Chai Thời Gian

Chương 41




Đám ma Porm diễn ra vắng lặng. Chỉ vài người họ hàng và bạn bè đến viếng. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cái chết có thể đơn độc và trơ trọi đến vậy.

Mẹ Porm quỳ trên sàn, hai chân thu về một bên, trước chiếc quan tài gỗ trắng chứa thi thể con gái bà. Bà không khóc nhưng cúi gầm mặt nhìn sàn nhà suốt buổi, trông như thể bà cũng không còn can đảm ngẩng đầu lên nhìn về phía trước. Nhiều khi, tôi có cảm giác kỳ lạ rằng người phụ nữ ấy thực chất chỉ là một miếng thạch đang chảy. Bà nhỏ nhắn nhưng cứng rắn. Bà đã mất mắt trái trong một tai nạn ô tô nhiều năm về trước. Một lần bà nhìn ta, bên mắt mù nheo lại liên tục khiến ta cảm thấy như đang bị truy bắt. Tôi không thích mắt trái của mẹ Porm. Nó làm tôi nghĩ đến những thứ xấu xa, những động cơ kín đáo, đến sự lạnh giá cực độ. Nhiều khi tôi không chắc con mắt bên nào của bà đang nhìn tôi. Rất có thể đó là con mắt có những sợ chỉ trắng mảnh đằng sau mí mắt răn reo. Nhưng giờ hai con mắt của bà không khác gì nhau, với nỗi đau ẩn chứa và khát khao tuyệt vọng. Mặc dù bà không khóc than trước sự ra đi của con gái, đôi mắt ấy đã thể hiện mọi cảm xúc dành cho Porm rõ rệt hơn bất cứ từ ngữ nào khác.

Bức tranh tôi vẽ Porm đặt trước quan tài đã diễn tả được rất nhiều về ánh mắt, nụ cười và dáng vẻ nó. Tôi cảm thấy như nó vẫn ở bên và tiếng nói tiếng cười của nó đang vang trong thỉnh lặng. Tôi chắc rằng Porm sẽ thích tác phẩm của tôi, mặc dù nó sẽ không bao giờ có cơ hội được tận mắt nhìn thấy.

Vài ngày sau đám tang Porm, tôi nhận được một cuộc điện thoại từ Jom.

“Có phải cậu không, Béo?” giọng nói ở đầu bên kia ngờ vực hỏi.

“Jom!” Tôi chỉ cầm điện thoại mà đứang ngay đơ, không thể nó gì, không thể quyết định rằng mình vui hay buồn khi bỗng dưng được nghe tiếng chị, nói chuyện với chị sau một thời gian đằng đẵng tìm kiếm khắp nơi.

“Chị vừa được tin về Porm. Chị rất tiếc.” Đó là lần đầu tiên từ khi quen biết tôi nghe thấy Jom ngập ngừng, thay vì sự tự tin thường thấy của chị.

“Chị đã đi đâu vậy hả Jom?” Tôi nuốt cảm giác bị coi thường bỗng dâng lên. “Chị có biết em đã tìm chị không? Chị có biết là em rất lo lắng không?”

“Con bé có phải chịu đựng lâu không? Nó có đau đớn lắm không?”

“Em còn đến tận nhà Yong. Người ta bảo là chị không còn sống ở đấy nữa. Em muốn tìm gặp Yong lần nữa, muốn hỏi anh ta về chị, nhưng em không dám.”

“Chị muốn cậu biết là chị rất buồn về Porm,” giọng Jom trầm lại.

“...”

“Cậu có ở với nó suốt thời gian ấy không? Có ai chăm sóc cho nó không?”

“Nghe đây, Jom. Tất cả mọi thứ kết thúc rồi,” tôi hét lên. “Tại sao chị cứ hỏi vậy? Tại sao chị muốn biết?”

Chị im lặng. Tôi nghe chị thở mạnh vài lần, và rồi chị nói, “Tại sao cậu không liên lạc với chị?”

“Thế sao chị lại không?” tôi vặn lại

Im lặng chen vào giữa hai chúng tôi. Tôi cảm thấy trái tim mình như đang bị bóp nghẹt.

“Béo à...” Jom khàn khàn lên tiếng. “Chị đã nghĩ về cậu suốt khoảng thời gian ấy nhưng không đủ dũng cảm để gọi điện. Chị không muốn cậu lo lắng vì những gì đã xảy ra với chị.”

“Chúng ta vẫn là bạn mà Jom, nhớ chứ?” Tôi siết chặt ống nghe. “Chúng ta có còn là bạn không?”

“Chị chưa bao giờ quên cậu. Chị chưa bao giờ quên tình bạn giữa hai chúng ta,” chị thì thầm.

“Hôm nào em gặp chị được không?”

“Đừng.” Chị dừng lại một lúc, rồi tiếp tục với giọng cứng rắn và tự tin, “Giờ chị không muốn gặp bất cứ ai cả.”

“Có chuyện gì hả Jom? Có ai cấm chị gặp em đúng không?”

“Chuyện này không liên quan gì đến người khác...” Chị ngắc ngứ. “Nhưng chị muốn ở một mình và quên hết quá khứ. Chị muốn một cuộc sống mới cho một người cha, người mẹ và đứa con.”

“Người cha, người mẹ và đứa con?” tôi nhắc lại như thể không tin nổi tai mình.

“Đúng vậy, Béo. Chị sắp làm mẹ.”

“Với Yong, phải không?”

“Không,” chị trả lời nghiêm túc. “Với Phonsak. Chị nghĩ em đã nhìn thấy anh ấy một lần.”

Ngay lập tức tôi nhớ đến người đàn ông nhỏ nhắn chăm chú đi bộ mà tôi suýt va phải ở góc sân nhà chị vào hôm trước khi tôi đến Nongkhai với Chai.

“Chị có chắc không, Jom?” tôi bật ra.

“Chị chắc.” Sự tự tin của chị quay trở lại. “Trong đời này, chị chưa bao giờ chắc chắn về điều gì hơn thế.”

“Nat!” Tôi nhớ lại lúc Ning kéo bàn tay tôi mà nắm chặt. “Em... em đang có thai.” Tôi nhớ mình đã đứng yên ở đó, không thể diễn tả được cảm xúc lúc ấy về những gì vừa nghe được - đau buồn, thất vọng, bất ngờ về điều không lường được. “Anh đang giận em phải không Nat?” Ning đã gục đầu xuống bật khóc. Làm sao tôi có thể bắt nó phải chịu nhục và phá vỡ hoàn toàn tương lai nó chỉ vì một đứa trẻ? Rồi mẹ thì sao? Bố và tất cả những người bị bôi tro trát trấu sẽ thế nào và cuối cùng, cuộc đời Ning sẽ hỏng hoàn toàn? Tôi vẫn còn nhớ như in hình ảnh nó ngồi đó cắn chặt môi, tay khoanh chặt trước ngực, ôm hai vai, đầu cúi gục trong lúc đợi “bác sĩ”...

“Chị nói nghiêm túc đấy, Béo, chị chưa bao giờ chắc chắn về điều gì hơn thế này,” Jom nhắc lại.

“Thế còn Yong thì sao?” tôi hỏi khẽ.

“Chị nợ anh ấy rất nhiều, nhưng giữa hai bọn chị không có gì cả, và chị không có tình cảm với anh ấy như với Phonsak.” Giọng Jom nghe quả quyết hơn ban đầu.

“Em mừng cho chị.” Tôi thở hắt ra.

“Vậy chị sẽ gọi lại cho cậu.”

“Lúc nào? Và lúc nào chúng ta mới gặp nhau?”

Chị nín thinh một lúc. “Chị không biết. Chị không thể trả lời cậu.”

Chị cúp máy nhưng tôi vẫn áp ống nghe vào tai, để cho trái tim trôi đi vô hướng.

Đã rất khuya rồi nhưng tôi vẫn nằm trên giường, tay vắt trên trán, không buồn nhắm mắt dỗ giấc. Máy nghe nhạc quay lại “Những giấc mơ này” của Jim Croce một lần nữa.

“Một thời hai ta đã từng yêu

Nhưng vì đâu vật đổi sao dời

Giờ chỉ còn là những kẻ đơn côi

Cố quên đi tên nhau mà thôi”

... “Tháng hoặc trong những đêm mơ màng

Anh vẫn hằng nghe tiếng em gọi tên

Ư hư hư những giấc mơ này

Giúp anh đi qua bao ngày nay

Một thời hai ta đã từng yêu

Nhưng tháng năm ấy đã xa xôi phương nào

Một thời chúng ta cùng chung sống

Giờ gặp nhau quên cả một câu chào.”

Tôi nghĩ đến lần đầu tôi qua thăm nhà Jom và chúng tôi đã cùng nghe bài hát đó. “Buồn quá nhỉ?” Jom lẩm bẩm. “Chị không nghĩ là những người yêu nhau lại có thể đến kết cục ấy. Chị mà có người yêu, chị sẽ không bao giờ để chuyện ấy xảy ra.”

“Bạn gái cậu đâu rồi?” Tôi nhớ cái giọng lảnh lót của Porm khi nhắc đến Jom. “Ngốc! Chị ấy không phải bạn gái mình.” “Ồ vậy sao? Rõ như ban ngày là hai người đang dính như keo.” “Thế còn cậu? Bao giờ thì định kiếm lấy một tay bạn trai?” Tôi đã giả vờ nhìn nó khinh bỉ. “Để làm gì?” Porm nom bực mình. “Mình đâu có dê như cậu.”

Cái chết của Porm và những điều Jom kể làm tôi khá buồn phiền. Từ bữa ấy cũng không ai có tin tức gì về Chai. Phải mấy năm sau đó, tôi mới nghe những người từ rừng về nói rằng đã nhìn thấy cậu ta ở bờ phía Lào của sông Mekong - con sông cậu ta đã từng muốn biết có gây ra sự khác biệt nào giữa hai bờ mà nó chia cách hay không - và đến ngày hôm nay cậu ta vẫn không quay trở lại.

Còn Eik, nó vùi đầu hoàn toàn vào việc học và nhất quyết không chịu để tâm đến bất kỳ thứ gì khác. Thỉnh thoảng chúng tôi vẫn gặp nhau, cùng đi ăn và hàn huyên về những ngày xưa đẹp đẽ mà không bao giờ nhắc tới thứ gì mới.

Vào quãng đời ấy, tôi chỉ quanh quẩn giữa giảng đường nơi tôi phải chịu đựng những tiết học chán đến phán khóc và phòng riêng nơi tôi thả hồn vào vẽ những bức tranh tùy thích - những bức vẽ mà hầu hết chỉ xoay quanh một gương mặt người méo mó vì đau đớn, giận dữ và thương tiếc. Tôi vẽ hết bức này đến bức khác để rồi cuối cùng vo tròn chúng, và dường như thay vì được khuây khỏa, những cảm xúc dồn nén trong lòng càng nhân lên gấp bội và khắc sâu vào tâm trí tôi.

Giữa năm đó, tôi quay lại giúp đỡ phe sinh viên cánh tả theo lời nhờ vả của bạn bè, Chai và Ning cũng bám theo tôi. Trước đây, tôi đã giúp Chai vẽ áp phích và tờ rơi để quên Jom. Nhưng lần này, tôi cảm giác tất cả những gì đang làm là cho Porm.