Châm Phong Đối Quyết

Chương 9




Cố Thanh Bùi đến nhà hàng sớm mười phút so với thời gian sớm giao ước, không nghĩ tới Triệu Viện đã muốn chờ ở nơi đó.

Hắn cười rồi đi đến, hai người thân mật ôm nhau một chút, hắn nói: "Sao em đến sớm vậy?"

"Em mới xuống máy bay, trực tiếp từ sân bay đến đây, không về qua nhà."

"A, đi đâu vậy?"

"Du lịch quần đảo Fiji, một nơi rất xinh đẹp, có rảnh anh cũng qua đó chơi đi." Triệu Viện hất tóc. Bộ dạng nàng cũng không tính là quá mỹ lệ, nhưng phi thường có sức hút, là loại hình phụ nữ khiến đàn ông nhìn thấy đều nhịn không được muốn biểu hiện thật xuất sắc trước mặt nàng.

Cố Thanh Bùi cười nói: "Nhất định rồi." Hắn từ túi áo lấy ra một chiếc hộp nhỏ bằng vải nhung, "Hơn nửa năm không gặp, tặng em."

Triệu Viện cười mở hộp ra, là một đôi khuyên tai kim cương, tinh xảo xinh đẹp, vừa thấy liền biết giá trị xa xỉ. Triệu Viện cười nhìn hắn một cái, "Anh là người đàn ông tri kỷ nhất mà em đã từng gặp, đáng tiếc anh lại không thích phụ nữ."

Cố Thanh Bùi cười lắc lắc đầu, "Ai nói vậy, anh thực rất thích em, em vừa thông minh lại gợi cảm." Lời hắn nói chính là lời nói thật, Triệu Viện quả thật là một người phụ nữ hắn phi thường quý mến. Cái loại quý mến này, nghiêm khắc mà nói hẳn phải gọi là yêu thích.

Nói ra chỉ sợ không ai tin tưởng, hắn thuở bé là một đứa trẻ hay thẹn thùng, chưa bao giờ dám tiếp xúc cùng bạn gái. Chuyên ngành đại học lại là dầu mỏ hóa chất, lớp học một bạn nữ cũng đều không có, đến tận lúc hắn tham gia công tác, cũng không có cơ hội gì tiếp xúc với nữ giới. Thời điểm đó, hắn là thật sự không biết, hắn không giống với người khác. Hắn đối với nữ giới, là không có hứng thú về phương diện tình yêu.

Sau này cha mẹ hắn sốt ruột, thúc giục hắn kết hôn, Triệu Viện lại đúng lúc xuất hiện, hơn nữa còn chủ động theo đuổi hắn, hắn thật sự cũng bới móc không ra bất cứ tật xấu gì của Triệu Viện. Hắn cảm thấy cuộc đời đại khái chính là như thế, gặp được người phù hợp để kết hôn, mỗi người đều như vậy, huống chi hắn lại gặp được Triệu Viện mà rất nhiều đàn ông mong mỏi. Có lẽ là hắn cảm thấy thời điểm đã tới, có lẽ chỉ là lòng tham hư vinh của đàn ông đang quấy phá, vì thế hắn như người mộng du liền kết hôn.

Khi đó hắn mới hai mươi tư.

Sau khi kết hôn, bọn họ mới phát hiện ra vấn đề lớn.

Kế tiếp sau đó, là hắn được điều động công tác, hắn bắt đầu làm công tác về phương diện hành chính nhân sự. Tầm nhìn mở mang, tiếp xúc nhiều người, hắn cũng chầm chậm trở nên dẻo miệng, chậm rãi phát hiện rất nhiều sự vật trên thế giới này mà trước kia hắn chưa từng gặp phải.

Bọn họ kết hôn được hơn một năm, gập ghềnh trắc trở, trải qua một năm không quá vui vẻ, hai người đều ý thức được là tính hướng của hắn có vấn đề.

Cố Thanh Bùi ý thức được điểm này  phi thường áy náy, đồng thời cũng thực sợ hãi, mà Triệu Viện thì lại dứt khoát nhanh nhẹn mà ly hôn.

Triệu Viện là người phụ nữ thông minh độc lập, lại chẳng hề trách Cố Thanh Bùi, nhưng nhiều năm qua Cố Thanh Bùi đối với nàng vẫn tràn ngập áy náy. Triệu Viện vẫn chưa kết hôn, hắn liền liên tục thanh toán phí phụng dưỡng sáu năm. Nếu Triệu Viện không kết hôn nữa, hắn liền tính toán nuôi nàng cả đời.

Triệu Viện thở dài, "Anh hiện tại rất được hoan nghênh, nhưng lại không đáng yêu như trước kia. Thời điểm em lần đầu gặp, anh vẫn là công trình sư, nói chuyện với con gái chỉ dám nhìn giày người ta. Không nghĩ tới a,  thời gian bảy tám năm, anh liền tu luyện thành như vậy."

"Tình thế ép người mạnh mẽ a, nếu anh vẫn còn là cậu công trình sư không giỏi nói chuyện kia, đã sớm không biết bị người ta chèn ép đến chỗ nào rồi. Tỷ như bị quẳng đến cái góc nào khoan giếng dầu, đến mười năm hai mươi năm cũng chưa về. Tưởng tượng đến đó, anh liền cảm thấy thay đổi một chút cũng không có gì không tốt."

Triệu Viện hì hì nở nụ cười, "Đúng rồi, nghe nói anh từ chức, anh thật sự đến công ty của Nguyên Lập Giang à?"

"Ừ, anh cân nhắc đã hơn một năm, rốt cục quyết định thay đổi hoàn cảnh một chút. Tiếp tục lưu lại công ty cũ, anh cũng có thể đoán được mình mười năm, hai mươi năm sau sẽ là cái bộ dáng gì."

"Có thể tưởng tượng ra." Triệu Viện gật gật đầu, "Ai nha, chúng ta còn chưa có gọi món ăn đâu, mau dùng cơm đi, em cũng đói bụng rồi."

Cố Thanh Bùi phất tay gọi nhân viên phục vụ đến.

Thời điểm Nguyên Dương cùng bằng hữu ăn cơm, bởi vì mặc một thân tây trang cứng nhắc mà bị cười nhạo đến hai giờ, khiến y bực dọc vô cùng. Nguyên Đại công tử từ nhỏ đã y như tiểu lưu manh vô lại, thân tây trang này y mặc tuy đẹp, nhưng những người hiểu rõ y như thế nào cũng cảm thấy kỳ quái. Không lợi dụng cơ hội này chê cười y, thì còn đợi đến khi nào.

Mấy người sau khi cơm nước xong, Ô Tử Ngang liền chuẩn bị đưa mọi người đến quán bar. Gã lần này mới cua được một người mẫu, bộ dạng đặc biệt xinh đẹp. Ô Tử Ngang vì theo đuổi nàng, mà đặc biệt nhượng lại một quán bar cho nàng. Quán bar gần đây sau một phen chỉnh trang đã khai trương lại, bạn bè hai bên nhàn rỗi, liền tính toán đến ủng hộ.

Quán bar kia nằm ở khu vực Sanlitun*, diện tích không lớn, nhưng địa thế tốt, buôn bán vẫn luôn đắt khách, xung quanh đều là những quán bar đủ hình đủ vẻ, rất đông vui tấp nập.

*Sanlitun (Tam Lý Truân): tên một con phố ở Bắc Kinh.

Đoàn người lái ba chiếc xe, nhanh chóng tiến vào khu vực này.

Ô Tử Ngang để nhân viên an ninh đi đỗ xe cho bọn họ, tiếp đón mấy đồng chí Thái Tử đảng dẫn vào bên trong.

Lúc này, khóe mắt Nguyên Dương đảo qua đường phố, đột nhiên cảm giác một bóng dáng quen thuộc tiến vào trong tầm mắt. Y mạnh mẽ quay đầu lại, nhìn thấy một người không ngờ tới bước xuống từ chiếc Porsche ở bên đường đối diện.

Là Cố Thanh Bùi.

Nguyên Dương nhăn mày, theo bản năng đứng ra sau người Bành Phóng.

Bành Phóng kỳ quái nhìn y một cái, "Đi a, ngẩn ra đó làm gì, định làm trai đứng đường đấy à."

Ô Tử Ngang cười ha ha, ôm eo nàng người mẫu kia thân mật nói: "Tĩnh nhi, em nói xem bộ dáng Nguyên thiếu gia của chúng ta như thế này, hết cả đêm thế nào cũng phải được đến tám mươi vạn nhỉ."

Tính cách nàng người mẫu kia đặc biệt chua ngoa, không chút kiêng dè nói: "Nếu như là Nguyên thiếu gia, cả đêm trăm vạn cũng có người bỏ tiền ra á."

Một đám người đều cười phá lên.

Nguyên Dương không rảnh phản ứng lại những lời bọn họ nói, ánh mắt vẫn luôn khóa chặt vào Cố Thanh Bùi.

Người đó quả nhiên là Cố Thanh Bùi, sau khi xuống xe liền đi lên phía trước một đoạn, tiến vào một quán bar.

Mọi người cũng phát hiện ánh nhìn của y, song trời quá tối, hôm nay lại còn là thứ sáu, người qua lại tại Santilun rất nhiều, căn bản không thể xác định Nguyên Dương đang nhìn ai.

Bành Phóng lấy khuỷu tay huých y, "Huynh đệ, ngắm mỹ nữ nào đó? Chỉ cho tao thưởng thức với a."

"Cuốn xéo, đừng có cản tầm mắt tao." Mãi đến khi Cố Thanh Bùi vào quán bar, Nguyên Dương mới đem tầm mắt thu hồi lại.

"Hô, mày trốn sau lưng tao, còn nói tao cản tầm mắt mày, thật là không biết điều, mà khoan, mày rốt cuộc mà nhìn cái đếch gì thế."

"Nhìn người."

"Ai a? Người quen à? Người quen của mày thì cũng là người quen của tao, ở đâu đấy? Để đến chào hỏi coi."

"Vào quán bar rồi."

"Quán bar nào?"

"Kia kìa." Nguyên Dương chỉ chếch chếch bên đối diện.

Tĩnh nhi nhìn thoáng qua, cười ám muội: "Đó không phải GAY bar sao, Nguyên thiếu gia, bạn của anh là cong a."

Nguyên Dương sửng sốt, "Em nói sao? Đó là GAY bar ư?"

"Đúng vậy."

Nguyên Dương nhíu nhíu đầu mày, "Không quá giống a." Y còn tưởng rằng GAY bar thế nào cũng phải có điểm trông không giống với những quán bar khác.

"Chung quy cũng không thể viết lên bảng hiệu  ‘ Đây là GAY bar ’ được. Tao nằm lòng cái vùng này rồi, đấy chính là GAY đó, hơn nữa còn rất xa hoa, người bình thường không đủ tiền vào đâu. Nghe nói mấy thằng đào mỏ ở trong đó đều mang theo giấy chứng nhận sức khỏe hết á."

Nguyên Dương chậm rãi lộ ra một nụ cười, trong lòng đắc ý không thôi.

Cố Thanh Bùi, tôi mẹ nó cuối cùng cũng biết trừng trị ông như thế nào rồi.