Cha Của Con Tôi Là Cá Heo

Chương 49




Lại nói về bạn Sửu Sửu, tên kia tìm được phòng vệ sinh rồi không biết phải giải quyết thế nào. Nguyên nhân là, Sửu Sửu trước ở nhà Lý Lương, sau lại chuyển tới nhà Trình Tuấn, làm việc ở viện hải dương, phòng vệ sinh cả ba nơi này đều là dạng ngồi xổm bên nắp.

Nhưng trong phòng vệ sinh trong nhà hàng không có nắp chậu ngồi xổm, chỉ có bô bồn kiểu ngồi còn lúc đi tiểu tiện thì nó dạng thẳng đứng, hắn chưa từng thấy qua như vậy à nha, vì thế không biết cách dùng.

Xin tha thứ cho một con cá mới tới thế giới loài người, kiến thức nông cạn lại còn vụng về thế nữa.

Tìm khắp phòng vệ sinh cũng không phát hiện nắp chậu ngồi xổm, Sửu Sửu đứng một bên nghẹn nước tiểu vừa nghiên cứu cái bồn cầu, kết quả nhìn hồi lâu cũng không hiểu cái này phải dùng làm sao, vì thế đang nghĩ đi ra ngoài tìm Trình Tuấn.

Vừa vặn, sau khi Mạnh Kỳ xác định đây là phòng vệ sinh nam lại một lần nữa đi đến.

Bốn mắt nhìn nhau, Sửu Sửu mừng rỡ nở nụ cười, chỉ vào cái bộ phận đi tiểu tiện hỏi Mạnh Kỳ, "Này, anh có thể dạy tôi dùng cái đồ vật này một chút không?"

Mạnh Kỳ nhìn cái bồn, lại nhìn nhìn Sửu Sửu một đầu tóc dài, một thân nữ trang, bộ dáng lại xinh đẹp hiếm thấy, bất quá hắn không nhíu mày cũng không kinh diễm, khi nghe thấy nữ nhân hỏi cái vấn đề này, hắn đã ở trong lòng đem ‘cô nàng’ phân vào người bị bệnh thần kinh.

Người bình thường mà giao lưu với bệnh thần kinh sao?

Sẽ không.

Mạnh Kỳ cái gì cũng không nói, trực tiếp kéo cánh tay Sửu Sửu, đem hắn kéo ra ngoài tới gian phòng vệ sinh nữ, xoay người trở lại phòng vệ sinh nam phòng, cởi bỏ dây lưng bắt đầu đi tiểu.

Sửu Sửu bị hành động của Mạnh Kỳ khiến cho có chút ngớ người, hắn đã sắp sửa nhịn không nổi, cái tên nam nhân kia thế mà không chỉ không trả lời vấn đề của hắn, còn đem hắn đẩy ra, đây rõ ràng không phải là đang khi dễ hắn sao? Người bán hàng nói đây là phòng vệ sinh dành cho đàn ông, hắn lúc làm cá là giống đực, biến thành người cũng là nam nhân, dựa vào cái gì không cho hắn bài tiết trong phòng vệ sinh nam!

Lấy lại tinh thần Sửu Sửu nhất thời nổi giận, ba bước hợp thành hai một lần nữa xông vào phòng vệ sinh nam. Ồ, vừa vặn đúng lúc, nam nhân kia đang đỡ đinh đinh đứng ở phía trước cái đồ dùng để tiểu tiện, từ trong đinh đinh bắn ra tới một cỗ chất lỏng đổ xuống rào rào.

Sửu Sửu bừng tỉnh đại ngộ, thì ra còn có chuyện như vậy a!

Vốn đang ngập trời tức giận nhất thời xẹp lép, Sửu Sửu lập tức chạy vội tới bên cạnh Mạnh Kỳ đang giải quyết phía trước, kéo váy lên cao, đem quần lót kéo xuống một chút lộ ra đinh đinh, bắt đầu khó lòng dằn nổi giải phóng cột nước.

Mạnh Kỳ từ lúc Sửu Sửu lần thứ hai vào cửa đã phát hiện ra, bất quá hắn rất chi bình tĩnh, nước tiểu còn cứ thể mà xả, giải quyết xong xuôi chuẩn bị kéo khóa quần lại thấy nữ nhân kia chạy đến bên cạnh hắn, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai kéo váy ngắn, lột quần lót, ngay sau đó, cột nước dài nhỏ giống như bị đầu súng tuôn ra, trên không trung vẽ ra một đường cong duyên dáng, chuẩn xác không có lầm mà trút vào trong bồn...

Mạnh Kỳ: Σ( ° △ °|||)︴ Thì ra là tên nhân yêu.

Mạnh Kỳ vội vàng rửa sạch tay rời khỏi phòng vệ sinh, đầu cháng váng trở lại ghế lô. Hắn ở nước ngoài ngây người đã nhiều năm, cũng đi Thái Lan chơi vô số lần, đối với nhân yêu (gay) không xa lạ, nhưng luôn có loại tâm lý mâu thuẫn.

"Làm sao vậy Mạnh sư huynh?" Trình Tuấn chọn đồ ăn cho Tiểu Ngũ với con xong rồi, đem menu đưa tới trước mặt Mạnh Kỳ, phát hiện sắc mặt hắn không tốt, lo lắng lại mang theo chút ít tò mò hỏi han, chẳng qua đi vào WC một lần mà thôi, sao mà sắc mặt khó coi như vậy.

Mạnh Kỳ nới lỏng cà- vạt, khôi phục vẻ mặt như thường, "Không có gì."

Trình Tuấn không để ý, chỉ nghĩ chắc là hắn gần đây bận rộn giải quyết chuyện đất đai ở vịnh người cá cho nên có chút mệt chút, liền nói: "Vậy anh gọi đồ ăn đi, cháu gái anh nhất định đang chờ đó."

Mạnh Kỳ nhận lấy menu, sờ sờ đầu nhỏ cô nhóc ngồi bên, ánh mắt rất sủng nịch.

Trình Tuấn nhìn đồng hồ một chút, đứng lên, "Sư huynh anh ngồi chờ một lát, em còn có một đứa em cũng tới đây, em đi ra ngoài nhìn thử xem."

Mạnh Kỳ kinh ngạc ngẩng đầu, "Em còn có một người em nữa hả?"

Trình Tuấn có chút xấu hổ, "À, nói đúng hơn thì là em trai của Tiểu Ngũ hai người bọn họ hiện tại ở nhà của em. Đúng lúc chúng em cùng đi luôn, hắn đang ở trong phòng vệ sinh." Nói tới đây, Trình Tuấn giống như nhớ ra cái gì đó, "A, lại nói tiếp, sư huynh anh mới vừa mới đi vào phòng vệ sinh, có nhìn thấy một nam sinh hay không? Lớn lên rất tốt."

Mạnh Kỳ lắc đầu, "Không phát hiện." Nam không phát hiện, nhân yêu (gay) thì ngược lại có thấy một người.

Lúc này, đồ ăn Trình Tuấn gọi trước đã đưa lên, có cá Bách Lý chiên, cá nướng bạc hà lá chanh, cá trắm đen muối tiêu, vì không cho Tiểu Ngũ ăn hết cá không ăn món chính, đặc biệt chọn riêng cho Trình Tuấn Hải một đĩa cá ngừ ca-li sốt cà chua. Trừ mấy cái này ra còn có món tôm Sửu Sửu thích ăn, tôm Cung Bảo, tôm xào tỏi, tôm càng đỏ chưng hành tây. 

Đều là hai cái động vật thích a!

Nhưng mà Sửu Sửu đi WC lâu như vậy sao còn chưa có trở lại.

Trình Tuấn bỗng nhiên có chút nóng nảy, Sửu Sửu cái tên ngu ngốc kia, trừ bỏ trong nhà cùng viện hải dương, cho tới nay cũng chưa có đi tới chỗ nào khác, sẽ không bị lạc đường đi. Hắn vòng qua sau lưng Tiểu Ngũ, bước chân có chút vội vàng. Bất quá hắn mới vừa ra cửa, nhìn thấy Sửu Sửu từ đằng trước đi tới.

Trình Tuấn thở phào một cái, ngoắc Sửu Sửu, "Bên này!"

Sửu Sửu đang hết nhìn đông tới nhìn tây nhìn thấy Trình Tuấn nở nụ cười, đát đát đát chạy tới.

Đi vào ghế lô, Mạnh Kỳ cùng Sửu Sửu bốn mắt nhìn nhau đều hết sức sửng sốt.

Mạnh Kỳ rất là khiếp sợ Trình Tuấn cư nhiên lại có người em trai nhân yêu, trong lúc nhất thời cũng không biết là nên tuân theo nội tâm mình tiếp tục chán ghét người này, hay là nên xem mặt mũi Trình Tuấn mà thay đổi tâm tính bản thân. Mà Sửu Sửu lại bày ra vẻ mặt khinh bỉ cùng tức giận, cái tên nam nhân kém cỏi này thế nhưng khi dễ hắn.

Tiểu Ngũ cùng bọn nhỏ dính vào một chỗ, hoàn toàn không chú ý tới bầu không khí quỷ dị giữa Sửu Sửu cùng Mạnh Kỳ, nhưng Trình Tuấn không giống, cơ hồ ngay khi hai người đối diện bỗng chốc biến sắc đã cảm thấy được khác thường, vừa nhìn lại thấy Sửu Sửu kia thân quần áo nữ, liền nhiều ít hiểu được.

"Khụ, sư huynh, hắn là Trình Tiểu Sửu. Ta đoán hai người nhất định... Gặp qua, anh đừng hiểu lầm, nhóc này là nam nhân hàng thật giá thật, bất quá đầu óc của hắn rất ngốc, phân không rõ quần áo nam nữ, sáng nay mặc nhầm quần áo." Để một người nam nhân bình thường ở trong phòng vệ sinh nam nhìn thấy một người phụ nữ đứng tiểu, phỏng chừng cũng rất là đả kích. Trình Tuấn rất có chút xấu hổ, lại nói tiếp, cái này cũng phải trách hắn.

Mạnh Kỳ một bộ biểu tình "thì ra là thế", trong lòng cuối cùng cũng buông được một sự cố rối rắm, bất quá "Trình Tiểu Sửu" tên này thật là kỳ quái. Hắn đứng lên vươn tay với Sửu Sửu, "Vừa rồi ngại quá, tôi nghĩ cậu là con gái, cho nên mới đem cậu đưa đến cửa phòng vệ sinh nữ. Xin lỗi!"

Trình Tuấn vừa nghe, thiếu chút nữa cười đi ra, xem ra này hai người quả nhiên ở trong phòng vệ sinh từng có một hồi buồn cười, "Sửu Sửu, người này là đàn anh học đại học của tôi, cũng là người anh em tốt, tên Mạnh Kỳ, cậu có thể gọi hắn là anh Mạnh."

"A!" Sửu Sửu nghe rõ, thì ra người ta đem hắn lầm thành giống cái, khó trách lại đẩy hắn ra khỏi phòng vệ sinh nam. Được rồi, nếu là hiểu lầm, cũng không cần trách người ta khi dễ hắn.

Bất quá, hắn làm gì mà vẫn luôn duỗi tay về phía mình?

Sửu Sửu trưng cầu nhìn về phía Mạnh Kỳ, kết quả Mạnh Kỳ sửng sốt một chút sau đó tay nâng lên một chút.

Sửu Sửu không rõ lí do, trong lúc vô ý nhìn thấy trên bàn có mấy đĩa tôm mà hắn thích ăn, vì thế run run rẩy rẩy mà nắm lên một con tôm đặt vào trong lòng bàn tay Mạnh Kỳ, "Chuyện vừa rồi tôi không trách anh. Cho anh con tôm này, anh đừng nâng tay nữa, rất mỏi, muốn ăn thì tự mình cầm đi. Tuy rằng mấy đĩa tôm này đều là của tôi, nhưng tôi sẽ không keo kiệt."

Mạnh Kỳ: "..."

Trình Tuấn: phốc —— phốc —— ha ha ha...

Lúc ăn cơm, Tiểu Ngũ cùng Sửu Sửu, Trình Hiểu Hải cùng cháu gái Mạnh Kỳ vui vẻ trò chuyện, hai lớn hai nhỏ lực chú ý đều tồn trên bàn đồ ăn, chỉ có Trình Tuấn cùng Mạnh Kỳ vừa ăn vừa nói chuyện sinh hoạt của từng người.

Tình huống Trình Tuấn trước mắt đã phần nào hiện ra trước mắt Mạnh Kỳ, một căn nhà nhỏ, ba người đàn ông trưởng thành một đứa nhỏ, cuộc sống sinh hoạt yên lặng, ngẫu nhiên gà bay chó sủa, không có giàu có sung túc nhưng cũng coi như tương đối ấm áp. 

Mạnh Kỳ thì khác hẳn, trong nhà sự nghiệp lớn, hắn là người thừa kế duy nhất, ba mẹ hắn vô cùng hy vọng, một đống yêu cầu nhưng cố tình Mạnh Kỳ lại không muốn theo nghiệp nhà, muốn tự mình dựng nghiệp.

Vì thế, hai cha con ầm ỉ không ít lần xảy ra mâu thuẫn, mẹ nhìn trong mắt giữ ở trong lòng, đứng giữa khuyên bảo hai bên nhưng không có tác dụng, trong nhà thường xuyên ngợp mây đen.

Mạnh Kỳ không muốn về nhà, vẫn luôn ở tại nhà chị hắn ở thành T, cũng chỉ có mỗi chị ấy đứng về phía hắn.

Trình Tuấn khuyên giải an ủi Mạnh Kỳ, "Anh cũng đừng cố chấp quá, chuyện trong nhà vẫn phải quản, dù sao cũng là tâm huyết cả đời của ba anh, ông chỉ có một đứa con trai, không trông cậy vào anh thì còn biết trông cậy vào ai a?"

Mạnh Kỳ uống xong nửa ly bia, gật gật đầu, "Anh cũng hiểu, cho nên anh chỉ là muốn ông ấy cho anh mười năm, để anh một lần liều mạng, mặc kệ tương lai anh có thể làm được thành tựu hay không, anh cũng sẽ trở về nối nghiệp.

Vấn đề là ông ấy không đáp ứng, nhất quyết buộc anh ngay lập tức đến tổng công ty nhậm chức tổng giám đốc, còn bức anh kết hôn." Hắn chìa hai tay ra, "Em cảm thấy anh có thể chấp nhận sao?"

Mạnh Kỳ chỉ là muốn tự mình thử sức, cũng không phải là muốn thoát ly khỏi nhà họ Mạnh. Hắn muốn thể nghiệm một phen để thỏa mãn với thành tựu khi tự mình gây dựng sự nghiệp, tựa như ba hắn năm đó khí phách phấn chấn, hùng tâm bừng bừng. 

Đáng tiếc, dù cho con có lớn rồi, thì trong mắt cha mẹ vẫn chỉ là đứa trẻ, bọn họ luôn sẽ lo lắng con mình không đủ thành thục không đủ mạnh mẽ, sợ bọn họ bước đi chỉ có một mình không thể đứng dậy, cho nên dùng hết khả năng vì bọn họ xây dựng điều kiện, nhất là giống như gia đình Mạnh Kỳ vậy.

Ba hắn từ trong khổ mà ra, tự nhiên không hy vọng con cháu đời sau của mình phải tiếp tục chịu khổ, cho nên mới dùng suy nghĩ của bản thân hắn để xây dựng Mạnh Kỳ, cứ như vậy, mâu thuẫn tự nhiên sinh ra.

Hai người không thể lý giải, vậy chỉ có thể rơi vào tình cảnh chiến tranh lạnh.

Trình Tuấn lau miệng, suy nghĩ một chút, gật đầu, "Em cũng hiểu được anh nên kết hôn."

Mạnh Kỳ nói: "Đừng nói giỡn."

Trình Tuấn nói: "Anh không là có bạn gái sao?"

Mạnh Kỳ lại đảo ly bia, "Trên danh nghĩa, không có phải thực sự quen nhau, ông già ép đưa cho anh."

Trình Tuấn hiểu rõ, khó trách lần trước khi nói chuyện nhìn hắn một bộ biểu tình không muốn nói, thì ra không cảm giác với người ta, "Vậy hai người không thường xuyên gặp mặt, cô ấy cũng không oán giận anh sao?"

Có thể là Trình Tuấn không thích mối quan hệ với phụ nữ, cũng có thể là bởi vì nguyên nhân do ba mẹ hắn ly hôn, trong tiềm thức Trình Tuấn đối với quan hệ yêu đương của nam nữ và quan hệ hôn nhân còn có một chút lòng hiếu kỳ, nên hắn vào lúc này thoạt nhìn có chút bát quái.

Mạnh Kỳ ở trước mặt hắn cũng không có gì phải che dấu, thản nhiên nói: "Cô ấy cũng không có cảm giác với anh, đều là do phụ huynh hai nhà tự chủ trương mà thôi."

Bất quá Mạnh Kỳ trái lại rất thưởng thức vị tiểu thư kia. Nhà bọn họ cũng như tình cảnh nhà Mạnh Kỳ, có hai chị em. Ba cô ấy là từ trong một huyện nhỏ X chuyển ra, trước kia chỉ là một hộ gia đình bình thường, sau khi chuyển nhà ra biển làm ăn, bởi vì có chút can đảm và kiến thức, hơn nữa trong tay cũng tích lũy một chút, vì thế làm ăn phất lên làm giàu.

Người trong huyện X đặc biệt nặng tự tưởng trọng nam khinh nữ nghiêm trọng, ba của cô nàng không thích con gái, chỉ thích con trai cho nên đối với em trai của cô nàng cưng chiều hơn nhiều.

Bất quá cũng may trong nhà có tiền, cũng không có bạc đãi cô. Vị tiểu thư này tâm tư sắc bén, từ nhỏ cũng đã biết ba của mình phân biệt đối xử với hai chị em bọn họ, vì thế buồn bã không nói gì vẫn luôn ngoan ngoãn học tập, sau khi tốt nghiệp đại học cũng không đến công ty nhà mình, mà xin vào làm công cho công ty người ta, một bên tích lũy kinh nghiệm một bên tự mình thiết kế.

Hai năm sau trang phục do cô thiết kế bỗng nhiên trở nên nổi tiếng, qua hai năm sau nữa cô nàng bắt đầu chuẩn bị tự mình mở cửa hàng thời trang cho riêng mình, năm sau bắt đầu xây dựng chi nhánh... Từ sau khi cô nàng tốt nghiệp cho đến hiện tại, đã tự mình có bốn năm chi nhánh, tổng tài sản lên hàng triệu.

Thật là một người phụ nữ lợi hại!

Trình Tuấn nghĩ như vậy.

Mạnh Kỳ uống rượu không thể lái xe, Trình Tuấn liền lái xe đưa hắn cùng cháu gái về nhà. Một xe bốn người lớn hai đứa nhỏ cũng không tính là chật chội, Tiểu Ngũ ngồi chỗ ghế phụ, Sửu Sửu cùng Mạnh Kỳ mang theo hai đứa nhỏ ngồi ghế sau.

Trình Tuấn đối với con đường thành T rất quen thuộc, Mạnh Kỳ báo địa chỉ, hắn liền quen thuộc lái một đường.

Ghế ngồi phía sau, Sửu Sửu cùng Mạnh Kỳ ngồi ở hai bên, hai đứa trẻ ngồi giữa, bởi vì cùng học chung lớp thư pháp cho nên hai nhóc còn rất có chuyện để nói, dọc theo đường đi liên tục rầm rì.

Trình Hiểu Hải nói: "Hồ Hân, lần sau cậu tới nhà của mình chơi đi, ba ba của mình làm cơm ăn rất ngon.Nếu bạn tới chơi, mình sẽ nhờ ba làm bánh trứng pudding cho bạn ăn, thế nào?"

Hồ Hân lắc hai cái bím tóc, mặt tròn tròn rất đáng yêu, ánh mắt còn rất có chút giống Mạnh Kỳ, giọng nói vừa ngọt lại giòn giã, "Tốt quá nha, nhưng mà mình phải hỏi ý mẹ đã, mẹ đồng ý mình mới có thể đi."

Trình Hiểu Hải nói: "Nhà bạn là mẹ làm chủ sao?"

Hồ Hân gật đầu, "Ừa, nhà của mình, mẹ là lớn nhất. Nhà cậu thì sao nha?"

Trình Hiểu Hải nói: "Nhà của mình hả, trước kia là ba ba mình lớn nhất, bất quá bây giờ là chú Tiểu Ngũ lớn nhất."

Hồ Hân a một tiếng, "Nhà của mình theo thứ tự là, mẹ mình, mình nè, cuối cùng là ba ba, thế cậu thì sao hả?"

Trình Hiểu Hải nhìn nhìn hai người lớn ngồi trước, lại nhìn nhìn Sửu Sửu bên người, nói: "Nhà mình thì theo thứ tự là, mình nè, chú Tiểu Ngũ, ba ba, cuối cùng là chú Tiểu Sửu."

Sửu Sửu rất là kinh ngạc, "Vì cái gì tôi xếp hạng cuối cùng?"

Trình Hiểu Hải nói: "Bởi vì chú ngốc nhất đó! Ngay cả lễ tiết bắt tay cũng đều không hiểu, còn đưa cho chú Mạnh một con tôm, làm cháu cười chết mất."

Sửu Sửu nhẫn lại nhẫn, cắn răng, "Thằng nhóc thúi, nhớ năm đó nếu không phải ta nuôi mi, mi có thể lớn như vậy sao? Thế nhưng nói ta ngốc! Mi thông minh có năng lực thế nào? Bản lĩnh có lớn như ta sao? Ta có thể..."

"Trình Tiểu Sửu!" Trình Tuấn quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn Sửu Sửu một cái, "Cậu mà còn ngốc nữa có tin tôi đem cậu ném ra bên ngoài xe hay không!"

Sửu Sửu bị rống cả người run run, mới đưa mắt sang trộm liếc Mạnh Kỳ một cái, le lưỡi, chột dạ không dám nói nữa.

Đầu lưỡi đỏ âu như đóa phù dung sớm nở tối tàn, nháy mắt rụt trở về.

Mạnh Kỳ trong lòng "ùn ùn" một tiếng, hai hàng lông mày khẽ nhướng.