Cha Của Con Tôi Là Cá Heo

Chương 34




Tiểu Ngũ bị mùi rượu trong miệng Trình Tuấn kích thích không nhẹ, giống như chú cún thè đầu lưỡi, về đến nhà không ngừng tu nước, đi ngủ cũng không thèm ngủ chung với Trình Tuấn.

Trình Hiểu Hải cũng ghét bỏ ba hắn, nói trên người hắn mùi rượu thối chết mất.

Vì thế Trình Tuấn lập tức đi đánh răng tắm rửa, vẫn còn bị vợ con ghét bỏ.

Cương vị công tác hiện tại của Trình Tuấn thoải mái hơn trước rất nhiều, không cần phải lội nước trong thời gian dài, không cần huấn luyện yêu cầu động tác độ khó cao, thời gian tương đối rảnh rỗi. 

Nhưng Trình Tuấn còn có chút không thể thích ứng, luôn thừa dịp xong việc ghé qua khu cá heo, thuận tiện nhìn Tiểu Ngũ cùng với nhóm cá heo, thứ hai đốc xúc cùng giáo dục Thạch Nghiêu một chút.

Gần nửa năm, Tiểu Ngũ hoàn toàn có thể một mình phụ trách, chỉ bất quá hắn không nỡ để cho nhóm đồng bạn của hắn mệt mỏi quá, cho nên bình thường huấn luyện cường độ so Trình Tuấn còn ở giảm đi một chút. 

Đối với việc này, Thạch Nghiêu cũng không có bất cứ ý kiến gì, trái lại hắn đối với Tiểu Ngũ có thể nói hi sinh tánh mạng cũng không chối từ. Nhóc này cho rằng mỗi lời Tiểu Ngũ hắn nói đều đúng. Cũng bởi vậy, Tiểu Ngũ ở trước mặt Thạch Nghiêu dần dần nói nhiều hơn.

Thạch Nghiêu nói: "Nếu anh Tuấn chuyển lên trên, vậy anh Tiểu Ngũ làm sư phụ của em đi."

Trình Tuấn nói: "Có thể nghĩ như vậy cũng không tồi, bất quá Thạch Nghiêu, Tiểu Ngũ là một người rất thẳng tính, nói chuyện làm việc không có tâm nhãn, cho nên lúc không có tôi, cậu nên chiếu cố hắn nhiều hơn, nếu có người khi dễ hắn, cậu nhất định phải báo cho tôi biết."

Trình Tuấn đối với năng lực thích ứng của đứa nhỏ này rất bội phục, đổi thành người bình thường sớm đã bị cái bộ mặt than của Tiểu Ngũ dọa chạy mất. 

Hắn ngược lại rất tán thưởng, để tiểu cường tinh thần lạc quan tràn đầy sức sống ở bên người Tiểu Ngũ lăn lộn như cá gặp nước. Trình Tuấn rất vui, có một học trò trung thành như vậy cho dù không trông cậy vào hắn có thể chiếu cố Tiểu Ngũ, thế nhưng có thể nhờ hắn giám thị một chút có người khi dễ Tiểu Ngũ hay không cũng tốt.

Gần tới tết Dương lịch, Trình Tuấn rất bận bịu so với thời điểm lúc mới nhậm chức vội vã hơn nhiều. 

Bây giờ hắn căn bản không có rảnh để chú ý tới nhóm cá heo với Tiểu Ngũ. Hắn phải làm thống kê thành tích năm qua trong viện hải dương, thống kê trong năm qua số lần nhóm động vật này bị thương, sinh bệnh cùng với sự cố số ngoài ý muốn, cuối cùng tổng hợp lại đánh giá năng lực thuần dưỡng viên.

Bảng đánh giá có quan hệ tới phúc lợi của nhóm thuần dưỡng viên cuối năm, bởi vậy cũng không thể qua loa dù chỉ một chút.

Trình Tuấn vẫn luôn là thuần dưỡng viên ưu tú nhất trong viện hải dương, hàng năm như thế, tiền thưởng cuối năm nhiều hơn so người khác một chút. 

Trước kia hắn chỉ biết là có loại chuyện tổng hợp rồi đánh giá này, về phần là ai đánh giá hắn cũng không có để tâm tới, không nghĩ tới việc này là do quản lí phụ trách.

Nhớ tới thái độ của giám đốc cũ với quản lí với hắn, lúc này mới bất chợt đổ mồ hôi lạnh, thật sự là cám ơn trời đất bọn họ trước kia không có ở trong việc này ngấm ngầm hại hắn.

Sau khi ngồi trên vị trí này, Trình Tuấn cũng mới phát hiện công việc này cũng không phải thoải mái hơn so với khi hắn làm thuần dưỡng viên, ít nhất trong đầu phải suy nghĩ nhiều rất nhiều chuyện cần phải quan tâm đủ các loại chuyện nếu muốn làm mọi việc thuận lợi. 

Vì dụ như lấy chuyện đánh giá lần này mà nói, vì có thể ở cuối năm ví nặng thêm ít, nhóm thuần dưỡng viên đều bắt đầu lôi kéo làm quen Trình Tuấn, có còn tặng lễ, để cho hắn đem số lần nhóm động vật sinh bệnh chạy chữa vẽ thiếu một chút. Tất cả mọi người đều là đồng sự, loại thời điểm này nếu xử lý không thích đáng sẽ sinh ra các loại mâu thuẫn.

Kỳ thật người đến lôi kéo làm quen cùng tặng lễ trước kia không gần gũi gì với Trình Tuấn, thậm chí đa phần là mấy người trước kia ở trước mặt sau lưng bốn phía châm chọc Tiểu Ngũ với hắn người đồng tính luyến. 

Trình Tuấn có thể lý giải tâm tính của những người này, đơn giản chính là sợ hắn trả thù, cố ý trừ đi tiền lì xì của bọn họ, nhưng kỳ thật hắn cũng không phải là người bụng dạ hẹp hòi như vậy. 

Cho dù có muốn trả thù, hắn cũng sẽ giáp thẳng mặt sẽ không lấy chuyện công báo thù riêng.

Trình Tuấn lễ độ đẩy những người đó, cũng tỏ vẻ mình rất bận rộn không có thời gian đi ra ngoài ăn cơm hay uống rượu, khiến cho sắc mặt bọn họ rất khó coi, nhưng sắp tới hai mươi tám tháng chạp ngày đó khi nhận tiền lương, nhìn thấy tiền lì xì so với năm trước nhiều hơn một ít, bọn họ lại lộ ra khuôn mặt tươi cười như đóa hoa mới nở, sôi nổi nói cám ơn Trình Tuấn.

Trình Tuấn không để ý tới bọn họ.

Công tác là việc công, việc riêng là việc riêng.

Ngày đó nhận tiền lương cùng với tiền thưởng cả năm, buổi chiều Trình Tuấn mang theo Tiểu Ngũ cùng với Trình Hiểu Hải đến cửa hàng bán xe mua một chiếc Chevrolet mười lăm vạn.

Mua xe mới vốn là một chuyện rất đáng để chúc mừng, nhóc con cũng rất vui vẻ, nhưng Trình Tuấn không nghĩ tới sẽ vì chuyện xe cộ mà cáu gắt với con.

Nguyên nhân gây ra là do nhóc con, Trình Hiểu Hải ngồi trong xe mới vô cùng vui vẻ, dọc theo đường đi Trình Tuấn lái xe về nhà cũng mặc kệ ngày đông tiết trời lạnh lẽo cỡ nào chính là muốn đem đầu ló ra ngoài cửa sổ.

Trình Tuấn quát nhóc hắn cũng không nghe, cuối cùng không thể nhịn được nữa đành phải thô lỗ dùng một tay kéo nhóc về lại chỗ ngồi, cũng khóa cửa sổ xe lại làm cho nhóc con làm thế nào cũng không thể mở ra nữa.

Trình Hiểu Hải không thèm nói chuyện, bĩu môi sinh hờn dỗi, về đến nhà không nói một lời lủi trốn vào phòng ngủ, gọi ăn cơm cũng không để ý tới.

Tiểu Ngũ là một người cha yêu con hết mực, vừa rồi ở trên xe nhìn thấy Trình Tuấn răn dạy con cũng đã không vui vẻ gì, bây giờ nhìn thấy con tránh ở trong phòng không chịu đi ra ăn cơm, hắn càng thêm sốt ruột, sốt ruột liền cau mày nhìn Trình Tuấn.

"Anh rất hung."

Trình Tuấn cởi xuống tạp dề đặt ở trên ghế, nghiêm túc nói: "Tôi đang lúc lái xe lúc đang chạy mà đem đầu chìa ra ngoài cửa sổ, cậu có biết có nguy hiểm thế nào hay không? Nếu con đường hẹp hai chiếc xe đi sát qua, hay là ven đường có nhánh cây nhô ra mà đem đầu với ra ngoài cửa sổ không khác gì muốn chết."

Tiểu Ngũ không hiểu kiến thức giao thông đi đường, Trình Tuấn nói những điều này hắn chưa thấy qua. Hắn chỉ biết là con bị mắng rất ủy khuất, "Nói lộn xộn cái gì, hiện tại anh đi dỗ con đi, bằng không tôi cũng không ăn cơm."

Tiểu Ngũ tuy rằng còn không hiểu tình yêu là gì, nhưng hắn biết Trình Tuấn rất để ý hắn, cho nên trong tiềm thức đã học cách ở trước mặt Trình Tuấn uy hiếp. Quả nhiên hắn nói vừa xong Trình Tuấn liền mất hết bộ dạng kiêu ngạo, thành thành thật thật đi gõ cửa phòng thằng nhóc con. Nhưng mà hắn gõ cả buổi, Trình Hiểu Hải nhóc con bướng bỉnh này không mở cửa là không mở.

Trình Tuấn vốn đã nguôi bớt lửa giận nhưng vì chuyện này lại như lại đốt lên, hắn chạy về phòng ngủ tìm chìa khóa mở cửa phòng Trình Hiểu Hải, thằng nhóc con kia đang ngồi ở trên tấm thảm trải sàn chơi robot.

Trình Tuấn đi qua, dùng chân nhẹ nhàng đá mông nhóc, nén cơn giận hỏi nó: "Ba gõ cửa con có nghe thấy không?"

Trình Hiểu Hải đem một chân robot tháo xuống, ngang ngạnh trả lời: "Không nghe thấy."

"... Ba sắp đem cửa phòng con phá luôn mà con bảo con không nghe thấy?" Trình Tuấn không ngừng tự nói bản thân mình phải bình tĩnh hòa nhã, con nó mới sáu tuổi không cần phát giận với nó, phải nhỏ nhẹ giải thích với nó.

"Không nghe thấy chính là không nghe thấy." Trình Hiểu Hải quệt mồm quăng ngã người máy, đỏ mắt trừng Trình Tuấn, quát lớn: "Ba xảy ra chuyện gì? Ba không phải là người lớn a? Cô giáo con nói, không được sự đồng ý tùy tiện đi vào phòng người khác là không lễ phép, là làm phiền người dân, con có thể báo nguy!"

"Con báo cảnh sát?" Trình Tuấn thở sâu hai ba lần, chỉ vào Trình Hiểu Hải, nói: "Trình Hiểu Hải ba nói cho con biết, còn có hai ngày nữa là tới năm mới, con cũng đừng có làm cho ba bực mình nghe chưa, trong lúc ba còn ôn hòa giảng đạo lý, con thành thành thật thật nghe lời cho ba đừng có mà chọc ba tức giận với con."

"..."

Nam nhân một khi biểu hiện ra uy nghiêm của người ba, con mình theo bản năng sẽ sinh ra cảm giác sợ hãi, hơn nữa Trình Tuấn ở trước mặt con bình thường rất ít khi phát hỏa, ngẫu nhiên có tức giận trên mặt biểu tình sẽ rất đáng sợ.

Trình Hiểu Hải không phải đứa ngốc, đã cảm giác được ba hắn nổi lửa rồi, vì thế miệng im bặt nuốt nước mắt không lên tiếng.

Trình Tuấn hơi nguôi giận, xoay người vươn tay, ngữ khí cũng nhu hòa rất nhiều, "Đi, cùng ba ba đi ra ngoài ăn cơm, chú Tiểu Ngũ đang chờ con đó."

Nhóc con ngồi không động.

Trình Tuấn chạm vào bàn tay nhỏ bé của nó, kết quả bị nhóc con khinh bỉ né người tránh sang một bên.

Trình Tuấn thật vất vả hạ lửa giận lại bùng lên, "Con có ra ngoài hay không?"

Trình Hiểu Hải vẫn là ngồi im.

Vì thế Trình Tuấn không nói thêm cái gì, trực tiếp đem Trình Hiểu Hải ôm ra ngoài, một tay đặt nhóc ở trên ghế ngồi, mặc nhóc há miệng khóc lớn, bản thân mình thì cầm bát bắt đầu xới cơm.

Tiểu Ngũ thấy thế, nhanh chóng đem Trình Hiểu Hải ôm vào trong lòng ngực của mình, một bên cầm khăn tay giúp hắn lau nước mắt một bên vỗ hắn lưng dỗ hắn, tầm mắt trừng Trình Tuấn tràn ngập địch ý.

Trình Tuấn: "..."

Tiểu Ngũ đem con đặt ở ghế trên ngồi, đem đĩa cá trên bàn bưng tới trước mặt hắn, "Cho con ăn cá, đừng khóc."

Trình Tuấn đem cơm bát đặt ở trước mặt Trình Hiểu Hải, "Còn khóc một tiếng cơm cũng không cần ăn nữa, không chỉ là bữa này không cần ăn, ngày mai thậm chí về sau cũng không cần ăn."

Ai biết Trình Hiểu Hải từ trên ghế tụt nhảy xuống, lớn tiếng nói: "Không ăn sẽ không ăn, con đến nhà tiểu Trí ăn, dì tần sẽ làm cho con ăn." Nói xong muốn chạy ra cửa.

Trình Tuấn thật sự giận không thể làm gì, ôm lấy Trình Hiểu Hải ném vào trong phòng của hắn, đem cửa khóa trái lại, mặc hắn khóc lớn đá cửa ném đồ cũng không thả nó ra.

Tiểu Ngũ thấy Trình Tuấn nhốt con sau đó trở lại bàn ăn bên cạnh bình tĩnh ăn cơm, không thể tin được mà trừng lớn mắt, "Anh nhốt con!"

Trình Tuấn bới một miếng cơm, nhìn về phía Tiểu Ngũ, "Nếu nó còn quậy nữa tôi sẽ chỉnh nó."

"Anh còn muốn chỉnh con cái gì?" Trình Tuấn vươn tay đi gắp đồ ăn, kết quả Tiểu Ngũ bưng đi mất, "Hắn lại không có phạm sai lầm lớn gì. Nếu như là bởi vì ngồi xe không nên đem đầu với ra bên ngoài, dọc đường đi anh cũng đã dạy con rồi, có cần phải về nhà lại tiếp tục hung dữ như vậy không? Không thể nhẹ nhàng nói được à."

Trình Tuấn buông bát đũa xuống, nhẫn nại nói với Tiểu Ngũ: "Tôi cũng không phải mới vừa rồi làm theo lời của cậu nói hay sao? Đem đầu với ra ngoài cửa sổ là chuyện rất nguy hiểm. Tôi là ba ba của nó, đề phòng có chuyện nguy hiểm với nó là không nên sao?

Nhưng mà nó không nghe lời tôi, không nghe tôi nói phải trái, một đường đi mặc kệ tôi có giải thích cho nó như thế nào đi nữa, nhóc căn bản không nghe vào tai, về nhà nhốt mình trong phòng không chịu ra ăn cơm, giận dỗi với tôi, nhẹ nhàng nói" cũng không thể để nhóc an tĩnh lại, loại thời điểm này nên nghiêm khắc, phải hung với nhóc, nó mới biết mình sai ở chỗ nào."

Tiểu Ngũ rõ ràng không nghe hiểu một đoạn nói dài như vậy, có chút mơ mơ hồ hồ.

Trình Tuấn giữ chặt bàn tay Tiểu Ngũ, ý vị sâu sa mà nói: "Con nhỏ lúc yêu thương nuông chiều thì nên chiều chuộng, lúc không nên dung túng thì tuyệt đối không thể để nó tự mình làm theo ý mình, nếu không tương lai sẽ sinh ra thói hư tật xấu.

Giống như cá heo con trong biển vậy, đầu tiên phải dạy nó trồi lên mặt nước hô hấp, còn phải đốc xúc cùng với giúp nó bơi lội, giảng dạy cho nó học được cách tự mình vồ mồi, bản lĩnh tránh né nguy hiểm. Nếu cứ mặc cho cá heo con tự mình muốn thế nào thì làm như thế ấy, nó có thể sống sót ở trong biển sao?"

Dùng cá làm ví dụ, Tiểu Ngũ hiểu được chút chút, ánh mắt lúc này nhìn Trình Tuấn không còn bất mãn như trước, "Vậy anh lúc nào thì đi dỗ con hả? Dù sao tôi nhìn thấy hắn khóc liền không thoải mái."

Trình Tuấn hôn hôn khóe miệng của Tiểu Ngũ, cười nói: "Không có việc gì, để nhóc nháo một lát, ầm ỉ xong vừa mệt bụng cũng đã đói, khi đó tôi bưng đồ ăn thơm ngào ngạt đi dỗ nó, cam đoan nhóc con đó sẽ ngoan ngoãn."