hoàng phái hắn đi Quan Lũng là có thâm ý khác, bởi vì hắn có hàng vạn mối quan hệ với Quan Lũng. Nếu hắn đi, thì có thể thuận lợi bình ổn quân Quan Lũng, thứ nhất là có lợi đối với triều đình, thứ hai cũng có thể phỏng đoán được mối quan hệ sâu đậm của hắn với quân đội Quan Lũng.

Còn điều thứ ba được cất giấu phía sau, không có người nào biết được, lại càng không nên bới móc. Bởi vì nữ hoàng đã nhận ra hắn lui tới mật thiết với Lý Thuần Nhất, cho nên lúc này thật sự không có cách nào dễ dàng tha thứ để hắn tiếp tục lưu lại trong kinh.

Nữ hoàng hết sức kiêng kỵ thế lực môn phiệt thế tộc sau lưng Tông gia, quyền lực của quân thần cần phải thăng bằng, những năm này một mình nàng đối mặt với thế lực thế tộc cường thế giống như nàng, vẫn cố hết sức duy trì, nàng không hy vọng trong tương lai đế quốc sẽ lâm vào cảnh quyền thần khống chế quân chủ.

Lý Thuần Nhất có sinh hạ thái nữ, thì đứa bé này quyết không thể có huyết mạch của trưởng tử quyền thần thế gia.

——*——*——*——*——

Tiếng trống kết thúc một ngày lại vang lên trên đường, thành Trường An lần nữa yên tĩnh lại. 

Bên trong biệt viện Vụ Bản phường đèn đuốc le que, bên trong nhà công sự (người thợ) cũng đã đi nghỉ ngơi.

Trong thư phòng, Lý Thuần Nhất quỳ trước một cái bàn thấp thôi diễn Huyễn Phương, nhưng con số khổng lồ, nhất thời nàng không thể diễn ra kết quả, liền giữ cái hộp không động đậy, sau đó đậy nắp lại cất vào trong tủ. @Lạc_Thần@_@d!đ%l&q*d^n@

Ngọn lửa chợt nhảy một cái, có người gõ cửa bên ngoài, nàng nghe ra là Tống Trân, quạ đen đậu ở trên đầu tức thì cảnh giác. Giống chim thông hiểu suy nghĩ của chủ nhân, chủ nhân đối với người đề phòng, nó cũng giống vậy.

Nàng ngồi ngay ngắn hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Ngoài phòng, Tống Trân bình bình thản thản trả lời: "Điện hạ ra lệnh sao chép kinh văn toàn bộ đều đã làm xong rồi ạ."

"Mang vào."

Cửa được mở ra, quạ đen chợt nhào qua, Tống Trân lui về sau một bước, hình như sợ hết hồn. Lý Thuần Nhất không giải thích nhiều, Tống Trân cũng chỉ lặng lẽ để kinh văn xuống, nhưng hắn cũng không sốt ruột rời đi.

"Tống chấp sự còn có chuyện gì sao?"

Tống Trân lên tiếng: "Vâng" hắn chợt tiến lên một bước, khom người đưa một túi gấm bịt kín cho nàng, Lý Thuần Nhất không nhận hỏi ngược lại: "Là từ nơi nào đưa tới?"

Tống Trân lại nói: "Điện hạ nhìn liền biết." Hắn nói xong lui về phía sau, quay người đi, cũng tự giác đóng cửa lại.

Lý Thuần Nhất nghe kỹ động tĩnh bên ngoài, một lát sau, lấy một cây dao nhỏ khều đường chỉ may trên túi gấm, lấy một tờ giấy từ trong rúi ra, dâng thư: "Chớ ngấm ngầm qua lại, phù lục cũng không cho phép." Không để lại tên, nhưng cái này đích xác là chữ viết của Tông Đình. Nhưng mà ngay cả nàng cũng có thể bắt chước bút tích của Tông Đình giống đến tám phần. Cho nên, dù chữ viết giống đến chín phần cũng không thể tin.

Nhưng khi nàng bóp túi gấm một cái, lại phát hiện còn có một vật cứng ở nhỏ bên trong. Nàng lấy vật nhỏ đổ ra, tảng đá rơi vào trên bàn nghe vang lên một tiếng “binh”, sau đó liền ngoan ngoãn nằm bất động. Dưới ngọn đèn vàng mờ nhạt, là một đóa hoa đào trắng nhạt, rõ ràng lấy tảng đá điêu khắc thành, nhưng lại phảng phất tỏa ra mùi thơm.

Chữ viết có lẽ có thể làm giả, nhưng ý nghĩ sâu xa của "Một đóa hoa đào", cũng chỉ có hai người bọn họ biết.

Nàng lần nữa dời tầm mắt lên trên tờ giấy: “Chớ ngấm ngầm qua lại, phù lục cũng không cho phép", nửa câu đầu là Tông Đình trước sau như một rất không nói lý, nửa câu sau lại làm cho người ta suy nghĩ.

Vì sao cố ý cường điệu không cho tặng phù lục đây? Lý Thuần Nhất hơi cau mày, sau khi nàng trở về Trường An, chỉ tặng hai tờ phù lục, một tờ cho Tống Trân lúc ở Thừa Thiên Môn, một tờ khác là dán vào trong phòng trung thư tỉnh. Tông Đình nhất định sẽ không vướng mắc với tờ phù lục thứ hai, chẳng lẽ việc nàng đưa phù lục cho Tống Trân hắn cũng biết sao?

Trong khi Lý Thuần Nhất đang suy nghĩ thì lỗ tai thoáng nghe thấy tiếng động, nàng chợt ngước mắt nhìn về phía cửa, tỉnh táo hỏi: "Ngươi vẫn còn ở ngoài cửa sao? Tống chấp sự."

Tống Trân đích xác không có đi xa, hắn đưa xong tín vật, liền một mực chờ Lý Thuần Nhất phản ứng.

Vì vậy hắn lên tiếng: "Tiểu nhân ở đây." Ngay sau đó chậm chạp đẩy cửa ra, lần nữa đi vào bên trong thư phòng.

Không đợi Lý Thuần Nhất hỏi thăm, hắn đã tiến lên một bước, chủ động đem phù lục lúc trước nhận được ở Thừa Thiên Môn đặt trên bàn trả lại cho Lý Thuần Nhất: "Tướng công từng lệnh cho tiểu nhân sau khi đưa xong túi gấm thì chờ một chút mới đi, nhưng nếu sau khi điện hạ xem xong túi gấm mà gọi tiểu nhân vào, thì bảo tiểu nhân trả lại phù lục trước đây nhận được cho điện hạ."

Hắn là người của Tông Đình, ngay cả một tờ phù lục nàng cho hắn, đều muốn báo cáo cho Tông Đình.

Lý Thuần Nhất cúi đầu nhìn phù lục này, chỉ có thể cho ra kết luận như vậy.

Rõ ràng là nam sủng được Lý Thừa Phong tín nhiệm, nhưng cũng là người của Tông Đình. Quỷ lừa gạt quỷ, giả sáo giả, thật là kịch hay.

Nàng trầm mặc một lát, hỏi: "Tống chấp sự tiến vào nữ phủ khi nào?", “Năm năm trước."

Năm năm trước, khi đó thậm chí Tông Đình còn đang ở Quan Lũng, nhưng cũng đã phòng ngừa chu đáo. Mặc dù nàng cũng có tai mắt, nhưng so với Tông Đình, chỉ có thể coi là làm da lông. Hắn chôn con cờ có sâu có cạn, cạn dùng để mê hoặc người, sâu cũng chỉ có hắn chủ động báo cho mới có thể nổi trên mặt nước. Mà con cờ chôn năm năm, hắn mượn tay Lý Thừa Phong đưa đến nơi này cho nàng, hơn nữa công khai nói cho nàng biết: "Đừng sợ, đây là người của ta."

Hắn ở phía xa quan ngoại, nhưng lại âm hồn bất tán.

Việc thuận nước đẩy thuyền như thế, Lý Thuần Nhất tuyệt không cho rằng đây là một lần cuối cùng. Dựa theo tính cách của Tông Đình, sau này chuyện như vậy sẽ còn có. Nàng nên khen hắn sắp đặt kín đáo, hay là nói hắn đáng sợ đây?

Người này lớn lên đã vượt quá xa tưởng tượng của nàng, làm nàng cảm thấy khó có thể bình an.

Nàng không muốn bị nữ hoàng và Lý Thừa Phong khống chế, cũng tương tự không muốn bị một người đàn ông khống chế, dù là người này đối với nàng mà nói, ý nghĩa phi phàm.

Nàng nắm thật chặt đóa thạch hoa đào ở trong lòng bàn tay, hoa đào không có vỡ, đau là nàng, chảy máu, cũng là nàng.

Máu từ từ nhỏ xuống, quạ đen ngửi được mùi máu tanh chợt cúi đầu kêu một tiếng, kêu nàng tỉnh lại.

Nàng lấy lại tinh thần, nói với Tống Trân: "Phù lục và đồ vật không giống nhau, đã tặng thì không thu hồi lại, Tống chấp sự vẫn là nhận lấy đi."

Tống Trân muốn khước từ, nhưng cuối cùng vẫn là thu phù lục lại, cũng nói: "Tạ điện hạ ban thưởng, nếu không có việc, tiểu nhân xin được cáo lui trước. Bây giờ cũng không còn sớm, xin điện hạ nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai có đại tiệc, giờ dần cần được lên đường." Hắn vẫn thân thiết lại chu đáo, nhưng biểu hiện này cùng lúc trước, rơi vào trong mắt Lý Thuần Nhất, đã là khác biệt.

Trăng khuyết chuyển thành trăng tròn, là nửa tháng trong nhân gian.

Ngày sinh của nữ hoàng vừa vặn đúng vào ngày mười lăm trăng rằm, nhưng yến tiệc chúc mừng chỉ kéo dài đến ngày mười bốn là kết thúc. Trừ Lễ bộ, Thái Thường tự, Thái Phủ tự, Hồng Lư tự, các quan viên vẫn còn bận rộn bên ngoài, thì đa số quan viên đều bắt đầu nghỉ ngơi sớm, thành Trường An giải trừ cấm đi lại ban đêm ba ngày, mười bốn đêm này, tiếng trống không còn vang trên đường phố, cửa thành không đóng, cửa hàng hai bên không nghỉ, trăng sáng đêm đầy, dân chúng rời nhà tuôn ra đường, bắt đầu thả sức vui chơi.

Mà Lý Thuần Nhất, lại đóng cửa phòng cầm cây nến trong tay đi xuống mật thất.

Hương rượu ngon lan tỏa cùng với ánh đèn đổi phiên chói mắt bên ngoài hoàn toàn khác biệt, trong mật thất ẩm ướt đen tối vừa mới đào xong, chỉ có mùi bùn đất.