Cha Đại Thần, Mẹ Không Dễ Theo Đuổi Đâu

Chương 29: Ba đi đâu?




Thời gian trôi qua rất nhanh, bầu trời đêm đã che lấp ánh nắng ấm áp ban ngày, chỉ còn lại ít ánh sáng, mà trong thành phố không biết bao nhiêu đèn lóe lên đầu tiên, trong nháy mắt đó làm cho người ta chói mắt nhưng lại cảm thấy rất là đẹp mắt, nhưng trong đó cũng có người không có cảm giác như thế, có lẽ chính là đẹp nhưng lại không được hoàn mỹ như định nghĩa của nó.

"Mẹ" Dáng vẻ Hoan Hoan nhỏ bé chạy đến trước mặt Hạ Thiên Vũ đang xem TV, thuận tiện chặn lại tầm mắt của Hạ Thiên Vũ.

"Hoan Hoan, làm sao thế? Bài tập viết xong chưa." Sau đó tự nhiên ôm Hoan Hoan lên ghế sa lon và tiếp tục xem TV của mình, nhưng sự chú ý đúng là muốn phân tán một chút.

"Dĩ nhiên con … vẫn viết chưa xong." Vốn là Hoan Hoan muốn nói dĩ nhiên là mình đã viết xong, nhưng khi nhìn Hạ Thiên Vũ, không biết nghĩ đến điều gì, mà thay đổi lời nói vốn là cần nói ra, con ngươi đang không ngừng chuyển động, nếu lúc này Hạ Thiên Vũ chú ý tới lời nói, sẽ biết chắc chắn lời nói tiếp theo của Hoan Hoan sẽ không êm tai.

"Vậy làm sao lại không viết hả?" Lực chú ý chuyển lên người Hoan Hoan, khó có được một ngày không có vào game, nhưng không nghĩ Hoan Hoan lại đến đây, bình thường lúc này Hoan Hoan chắc vẫn còn đọc sách.

"Mẹ, còn có một bài văn, nhưng con nghĩ thế nào cũng viết không được." Hoan Hoan chu cái miệng nhỏ nhắn, hình như có chút bất mãn với bài văn này.

"Bài văn ra sao mà làm Hoan Hoan thông minh của chúng ta bối rối rồi hả, nói cho mẹ nghe một chút."

"Nhưng trước hết mẹ phải đồng ý với con một điều kiện?" Nghe Hoan Hoan nói như vậy, Hạ Thiên Vũ có cảm giác giống như khi mình nói chuyện với mẹ già vậy, trước tiên khiến mẹ từ chối đại thần, cũng là tiền trảm hậu tấu, nhưng cuối cùng mẹ cũng không giữ lời hứa, đáng ghét, xem ra lần sau nhất định phải lấy giấy bảo đảm trước mới được.

"Hoan Hoan, tại sao một bài văn viết lại bí mật như vậy?" Trong lòng Hạ Thiên Vũ rất tò mò, bài văn này như công việc bí mật vậy? 

"Mẹ, trước hết mẹ đồng ý với con đi!" Hoan Hoan ôm tay Hạ Thiên Vũ làm nũng, nhưng không chịu nói bài văn này là gì.

"Vậy con nói điều kiện trước đi, nếu mẹ không đồng ý, thì ngày mai nếu cô giáo có hỏi, mẹ sẽ nói Hoan Hoan không muốn viết, mẹ cũng không biết bình thường Hoan Hoan vâng lời thế nào, kết quả hôm nay lại không chịu viết văn rồi." Hạ Thiên Vũ cố tình đe dọa nói, lần đó thua thiệt với mẹ già cho nên lúc này cho dù là chuyện đơn giản, cũng phải cẩn thận.

Hoan Hoan tuyệt đối không ngờ bình thường mẹ rất dễ nói chuyện, trừ phi có chuyện nghiêm trọng Hạ Thiên Vũ mới có thể buông miệng, lúc này lời khó nói như vậy, cũng không nghĩ ra tại sao Hạ Thiên Vũ có tầm nhìn xa như vậy, cho nên Hoan Hoan chỉ có thể thở dài chủ đề này đã tới chậm một bước.

Vốn là điều kiện thay đổi, xem ra cũng chỉ có thể thay đổi chiến lược.

"Mẹ ơi, nếu mẹ nghe cũng không được tức giận." Được rồi, mẹ quá khó khăn, nên không thể làm gì khác hơn là nói bóng nói gió để thay đổi chiến lược.

"Nếu là một bài văn viết, mẹ sẽ không tức giận." Bài văn thế nào kéo cũng tìm không ra manh mối gì đi!

"Thật ra thì đề bài của bài văn này là ‘Ba ở đâu’, đây là sự thật, tại sao lúc này lại vui mừng, tại sao lại ra đề bài này. Mẹ, đến bây giờ Hoan Hoan cũng không có ba, con nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra được, bài văn này viết như thế nào, lúc nào thì mẹ cho Hoan Hoan tìm ba?"

Được rồi, lừa dối mẹ là Hoan Hoan sai, nhưng mẹ luôn không cho Hoan Hoan tìm ba, mọi người đều nói ba rất tuyệt vời.

Thật ra thì nhắc tới lời này là bởi vì hôm nay trong trường học Hoan Hoan, những đứa trẻ trò chuyện với nhau một chút đã nói đến chuyện về ba, kết quả cuối cùng vốn là Hoan Hoan nói không có mong đợi đối với ba, nhưng trong lòng lại có chút nhớ ba. 

Đột nhiên Hoan Hoan lại nói đến chuyện này, trong khoảng thời gian ngắn khiến Hạ Thiên Vũ không biết đáp lại như thế nào, trong lòng có ý kiến đối với giáo viên trường học.

"Vâng, Hoan Hoan, bài tập này •••••••" Cô bối rối, tha thứ cho cô, đây mới thật sự làm không tốt! Làm thế nào, làm thế nào mới có thể giải quyết, rõ ràng cũng chỉ là một bài văn viết, mà đã bay lên cao muốn tìm bạn trai rồi, bước nhảy vọt này lớn quá rồi đó?

"Làm sao bây giờ hả mẹ?" Hoan Hoan đáng thương nhìn Hạ Thiên Vũ, hình như thật sự là không biết trả lời ra sao là tốt.

"Này ••• nếu không ••• con nghĩ mẹ là ba mà viết đi, sau đó mẹ sẽ mua cho con quyển bách khoa toàn thư tìm một chút tài liệu, được không?" Hạ Thiên Vũ nói mình có thể sao chép lại, chẳng qua là, tại sao bây giờ giáo viên lại như vậy, được rồi, không trách giáo viên được, mỗi trường học đều có thể làm một bài văn như vậy.

Mặc dù biết điều này là sai, nó không nên xảy ra, nhưng tha thứ cho cô thật sự không tìm được cách nào tốt hơn cách này, chẳng lẽ muốn cô tìm bạn trai ngay bây giờ, xin lỗi, đó là chuyện không thể.

"••••••" Mẹ có thể thông minh một chút không? Cách như vậy mà mẹ cũng có thể nghĩ ra, không trách được tục ngữ có câu nói ‘Gừng càng già càng cay’.

Hoan Hoan thật sự bội phục mẹ của mình, lại nghĩ ra cách như thế, nhưng không biết lúc này đầu Hạ Thiên Vũ rất đau, Hạ Thiên Vũ vẫn luôn không có nghĩ tới chuyện này, thậm chí Hạ Thiên Vũ rất muốn từ chối chuyện kết hôn với đại thần trong game, lúc đó thật sự muốn thoát ra, thử hỏi, có khả năng sao? 

Hạ Thiên Vũ nhìn biểu hiện im lặng của Hoan Hoan, giọng nói không chắc chắn: "Nếu không, con thôi, Hoan Hoan con tùy tiện viết bài văn này đi!"

Vô cùng hao tổn tâm trí, bài văn này thật đúng là một "kẻ thù", cô chịu thua.

"Được rồi!" Hoan Hoan cảm thấy nếu mình không lên tiếng, đoán chừng mẹ lại tìm cách khác, đề tài đã lệch khỏi quỹ đạo rồi phải không?

Yên lặng rời khỏi người Hạ Thiên Vũ, trong lòng hò hét, ba ba đã đi đâu rồi hả? Sau đó khẳng định "Giáo viên" ra đề bài này, mặc dù rất miễn cưỡng, nhưng lúc này Hoan Hoan không nghĩ ra cách nào tốt hơn, hôm nay cũng đã thất bại lần sau cần phải suy nghĩ nhiều cách hơn, nhất định mẹ phải đồng ý.

Ánh mắt Hạ Thiên Vũ trở lại trên ti vi, vừa đúng TV hình như cũng muốn đối nghịch với cô vậy, quảng cáo cũng cảnh người một nhà hoà thuận vui vẻ, chẳng lẽ phải  đi quan tâm rốt cuộc quảng cáo là gì sao, nên tắt TV cho hả giận.

Khi ra ngoài mình đã không xem hoàng lịch, tại sao ở nhà cũng không thuận lợi vậy, có phải nấm mốc đại thần đang ở bên cạnh mình hay không?

Ánh mắt trong lúc lơ đãng thấy máy vi tính, mới nhớ tới hình như chính mình đã một ngày không có vào game rồi, hay là đi lên xem một chút đi, thuận tiện bổ sung hàng hóa, tiền bạc, không thể để cho nó trôi đi được.

Mở máy vi tính lên, vào game, việc đầu tiên chính là đi cửa hàng bổ sung hàng hóa.

Mới một ngày, trong cửa hàng buôn bán rất tốt, đã bán một nửa hàng, nhìn tiền bên trong tài khoản, khiến trên mặt Hạ Thiên Vũ xuất hiện nụ cười, nếu vẫn luôn buôn bán như vậy thì tốt, vậy là cô đã có thể trở mình.