Cây Xương Sườn Thứ Hai

Chương 19




Lại nhìn thấy Thẩm Linh lần nữa, mặt Trì Đông Chí không chút thay đổi thái độ, không khó nhìn ra một chút thương hại trong mắt của cô, quá khứ cô áy náy với Tô Nhượng, nguyên nhân vì cô là nhân tố trong cuộc hôn nhân của anh, có điều từ đầu đến cuối ở trong lòng cô không xem anh là người quan trọng trong lòng mình, cho nên khi cô biết Tô Nhượng phản bội hôn nhân, mặc kệ bởi vì sao, đột nhiên áy náy của cô đối với Tô Nhượng nhanh chóng giảm xuống.

Vẻ mặt Thẩm Linh rất mệt mỏi, chắc hẳn phải có chuyện đặc biệt thì mới tới sở cảnh sát tìm cô. Trì Đông Chí đưa Thẩm Linh tới phòng nghỉ, rót chén nước ấm đưa cho cô ấy, trời cực nóng mà vẫn có thể thấy tay cô ấy chỉ run nhè nhẹ.

"Làm sao vậy?"

"Tô Nhượng có quan hệ ở bên ngoài."

Thẩm Linh ngẩng đầu lên, đáy mắt có tơ máu, dĩ nhiên là trống rỗng.

"Không, anh ta không phải Tô Nhượng, Trì Đông Chí cô có thể tin tưởng sao? Đây chính là Tô Nhượng đấy, so với Tô Nhượng thì Bạch Tuyết còn thuần khiết hơn, anh ta vậy mà có quan hệ ở bên ngoài."(Thiên Yết_DDLQD)

Trì Đông Chí trầm mặc một hồi lâu, nhẹ nhàng hỏi.

"Cậu biết từ lúc nào?"

"Ngày hôm qua, anh ấy mang cô ta về nhà, mọi người trong nhà đều cho rằng đó là thư ký của anh ấy, nhưng tớ vừa nhìn thấy mặt của người phụ nữ kia thì cũng biết là chuyện gì đang xảy ra."

Thẩm Linh nhẹ nhàng đặt mu bàn tay lên trên khóe mắt, trong lòng có nỗi khổ khó tả.

"Là một người vợ không đủ tư cách tớ có thể vờ như là anh ấy rất yêu tớ, nhưng nếu như Tô Nhượng đã không còn đủ tư cách là một người chồng, Đông Tử, tớ nên làm cái gì bây giờ?"

Cô muốn nói, tớ không biết. Hôn nhân của mình cũng trăm ngàn lỗ hổng, từ lúc nào Trì Đông Chí cô đã trở thành cố vấn tình yêu cho người khác? Suy cho cùng cô là người ích kỷ, toàn bộ ý định đặt ở trên người Lương Hạ Mạt, không cần thiết giữ lại cho bản thân mình, nói cho cùng thì chuyện của người ngoài cũng không liên quan gì với cô.

Nhưng cuối cùng cô cũng không đành lòng nói ra như vậy, chắc chắn lúc này Thẩm Linh khờ khạo nhưng cô ấy không phải giả vờ. Cô không hận cô ấy, chỉ là ghét cô ấy ngu ngốc, cho dù như thế nào các cô cũng có hai mươi mấy năm duyên phận giống nhau.

"Thẩm Linh, không có chuyện gì đừng mân mê những thiết kế thời trang kia, không phải tớ nói để cho cậu vứt bỏ đi sự nghiệp củamình, nhưng cậu cũng không thể không quan tâm đến gia đình chứ. Anh ấy bận rộn công việc, cậu chuẩn bị tốt cơm nóng canh nóng cho anh ấy, cái này không phải là mất thể diện, mà đó chính là bổn phận làm vợ. Trên sự nghiệp anh ấy đã tự mình có khả năng gánh vác, tại phương diện này cậu không cần cho thêm anh ấy một cước. Cậu nên quan tâm anh ấy nhiều hơn một chút, mặc kệ là tâm địa sắt đá anh ấy cũng sẽ cảm nhận được lòng tốt của cậu."

"Thẩm Linh, Tô Nhượng cần sự quan tâm của cậu, điều anh ấy cần không phải là một đối tác chuyên nghiệp, mà cần sự ấm áp của vợ mình đem đến."

Thẩm Linh ngây dại, bởi vì Tô Nhượng, cô vẫn cố gắng theo đuổi bước chân của anh, cùng đi ra nước ngoài học thêm, hi vọng ngày nào đó có thể sóng vai cùng anh. Mỗi ngày cô cố gắng làm tất cả chuyện lãng mạn trên thế giới, nhưng mà không có lo lắng cho thân thể của Tô Nhượng. Cô chưa từng nghĩ tới anh có đói bụng hay không, có lạnh hay không, cô đã xem nhẹ chuyện này, hơn nữa từ trước đến nay cô không nghĩ tới anh cũng cần.

" Tớ đã gặp qua Tô Nhượng, anh ta và cô gái đó còn chưa có phát triển đến mức không thể vãn hồi, nếu như cậu không bỏ được anh ấy, nên biết làm như thế nào. Thẩm Linh, bản chất của Tô Nhượng không xấu, anh ấy làm sao có thể hư đây. Chẳng qua tớ nói cũng chưa chắc đúng, nếu như cậu tính thật sự buông tha, xin mời càng sớm càng tốt."

Thẩm Linh có chút đờ đẫn nhìn cô, nước mắt từ giữa kẽ tay chảy qua, trước mắt bị bịt kín một tầng bụi bậm thật nhỏ trong không khí, mà mặt của Trì Đông Chí lại cực kỳ rõ ràng.

Cô đã thay đổi, không còn ngang ngược càn rỡ như hồi bé, cô ấy đã bị cuộc sống mài dũa trở nên sáng bóng, mặc kệ cô đã từng bị trêu cợt thế nào, khi còn trẻ Thẩm Linh vẫn hy vọng, bốn người bọn họ, vĩnh viễn ở chung một chỗ, tuy hai mà một.

Lương Hạ Mạt đã nói qua cô nhớ ăn không nhớ đánh, làm sao lại có thể chịu được Trì Đông Chí mười năm như một ngày hành hạ đây? Anh nói:

"Em cũng không phải là anh, sao phải chịu đựng cô ấy ức hiếp để làm gì, em không cần để ý đến cô ấy, em đi tìm Tô Nhượng."

Nhưng cô không thế, cô thích Trì Đông Chí, mặc kệ hung ác thế nào, nhưng khi thấy cô bị người ngoài khi dễ thì cho tới bây giờ cô ấy đều giống như nữ quân nhân che chở cô ở phía sau, chưa từng bỏ lại cô mà chạy trốn một mình.

Thậm chí biết người trong lòng Tô Nhượng là ai thì cô cũng không có giận chó đánh mèo lên trên người của Trì Đông Chí, bởi vì cô biết tất cả đều không liên quan đến Trì Đông Chí, Trì Đông Chí vững chắc không thể phá vỡ, tình yêu Trì Đông Chí cũng vững chắc không thể phá vỡ.

Nhưng mà, đã qua bao nhiêu năm? Ngay cả Trì Đông Chí cũng thay đổi, cô vẫn còn ở trong lời nói năm đó ‘bốn người ở chung một chỗ, tuy hai mà một’, có phải quá đơn thuần làm cho người ta cảm thấy đáng sợ hay không.

"Thẩm Linh. . . . . ."(Thiên Yết_DDLQD)

"Tớ hiểu rõ Đông Tử, đừng nói ahhh... Cậu không giúp được tớ cái gì, nói cho cùng hôn nhân của chúng tớ cũng không liên quan với người ngoài, thắng cũng được thua cũng được, đều do tự bản thân chuốc lấy, coi như Tô Nhượng tuân theo, cũng chỉ là vấn đề tồn tại giữa vợ chồng chúng tớ. Thật sự Đông Tử, cậu đừng nghi ngờ, quá khứ nhiều năm như vậy anh ấy đều không có quan hệ ở bên ngoài, năm nay mới xảy ra, nói cho cùng không phải anh ấy luôn luôn tập trung nghĩ về chuyện ấy, có lẽ là bởi vì vẻ ngoài cô ta giống cậu, nhưng tất cả điều này và việc tớ chưa làm tròn bổn phận của người vợ có quan hệ rất lớn, nếu không phải tớ làm chưa đủ, cho dù người phụ nữ đó xuất hiện, loại chuyện lạc lối này, Tô Nhượng cũng sẽ không làm."

Thẩm Linh rời đi đã lâu, Trì Đông Chí vẫn không thể từ trong mạch suy nghĩ thoát ra ngoài. Vấn đề tồn tại giữa vợ chồng không liên quan với người ngoài, cô và Lương Hạ Mạt không phải đã từng như vậy sao, tại sao lại đẩy hết ngọn nguồn đến trên người Thẩm Linh, Thẩm Linh không thương Lương Hạ Mạt, tất cả đều là vấn đề của hai vợ chồng bọn họ, lúc này cô so ra còn kém hơn cả Thẩm Linh quá mức tự cho mình là đúng.

Không phải ai cũng tự cho mình là đúng, nhưng Lương Hạ Mạt lại có, chỉ có đối với cuộc hôn nhân cùng Trì Đông Chí. Sau này Trì Đông Chí trong lúc vô ý từng hỏi qua anh, sở dĩ hôn nhân của chúng ta gặp vấn đề, kỳ thực chẳng liên quan gì đến người ngoài? Mặt Lương Hạ Mạt ngây thơ hỏi lại cô.

"Hôn nhân của chúng ta có vấn đề gì? Đều là do em làm bậy mà thành."

Trì Đông Chí nhất thời không thể nói được, khoảng thời gian này ở nhà chồng, đúng là bọn họ ở chung, bình thường cũng sẽ hay có một chút điên một chút làm loạn. Mà lúc này Lương Hạ Mạt lại không yêu cô, tuyệt đối sẽ không giả vờ chịu thua cầu xin tha thứ, dù thế nào cũng phải quản thúc cô bằng được, xong việc còn không quên hỏi: Phục hay khôngg phục? Tâm phục hay là khẩu phục? Không phục không thả. Vương Thục Hiền nhìn thấy hài lòng, vết thương trên chân cũng lành lại một cách nhanh chóng.

Trì Đông Chí nhéo cái mông chỉ có một chút thịt của Lương Hạ Mạt ra sức cấu một cái, anh cũng không có khách khí, hai bàn tay ‘bành bạch’ nhằm vào cái mông của cô. Không đau nhưng lại rất bực bội.

"Lương Hạ Mạt, anh không thể nhường cho em một lần à? Anh không thể không đánh trả à?"

Cặp mắt Lương Hạ Mạt chợt nheo lại, cả người toả ra tín hiệu ‘anh muốn giở trò lưu manh’.

"Có đau không? Để anh xoa cho em."

Nói xong, đôi bàn tay mảnh mai không trung thực vừa bóp vừa nắn khắp nơi.

Khi Trì Đông Chí đánh mất một chút thần trí (tinh thần và trí tuệ) cuối cùng còn muốn phản kháng yếu ớt.

"Đêm nay, không làm."

"Hả? Không làm?"

Lương Hạ Mạt ngẩng đầu lên cười xấu xa.

‘‘Không thoải mái sao?"

Trì Đông Chí gật đầu.

"Không thoải mái."

"A ~~~~" (Thiên Yết_DDLQD)

Âm thanh anh kéo dài, Trì Đông Chí nghĩ thầm là một chuyện xấu, quả nhiên.

"Không thoải mái thì làm lại từ đầu."

"Thoải mái thoải mái."

"Thoải mái thì tiếp tục làm."

Hiện tại lưu manh bất chấp đạo lý à, thậm chí nguyện ý khoác thân quân trang.

Sau đó, cô bị anh ôm lấy từ phía sau, Lương Hạ Mạt nhiều năm đã thành thói quen, sau đó mặc kệ mệt mỏi vẫn không quên vuốt ve qua lại trên người cô, quả thật làm cho người ta cảm thấy dễ chịu và thỏa mãn. Hôm nay tâm tình Trì Đông Chí không tệ, dường như trêu ghẹo hỏi anh.

"Tật xấu gì à? Học được ở đâu vậy?"

Ở trong bóng tối không thấy rõ sắc mặt của Lương Hạ Mạt, cô xoay người mở đèn đầu giường ra, dưới ánh đèn mờ nhạt trên mặt anh có sắc hồng khả nghi, đưa một ngón tay ra, khó khăn giải thích.

"Lần đầu tiên này trở về, làm xong kéo quần em liền chạy, quá súc sinh."

Cho nên, từ lần thứ hai bắt đầu, anh liền dưỡng thành thói quen tốt như vậy, chỉ là anh chưa bao giờ nói, thậm chí không biết mình đang làm cái gì, tâm ý suôn sẻ mà thôi.

Nhớ tới lần đầu tiên máu tươi đã từng bắn tung tóe, ngực Trì Đông Chí có một đoàn sợi bông chặn lại, suy nghĩ liên tục mở miệng hỏi.

"Hạ Mạt, anh nói thật cho em, có phải anh thích Thẩm Linh hay không?"

"Em lại nói vớ vẩn cái gì thế?"

Lương Hạ Mạt nóng nảy, lập tức lật người ngăn chặn cô, trong mắt đều là uất ức cùng lo lắng.

"Em tha cho anh đi Tiểu Tổ Tông, van em có được hay không?"

Trì Đông Chí bị anh làm sợ hết hồn.

"Anh gấp cái gì nha? Nếu không thích thì tại sao từ nhỏ đến lớn lại đối xử với cô ấy tốt như vậy? Đối với em thì lạnh giọng đen mặt ."

"Em. . . . . . em em em. . . . . ."

Lương Hạ Mạt nhanh chóng lời không cần nói, nửa ngày không tìm được lời nói thích hợp.

“Cô ấy không phải người ngoài nha, vả lại anh đối với em không tốt như thế nào, cho tới bây giờ ở nhà em đánh anh thì anh cũng không đánh trả, em mắng anh cũng không dám mắng lại. Còn nữa, còn có cái gì đâu, dù sao anh không có đối với em không tốt.”

Cái này kêu là thói quen xem nhẹ tính cách đi bởi vì từ nhỏ chính là lấy quan hệ người thân cùng một chỗ, ngược lại sẽ bị coi thường, nếu như vợ chồng mời bạn bè ăn cơm, vĩnh viễn đều là lấy khách mời làm trọng, nếu lúc này hai người chỉ chú ý đến nhau, trái lại hờ hững, làm cho người ta cảm thấy cố ý.

Tính cách quyết định số phận, đó là lý do mà bọn họ còn chưa đủ ăn ý, hoặc là có thể nói, Trì Đông Chí đã làm không tệ, đổi lại người khác, ngay cả 1% ăn ý cô và Lương Hạ Mạt đều không có.

"Vậy. . . . . . anh giải thích tại sao anh nói có trách nhiệm với Thẩm Linh?"

Anh nín thinh, hầm hừ lật người đưa lưng về phía cô, nửa ngày mắng xéo một câu.

"Còn không phải bởi vì cái tên Tô Nhượng chết tiệt."

"Anh nói cái gì, em không nghe rõ."

"Không nghe rõ dẹp đi, ngủ."

Lương Hạ Mạt rất cố chấp chủ nghĩa đàn ông đáng xấu hổ này, anh sẵn lòng dụ dỗ cưng chiều Trì Đông Chí, phần lớn thời gian cũng không đủ kiên nhẫn,không thèm giải thích, lười đi giao tiếp, anh cho rằng không cần thiết, càng cảm thấy rất mất mặt, nhất là trước mặt người ngoài.

Sự thật lại mạnh mẽ chứng minh một lần nữa, đàn ông tuyệt đối không thể nuông chiều. Trì Đông Chí cũng hầm hừ lật người đi nằm ngủ.

Giữa lúc mơ mơ màng màng cảm giác anh tức giận đẩy cô.

"Này, sao em không dỗ dành anh?"(Thiên Yết_DDLQD)

Trì Đông Chí quả thật không thể làm gì, ôm lấy hông của anh dùng sức lay.

"Dỗ dành anh dỗ dành anh, thiệt là, cũng bao tuổi rồi."

"Anh lớn thế này rồi cũng phải dụ dỗ."

Hai cơ thể ôm lấy nhau, mồ hôi giống như kết dính đem làn da bám ở chung một chỗ, cứng rắn xé ra chính là máu thịt be bét. Trì Đông Chí nghĩ, cô vĩnh viễn sẽ không hối hận quyết định lúc này, mặc kệ sinh đứa bé ra sao, có lẽ đứa bé chưa tính là kết tinh tình yêu của hai người bọn họ, nhưng là bằng chứng tình yêu của cô.