Cầu Vồng Lúc Nửa Đêm (Midnight Rainbow)

Chương 2




Jane đã đến được bó quân nhu của cô khi vài bản năng còn sót lại của tổ tiên thời nguyên thủy bảo cô rằng có người đến gần. Không có bất cứ âm thanh nào đánh động, nhưng đột nhiên cô nhận thức được có một sự hiện diện khác.

Những sợi tóc sau gáy và trước trán cô dựng hết cả lên, và cô đông cứng người, hướng đôi mắt khiếp hãi về phía cánh cửa lùa. Chúng mở ra hoàn toàn không một tiếng động, và cô nhìn thấy bóng đen của một người đàn ông hằn nét trong đêm. Anh ta to lớn, nhưng là một người di chuyển hoàn toàn không tiếng động. Có sự tĩnh lặng kỳ quái trong cử động của anh ta làm cô sợ hơn bất cứ gì, đẩy một cơn khiếp hãi nguyên sơ chạy khắp da cô. Cô đã sống với sự căng thẳng nhiều ngày, ngăn sự sợ hãi tránh xa mình trong khi cô đang trong tình thế chênh vênh, cố gắng đánh tan sự nghi ngờ của Turego, vì cô luôn trong tư thế trốn thoát. Nhưng không gì làm cô sợ hãi nhiều như cái bóng đen đã lẽn vào phòng.

Bất cứ hy vọng mong manh nào rằng cô sẽ được cứu đều tắt ngúm khi Turego giam cô ở đây. Cô đã ước định tình huống một cách thực tế. Người duy nhất sẽ cố để cứu cô ra ngoài là cha cô, nhưng việc này xa tầm với của ông. Cô chỉ có thể dựa vào bản thân và mưu trí của mình. Với kết cục đó, cô đã tán tỉnh và dụ dỗ và nói dối trắng trợn, làm mọi thứ có thể để thuyết phục Turego rằng cô vừa không não vừa vô hại. Theo đó, cô nghĩ, cô đã thành công, nhưng thời gian đó kết thúc quá nhanh. Khi một tên phụ tá đưa cho Turego một tin khẩn ngày hôm trước, Jane đã nghe trộm được; vị trí của Luis Marcel đã bị lộ, và Turego muốn có Luis, một cách tệ hại.

Nhưng giờ đây chắc chắn Turego đã khám phá ra rằng Luis không biết gì về đoạn phim bị thất lạc đó, và điều đó đẩy cô vào vị trí tình nghi duy nhất. Cô phải trốn, trước khi Turego quay lại.

Cô không ăn không ngồi rồi chút nào từ khi ở đây; cô cẩn thận ghi nhớ thói quen của bọn canh gác, đặc biệt là vào ban đêm, khi sự sợ hãi vây quanh trong bóng tối làm cô không thể chợp mắt. Cô đứng cả đêm trước cửa phòng để quan sát bọn chúng, canh giờ, ghi nhớ thói quen của chúng. Cô có thể kiểm soát nỗi sợ hãi của mình bằng cách làm cho đầu óc bận rộn. Khi bình minh ló dạng, cô đi ngủ. Cô đã chuẩn bị từ ngày đầu tiên là cô sẽ ở đây vì khả năng cô có lẽ phải chạy trốn vào rừng. Cô đã giấu thức ăn và quân nhu, tích trữ chúng, và tôi luyện bản thân vì những điều sắp tới. Thậm chí bây giờ, chỉ nỗi sợ nguyên sơ về những gì chờ đợi cô khi trong tay Turego đã cho cô can đảm để bất chấp rừng rậm, nơi những quái vật bóng đêm đang đợi cô.

Nhưng không có gì trông độc ác, chết chóc, như cái bóng đen trong phòng cô. Cô co lại trong bóng tối đen kịt, thậm chí không dám thở. Ôi, Chúa ơi, cô cầu nguyện, con nên làm gì đây? Tại sao anh ta lại ở đó? Để ám sát cô trên giường? Đó là một trong những tên canh gác, đêm nay đến để cưỡng bức cô chăng?

Khi anh ta đi qua mặt cô, cử động nhẹ cúi người về phía giường, một cơn thịnh nộ kỳ quặc tràn ngập trong Jane. Sau tất cả những gì cô đã cam chịu, cô nguyền rủa nếu để anh ta phá hủy công trình chạy trốn của cô. Cô đã dỗ dành bản thân, mặc cho sự sợ tối khủng khiếp, và giờ anh ta phá hủy nó!

Hàm cô cứng lại, cô nắm chặt nắm tay như cô đã được dạy ở lớp học tự vệ. Cô tấn công sau gáy anh ta, nhưng anh ta đột ngột bước đi, một cái bóng lách khỏi đòn tấn công, và nắm tay cô thay vào đó đánh trúng vào vai. Nỗi sợ hãi ngay tức thì ập lại, cô rút vào chổ náu bên tủ quần áo, căng mắt ra nhìn anh ta, nhưng anh ta biến đâu mất. Anh ta có phải hồn ma không, một điều bịa trong sự tưởng tượng của cô chăng? Không, nắm tay cô đấm trúng vào một bờ vai rất cưng, và sự gợn nhẹ của tấm màn trắng qua cửa cửa kính chứng tỏ rằng cánh cửa thật sự mở rồi. Anh ta ở trong phòng, ở đâu đó, nhưng là đâu? Làm thế nào một người to lớn như thế biến mất hoàn toàn? Lúc đó, thình lình, trọng lượng của anh ta đập vào bên hông cô, làm cô ngã xuống, và cô cắn chặt tiếng hét theo bản năng vừa trào lên trong cổ họng. Cô không có cơ hội nào cả. Cô tự động cố gắng đá vào hàm anh ta, nhưng anh ta di chuyển như ánh sáng vậy, khóa đòn tấn công của cô. Cú đánh mạnh vào cánh tay, làm nó tê liệt theo mọi ngã, và một giây sao cô bị ném xuống sàn, một cái đầu gối ấn vào ngực cô và làm cô không tài nào thở được.

Anh ta giơ tay lên và Jane căng người, sẳn sàng hét lên rồi, nhưng không thể tạo ra chút âm thanh nào. Rồi đột nhiên anh ta dừng lại, và vì lý do nào đó anh ta nâng đầu gối khỏi ngực cô. Không khí tràn vào phổi, cùng với cảm giác choáng váng vì nhẹ nhỏm, lúc đó cô cảm thấy tay anh ta sờ soạng trơ trẽn trên ngực mình và nhận ra tại sao anh ta lại dịch chân khỏi người cô. Vừa khiếp hãi vừa tức giận những gì xảy đến với mình, cô chuyển động theo bản năng, giây sau cô nhận ra tình trạng không phòng bị của anh ta, và đá gối lên. Anh ta cuộn qua một bên, gập người lại, và cô thấy cảm giác ngu xuẩn là thương xót cho anh ta. Rồi cô nhận ra anh ta thậm chí không rên rỉ. Người đàn ông này không phải người! Nén lại một tiếng nức nở vì sợ, cô đánh vật đứng lên và túm lấy mớ quân nhu, rồi lao qua cánh cửa mở. Tại thời điểm đó cô không phải đang thoát khỏi Turego mà là tên quái vật đen tối lặng thinh trong phòng cô.

Một cách lơ đễnh, cô quăng mình qua khu đồn điền; trái tim dội cuồng loạn trong lồng ngực đến nổi cô nghe được âm thanh của quyết quản đang bơm qua tĩnh mạch. Phổi cô đau, và cô nhận ra mình nhịn thở. Cô nhắc bản thân mình giữ yên lặng, nhưng sự thôi thúc trốn đi quá mạnh để cẩn trọng; cô vấp vào một khối đất và ngã sống soài. Khi bắt đầu bò dậy, cô bất chợt bị áp đảo bởi cái gì đó to lớn và ấm áp, nhồi mạnh cô trở lại nền đất. Lạnh, nỗi sợ nguyên sơ làm đông cả máu trong tỉnh mạch của cô, nhưng trước khi một tiếng hét bản năng bật ra khỏi miệng, tay anh ta đã ở trên gáy cô và mọi thứ biến thành màu đen.

Jane dần dần lấy lại ý thức, bối rối bởi tình thế hoàn toàn đảo ngược, cô đang chịu đựng sự xóc đảo, không thoải mái của cánh tay. Một giọng nói lạ hoắc đập vào tai cô, những tiếng ồn ào mà cô đã thử nhận dạng và thất bại. Cả khi cô mở mắt cũng chỉ thấy một màu đen. Đó là cơn ác mộng tệ nhất cô từng có. Cô bắt đầu đá lung tung và vùng vẫy để thức dzậy, kết thúc giấc mơ, và bất ngờ một bàn tay phát vào mông cô. “Yên lặng đi” một giọng nói cáu bẳn từ đâu đó ở trên hay dưới cô. Giọng nói của một người lạ, nhưng có gì đó trong tiếng lè nhè dứt khoát đó làm cô vâng lời ngay lập tức.

Mọi thứ dần bắt đầu chuyển sang hình thái có thể nhận dạng được, các giác quan của cô cũng quay trở lại. Cô đang được vác trên vai một người đàn ông, đi xuyên rừng. Hai cổ tay cô bị buộc lại phía sau, và mắt cá chân cũng bị siết chặt. Một dải băng lớn khác bịt miệng, ngăn cô làm bất cứ gì ngoài hầm hừ ngắc ngứ. Cô không thích ậm à ậm ừ, thế nên cô dùng cái giọng bị giới hạn của mình mà lẩm bẩm chính xác những gì cô nghĩ về anh ta, bằng cái ngôn ngữ mà chắc hẳn người mẹ thanh lịch tao nhã của cô sẽ trắng bệch vì sốc mất. Một bàn tay cứng như thép phát vào mông cô lần nữa. “Cô có im mồm đi không?” anh ta gầm gừ. “Giọng cô nghe như một con lợn đang ăn ấy.”

Người Mỹ! Cô nghĩ, sững sốt. Anh ta là người Mỹ! Anh ta đến để cứu cô, cho dù anh ta đang quá thô lỗ... hay anh ta là một người cứu hộ. Thật ớn lạnh, cô nghĩ tới tất cả các bè cánh khác nhau, những người muốn bắt cô. Một vài tổ chức trong số đó hoàn toàn có khả năng thuê một lính đánh thuê Mỹ tới bắt cô, hoặc huấn luyện một trong số những người của họ bắt chước giọng Mỹ để lấy lòng tin nơi cô.

Cô không dám tin bất cứ ai, cô nhận ra. Không một ai cả. Cô trơ trọi trong vụ này.

Anh ta dừng lại và hạ cô xuống khỏi vai, để cô đứng trên chân mình. Jane chớp mắt, rồi mở to ra để mà nhìn, nhưng bóng tối dưới vòm che hoàn toàn dày đặc, cô không thể thấy gì cả. Bóng tối đè nặng lên cô, làm cô ngạt thở. Anh ta đâu rồi? Liệu anh ta có bỏ cô lại đây, trong rừng, và để cô làm bữa sáng cho báo đốm không? Cô cảm giác được cử động quanh mình, nhưng không âm thanh nào khiến cô nhận dạng anh ta; tiếng kêu quang quác, ríu rít, gào rú và xào xạc, những âm thanh của rừng tràn ngập trong tai. Một tiếng thút thít trào lên cổ họng, và cô cố di chuyển, tìm một cái cây hay cái gì đó để che chở tấm lưng cô, nhưng cô quên mất đôi chân bị trói của mình và vấp ngã, đập mặt vào bụi cây.

Một câu chửi tục nho nhỏ lọt vào tai cô, khi đó cô bị tóm lấy một cách thô lỗ và kéo cô đứng dậy. “Chết tiệt, đứng yên đó!”

Vậy là anh ta vẫn ở đây. Làm thế nào anh ta có thể thấy chứ? Anh ta đang làm gì? Bất kể anh ta là ai hay anh ta đang làm gì, lúc này đây Jane rất biết ơn vì sự có mặt của anh ta. Cô không thể vượt qua việc sợ tối nhưng sự thật cô không ở một mình giữ sự khiếp hãi này ở xa cô. Cô thở hổn hển khi anh ta đột nhiên nâng cô lên và đẩy qua vai anh ta lần nữa, một cách dễ dàng như thể cô là con búp bê vải. Cô cảm thấy một cái ba lô lớn, cái mà trước đây không có ở đó, nhưng anh ta chẳng có dấu hiệu nào là căng thẳng. Anh ta di chuyển qua cảnh tối đen với sự vững bước lạ thường, một dáng vẻ uyển chuyển đầy quyền lực không bao giờ chùn bước.

Túi quân nhu của cô vẫn được quàng quanh vai cô, sợi dây vẫn buột nó dù nó trượt xuống và đang va vào sau đầu cô. Một hộp gì đó đang đập vào sọ; có lẽ cô sẽ bị chấn thương não nếu tên ngốc khí khái này không đẩy nó qua. Anh ta nghĩ đây là gì vậy, vài loại marathon xuyên rừng chăng? Xương sườn cô bầm tím trên bờ vai cứng ngắt của anh ta, và cô cảm thấy những cơn đau khác nữa ở toàn thân, có lẽ là hậu quả của việc anh ta thô lỗ ném cô xuống sàn. Cánh tay cô đau tới tận xương tủy vì đòn tấn công của anh ta. Thậm chí nếu đây là cuộc giải cứu thật sự, cô nghĩ, cô thật may mắn nếu sống sót sau đó.

Cô nãy lên trên vai anh, sự đau đớn khắp tứ chi tăng lên theo mỗi bước chân anh. Cơn buồn nôn dâng lên trong bụng, và cô lấy hơi thở sâu cố gắng ngăn mọi thứ trào ra. Nếu cô bắt đầu ói mữa với cái miệng bịt chặt thế này, cô sẽ ngạt thở mất. Cô tuyệt vọng bắt đầu vùng vẫy, biết rằng cô chỉ cần được đứng ở tư thế thẳng thôi.

“Thư giản đi, Pris.” Làm thế nào đó mà anh dường như biết cô cảm giác thế nào. Anh dừng lại và nâng cô khỏi vai, thả cô nằm xuống đất. Khi trọng lượng của cô đè lên hai tay bị trói cô không thể ngăn một tiếng rên vì đau. “Ổn rồi,” anh nói. “Tôi sẽ cởi trói cho cô, nhưng nếu cô bắt đầu gây rối, tôi sẽ trói gô cô như con gà tây noel lần nữa và bỏ cô luôn. Hiểu chứ?”

Cô gật đầu điên cuồng, thắc mắc không biết anh có thấy không. Rõ ràng anh thấy, vì anh lật người cô qua một bên và cô cảm thấy một con dao cắt dải băng buột cổ tay cô. Nước mắt trào ra vì đau khi anh kéo cánh tay cô vòng ra và bắt đầu xoa chúng để làm dịu các cơ bị bó chặt của cô.

“Cha cô cử tôi đến để cứu cô,” anh điềm tĩnh lẻ nhè khi bắt đầu tháo dải băng khỏi miệng cô. Thay vì xé toạc dải băng keo ra và kéo da cô theo, anh rất cẩn thận, và Jane bị giằng xé bởi lòng biết ơn và sự phẫn nộ, vì anh đã dán miệng cô mà.

Jane cử động miệng qua lại, khôi phục trạng thái làm việc của nó. “Cha tôi sao?” cô hỏi bằng giọng khàn khàn.

“Phải. Được rồi, bây giờ, Pris, tôi sẽ cởi trói chân cho cô, nhưng nếu cô tỏ ra như cô đang nghĩ đến việc đá tôi lần nữa, tôi sẽ không bỏ qua cho cô như tôi đã làm đâu đấy.” dù cho anh làu bàu, có gì đó đe dọa trong giọng anh, và Jane không nghi ngờ lời anh nói.

“Tôi chắc hẳn sẽ không đá anh lần đầu tiên đó nếu anh không bắt đầu sờ soạng tôi như một học sinh phổ thông” cô rít lên.

“Tôi đang kiểm tra xem cô còn thở không.”

“Chắc rồi, và cũng tận dụng thời cơ luôn.”

“Dán cái miệng cô lại quả là ý kiến hay” anh nói có chủ ý, và Jane im miệng. Cô không thấy gì hơn ngoài bóng tối. Cô thậm chí không thể gán cho anh một cái tên, nhưng cô biết về anh đủ để thấy rằng anh sẽ trói và bịt miệng cô lại mà không có chút ăn năn nào.

Anh cắt dây ở cổ chân cô, và một lần nữa cô phải chịu đựng bàn tay thô ráp của anh nhưng sự xoa bóp có hiệu quả. Chỉ trong một khắc cô lại bị kéo đứng lên; cô loạng choạng một chút trước khi lấy lại thăng bằng.

“Chúng ta không phải đi xa hơn nữa; ở ngay đàng sau tôi, và im lặng.”

“Đợi đã!” Jane thì thầm điên rồ. “Làm sao tôi theo anh kịp khi mà tôi không thể thấy anh?”

Anh nắm tay cô và đặt lên eo.”Nắm thắt lưng của tôi.“

Cô làm tốt hơn thế. Nhận thức rõ cánh rừng bao la này quay quanh mình, và chỉ với sự có mặt của anh che chở cho cô khỏi cảnh sợ bóng đêm, cô móc những ngón tay vào cạp quần anh, ghì chặt đến nổi anh thì thầm phản đối, nhưng cô nhất định không buông.

Có lẽ với anh thì không quá xa, nhưng với Jane, bị kéo theo anh sát gót, vấp rể cây và dây leo mà cô không thấy, dường như là hàng dặm rồi trước khi anh tạm thời dừng lại. “Chúng ta sẽ đợi ở đây,” anh thì thầm. “Tôi không muốn đi xa hơn đến khi tôi nghe tiếng trực thăng đến.”

“Đó là khi nào?” Jane thì thầm lại, nghĩ rằng nếu anh nói, thì cô cũng có thể.

“Sau bình minh một chút.”

“Khi nào là bình minh?”

“Nữa giờ nữa.”

Vẫn giữ chặt cạp quần anh, cô đứng sau lưng anh và đợi trời sáng. Giây phút chậm trôi, nhưng thời gian đó cho cô cơ hội nhận ra rằng cô đã thật sự thoát khỏi Turego. Cô an toàn và tự do... hầu như là vậy. Cô đã thoát khỏi sự giam giữ của hắn, cô là người duy nhất biết cô đã thoát chết. Turego hầu như chắc chắn sẽ quay lại đồn điền sáng nay, phát hiện ra tù binh của hắn trốn mất. Trong một khoảnh khắc cô kinh ngạc với sự thiếu phấn chấn tự hào của chính mình, rồi cô nhận ra mình chưa thật sự thoát hiểm. Người đàn ông này nói cha cô cử anh đến, nhưng anh chẳng cho cô một cái tên hay bằng chứng nào. Tất cả những gì cô biết là lời của anh, và Jane còn hơn là một chút đề phòng. Cho đến khi cô thật sự đứng trên đất Mỹ, cho đến khi cô chắc chắn cô an toàn, cô sẽ nghe theo nguyên tắc thép của George Persall tội nghiệp: khi nghi ngờ, hãy nói dối.

Anh xoay trở một cách không thoải mái, kéo sự chú ý của cô. “Nghe này, em yêu, cô có nghĩ đến cô sẽ thả cạp quần của tôi ra không? Hay cô đang cố hoàn tất công việc mà cô đã bất đầu với tôi bằng đầu gối cô?”

Jane cảm thấy máu dồn lên mặt mình, cô vội thả tay ra. “Tôi xin lỗi, tôi không nhận ra,” cô thì thầm. Cô đứng sững một lúc, buông thỏng hai tay; rồi sự hoảng loạn bắt đầu dâng lên. Cô không thể nhìn thấy anh, không thể nghe anh thở, và giờ cô cũng không còn chạm vào anh, cô không thể chắc chắn rằng anh sẽ không bỏ cô lại. Anh còn đó không? Chuyện gì xảy ra nếu cô một mình ở đây? Không khí bắt đầu dày đặc và ngột ngạt, cô cố gắng thở, chống lại nỗi sợ hãi mà cô biết là vô lý nhưng không lý trí nào có thể vượt qua. Thậm chí biết căn nguyên của nó cũng chả giúp ích được. Cô chỉ đơn giản là không chịu được bóng tối. Cô không thể ngủ mà không có đèn; cô không thể bước vào phòng mà không tìm và bật đèn lên trước, và cô luôn để đèn sáng nếu cô biết là cô sẽ về nhà trể. Cô, người luôn cảnh giác lạ thường để khỏi bị bỏ lại trong bóng tối, đang đứng giữa rừng rậm trong đêm quá tối tăm đến nổi như bị mù vậy.

Sự tự chủ mong manh của cô vỡ tan tành và cô điên cuồng với lấy, vồ lấy anh, để chắc rằng anh vẫn ở đó. Những ngón tay duỗi ra của cô chạm vào lớp vải sợi, và cô ném mình vào anh, thở hỗn hển trong cơn hoảng loạn xen lẫn nhẹ nhỏm. Giây tiếp theo những ngón tay thép ghì lấy áo sơ mi của cô và cô bị ném nhào xuống đất, nằm bệt lưng trên thảm cây mục nát bốc mùi. Trước khi cô có thể cử động, trước khi có thể hút không khí vào trong phổi, tóc cô bị kéo ngược ra sau và cảm thấy áp lực đến ngạt thở của đầu gối anh trên ngực cô lần nữa. Hơi thở của anh thoáng nhẹ bên trên cô, giọng anh còn nhỏ hơn một tiếng hầm hừ. “Đừng bao giờ - xông vào tôi từ phía sau lần nữa.”

Jane quặn đau, đẩy đầu gối anh ra. Sau một khắc anh nhấc lên, và thả tóc cô ra. Bị quăng qua vai anh còn tốt hơn là bị bỏ một mình trong đêm tối, và cô túm lấy anh lần nữa, chộp lấy đầu gối anh. Anh tự động cố bước ra khỏi cô cánh tay vướng vếu của cô nhưng cô lao tới anh. Anh thốt ra một câu chửi rủa, cố lấy lại thăng bằng, rồi lại ngã ra đất.

Anh nằm yên đến nổi tim Jane tụt mất xuống chân. Cô sẽ làm gì nếu anh bị thương? Cô không có khả năng khiêng anh, mà cũng không thể bỏ anh nằm đó, bị thương và không có khả năng tự vệ. Dò dẫm cơ thể anh, cô bò tới để cúi xuống bên vai anh. “Này anh ơi, anh ổn chứ?” cô thì thầm, dò tay lên vai, lên mặt, rồi lên đầu anh xem có sứt mẻ gì không. Có một dải băng vòng trên đầu anh, và cô lần theo đó, những ngón tay căng thẳng của cô tìm thấy một loại kính kì dị trên mắt anh. “Anh có bị thương không?” cô gặng hỏi lần nữa, giọng cô căng thẳng vì sợ hãi. “Chết tiệt, trả lời tôi đi!”

“Thưa cô,” anh nói bằng chất giọng thấp và tức giận, “Cô điên còn hơn quỷ nữa. Nếu tôi là cha cô, tôi sẽ trả tiền cho Turego giam cô!”

Cô không quen biết anh, nhưng lời của anh làm cô đau nhói ở ngực. Cô ngồi lặng thinh, bị sốc vì anh có thể làm cô tổn thương. Cô không biết anh và anh không biết cô - thế sao suy nghĩ của anh lại thành vấn đề với cô? Nhưng nó đã, bằng cách nào đó, và cô cảm thấy dễ bị tổn thương một cách kỳ lạ.

Anh ngồi dậy, và khi cô không nói gì nữa, anh thở dài. “Sao cô nhảy xổ vào tôi như thế” anh hỏi nhẫn nại.

“Tôi sợ tối,” cô nói nghiêm túc nhẹ nhàng. “Tôi không nghe anh thở, và không thấy gì hết. Tôi đã hoảng hốt. Xin lỗi anh.”

Sau giây phút đó anh nói, “Được rồi,” và đứng dậy. Anh khom người nắm lấy cổ tay cô và đẩy cô đứng bên cạnh anh. Jane cách anh không đến 1 inch.

“Anh có thể nhìn thấy nhờ cái kính đang đeo, phải không?” cô hỏi.

“Phải. Không có nhiều ánh sáng, nhưng đủ để tôi có thể nhận ra tôi đang đi đâu. Kính hồng ngoại.”

Một con khỉ rú thình lình rú lên ở đâu đó bên trên đầu họ, và Jane giật thót, va vào anh.

“Có một cái kính khác không?” cô run run hỏi.

Cô có cảm giác anh do dự, rồi cánh tay anh vòng qua vai cô. “Không, có cái này thôi. Đừng lo, Pris, tôi sẽ không để lạc cô đâu. Trong vòng 5 phút hay đại loại thế, trời sẽ bắt đầu sáng.”

“Giờ tôi ổn cả,” cô nói, và cô ổn thật, miễn là cô có thể chạm vào anh và biết rằng cô không một mình.

Đó là nỗi kinh hoàng thật sự: ở một mình trong đêm tối. Cô đã chiến đấu hàng năm trời chống lại cơn ác mộng đã bắt đầu từ khi cô chín tuổi, nhưng cuối cùng cô đã chấp nhận nó, sống hòa bình với nó. Cô biết nó vẫn ở đó, biết lúc nào mong đợi nó và làm gì để tránh nó, nhận thức đó cho cô khả năng tận hưởng cuộc sống lần nữa. Cô không để cơn ác mộng đó làm tê liệt mình. Có lẽ phương pháp chống lại nó của cô có chút dị giáo, nhưng cô tìm được sự cân bằng trong cô và hạnh phúc vì điều đó.

Cảm thấy an toàn khác thường với vòng tay thép đó, Jane chờ đợi bên cạnh anh, và trong thời gian ngắn ngủi cô phát hiện ra mình thật sự thấy khá hơn. Tận sâu trong rừng mưa nhiệt đới không có ánh mặt trời sáng sủa báo ngày mới đến - ánh nắng không thể chiếu xuyên qua vòm cây. Thậm chí suốt buổi trưa nóng nhất, ánh sáng cũng chỉ chiếu mờ mờ xuyên qua các tầng lá cây. Cô chờ đợi khi ánh sáng ảm đạm yếu ớt dần dần sáng hơn, cho đến khi có thể phân biệt rõ hơn tán lá sum sê vây quanh cô. Cô cảm thấy gần như bị chìm ngập trong đời sống thực vật. Cô chưa từng ở trong rừng; kiến thức duy nhất của cô về nó có từ trong phim và chút xíu gì đó cô có thể thấy trong suốt chuyến đi đến đồn điền. Suốt những ngày ở đó cô bắt đầu nghĩ về nó như là một thực thể sống động, vĩ đại và màu xanh, bao vây cô, chờ đời. Cô biết từ đầu rằng để trốn thoát cô sẽ phải lao vào cái hàng rào xanh dường như không thể xuyên thủng đó, và cô trải qua hàng giờ nhìn chằm chằm vào đó.

Bây giờ cô ở sâu trong nó rồi, và nó không hoàn toàn giống như cô nghĩ. Nó không phải là đống lộn xộn, nơi mà các lối đi được vạch bằng dao rựa. Nền rải bừa cây cối mục, và chằng chịt những dây leo và rể cây, nhưng với tất cả những thứ đó, nó sạch một cách lạ lùng. Đời sống cây cối tồn tại dưới đất rừng gần như là tận số. Để cạnh tranh thứ ánh sáng quý giá đó nó phải vươn lên và xòe rộng tán lá ra, tiếp thu càng nhiều ánh sáng càng tốt. Cô nhìn chằm chằm vào một cây dương xỉ mà không hoàn toàn là dương xỉ; nó là một cái cây với một hệ thống rễ chống đỡ, cao ít nhất 8 feet, chỉ trên đỉnh nó cắm một cây tầm gửi.

“Giờ cô có thể nhìn thấy rồi.” anh đột nhiên nói khẽ, nhấc tay khỏi vai cô và tháo mắt kính đêm ra. Anh đặt nó cẩn thận vào trong ngăn kéo của ba lô dã chiến.

Jane nhìn chầm vào anh với sự tò mò rõ ràng, ước rằng ánh sáng rõ hơn chút nữa để cô có thể nhìn anh rõ hơn. Những gì cô có thể thấy làm cô bồn chồn khủng khiếp. Một gã phải can đảm lắm mới giáp mặt người này trong hẽm tối, cô nghĩ với cái rùng mình sợ hãi. Cô không thể diễn ta màu mắt anh, nhưng chúng soi vào cô từ dưới hàng lông mày dày, đen nhánh dữ tợn. Mặt anh sậm lại, làm cho đôi mắt sáng hơn nữa. Mái tóc sáng màu quá dài, và anh buộc một dải vải quanh đầu để ngăn tóc phủ xuống mắt. Anh phủ trong áo trận ngụy trang hình cọp vằn, và mặc bộ đồng phục chiến tranh. Một con dao vắt ở thắt lưng, và một cây súng lục bên hông trái trong khi anh mang một cây súng cacbin treo lủng lẳng trên vai phải. Đôi mắt thất thần của cô phóng lại mặt anh, khuôn mặt góc cạnh mạnh mẽ không cảm xúc, dù anh biết cô đang quan sát anh.

“Vác nặng lắm, phải không?” cô châm biếm, mắt nhìn vào con dao lần nữa. Vì lý do nào đó nó trông đáng sợ hơn cả súng.

“Tôi không đâm sầm vào bất cứ việc gì mà không chuẩn bị,” anh nói thẳng thừng.

Àh, anh chắc chắn trông như đã chuẩn bị mọi thứ. Cô lại nhìn anh, lần này cảnh giác hơn; anh cao khoảng 6 feet, và trông như... trông như... tâm trí cô dò dẫm tìm từ hợp lý. Nó là đầu đề bàn tán và hầu như biến thành trò đùa, nhưng với người đàn ông này, nó nghiêm túc chết người. Anh trông như một cổ máy chiến đấu cừ khôi đến từng inch cơ bắp rắn chắc của anh. Bờ vai anh trông như to lớn cả mét, và anh vác cô đi xuyên qua rừng mà thậm chí không có chút dấu hiệu nào là quá sức. Anh đánh quỵ cô hai lần, và nguyên nhân mà cô không thấy đau nhiều lắm ở cả hai lần, là vì anh đã kiềm chế sức mạnh của mình.

Thình lình anh ra hiệu cho cô, hất đầu nhanh cảnh báo, như một con ó. Mắt anh nheo lại lắng nghe. “Trực thăng đang đến.” anh bảo cô. “Chúng ta đi nào.”

Jane lắng nghe, nhưng không thể nghe được gì cả. “Anh chắc không?” cô hỏi ngờ vực.

“Tôi đã nói là đi mà,” anh kiên nhẫn lặp lại, và bước đi. Jane mất vài giây mới nhận ra anh đang dẫn đường, và trong rừng rậm anh sẽ bị che khuất hoàn toàn trước khi đi được 10 mét. Cô vội đuổi theo anh.

“Này, chậm lại chút đi!” cô thì thầm nhặng xị, túm lấy dây thắt lưng anh.

“Đi đi,” anh nói hoàn toàn không có chút cảm thông. “Trực thăng không đợi đâu, Pablo làm việc rất nhanh gọn.”

“Pablo là ai?”

“Phi công.”

Lúc này một sự dao động nhẹ chạm đến tai cô. Trong một chốc nó tăng mạnh lên thành tiếng động có thể nhận ra của một chiếc trực thăng. Làm thế nào anh có thể nghe được trước đó chứ? Cô biết thính giác của mình rất tốt, nhưng các giác quan của anh hầu như rất sắc bén.

Anh di chuyển rất nhanh, chắc chắn thế, như thể anh biết chính xác anh đang đi đâu. Jane tập trung để đuổi kịp anh và tránh các rể cây đang cố ngán chân cô, cô chú ý một xíu đến môi trường xung quanh. Khi anh leo, cô leo; đơn giản vậy. Cô ngạc nhiên khi anh đột ngột dừng lại và nghiêng đầu nhìn quanh. Rừng rậm ở Costa Rica có núi, và họ đã leo lên vách đá, nhìn xuống một thung lũng hẹp và khuất bởi một mảng rừng thưa. Chiếc trực thăng đáp trong mảnh rừng thưa đó, chong chóng đang chầm chậm quay.

“Khá hơn một chiếc taxi,” Jane lẩm bẩm nhẹ nhỏm, và bắt đầu đi trước anh.

Tay anh khép trên vai và kéo cô lại. “Yên lặng nào,” anh ra lệnh, tia nhìn nheo lại của anh di chuyển không ngừng, khảo sát cả khu vực.

“Có gì không ổn sao?”

“Im miệng lại!”

Cô trừng mắt, nổi xung vì sự thô lỗ vô lý của anh, nhưng tay anh vẫn kẹp chặt trên vai gần đau đớn. Đó là lời cảnh báo rằng nếu cô cố rời khỏi màn bảo vệ của rừng trước khi anh đồng ý là mọi thứ an toàn, anh sẽ mạnh tay với cô hơn. Cô đứng im, nhìn chằm vào cánh rừng, nhưng không thấy có gì là không ổn cả. Mọi thứ đều yên lặng. Người phi công đang dựa vào chiếc trực thăng, bận rộn với móng tay anh ta; anh ta chắc chắn không quan tâm bất cứ gì đâu. Nhiều phút trôi qua. Người phi công bắt đầu bồn chồn, nghển cổ mà nhìn vào trong rừng, dù bất ai đứng đàng sau cây cối vài feet cũng hoàn toàn bị che khuất. Anh ta nhìn đồng hồ, rồi lại nghển cổ vào rừng lần nữa, mắt anh bồn chồn nhìn từ trái qua phải.

Jane cảm nhận được sự căng thẳng của người đàn ông bên cạnh cô, căng thẳng dội vào bàn tay đang giữ vai cô. Có gì không ổn rồi sao? Anh đang tìm gì vậy, và tại sao lại đợi? Anh im lìm như một con báo nằm đợi con mồi đi qua bên tán lá.

“Tệ thật,” anh đột nhiên nói khẽ, anh lùi sâu vào rừng và kéo cô theo.

Jane lắp bắp vì cử chỉ thô lỗ đó. “Nó sao? Tại sao chứ? Chuyện gì vậy chứ?”

“Ở yên đây.” Anh đẩy cô xuống bãi đất, lẫn sâu trong tán lá của những cây to khổng.

Giật mình, cô mất một lúc mới nhận ra mình bị bỏ rơi rồi. Anh chỉ đơn giản hòa vào rừng, quá yên lặng và nhanh nhẹn đến nổi cô không chắc anh đi lối nào. Cô quay ngoắt nhưng không thấy gì lưu lại hướng đi của anh; không cây không cành nào lay động.

Cô vòng hai tay quanh đôi chân đã cứng ngắt và tựa cằm vào đầu gối, xăm sôi mặt đất. Một con bọ ngựa màu xanh lá đang kéo lê ra một con nhện to đùng để ngấu nghiến. Điều gì sẽ xảy ra nếu anh không quay lại... bất kể anh là ai. Sao cô không hỏi tên anh chứ? Nếu có gì xảy ra với anh, cô muốn biết tên anh, để có thể nói với ai đó - cứ cho rằng cô có thể tự mình trốn thoát. Àh, bây giờ thì không tệ hơn trước đây mà. Cô đã thoát ra khỏi Turego, và đó là những gì đáng được kể đến.

Đợi ở đây, Anh nói thế. Trong bao lâu? Cho đến trưa? Mặt trời lặn? Hay sinh nhật tới của cô? Đàn ông đưa ra lời hướng dẫn không chính xác! Dĩ nhiên, người đàn ông đặc biệt này dường như giới hạn một chút phạm vị đàm thoại. ‘Im miệng’, ‘Ở yên đó’ và ‘Đứng yên’ là những điểm nổi bật trong ngôn từ của anh ta.

Đây đúng là cái cây anh để cô lại. Phần dưới thân cây xòe ra thành những hốc cây, hình thành nên đôi cánh ôm cô vào lòng như một vòng tay. Nếu cô ngồi dựa vào cây, đôi cánh đó sẽ che chở cho cô hoàn toàn khỏi tầm nhìn của ai đó đang tiến tới chổ cô từ bất cứ góc nào, ngoài trừ hứơng trực diện.

Hai quai của chiếc ba lô đang cọ xát vào vai cô, vì thế cô phải thả nó xuống, cảm giác nhẹ hơn đáng kể. Cô kéo mạnh nó qua và mở ra, rồi bắt đầu lục tìm bàn chải tóc. Phát hiện ra cái ba lô này là một điều may mắn, cô nghĩ, dù người của Turego thật sự nên cẩn thận hơn với tài sản của họ. Không có nó, cô sẽ phải gói mọi thứ trong một cái chăn, thế thì hơi bất tiện. Cuối cùng cô cũng tìm được cái lược, cô chải tỉ mỉ mớ lộn xộn bện vào tóc cô suốt đêm qua. Một chú khỉ nhỏ có vẻ phẫn nộ đu trên nhánh cây bên trên đầu cô. Nó hét vào mặt cô qua biểu hiện đó, rõ ràng là tức giận cô đã xâm phạm lãnh địa của nó. Cô vẫy tay với nó. Tự hào về bản thân vì sự thấu hiểu đó, cô cuộn tóc lại và lôi một cái mũ bóng chày màu đen ra khỏi túi. Cô tọng cái mũ lên đầu và kéo sụp qua mắt, rồi lại đẩy nó lên lại. Chả có chút anh nắng nào ở đây. Nhìn lên trên, cô có thể thấy những tia sáng mặt trời nhảy múa trên cây, nhưng chỉ một ánh sáng xanh lặng lẽ xuyên qua tán lá. Cô chắc sẽ cảm thấy khá hơn với cặp kính mát lạ thường. Tên - anh - là gì?

Cô đã ngồi đây bao lâu rồi? Anh có bị gì không?

Đôi chân cô mệt rủ, tê cóng, vì thế cô đứng và đi đi lại lại cho máu lưu thông. Càng đợi lâu, cô càng bồn chồn, cô có cảm giác khi cô lăn săn thì thời gian trôi nhanh hơn. Jane là sinh vật làm theo bản năng, nhạy cảm với môi trường như máy đo khí áp vậy. Đặc điểm đó giúp cô giữ Turego ở tầm xa trong chuỗi ngày đêm bất tận, nghiên cứu hắn, né tránh hắn, dần dần đánh tan sự nghi ngờ nơi hắn, thậm chí là bị mê hoặc. Giờ đây cùng bản năng đó cảnh báo cô. Có vài đổi khác nhỏ trong mỗi làn gió nhẹ ve vuốt cánh tay trần của cô. Cảnh giác, cô chòm người xuống nhặt cái ba lô, trượt hai cánh tay luồn vào đây đeo và quàng dây thứ ba quanh thắt lưng.

Tiếng nổ thình lình như sấm của vũ khí tự động khiến cô quay cuồng, tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Lắng nghe tiếng nổ giật cục, cô biết có nhiều vũ khí đang nổ, nhưng nhằm vào ai? Có phải bạn cô bị phát hiện hay là cái gì đó hoàn toàn khác? Đây có phải là rắc rối anh đã cảm giác được, điều khiến anh rút khỏi cánh rừng thưa? Cô muốn anh an toàn, quan sát mọi thứ từ vị trí thuận lợi vô hình nào đó trong rừng, nhưng với cái rùng mình cô nhận ra rằng mình không thể cho đó là điều đương nhiên được.

Tay cô lạnh ngắt, cô ngạc nhiên là mình đang run. Cô nên làm gì đây? Đợi, hay là chạy? Điều gì xảy ra nếu anh cần giúp đỡ? Cô phát hiện có rất ít việc cô có thể giúp, vì cô không có vũ khí, nhưng cô không thể chỉ bỏ chạy khi anh cần sự trợ giúp. Anh không phải người tốt bụng nhất cô từng gặp, và cô chưa tin anh tuyệt đối, nhưng anh là người thân nhất của cô ở đây.

Lờ đi sự miễn cưỡng của đôi chân và khối băng sợ hãi trong dạ dày, Jane rời khỏi chổ trú và bắt đầu dò bước qua rừng, về phía cánh rừng thưa. Chỉ có vài tiếng súng lác đác, vẫn là đến từ cùng một hướng.

Cô đột ngột đóng băng tại chổ khi âm thanh yếu ớt lọt qua. Trong sự hoảng loạn cô trốn vào một hốc cây khác. Cô phải làm gì đây nếu bọn chúng đến theo hướng này? Vỏ cây xù sì xước vào tay cô khi cô thận trọng nghiêng đầu chỉ đủ để quan sát quanh thân cây.

Một bàn tay cứng như thép bịt chặt miệng cô. Khi một tiếng thét chực trào ra, cô nghe bên tai mình giọng nói giận giữ. “Mẹ kiếp, tôi đã bảo cô ở yên rồi mà!”