Cây Thuốc Phiện Thiên Đường

Chương 5: Xung đột




Tôi nghĩ, cầm áo của Nghiêm Diệu cũng không phải chuyện hay, có người nói tôi cứ tùy tay ném đi, nhưng dù sao tôi cũng không làm như thế được. Tôi đi nghe ngóng bên ở ký túc xá nam mới biết được, hắn ở trọ bên ngoài trường, một học sinh nam khi ghi địa chỉ chỗ hắn trọ cho tôi, ánh mắt ám muội của cậu ta nhìn tôi khiến tôi vô cũng xấu hổ. Giống như anh ta đang nghĩ tôi cùng Nghiêm Diệu sẽ làm chuyện gì mờ ám ở nhà hắn vậy.

Theo địa chỉ bạn học Nghiêm Diệu cho, tôi đi tìm nhà trọ của hắn, là một khu chung cư xa xỉ trong thành phố. 25 tầng, chỉ sợ từ mái nhà nhìn sang bốn phía, ra vào tất cả đều là xe hơi hạng sang, xem ra ở được nơi này đều là người có tiền. Tôi thầm nghĩ, đem trả áo cho hắn không phải một cái cớ tốt, tôi có thể đưa áo của Nghiêm Diệu cho bất cứ người nào cùng khoa hắn, chỉ là, ma xui quỷ khiến thế nào, tôi lại một mạch không suy nghĩ đi thẳng đến đây.

Đứng trước khu chung cư 25 tầng cao cấp này, tâm trạng của tôi bỗng nhiên xảy ra mẫu thuẫn. Không khỏi nhớ đến khuôn mặt lãnh đạm kia của hắn, nếu hắn có thể cho tôi một lần một lần vào cửa nhà, thì chuyện mặt dày có gì lớn không? Cuối cùng tôi quyết định đi vào khu nhà, lấy hết dũng khí đưa tay lên nhấn chuông cửa, nửa ngày vẫn không có phản ứng gì, tôi lại nhấn tiếp một lần nữa, vẫn là không có phản ứng, không có mở cửa.

Chẳng lẽ hắn không ở nhà?

Tôi đang chuẩn bị quay đầu đi về, bỗng nhiên nghe được, cách qua một lớp cửa, bên trong phòng truyền đến tiếng đinh đinh đang đang loạn lên.

Nhíu mi, tôi ngừng thở đưa tai đến sát cửa, đúng là có âm thanh ồn ào đứt quãng bên trong.

Bởi vậy thay cho việc nhấn chuông, tôi dùng tay gõ cửa "Nghiêm Diệu, Nghiêm Diệu......" Cửa vẫn không mở, tôi bắt đầu tưởng tưởng sẽ không phải có trộm chứ, không thể tưởng được lần đầu tiên đến tìm hắn lại gặp chuyện như vậy. Tâm trí tôi bắt đầu căng thẳng, tăng thêm lực đạo đập cửa, thậm chí tôi bắt đầu lo lắng muốn gọi điện thoại báo án, nhưng mà, cuối cùng cửa cũng mở ra.

Không có gì xảy ra như tôi tưởng tượng, người mở cửa chính là Nghiêm Diệu.

Mà tôi lúc ấy đang dùng hết sức huých vào cửa vừa vặn đập đầu vào vai hắn. Có lẽ là lực quá mạnh, tôi thất người hắn lung lay một chút, sau đó nhìn kĩ lại, thấy khuôn mặt hắn mang vẻ gầy yếu lại thường.

Tái nhợt.

Không phải hắn sinh bênh đó chứ?

Thử nghĩ, hắn không phải sống trong cuộc sống khổ sở, cũng không phải người không bình thường, đã là người có thể sinh bệnh là chuyện thường tình a, tôi nghiêng thân mình nhìn ra phía sau hắn, xác định không có người con gái nào trong phòng liền đi qua trước mặt hắn, trực tiếp đi vào phòng. Chợt nghe phía sau vang lên một giọng nói trầm thấp "Cô đến làm gì?"

Tôi nhìn quanh bốn phía, xung quanh là một đống hỗn độn, thủy tinh mảnh to mảnh nhỏ vương vãi trên những vũng nước, là hắn vừa rồi đánh vỡ hay sao?

"Tôi đến trả lại áo cho anh!" Tôi giơ giơ chiếc áo đang cầm trong tay lên, quay người lại nhìn hắn.

Thân mình cao lớn của Nghiêm Diệu có điểm khó khăn tựa vào cửa, ánh mắt không có nhìn đến tôi, mày nhíu nhanh, bộ dáng hắn lúc này xem ra thật sự rất mệt mỏi. Tôi vội vàng đi đến bên người hắn, theo bản năng vươn tay đến sờ trán hắn, lại chạm phải một nhiệt lượng kinh người.

"Anh phát sốt sao?" Giây tiếp theo, tay của tôi lại bị hắn hung hăng gạt ra.

"Đặt áo lại rồi đi đi!" Hắn thong thả đi đến sô pha, ý muốn tôi lập tức rời đi.

Người này đúng là không biết phân biệt tốt xấu.

Một câu cảm ơn cũng không có nói với tôi.......

Nhưng mà, hiện tại hắn đang mang bệnh, tôi sẽ không so đo với hắn, vì thế bình tâm lại hòa khí nói với hắn "Anh nên đi bác sĩ khám!"

Chuyện này không liên quan đến cô!" Hắn cuộn thân mình, rầu rĩ nói.

"Đúng là không liên quan đến chuyện của tôi, nhưng tôi không phải loại người thấy chết không cứu!" Tôi lại đến gần hắn một chút, thấy rõ ràng trên khuôn mặt tái nhợt của hắn tất cả đều là đau đớn. Lúc này, bộ dáng suy yếu làm cho hắn thoạt nhìn đã không còn vẻ lạnh lùng như bình thường, ngược lại còn giống vẻ mặt không chịu thỏa hiệp của trẻ con.

Hắn không thèm nhắc lại, đem thân mình xoay đi, mang theo một chút lãnh đạm. Tôi nhìn vào cánh cửa rộng mở ở bên kia, đi vào phòng ngủ nhấc chăn gối ra sô pha cho hắn, mày hắn giãn ra một chút, nhưng như trước vẫn là bộ dáng hỗn loạn, may mà sô pha đủ lớn, có thể cho hắn nằm thoải mái trên đó.

Tôi liếc mắt một cái, nhìn sang bốn phía, lục tung mọi ngõ ngách cũng không tìm được tủ thuốc hay hộp y tế nào, không chỉ như vậy, ngay cả tủ lạnh cũng rỗng tuếch, phong bếp lại không nhiễm một hạt bụi nào, ngoài số bộ đồ ăn sang quý chói mắt, tôi không tìm thấy một dấu hiệu từng có người xuống bếp, nếu không phải trên bàn cơm còn có mấy chiếc bát đũa, trong chạn còn có một chút thức ăn thừa, trong phòng ngủ có giường đệm, tôi thật nghi ngờ nơi này đúng là có người sống hay sao?

Một phòng trọ hoa lệ lại trống trải như nơi không có người ở?

Thở dài, tôi đi đến bên người hắn, đưa tay sờ sờ trán hắn, hắn không có kháng cự, chính là nặng nề đi vào giấc ngủ, nhìn thấy trên bàn có một chiếc chìa khóa, tôi đến cầm lên đi ra ngoài.

Tôi đến quầy thuốc trước tiên, sau đó đi siêu thị mua một ít rau xanh, lúc trở về, Nghiêm Diệu vẫn nằm ở sô pha ngủ, tôi lay người hắn, hắn không có phản ứng gì, tôi xé vỏ thuốc, may mà trong bếp có bình đun ngước ấm, tôi mở miệng hắn ra cho hắn uống thuốc hạ sốt, hắn mơ mơ màng màng nuốt xuống, vẫn không có tỉnh lại. Thất hắn ho khan ra một chút, tôi lại yên lòng. Sau đó vào phòng bếp, đem thức ăn vừa mua ở siêu thị mở ra, bật bếp, chậm rãi nấu cháo. Làm xong múc ra bát, đợi hắn tỉnh lại có thể ăn để giải cảm.

Tôi trở lại phòng khách, lại sờ sờ trán hắn, đã hạ sốt, nhưng vẫn ngủ như trước. Không có việc gì, tôi ngồi yên một lúc, thật sự rất nhàm chán, vì thế tò mò đi xung quanh, vừa rồi lúc tìm hòm thuốc đã nhìn qua một lượt, phòng này trang trí thật đơn giản, nhưng có thể nhìn ra được, giá đựng tài liệu cũng là đồ xa xỉ, đặc biệt bộ đồ ăn của Đức trong bếp kia, sợ là không dưới năm vạn. Còn có những đồ dùng bình thường... Tôi nhìn mọi ngõ ngách, bỗng để ý thấy đầu giường trong phòng ngủ có một khung ảnh, cầm lên xem, là Nghiêm Diệu và một người con trai, tôi nhìn một cái liền nhận ra được bọn họ nhất định là anh em, bằng không, tai sao ngũ quan giống nhau như vậy, chính là người con trai kia đem ra so với Nghiêm Diệu thành thục hơn một chút, cũng cao lớn hơn Nghiêm Diệu một chút, nhất là đôi con ngươi đen như mực kia, quả thực cùng Nghiêm Diệu không có điểm khác biệt, lãnh đạm làm cho người khác run sợ. Nhưng là, có một chút ma lực làm cho người ta bị lún sâu vào đó.

"Cô đang làm gì vậy!" Trong phòng bỗng vang lên âm thanh làm cho tôi hoảng sợ, khung ảnh trên tay suýt chút nữa rơi xuống, mặt Nghiêm Diệu nhanh chóng biến sắc.

Còn chưa kịp định thần, hắn như thế nào bước đi một chút âm thanh đều không có?

Nhưng là, tôi nghe được trong lời nói của hắn sắc khí tốt lên không ít, sắc mặt cũng đã không còn tái nhợt như trước.

"Tôi... Tôi..." Nhưng thật ra hắn nhìn thẳng tôi như vậy khiến tôi cảm thấy như mình bị hắn nhắm trúng điểm yếu, Nghiêm Diệu lạnh lùng nhìn lướt qua tôi, vươn tay, tôi theo phản xạ lui lại phía sau, hắn chỉ là lấy lại khung ảnh trong tay tôi, không có nhìn khung ảnh ấy một lần, nhưng cũng thật nhẹ nhàng đi tới đầu giường đặt xuống, sau đó mở miệng "Cô có thể đi rồi!"

Người này... Đúng là biết làm cho người khác tức chết mà.

Được rồi, hôm nay coi như tôi đã lo việc bao đồng.

Tôi trừng mắt liếc hắn một cái, dùng sức đi qua hắn, cầm lấy áo khoác mình vắt ở sô pha, một mạch nhằm phía cửa đi ra.

"Từ từ!"

Tôi xoay người, phẫn nộ nhìn hắn, Nghiêm Diệu nhìn bát cháo tôi nấu trên bàn ăn. Ánh mắt hắn lóe sáng mội chút, sau đó lại nhìn về phía tôi. Hơi hơi nheo mắt lại.

Lòng tôi lại mềm nhuyễn, nghĩ rằng hắn nhất định nói lời cảm ơn tôi, hắn lại ngay cả mắt cung không có nhìn tôi một chút trực tiếp nói "Sau này, không cần đến làm phiền tôi!" Tôi nghĩ, bất cứ là điểm tự tôn nào của một cô gái, cũng đều bị loại động vật máu lạnh Nghiêm Diệu cự tuyệt. Hắn căn bản chính là đem lòng tốt của người khác làm cẩu phế, căn bản chính là đem lòng tự tôn của người khác giẫm nát dưới chân, hắn căn bản chính là... Không có tim!

Sau ngày hôm đó, tôi như trước đến sân thể dục đọc sách, mỗi khi gặp Nghiêm Diệu đều xoay người bước đi, kỳ thật tôi nghĩ hắn cũng không có khả năng chủ động chào hỏi tôi, làm như vậy cũng là tôi muốn giữ lại một chút tôn nghiêm mà thôi, dù sao, tôi với Nghiêm Diệu có thể nói đã là không còn khả năng nào.

Lại một lần cuối tuần, tôi trở về nhà, hưởng thụ gia đình ấm áp xa cách đã lâu, lại cảm thấy Nghiêm Diệu thái độ đối với người khác là lãnh đạm cực hạn. Một bàn toàn thức ăn ngon lamg cho người ta thèm nhỏ dãi, đem cho cái tên máu lạnh kia cũng chỉ có thể để ngắm mà thôi. Người nhà tôi hỏi han ân cần, còn Nghiêm Diệu một mình ở trong căn phòng lạnh như băng của hắn,

Tôi mỗi một việc làm, đều đem Nghiêm Diệu ra so sánh, trong lòng cũng dần dần tìm về được với trạng thái cân bằng.

Cái tên Nghiêm Diệu kia, chẳng qua cũng là loại côn trùng cô độc đáng thương!!!! ( :) Chị Tịch Ngôn so sánh hay quá nhể!)

Buổi tối, mẹ gọi tôi lên phòng, lôi kéo tay tôi , chúng tôi hai mẹ con tựa vào đầu giường, nhớ lại lúc còn nhỏ, chúng tôi thường làm như vậy, tôi, mẹ, còn có Lộ Tịch Duy.....

Trên ngăn tủ cạnh giường, trong khung ảnh là ảnh chụp từ lúc nhà chúng tôi còn đủ bốn người, tất cả giống như mới là ngày hôm qua, nhưng đã cảnh còn người mất.

"Nha đầu, có phải đã kết giao bạn trai hay không?" Mẹ hỏi tôi.

Tôi ngẩn người, trong đầu nhanh chóng hiện lên một đôi mắt lạnh lùng và lãnh đạm của Nghiêm Diệu.

"Mẹ, người khác đều nói con mình phải học tập tốt, sao mẹ lại nói như vậy?" Tôi cố ý không nhìn mẹ, che giấu hai má đang dần đỏ ửng của mình.

"Sợ cái gì, con gái mẹ đã trưởng thành, chuyện này có gì khó nói đâu!"

"Mẹ!"

"Được được, mẹ không nói chuyện này nữa, mẹ nghĩ đến con gái bình an, đã vô cùng vui mừng, mẹ không còn nguyện vọng nào khác....." Mẹ nói xong lời cuối cùng, tôi cảm giác được giọng mẹ có phần nghẹn ngào, nét cười trên mặt cũng cứng đờ, tôi không nói gì ôm chầm lấy đầu vai mẹ, bên cạnh, trong khung ảnh, Lộ Tịch Duy vẫn cười sáng lạn như trước......

Thì ra, mỗi người đều giống nhau, chính là học được cách che giấu miệng vết thương, lại vĩnh viễn không thể biết được làm thế nào chữa cho vết thương lành hẳn.

Trừ việc ngẫu nhiên nhớ đến Lộ Tịch Duy, ở nhà cả ngày nói tóm lại vẫn là rất vui vẻ. Ngày trở lại trường, tôi túi to túi nhỏ mà xách những đặc sản do mẹ đưa cho về trường, trên xe chật chội, chỗ đã kín người ngồi, tôi thở hồng hộc mang theo túi trước túi sau, bởi vì xe xóc nảy đã đứng không vững không giữ được cân bằng thân mình.

Thật vất vả mới lấy được thế cân bằng, còn không kịp thở, liền cảm giác được trên lưng một đôi tay đặt xuống.

Tôi nhíu mi, chuyênh không hay ho như vậy tai sao tôi lại gặp phải. Lúc này, tôi oán khí đầy mình không thể phát tiết, nhưng thật ra động đến tôi chính là chui đầu vào rọ, tôi vừa định phát hỏa, lại nghe thấy phía sau truyền đến tiếng kêu đau, cùng lúc đó, tôi cảm giác được đôi tay đặt trên lưng tôi đã buông ra, tôi quay đầu, bởi vì ngạc nhiên mở to mắt hết cỡ.

Thật ra, tôi ngạc nhiên không phải vì người đàn ông trung niên háo sắc kia, mà là đôi tay tên háo sắc này, bị một đôi tay khác bẻ ngược.

Nghiêm Diệu!!!!!

Đúng là hắn.

Tôi lúc này, không có một chút cảm kích, trong óc hiện lên dòng chữ "Oan gia ngõ hẹp!".