Cha Của Con Tôi Là Cá Heo

Chương 44




Sửu Sửu hoàn toàn không lo Tiểu Ngũ rời đi, ngược lại dưới tầng áp khí mây đen giăng kín của Trình Tuấn nơm nớp lo sợ không thể kềm chế được, chỉ có điều so với lời dặn dò của Tiểu Ngũ trước khi đi, tính tới tính lui Sửu Sửu vẫn cho rằng người sau càng làm hắn e ngại hơn. Bởi vậy hắn cả ngày tâm thần không yên, thường thường muốn chạy đến văn phòng lầu hành chính liếc mắt một cái, chỉ sợ Trình Tuấn không thấy.

Như thế hai ngày, Từ Phương Phỉ nhìn thấy Sửu Sửu tần suất ra vào văn phòng Trình Tuấn không thể điếm hết, cứ nửa giờ một lần, hơn nữa toàn bộ thời gian nghỉ ngơi lúc giữa trưa đều rúc mình ở trong phòng làm việc Trình Tuấn.

Từ Phương Phỉ nhịn không được đi nhìn lén, kết quả phát hiện người đẹp không phân nam nữ đang thẳng cẳng nằm ngủ ở trên ghế sô pha trong văn phòng Trình Tuấn, trên người còn đắp cái áo khoác Trình Tuấn. Mà khiến cho người rớt tròng mắt chính là, buổi chiều lúc tan tầm, Sửu Sửu khẩn trương túm lấy cánh tay Trình Tuấn, một bộ dáng sợ Trình Tuấn ném đi, mà Trình Tuấn quăng vài cái không vứt ra được về sau cư nhiên cứ mặc cho hắn kéo mình.

"Trình Tuấn, cậu nói thực ra đi, cậu có phải yêu người cùng giới?" Từ Phương Phỉ trên người bao phủ mây đen, bộ dạng nữ vương đứng ở trước mặt Trình Tuấn.

Tiểu Ngũ không có ở nhà, hai ngày này Trình Tuấn rất uể oải, không thể vực dậy tinh thần, cơm ăn không ngon, ngủ không yên, ngay cả công việc cũng đều không cảm thấy có chút lực.

Từ Phương Phỉ đẩy cửa vào, hắn ỉu xìu liếc cô nàng một cái, hoàn toàn không nghĩ tới phản ứng của cô nàng. Khi bị hỏi vấn đề này ngược lại chấn động, nhưng vừa nghĩ tới Tiểu Ngũ, không khí quanh hắn lại trầm trầm.

"Từ đại tỷ, cô hôm nay có phải rất nhàm chán hay không?" Trình Tuấn đem một đống báo cáo tiết mục mới cùng với báo cáo kiểm tra sức khoẻ của nhóm động vật đẩy tới trước mặt Từ Phương Phỉ, miễn cưỡng nói: "Đến đến đây, đây là báo cáo kiểm tra sức khoẻ của nhóm động vật trong viện tháng này, xem một lần giúp tôi."

Từ Phương Phỉ cầm lấy một phần bản kê ném ở trên bàn, "Tôi đang hỏi anh đó, anh có phải đồng tính luyến không? Có thì nói, tôi cũng không muốn lãng phí thời gian ở trên người của anh. Nếu không nói, hôm nay tôi đem hết mọi chuyện nói rõ ràng cho anh, tôi thích anh, muốn kết giao với anh, anh nghĩ như thế nào?"

Trình Tuấn choáng váng, ngốc ngốc chừng ba phút đồng hồ, sau khi lấy lại tinh thần phản ứng đầu tiên của hắn chính là đứng lên sờ cái trán Từ Phương Phỉ, xác định cô nàng không phát sốt sau đó chạy đến cửa phòng làm việc, mở cửa nhìn quanh hành lang một lần, xác nhận không có người sau đó đóng chặt cửa.

Động tác đóng cửa lại của Trình Tuấn làm Từ Phương Phỉ đột nhiên khẩn trương lên, nghĩ thầm Trình Tuấn đóng cửa là muốn làm gì a... Trong nháy mắt trong lòng hiện lên thiệt nhiều thứ linh tinh linh ta, làm cho cô nàng cảm thấy vừa rồi hình như mình hơi xúc động thì phải, nhưng lời đã nói ra khỏi miệng cũng không thể thu lại, mặc kệ thế nào cũng có biện pháp giải quyết hết.

Vừa định há mồm nói chuyện, Trình Tuấn quay người quay lại chỗ cũ, vẻ mặt kinh ngạc, "Cô không đùa với tôi đi!"

Từ Phương Phỉ giận, "Tôi đã nói thẳng ra rồi, loại chuyện này cũng có thể tùy tiện dùng để đùa giỡn hay sao?"

Sau đợt tụ hội lần trước, thần kinh Từ Phương Phỉ cũng đã cảm thấy tuyệt vọng với Trình Tuấn, hắn căn bản không phải là tên thần kinh thô, mà là không có cảm giác ở phương diện kia, hoàn toàn không nhận thấy tín hiệu tình yêu của cô, trông cậy vào hắn có thể chủ động, kiếp sau đều đừng nghĩ tới. Sau đó nàng trở về nói chuyện phiếm với Thời Vi, Thời Vi đem tình huống hai người bọn họ phân tích chi tiết ——

"Trình Tuấn là nam nhân, lại đã có con, chắc chắc không có vấn đề gì, hơn nữa em thấy hắn tựa hồ cũng không có ý định tái hôn. Chị thử nhìn mà xem hắn làm việc trong viện hải dương hơn bốn năm trời, cho tới bây giờ cũng chưa từng quen bạn gái đi?

Trong viện hải dương cũng không phải là không có mấy cô nàng xinh đẹp, chị đã từng thấy ánh mắt hắn dừng trên người cô gái nào hơn một lần chưa? Không có đi. Thần kinh trì độn, không tính tái hôn, chỉ với hai điểm này, chị nha, đợi hắn chủ động theo đuổi chị căn bản là không có khả năng.

"Lại nói nữa, chị ba lần bốn lượt tỏ ý, cũng đã là gái thừa lớn tuổi rồi à nha, chị còn muốn đợi thêm mấy năm nữa? Chúng ta không nói tới chuyện chị sẽ trở thành mẹ kế của con nhà người ta, mà cho dù có làm mẹ kế đi nữa thì chị cũng phải khiến cho Trình Tuấn thông suốt a. 

Hắn không mở mang đầu óc thì chị ngay cả mẹ kế cũng không làm được. Cho nên a, chị hoặc là đem đoạn tình cảm này chôn chặt ở trong lòng cũng đừng nói cho ai biết, cứ thế mà buông tay tìm bụi cỏ khác, hoặc là bằng bất cứ giá nào cũng phải nói với hắn biết chị muốn cùng một chỗ với hắn!"

Thời Vi nói đúng, Từ Phương Phỉ đã không còn trẻ nữa để chờ Trình Tuấn, hơn nữa Trình Tuấn cùng với Tiểu Ngũ đã từng truyền ra scandal đồng tính, hiện giờ lại thêm một người tên Sửu Sửu xinh đẹp như hoa, mấy ngày gần đây bám dính Trình Tuấn như sam, nàng hoàn toàn đã mất kiên nhẫn.

Cho dù có lời đồn scandal giữa Trình Tuấn cùng với Tiểu Ngũ kia đi nữa, Từ Phương Phỉ sao cũng không tin. 

Tuy rằng Tiểu Ngũ tuấn mỹ, nhưng hoàn toàn không có chút nữ khí. Lại nói Trình Tuấn có một đứa con trai, đã nói rõ hắn trăm phần trăm là thẳng nam. 

Nhưng Sửu Sửu thì khác, lớn lên xinh đẹp, yêu nghiệt như vậy, Từ Phương Phỉ còn chưa tìm ra người con gái nào hấp dẫn hơn hắn đâu. Hiện tại bọn họ ở cùng một chỗ, Sửu Sửu còn chủ động như vậy, Trình Tuấn đối mặt với vưu vật (báu vật)như vậy có thể kiên trì đến cùng sao? Cũng không phải là đứa trẻ không phát dục, Trình Tuấn hắn chính là nam nhân thành niên bình thường a!!! Chẳng cần phải nói tới, rất có khả năng không thể bỏ qua cơ hội này a!!!

Trình Tuấn gãi gãi đầu, hàng lông mày nhẹ nhíu thoạt nhìn rất là buồn rầu, "Không phải là nói giỡn a..."

Từ Phương Phỉ khẩn trương trong chốc lát ngay tức thì khôi phục lại nữ hán tử tràn trề sức sống, đi đến trước mặt Trình Tuấn, nhìn chằm chằm hắn, "Tuyệt đối không phải là nói giỡn, anh thấy thế nào? Có đồng ý không?"

Không biết tại sao Trình Tuấn đặc biệt muốn cười, "Cô đừng có giống như đi tìm người gây sự được không, giống như bức hôn ấy."

"Anh nghiêm túc một chút được không? Tôi là nữ nhân nha, đang theo đuổi anh đó!"

Hai người đều là người thẳng tính, cũng đã qua cái tuổi động một chút là đỏ mặt thẹn thùng, qua lúc ban đầu trong chớp mắt xấu hổ sau đó trò chuyện một lát liền tự nhiên trở lại, thậm chí bầu không khí cũng có chút vui vẻ.

Trình Tuấn nghĩ nghĩ, bảo Từ Phương Phỉ ngồi xuống, rót chén nước cho nàng, cân nhắc một chút mới nói, "Cám ơn cô Phương Phỉ, nhưng tôi không có ý định tìm mẹ kế cho con trai."

Cho dù trước đó Thời Vi đã phân tích tới điểm này, Từ Phương Phỉ ít nhiều cũng chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe những lời này từ miệng Trình Tuấn nói ra, cô vẫn khó tránh khỏi cảm thấy bị thương.

"Anh có cần phải cự tuyệt dứt khoát vậy hay không? Tôi tự nhận thấy điều kiện bản thân mình trên các phương diện đều rất tốt, hoàn toàn xứng đôi với anh. Hơn nữa anh hoàn toàn không phải lo lắng tôi sẽ không tốt với con của anh a."

Trình Tuấn cười cười, lắc đầu, "Tôi từ năm ba tuổi chứng kiến cha mẹ liền ly dị, từng người bỏ lại tôi xây dựng gia đình mới. Tôi không chỉ có mẹ kế, còn có bố dượng, bọn họ đối với tôi kỳ thật đều không tệ, nhưng chính là không thể để tôi tiến vào lãnh địa của bọn họ, ở trong mắt bọn họ, tôi bất quá cũng chỉ là người ngoài mà thôi."

Từ Phương Phỉ sửng sốt một chút, trong chớp mắt thần sắc có chút đồng tình, nhưng ngay lập tức hiểu được ý Trình Tuấn muốn nói, vì thế sốt ruột giải thích: "Nhưng tôi không giống bọn họ mà, tôi chưa bao giờ cảm thấy con của anh là dư thừa. Anh đại khái không biết, trước cũng không tính nói cho anh chuyện này, tôi nghĩ đến nhiều nhất chính là tôi nên làm như thế nào mới có thể để cho con anh không bài xích tôi, có thể để cho nó tình thương của người mẹ, làm sao có thể để anh không phải khó xử giữa tôi và con..."

Trình Tuấn đưa tay, ngăn cản Từ Phương Phỉ, "Phương Phỉ, tôi biết tâm địa cô rất tốt, cũng thích con tôi nhưng cô biết không? Tự mình lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, đối với loại gia đình này theo bản năng sinh ra mâu thuẫn, tôi không muốn để cho con tôi giống mình. Cái loại cảm giác bị người thân thương nhất ném một bên rất khó nhịn."

Từ Phương Phỉ vô lực nhìn trời, "Không phải bà mẹ kế nào cũng ác độc a."

Trình Tuấn cười khổ một chút, "Tôi đương nhiên biết, nhưng trong cuộc sống sinh hoạt cũng chẳng phải lý luận suông, không đi tới một bước kia, cô vĩnh viễn không thể nào biết được khổ sở cùng bất đắc dĩ trong đó."

"Nói trắng ra là anh không tin tôi sẽ tốt với con anh đi, vì cái gì không đồng ý thử một lần chứ? Tôi thật sự..."

"Không chỉ như thế."

"Còn có nguyên nhân khác?" Từ Phương Phỉ nghĩ tới Sửu Sửu, lo lắng hỏi: "Hay là anh đồng tính luyến?"

Trình Tuấn nghẹn một chút, nháy mắt cân nhắc rất nhiều điều, nhưng đối mặt với ánh mắtthẳng tắp chân tình của Từ Phương Phỉ, hắn đột nhiên quyết tâm, "Phải!"

Từ Phương Phỉ si ngốc, lẩm bẩm nói: "Thật đúng là vậy nha!"

Trình Tuấn nháy mắt mấy cái, ngồi bên cạnh Từ Phương Phỉ, thật cẩn thận mà nhìn cô nàng, "Cô, vẫn ổn chứ?"

Từ Phương Phỉ bỗng nhiên xoay người, túm lấy cổ áo Trình Tuấn, "Có phải là Sửu Sửu hay không?"

Trình Tuấn không hiểu ra sao, "A?"

Cửa phòng có tiếng vang nhỏ, trong văn phòng đột nhiên rọi vào một tia sáng.

Trình Tuấn với Từ Phương Phỉ theo bản năng nhìn về phía cửa, chỉ thấy Tiểu Ngũ mặt không đổi sắc đứng ở nơi đó.

"A, Tiểu Ngũ em đã về rồi!" Trình Tuấn lòng như nở hoa, đẩy Từ Phương Phỉ ra chạy vội qua, gắt gao ôm lấy Tiểu Ngũ. Cõi lòng vui sướng tràn ngập, Trình Tuấn sớm đã ném sự tồn tại của Từ Phương Phỉ lên chín tầng mây.

Tiểu Ngũ khó chịu giãy ra, "Anh dùng sức quá lớn."

Trình Tuấn ý đồ hôn nhẹ Tiểu Ngũ một chút để diễn tả niềm vui sướng cùng nỗi lòng nhớ mong của hắn, nhưng miệng cách miệng Tiểu Ngũ còn có hai cm, hắn nhớ tới Từ Phương Phỉ trong phòng làm việc. Cứng ngắc mà xoay cổ, phát hiện Từ Phương Phỉ một bộ biểu tình như bị sét đánh đứng ở tại chỗ trừng bọn họ.

Từ Phương Phỉ khó có thể tin, Trình Tuấn không thích Sửu Sửu mà chính là thích Tiểu Ngũ? Thì ra đoạn scandal lần trước kia là thật a!

Tiểu Ngũ mặt không đổi sắc trừng Trình Tuấn, chỉ vào Từ Phương Phỉ bên trong, nói: "Tôi nghe thấy hết rồi." Trình Tuấn còn chưa kịp phản ứng, Tiểu Ngũ đã đẩy tay hắn ra đi đến trước mặt Từ Phương Phỉ, "Tuấn là của tôi a, chị không thể đánh chủ ý với hắn, nể tình chị là giống cái, tôi mới không đánh chị."

Từ Phương Phỉ: "..."

Trong lòng Trình Tuấn vừa cảm động lại xót xa, đứa nhỏ này cuối cùng cũng triệt để thông suốt.

Tiểu Ngũ trở lại, Trình Tuấn lột xác ném bỏ cái bộ dạng nửa chết nửa sống hai ngày trước khôi phục tinh thần, trên đường tan tầm tinh thần sáng láng lái xe, ngay cả nhìn Sửu Sửu cũng thấy thuận mắt rất nhiều. Đi ngang qua chợ, Trình Tuấn một hơi mua năm con cá trắm đen béo ngậy.

Sửu Sửu nhìn thấy một túi cá thiệt bự, than thở: "Anh Tiểu Ngũ thật hạnh phúc, về là có cá ăn, đã một thời gian dài thật dài em chưa chưa được ăn tôm. Thật thê thảm!"

Trình Tuấn: "..."

Vì thế sắp tới nhà rồi Trình Tuấn đành quay đầu lại đến chợ mua mấy túi tôm Tiểu Sửu thích ăn.

Về đến nhà, làm cho Tiểu Ngũ một bàn tiệc toàn là cá, nhìn hắn ăn no nê, Trình Tuấn cực kì thỏa mãn. Sau khi ăn xong Trình Tuấn hỏi han Tiểu Ngũ hai ngày này rốt cuộc làm gì, Tiểu Ngũ không nói chuyện mà đem Trình Tuấn kéo vào phòng ngủ.

"Cái này cho anh." Tiểu Ngũ từ trong túi áo khoác lấy ra một chuỗi hạt trân châu.

Đây là một vòng hạt khoảng ba mươi viên trân châu xâu thành vòng, từng viên tròn đủ, màu ửng đỏ sáng bóng nhìn trong suốt.

Trình Tuấn nhận lấy, tay cảm thấy nhẵn nhụi, "Đây là vật em muốn cho tôi?"

Trình Tuấn không biết phân biệt trân châu, nhưng hắn biết, nếu là thứ Tiểu Ngũ cầm tới, nhất định là hàng tự nhiên thuần chủng, hắn sống trong địa dương, tự nhiên dễ dàng tìm được bảo vật trân quý dưới đáy biển hơn con người.

Tiểu Ngũ nhìn vòng trân châu trong tay Trình Tuấn, nói: "Nhân loại các anh đối loại với thứ đồ vật này cảm thấy rất hứng thú đi, tôi ở chợ nhìn thấy thiệt nhiều bảng quảng cáo vẽ giống như món này. Anh không phải là thiếu tiền sao? Đem cái này bán đi."

Trình Tuấn trầm mặc một hồi mới nói: "Em dùng hoặc thuật với tôi, đúng không?"