Chạm Mặt Sở Khanh

Chương 20: Chăm sóc vợ (2)




Dương Mẫn vạn lần không thể nghĩ sẽ có cảnh này, cả đứa con trong bụng cũng hoan hỉ đạp mẹ nó không ngừng làm tâm trạng thì tốt mà sắc diện thì có chút nhăn nhó không yên. Thấy thế những kẻ xu nịnh trước mặt cô ngay lập tức bắt đầu nhiệm vụ.

-Thiếu phu nhân thấy không ổn chỗ nào sao ạ?

Cái sự quan tâm lo lắng từ lời nói tới biểu hiện này sao chẳng thể làm một người luôn đơn độc một mình như Dương Mẫn cảm giác ấm áp, nếu không phải vì thằng “chồng” danh giá của cô thì ai thèm cúi mình để ý tới một kẻ tầm thường như cô có đúng không? Mà giờ chẳng phải lúc cho mấy thứ cảm xúc yếu đuối ấy, Dương Mẫn gắng nặn ra một nụ cười.

-Không sao, chỉ là đứa nhỏ quậy quá, đạp tôi hoài ấy mà.

Nghe câu đó ai nấy đều phô ra sự ngưỡng mộ tới khó tả, bầu không khí gượng gạo tới nhức nhối đi, Ngô Khanh đâu, còn không mau ra đây cho ta hạ nhục!!!

Vẫn chưa thấy nhân vật máu mặt đâu, những kẻ yếu thế vẫn ra sức lấy lòng nhiệt tình, cả nam cả nữ, hết gọt hoa quả lại tíu tít gợi chuyện hỏi thăm, sau cùng lại nhắc tới một vấn đề với ai đó ko khiếm nhã, cũng chẳng lịch sự.

-Tên sao?

Dương Mẫn chưa từng nghĩ tới điều này dù chỉ một lần. Dĩ nhiên bởi cô đâu yêu thương đứa trẻ tới mức ngồi ngẫm ngợi tên sẽ đặt cho nó, huống hồ nó sẽ phải theo họ tên đốn mạt kia, nghe Ngô này Ngô nọ cảm giác thật cay đắng, kiểu như cô khổ sở vì nó bao nhiêu cuối cùng lại nghiễm nhiên đưa nó sang bên địch. 

Ngập ngừng chưa biết phải nói sao thì “nam chính vạn người mong” đã bất ngờ xuất hiện, trước cấp dưới giọng nói càng trở nên uy lực bội phần.

-Các vị Trưởng phòng không những quan tâm vợ tôi mà với cả thằng tiểu quỷ kia cũng có vẻ rất hứng thú.

-A, hóa ra là tiểu thiếu gia, thật đáng chúc mừng, thật đáng chúc mừng.

-Thằng nhóc đó mới chỉ bé xíu bằng hạt đậu đã làm mẹ nó khổ sởkhiến tôi đây cũng phải khổ sở, có gì đáng chúc mừng vậy Trưởng phòng Kinh doanh?

Dương Mẫn khẽ liếc sắc diện khổ sở của người được gọi là Trưởng phòng KD kia, quả nhiên Ngô Khanh hắn là ác ma, hắn khổ sở thì cũng phải kéo người khác không yên thân với hắn. Mà lời hắn hôm nay sao lại kì quái như vậy, gì mà “thằng tiểu quỷ” với chả mẹ nó ba nó, cảm giác cứ như một gia đình… Thật hư cấu! Nhưng lại thật vừa ý Dương Mẫn làm sao. Hắn đã tung cô nhất định phải hứng rồi.

-Anh ấy có ý gì đâu, anh đừng làm khó người ta quá…

Biết Dương Mẫn đã bị “thánh vợ” nhập hồn rồi, nhưng nể tình cô ta còn đang nằm trên giường bệnh kia anh đành nín nhịn một lần, tự nhủ nếu cô ta còn không biết điều nhất định sẽ cho cô ta bẽ mặt không thương tiếc.

Về phần gã Trưởng phòng Kinh doanh được thiếu phu nhân nói đỡ thì vuốt trán thở phào nhẹ nhõm, thấy mình nãy giờ bợ đỡ nịnh nọt người ta thật chẳng tẹo nào uổng công, việc đầu tư với tên Giám đốc điều hành chết tiệt kia xem như không bị lỗ, hơn thế còn có chút lãi, vậy là cũng đủ an ủi người làm kinh doanh bao lâu nay rồi. Cùng với đó cũng nhận ra rằng vị thiếu phu nhân này thật chẳng tầm thường chút nào, trong lòng không tránh được mỉa mai Ngô Khanh ấy trước nay hống hách ngang ngược bao nhiêu cuối cùng lại chỉ vì một lời của vợ mà không ho he thêm lời nào.

Trợ lí Mạc nãy giờ chỉ đứng ngoài cuộc vui xem biểu diễn, giờ nhân vật chính xuất hiện dự báo sẽ chẳng còn gì hay ho đối với cô nữa định lên tiếng đề nghị kết thúc nhưng Mạc Hân cô trước nay chưa từng ngại ngần ai lại chỉ không dám trái ý Ngô Khanh, thiệt tình không biết phải chủ động chấm dứt như thế nào. Thực sự… cô rất sợ phải nhìn thấy cảnh Ngô Khanh lạnh lùng vô tình ấy lại đối với vợ con ấm áp ngọt ngào ra sao, rất rất không muốn phải chứng kiến…

Thế nhưng mọi thứ giờ mới thực sự bắt đầu mở màn. “Người vợ” sau khi tỏ ý “chống đối” lại không thấy “chồng” mình có biểu hiện gì, như bắt được tín hiệu xanh, ngây ngốc thực hiện tiếp mưu đồ.

-Đúng rồi, mọi người đang bàn về tên của con chúng ta đấy, anh có nghĩ tới chưa?

-…

Sau đó để tạo không khí, lại người nói người cười, cũng có người mạnh dạn nêu thử ý kiến, Ngô này Ngô nọ Ngô kia, chỉ có Ngô Khanh vẫn im ỉm không một lời. Dương Mẫn nhìn thấy cũng chẳng có ý dừng lại, y như cái lúc tiệc tân gia, cười quên cả xung quanh.

-Không hiểu sao em cứ nghĩ đến cái tên Ngô Sở haha.

-Haha, thiếu phu nhân vui tính thật đấy.

Lúc này mặt mũi “ba Ngô Sở” từ vô cảm đã trở nên có chút biểu cảm đến nỗi khắp căn phòng sặc sụa âm khí, phận là cấp dưới vốn phải nhìn sếp mà hành xử trước tình thế đó nụ cười cố gắng lắm mới nặn ra được bỗng tan theo mây khói. Dương Mẫn lại vẫn chưa thấy vậy là đủ, tiếp tục kế hoạch hạ nhục thứ hai.

-Anh có thể lấy dùm em chút nước được không, từ nãy tới giờ cười nhiều em khát quá mà lại không thể để mấy Trưởng phòng phải làm việc nhỏ nhặt như vậy được.

-Ấy sao thiếu phu nhân lại khách khí…

-Cứ để tôi, ý cô ấy là việc nhỏ nhặt như vậy chỉ có thể để chồng làm mà thôi.

Đúng rồi đấy, cũng biết được giá trị của bản thân cơ à hahaha, để coi trước mặt bao nhiêu người anh để mất uy thế như vậy sau này sẽ bị xem thường như thế nào, anh làm sao mới lấy lại được phong độ chết tiệt ngày xưa đây Ngô cầm thú.

Năm vị Trưởng phòng và Mạc Hân chết lặng không dám tin Giám đốc điều hành ngạo mạn Ngô Khanh lại có thể nói ra những lời hạ mình nhún nhường như thế, vì vợ hay vì con cũng đều không thể nào, NgôKhanh ấy tuyệt đối không bao giờ có thể nghĩ cho người khác, Dương Mẫn người này thực sự là ai mà có thể làm được một chuyện khó tin đến vậy chứ.

Dương Mẫn đắc ý trước thái độ ngỡ ngàng của các chư vị tới thăm bệnh chưa được bao lâu đã nhanh chóng bị hành động của Ngô Khanhlàm cho khó hiểu. Hắn nói sẽ lấy nước cho cô thì lấy thật, nhưng cầm li nước lên lại không đưa về phía cô mà đưa lên miệng một hơi chiếm gọn, rồi quay ra nhìn cô với ánh mắt “cô nghĩ sẽ thắng được tôi sao?”. Sống lưng Dương Mẫn lạnh toát, chẳng kịp hối hận đã bị bàn tay vững chắc của Ngô Khanh tóm lấy vai, bờ môi phủ xuống cũng là lúc lưỡi hắn uyển chuyển đẩy dòng nước mát sang vòm miệng cô khiến toàn thân ngay lập tức run lên từng đợt. Đây là cách hắn “lấy nước dùm” cô sao, còn có thể đê tiện hơn được sao??? Trước mặt bao nhiêu người không phải là hắn bị sỉ nhục mà chính là cô rồi, thật kinh khủng! +_+

Sau đó thần hồn bay mất, Dương Mẫn cũng không biết trong đầu đang nghĩ cái gì nữa, chỉ khi giọng nói lạnh lùng mọi khi của NgôKhanh làm cô bừng tỉnh mới nhận ra bấy nhiêu thứ vừa mới xảy ra.

-Không phải em nói khát nước, sao còn không mau nuốt đi.

Đây là thứ nước gì mà lại có mùi vị cay đắng đến vậy, khó nuốt trôi đến vậy, lại khó để nhả ra đến vậy, xuống đến dạ dày mà cảm tưởng như vẫn còn nghẹn ứ trong cổ họng, bởi thế mà vô hình không nói nổi một lời. Cùng với đó tất thảy những ai có mặt cũng câm nín không nói được lời nào.

-Cả năm vị Trưởng phòng ngày hôm nay đều cùng lúc xin nghỉ sao?

Những lời không khách sáo chút nào như thế đích thực là Ngô Khanhrồi, tuy khó hiểu nhưng các vị khách không cách gì giải đáp, chỉ biết cun cút nối đuôi nhau xin phép ra về. Ra đến ngoài hành lang bệnh viện không ai nói với ai câu gì nhưng trong lòng đều cùng một khẳng định: Ngô Khanh đã khó đối phó ngay cả vợ hắn cũng lợi hại như vậy thì đứa con của hai kẻ đó sau này còn đáng sợ thế nào, muốn yên ổn ở NHD thì nhất nhất phải trung thành rồi.

Mạc Hân sau khi thông báo về lịch làm việc cũng nói có chuyện muốn xin ý kiến Ngô Khanh, nhưng cô ko nói rõ mà đã vội vàng xin về, trả lại cho vợ chồng nhà nào đó không gian riêng, ắt hẳn đang rất nhiều điều muốn giãi bày.

Dương Mẫn dĩ nhiên biết mình mắc lỗi, nhưng không giải thích cũng chẳng xin tha, từ đầu tới cuối cố tránh ánh nhìn hình viên đạn của Ngô Khanh.

-Cô muốn uống nước nữa không, đừng ngại mà cứ sai bảo tôi tùy ý.

Đến nước này rồi nếu không xin lỗi thì liệu có ổn không, trong lòng kẻ yếu thế nào đó đắn đo giằng xé. Cuối cùng quyết định mạnh mẽ nói lên ý kiến.

-Tôi không phải có ý muốn hạ bệ anh trước mặt cấp dưới, chỉ là muốn họ được nhìn thấy mặt khác của con người anh mà kính phục càng thêm ngưỡng mộ.

-Suy cho cùng vẫn là giúp tôi có phải không?

-Tôi không dám nhận là giúp gì anh… – Trước sự lạnh nhạt của hắn bỗng chốc thanh âm từ bình thường tụt xuống âm độ, da mặt cũng tự nhiên mỏng đi vài lần, nhìn đâu thì nhìn kiên quyết không nhìn đối phương trước mặt. Hóa ra chút tự trọng trong cô vẫn còn, nội là việc không phải do công của mình tuyệt đối không dám nhận.

-Sao cô lại tự ti như vậy, đúng là cô giúp tôi rồi đấy, không chỉ một mà là hai.

Ánh mắt Ngô Khanh đã thay đổi, rõ nét nhất chính là sự vô sỉ quen thuộc mọi khi mà hơn hai tuần qua không phải thấy. Nhìn hắn cầm lấy li nước chuẩn bị đưa lên miệng, Dương Mẫn có lẽ hiểu một trong hai cái mà hắn nói, vội vã nghĩ cách chống chế.

-Tôi thực ra không thích uống nước quá nhiều…

Tiếng ực từ cổ họng hắn phát ra rồi nụ cười gian xảo của hắn khiến cô tím mặt, khốn nạn, bị hắn lừa rồi. -_- Nhưng Dương Mẫn lại tiếp tục dính quả lừa thứ hai, cứ tưởng hắn không “truyền nước” cho cô nữa là đã tha cô, ai dè còn hơn cả thế, hắn đè luôn cô ra giường, khốn nạn phòng bệnh VIP nên cái giường to một cách đáng ghét, cảm giác không giống đang ở bệnh viện tẹo nào. Cơ mà cũng may vẫn ý thức được đang ở đâu, đầu óc Dương Mẫn nhanh nhạy cho ra cách đối phó phù hợp với hoàn cảnh. Sống với cầm thú có thể cái gì cũng không biết nhưng diễn xuất là nhất định phải trau dồi.

-Bụng tôi đau quá…

-Thằng tiểu quỷ này thật ko biết điều mà.

Kể từ khi biết đó là con trai đột nhiên trong Ngô Khanh đối với đứa trẻ dấy lên sự thân thiết lạ thường, cái cách anh gọi nó ba tiếng “thằng tiểu quỷ” dù không muốn cũng không thể phủ nhận cảm xúc ẩn chứa. Nhận ra điều đó Dương Mẫn lại không thấy bản thân mãn nguyện theo kiểu chiến thắng mà kì lạ thay có một thứ cảm giác dường như chưa bao giờ nảy sinh giữa cô và hắn mang tên “tình thân”. Vớ vẩn, hổ phụ không ăn hổ tử, chẳng qua hắn với máu mủ của mình cũng không đến nỗi vô tình ác độc thôi, còn với cô sau khi sinh con cho hắn xong lập tức sẽ bị vứt bỏ, cảm thông cho hắn vừa vô ích vừa tự nhẹ lòng hại tới mình. Nhìn coi hắn đang định làm gì với cô đi mà sáng mắt ra. Thật không ngờ Dương Mẫn cô hận hắn như thế lại cũng có thể đánh mất mình, không gọi là ăn cơm nhà họ Ngô lâu ngày thành người nhà họ Ngô thì chỉ có thể gọi là “vô dụng vô năng”.

Nhưng vừa lấy lại tinh thần chưa kịp phản kháng thì bàn tay nào đó đã đặt lên bụng cô, vuốt ve, cúi xuống thì thầm vào tai cô.

-Thằng nhóc ăn hại này có biết là tao nhớ mùi vị của mẹ mày lắm rồi không hả, ngoan ngoãn đi đừng làm tao khó chịu hơn nữa.

Dương! Mẫn! Cô! Rút! Lại! Toàn! Bộ! Lời! Khi! Nãy! Vừa! Nghĩ!!! Tên đó chính xác là cầm thú, trước nay đối với máu mủ của mình một chút cũng không thật lòng có tình cảm. Nếu vậy tiêu tùng rồi, đời này cô tan nát thực sự rồi…

Khi bàn tay đang đặt trên bụng kia bắt đầu thay đổi vị trí tập kết, di chuyển lên trên, Dương Mẫn giật mình, hành động nhanh hơn ý thức, đưa tay đẩy ngay ra, miệng cà lăm.

-Bệnh… bệnh viện… anh đừng làm vậy…

Sau đó chưa đầy chục phút, thủ tục xuất viện hoàn tất. Sau đó thêm gần nửa tiếng nữa, Dương Mẫn vẫn là nằm trên giường từ phía dưới nhìn lên Ngô Khanh ở trên nhưng cảm giác như hoàn cảnh đã hoàn toàn thay đổi, không còn là bệnh viện mà trở thành phòng ngủ của nhà Ngô Khanh từ bao giờ. Nãy giờ không phải một giấc mơ đấy chứ???

-Đúng là ở nhà vẫn thấy thoải mái hơn hẳn, cũng chẳng lo sợ sẽ có người vào quấy rầy.

-… – Chết lặng.

Nhưng ai mà ngờ được Ngô Khanh ham muốn đầy mình lại vẫn có thể kiềm chế chờ đợi thiên thời địa lợi mới tiến hành đại sự. Suy cho cùng cũng là hai tuần, có lẽ giới hạn cũng sắp bị phá vỡ, phen này Dương Mẫn không xong rồi.

Vẫn như trước, ăn hết mọi thứ trong miệng thì chuyển qua ăn tai, cổ, vai, rồi nhiều nhiều thứ khác nữa, mùi vị của Dương Mẫn thì có lẽ vẫn chẳng thay đổi nhưng bởi lâu ngày không thưởng thức nên hưng phấn tột độ, hành động khẩn trương vô cùng, tiếng áo bị xé rách ai oán hơn cả tiếng rên rỉ đau đớn của chủ nhân. Lâu rồi Dương Mẫn mới lại cảm thấy bản thân bị khinh rẻ, còn bị khinh rẻ hơn cả trước, giờ hắn thậm chí một chút trân trọng giả dối cũng không có nữa.

Khi mà “đại sự” vẫn đang diễn ra như thể chẳng hề biết tới kết thúc thì tiếng chuông cổng ngang nhiên vang lên làm Ngô Khanh chút ít phân tâm, nhưng dĩ nhiên cũng chỉ là “chút ít” mà thôi, miệng lưỡi tay chân vẫn đê tiện tiếp tục ham muốn không buông tha, trong cái sự cuồng nhiệt đó cảm giác như thể tiếng chuông cũng cuồng nhiệt inh ỏi hơn bình thường. Ngô Khanh cáu tiết trèo khỏi giường, miệng không ngớt chửi thề.

Dẫu sao thì cũng đã bị ăn hết rồi, chẳng qua cũng chỉ là dừng lại sớm hơn một chút, Dương Mẫn chẳng lấy làm biết ơn kẻ đã phá ngang cho lắm, bức bối nhìn đống vải rách trên giường, lòng thực sự lo ngại tên cầm thú ấy đã bộc lộ hết bản chất như thế sau này cuộc sống của cô nhất định còn phải thảm hại, phải làm sao đây?

Thay đồ xong xuống dưới nhà Dương Mẫn đã ngay lập tức cười thầm trong bụng, phải làm gì à, giờ cô đã biết câu trả lời.

-Hai đứa vừa làm trò gì đấy hả???



À, trước khi kết thúc chap này thì Ngô mỗ muốn lướt qua căn biệt thự nọ một chút, bởi ở đó có ai đấy đang rất rất bất mãn nhìn đối phương kiểu vạn tiễn xuyên tâm. 

-Anh lấy dùm em li nước!

-Lại nữa, anh đã làm gì sai chứ?

-Không, lần này em thực sự muốn uống nước.

-…

Đối phương không hiểu tiểu thư nhà mình lại giở chứng gì nhưng cũng đành nín nhịn nghe theo, ra ngoài lấy li nước mang vào đưa trướcmặt. Thế quái nào đường đường cũng là nhị thiếu gia họ Mạc như anh đã hạ mình làm oshin cho người ta mà vẫn không nhận được sự hài lòng.

-Mạc Hạ anh thật vô vị!

Tên khốn Ngô Khanh cậu rút cuộc đã làm gì Hân Hân nhà tôi?????