Chân Huyết Lệ

Quyển 1 - Chương 78: Trăm chọi vạn




Lúc này Bạch thành Tây Lỗ quốc, quân Hỏa Lam dưới sự thống lãnh của đại hoàng tử Ngạo Doanh đang tiến hành vây công. Tình hình chiến sự hết sức tồi tệ khiến cho Mông Tập phải rút quân vào Bạch thành tử thủ không ra.

Trận này tuy quân Tây Lỗ thiệt hại nặng nề nhưng nhờ có Mông Tập kịp về hiệp phòng chỉ đạo nên đã tránh cho dân Bạch thành một phen kinh khiếp. Hơn nữa bốn cánh quân chủ lực của Hỏa Lam tất cả đều bị kiềm chân tại đất này chưa duy chuyển được. Tạo cơ hội cho viện quân Tây Lỗ phía sau đang đến yểm trợ.

Đứng từ trên cao, Mông Tập nhìn xuống mà nói với con trai Mông Hạo:
- Chỉ tính quân tiên phong quân số đã bằng một nữa quân ta, hơn nữa địch quân đang tiếp tục tăng quân thật là một trở ngại lớn.

Mông Hạo nghe vậy thì nói:
- Phụ thân không nên quá lo. Bạch thành tường cao, hào sâu.
- Hơn nữa tráng đinh trong thành vẫn còn nhiều, nến đến lúc tối hậu vẫn có thể mộ quân. Chí ít vẫn có thể liều chiến một phen.

Mông Tập nghe vậy thì lắc đầu mà nói:
- Thường dân thì vẫn là thường dân. Dù có trang bị đủ giáp, kiếm vẫn không thể so bì với đám binh lính được huấn luyện.
- Hơn nữa đội quân trước mặt chính là đội quân trấn thủ biên cương của Hỏa Lam quốc, là một trong những nhánh quân thiện chiến nhất. Bao năm qua cùng quân Tây Lỗ ta giao tranh nơi biên giới này.Thử hỏi đám dân thường kia sao có thể so sánh.
- Nhưng mà nghiệt ngã ở chỗ bốn con chó con ngày nào lại trở nên lợi hại như vậy, xem ra lần này chúng thực sự muốn cho ta thấy thế nào là sóng sau xô sóng trước đây mà.

Mông Tập nhìn xuống dưới, nơi bốn cánh quân của Hỏa Lam quốc, đi đầu là bốn ngọn đại kỳ đề chữ lần lượt là: Ân, Nhạc, Du, Hãn.

Tại cờ chữ Ân, một tướng cằm dạ xoa mâu, đầu đội ngưu quan, giáp bạc nói với tên tòng sự kế bên:
- Báo cho ba tướng Nhạc Nhất, Du Mãnh, Hãn Linh, chờ đại hoàng tử đến chúng ta lập tức công thành, bắt con chó già Mông Tập.
- Ngoài ra lệnh cho ba quân bên dưới đem chiến lợi phẩm ra, dọa bọn trong thành một chút, cho chúng biết thế nào là sức mạnh của quân Ân Thông ta.

Tên tòng sự nghe vậy thì y lệnh hành sự, được một lúc trong quân của Ân Thông, một đội binh cằm trường mâu bước ra diễu võ giương oai. Trên đầu nhọn của mỗi chiếc mâu đều có đầu lâu của một tướng quân Hỏa Lam quốc, nhìn thấy cảnh này đến Mông Tập cũng phải nghiến chặt răng mà hét:
- Quân vô lại, đến người chết mà cũng đem ra giễu cợt.
- Thù này không trả ta làm sao còn mặt mũi mà nhìn đám thân nhân của những người đã khuất.

Bốp.
Mông Tập đám một phát xuống nền đá cứng của tường thành khiến cho tay bật cả máu ra ngoài. Tuy nhiên là một người biết nghĩ cho đại cuộc, Mông Tập vẫn giằng lòng lại mà không đem quân ra thành liều chiến.

Còn bên kia, ba tướng Nhạc Nhất, Du Mãnh, Hãn Linh nhìn thấy cảnh này thì cười lớn:
- Tên Ân Thông này càng lớn tuổi thì kỹ năng hiếp người càng trở nên lợi hại.
- Chỉ sợ không cần đại quân phải thân chinh mà Mông Tập trong thành tức đến mức phải thổ huyết mà chết mất thôi.
- Ha, ha, ha, ha.

- Nếu vậy thì đánh đi thôi.
Giọng nói phát ra từ phía sau, ba tướng quay lại thì thấy một người mặt giáp hoàng kim, ngồi trên sạp lớn đúc tinh xảo bằng vàng ròng do hơn hai trăm tráng đinh khỏe mạnh lực lưỡng nâng lên. Bên trên một đám nữ nhân xinh đẹp hầu hạ, cùng một đoàn nữ nhạc thước tha khiến cho lòng người xao xuyến.

Chúng tướng nhìn thấy thì xuống ngựa cúi chào:
- Chúng tiểu nhân xin khấu kiến thái tử điện hạ.

Người ấy ra dấu miễn lễ, rồi miệng cầm lấy một quả nho đã bóc võ từ tay mỹ nhân kề bên cho vào miệng, sau đó nói:
- Sao còn không cho quân tiến công đi.

Nhạc Nhất nghe vậy thì bước ra mà nói:
- Bẩm điện hạ, chúng tướng chưa tấn công là vì quân phí từ phía nhị hoàng tử Ngạo Tuyết vẫn chưa đến.
- Chúng thần đã nhờ Dực Ban đến điều động, chỉ cần quân lương đến nơi, chúng tướng tự khắc sẽ công thành bắt sống Mông Tập.

Ngạo Doanh nghe vậy thì nói:
- Tên tiểu đệ này của ta thật là quá ư chậm chạp, phải chăng là hắn thấy quân ta thế như chẻ tre nên cố tình biến nhác.
- Mã Bưu ngươi lập tức mang theo nhẫn ngọc của ta đến truyền tin cho Ngạo Tuyết.
- Nói cho hắn biết, nếu còn chậm trễ thì đừng trách đông cung thái tử ta y pháp trừng trị. Đến lúc đó đừng nói ta không trọng tình máu mủ mà ra tay tàn độc.

Ngươi được gọi là Mã Bưu chính là một công công, hắn nghe vậy thì tiếp lấy nhẫn ngọc sau đó cúi chào rồi lui xuống, lên ngựa đi tìm Ngạo Tuyết.

Ngạo Doanh đứng trên chiếc sạp to sáng rực bởi vàng, hắn chán nản nói:
- Cứ nghĩ sẽ là một trận đánh kinh thiên động địa, không ngờ mọi thứ lại dễ dàng đến như vậy.
- Thế mà ta cho rằng cái danh xưng ngũ hổ thần phải ghê gớm lắm, xem ra chỉ là một danh tự để hù dọa con nít không hơn không kém.

Ba tướng bên dưới nghe vậy thì phụ họa:
- Không phải tên Mông Tập này kém, mà do là điện hạ đích thân xuất mã, khiến cho quân ta sỹ khí đại tăng nên đánh đâu thắng đó.
- Lần này điện hạ công lớn tận trời, đám võ quan ở Đông Đô sẽ không còn vì tên tam hoàng tử kia mà so bì nữa.
- Phen này thế lực bên ta sẽ một hơi diệt sạch mọi mầm mống để điện hạ có thể đường đường chính chính kế ngôi.

Ngạo Doanh nghe thế thì cười lớn đầy sảng khoái, đám tướng lĩnh và binh sỹ đi theo cũng hoan hỉ thập phần.

Đúng lúc này, từ xa truyền lại âm thanh náo loạn, một đám nhân mã Hỏa Lam đang bị thứ gì đó hù dọa đến khiếp đảm chạy thục mạng. Đi đầu trong đám ấy là Dực Ban, tên tướng quân được Ngạo Doanh hết sức tin yêu, thì giờ đây chẳng khác nào chó nhà có tang thục mạng bỏ trốn.

Bốn tướng Ân, Nhạc, Du, Hãn thấy vậy thì lên ngựa tiến ra phía hậu quân quan sát. Lúc này Dực Ban thấy đại quân Hỏa Lam trước mặt thì mừng rơn, hắn hét lớn:
- Cứu mạng! Cứu mạng.

Ân Thông nghe vậy thì bảo đại đôi bên dưới:
- Tất cả giản ra chừa cho quân của Dực Ban một lối.

Dực Ban thấy quân Hỏa Lam tách ra thì lập tức dẫn binh mã đi theo lối ấy, khi ngang qua người Ân Thông hắn khẽ cúi chào cảm ơn. Nhưng ngờ đâu vừa chạy được một chập thì từ phía sau một mũi tên đã lao đến, thế tựa sao băng giáng hạ bắn vào hậu tâm của Dực Ban. Tên này la lên một tiếng, miệng thổ máu tươi mà chết gục trên lưng ngựa.

Ân Thông kinh ngạc nhìn về phía đó, chỉ thấy bụi mù trong vài trăm bước chứ chẳng thấy người đâu. Được một chập, một toán nhân mã từ từ kéo đến, đi đầu là ba người trẻ tuổi khí khái hiên ngang, kẻ ở giữa cằm đao ngắn, hai người bên cạnh một người cằm song giảng, kẻ còn lại cằm cung.

Ân Thông nhìn kẻ cằm cung thì nói:
- Kẻ giết chết Dực Ban ắt hẳn là tên này.
- Xa như vậy mà có thể bắn chuẩn được như thế thật đúng là thần nhân.

Ân Thông giục ngựa lên trước nói:
- Kẻ đến là ai?

Bên này đám người Triệu Phong không thèm đáp lời, họ chỉ quan sát tình hình trước mặt, Trác Bất Phàm nói:
- Phía trước là đại quân của Hỏa Lam, quân số không dưới hai mươi vạn.
- Ngoài ra quân lực bố phòng bên ngoài cũng không ít, nếu chúng ta tiếp tục tiến lên tất sẽ bị địch bao vây, toàn quân có thể bị tiêu diệt.

Đình Nguyên cũng đồng ý, sau đó nói với Triệu Phong:
- Quận chúa cũng đã yên ổn về doanh, thiết nghĩ không cần chúng ta phải thí mạng nơi này.
- Phong chúng ta rút thôi.

Triệu Phong trầm ngâm suy nghĩ một lúc. Tuy hắn là người sốc nổi nhưng không phải là kẻ thích ném sinh mạng huynh đệ vào đất chết mà không quan tâm. Huống hồ quân địch phía trước đông đảo đến một con số kinh người, dù có tấn công vào cũng chẳng có một chút cơ hội thành công, không khéo lại còn làm hỏng kế hoạch của Long Cơ.

Nghĩ vậy Triệu Phong định rời bước đi. Ân Thông thấy đám trẻ tuổi trước mặt nghe hắn hỏi mà không đáp lời, đã vậy còn định ung dung rời đi xem nơi này như chốn không người thì tức đến lộn ruột, hắn quát tên thuộc hạ phía sau lên nói:
- Phó tướng đi lấy đầu hắn cho ta.

Người này nhận lệnh, lập tức điểm mã bộ trong quân hơn năm ngàn người gióng ngựa tiến ra. Đình Nguyên thấy địch động thủ thì nói:
- Phong chúng muốn đánh thiệt rồi, chúng ta nên rút nhanh thôi.

Nhưng không hiểu Triệu Phong có nghe thấy Đình Nguyên nói hay không? Hắn nhìn về phía trước, nơi trên đỉnh núi có gì đó chuyển động, sau đó Triệu Phong quay ngựa lại đối mặt với đám quân mã Hỏa Lam trước mặt. Triệu Phong nói với Đình Nguyên:
- Đánh thôi!

Sau đó hắn giục ngựa lên trước, Đình Nguyên nghe xong mà ngây người như ngốc, đám huynh đệ Hắc Vân Kỳ thấy vậy thì huých hắn một cái:
- Lão đại, Triệu Phong điên rồi sao, quân ta ở đây với Sở quân chưa tới một ngàn.
- Nếu quyết chiến không nói cũng biết chỉ chuốc lấy thất bại.
- Lão đại còn không mau ngăn Triệu Phong lại.

Đình Nguyên đứng trước tình hình này hắn cực kỳ khó xử, tuy nhiên hắn không thể đi một mình Triệu Phong như vậy mà không lo, Đình Nguyên sau một lúc suy nghĩ thì nói:
- Hắc Vân Kỳ nghe lệnh, toàn quân theo ta yểm trợ cho Triệu Phong.

Không nói thêm lời nào, Đình Nguyên giục ngựa đuổi theo, đám huynh đệ Hắc Vân Kỳ tuy đã nhận được lệnh nhưng cả đám cứ chôn chân tại chỗ chưa biết xử lý như thế nào. Lúc này cạnh bên quân Sở đã hành động, đội kỵ cung của Trác Bất Phàm đã triển khai đội hình và lao lên, còn Trác Bất Phàm dừng ngựa một chút trước đội Hắc Vân Kỳ, hắn nói:
- Không biết các ngươi nghĩ thế nào về Triệu Phong, nhưng đối với một người vừa mới tiếp xúc hắn như ta, thì ta hoàn toàn khẳng định con người tuyệt đối không phải kẻ ngu.
- Các ngươi phải cảm thấy may mắn khi có một trưởng quan như vậy mới phải, chỉ cần theo hắn tiền đồ về sau của các ngươi chắc chắn sẽ vô hạn.

Dứt lời Trác Bất Phàm cũng giục ngựa lao đi, Hắc Vân Kỳ suy nghĩ lời Trác Bất Phàm nói, sau đó họ nhớ lại những trận đánh mà họ đã cùng Triệu Phong trải qua, so với bây giờ thì có khác gì đâu, trận nào không phải là nguy hiểm trùng trùng, nhưng chẳng phải họ vẫn an toàn rời khỏi hay sao. Sau khi thông suốt, đội Hắc Vân Kỳ sửa lại mũ trụ theo ba người Triệu Phong, Đình Nguyên và Trác Bất Phàm tiến đánh đám quân Hỏa Lam thế như hùm như beo trước mặt.

Kẻ cầm quân bên Hỏa Lam thấy mấy trăm người trước mặt thì cười khinh miệt:
- Quân ta gấp mười lần địch, hơn nữa đội quân này đế quân Tây Lỗ còn chẳng coi vào mắt, huống hồ lại một đám trẻ ranh không biết sống chết.
- Chúng tướng sỹ không cần phải cẩn trọng duy trì đội ngũ nữa, toàn quân theo ta giết địch.

Lời kẻ ấy vừa dứt, đội kỵ binh bên Hỏa Lam không cần chờ bộ binh phía sau nữa đã chăm chăm lao lên phía trước, bỏ lại ba ngàn bộ quân vất vả chạy theo.

Thấy quân địch như vậy, cộng với đám huynh đệ tin tưởng theo sau, Triệu Phong hết sức vui mừng, hắn nói lớn với mọi người phía sau:
- Quân địch đã tự phá trận của mình, quân ta dùng trận mũi đao đánh tan quân địch.

Đình Nguyên và Trác Bất Phàm nghe vậy thì gật đầu đồng ý, sau đó Hắc Vân Kỳ tiến lên phía trước, còn quân Sở thì nối vào phía sau. Khi còn cách địch khoảng hai trăm bước, Trác Bất Phàm hét lên:
- Quân Sở nhắm bắn theo ta, tiễn trận cầu vồng, thượng nhất bắn.

Ba trăm mũi tên theo hướng bắn của Trác Bất Phàm thi nhau lao lên trời xanh, sau đó chúng mạnh mẽ lao xuống như mưa, ngay lập tức trận mưa ấy làm một lượng lớn kỵ binh địch đi đầu của quân Hỏa Lam ngã xuống.

Tên tướng quân Hỏa Lam há hốc mồm kinh ngạc, tiền đội đi trước chẳng mấy chốc mà thiệt hại đáng kể, đám người ngựa vừa ngã xuống lập tức trở thành vật cản cho những người phía sau.

Khi mà quân Hỏa Lam vẫn còn hoang mang thì một tiếng nói lạnh lùng vang lên:
- Triệu Phong, Việt quốc đến đây!

Ầm, ầm.
Triệu Phong xông thẳng vào đội binh Hỏa Lam, đội kỵ binh trước mặt hắn thi nhau múa binh khí lên đánh, nhưng không ai có thể làm chậm bước tiến của Triệu Phong. Triệu Phong như con cự hổ giữa bầy hươu, lưỡi đao sắc bén tựa móng vuốt răng nanh cắn xé con mồi.

Trăm thương vút lên, ngàn đao chém xuống, chiêu nào cũng muốn đoạt mạng, nhưng không một ai có thể ngăn hắn lại, trong phút chốc đội binh thiện chiến hàng đầu Hỏa Lam cảm thấy sợ, sợ vì một người không giống người.

Quái vật!
Trong phút chốc tâm trí họ run rẫy và sợ hãi, còn con người ấy cứ tiếp tục gieo rắc sự đau khổ lên ngàn quân trước mặt.

Sát.
Triệu Phong gầm lên một tiếng, trăm quân theo sau hòa với hắn thành một thứ âm điệu khiến thiên địa chấn kinh. Trên mặt đất máu chảy đỏ ngập chân ngựa, thây phơi đầy đất, một mảng thiên địa u ám phủ chụp khiến cho không khí ngày càng ngột ngạt.

Ầm, ầm.
Trên trời cao không biết tự lúc nào sấm chớp ì đoàng nổ, những rạng mây đen kín trời kín đất ùn ùn đổ về, gió lốc thổi cuốn bụi mù phủ lấp. Những ngọn cờ lớn không chịu nổi sức mạnh của trời đất, run rẩy trong cơn gió cuồng bạo. Đâu đó truyền đến mùi huyết tinh nồng đượm, đâu đó truyền đến tiếng binh khí va chạm chat chúa, rồi sau đó mọi thứ trở nên yên tĩnh đến không ngờ.

Ân Thông nhìn cảnh tượng trước mặt mà không khỏi kinh ngạc, năm ngàn quân Hỏa Lam trong đội của hắn đều là những chiến binh thiện chiến, thế mà giờ đây đứng trước một nhóm người nhỏ bé lạ mặt lại thất điên bát đảo, đội ngũ bị phân rã và tiêu diệt. Nhưng đáng nói nhất chính là kẻ cằm đao đi đầu kia, kỹ năng giết người của hắn so với tuổi tác thật sự là không cân xứng.

Ân Thông cằm dọa xoa mâu thúc ngựa xông lên. Lúc này Triệu Phong đã đột phá qua lớp phòng ngự cuối cùng của đội quân Hỏa Lam tiến đánh. Vừa thoát ra lập tức trước mặt hắn một người hừng hực sát ý xông đến, luôn miệng la hét. Triệu Phong cũng không cần tra rõ nguồn cơn, lập tức vung đao đến đánh.

Keng.
Một đao, một mâu giao chiến ác liệt, hoa lửa tỏa ra thật lung linh và huyền ảo. Một chiêu vừa dứt, Ân Thông lập tức trở đầu mâu quét ngang một cái, Triệu Phong nhếch mép cười, tay trái làm điểm tựa, đao đưa qua chắn ngang một chiêu của Ân Thông. Nhưng lực đạo bên trong thức sự không nhỏ khiến cho Triệu Phong và hảo mã bên dưới phải thoái lui mấy bước. Ba tướng còn lại là Nhạc Nhất, Du Mãnh, Hãn Minh thấy nhóm người Triệu Phong giết chết Dực Ban tướng yêu của Ngạo Doanh, tuy rằng ba người bọn họ rất ghét Dực Ban nhưng vì muốn lấy lòng Ngạo Doanh nên họ quyết định không thể để con mồi béo tốt như vậy cho mình Ân Thông ăn được.

Nhạc Nhất cằm câu liêm, Du Mãnh sử dụng đại phủ, Hãn Minh dùng kiếm dài, ba tướng đều tế ngựa đến đánh Triệu Phong. Bọn họ hét lớn:
- Ân Thông bọn ta đến giúp ngươi đây.

Ân Thông nghe ra thì chửi thầm trong miệng:
- Mẹ nó, rõ ràng là muốn tranh công với lão tử đây mà.
Tuy là nói vậy nhưng Ân Thông vẫn mở trận để ba người kia dễ dàng tiến vào tấn công Triệu Phong.

Đứng từ xa quan sát, Ngạo Doanh nói với hai người một già, một trẻ, ăn mặc theo lối quan văn kề bên:
- Thái sử đại nhân, lần này người theo quân đi quan chiến, chẳng biết đã nghĩ được gì để viết hay chưa.

Người lớn tuổi cúi đầu mà nói:
- Tiểu nhân vừa nghĩ ra được một ít, không biết như thế nào, thế tử người nghe qua mà góp ý cho tiểu quan được không?

Ngạo Doanh gật đầu đồng ý, sau đó người đó nói:
- Mùng bảy, quân Hỏa Lam tấn công quân Mông Tập tại Bạch thành.
- Quân Hỏa Lam trong thành hơn ba mươi vạn chiến đấu kiên cường, tường đồng vách sắt không cách chi có thể phá được.
- Hơn nữa…hơn mười lăm vạn quân địch bí mật đến phía sau quân ta tập kích, tình trạng hết sức nguy hiểm.

Ngạo Doanh nghe đến đó thì cười cợt nói:
- Thái sử đại nhân người thực sự biết nói đùa, quân Mông Tập cao lắm chỉ gần mười vạn, quân dân toàn thành cộng lại cũng chưa tới số quân mà ngài nói.
- Hơn nữa, phía sau chỉ có một đám chuột nhắt đào đầu ra mười mấy vạn quân.

Nhưng vị quan thái sử đó lại vẫn tiếp tục nói, chỉ là lời nói phía sau còn hoang đường hơn lời trước:
- Quân Hỏa Lam liên tiếp bị bức vào tử địa, lòng quân tan tác, khí thế đại giảm.
- Hơn nữa phía trước tướng quân bên địch tuổi trẻ tài cao, chém liền hai mươi tướng tiên phong bên ta, thật đúng là uy dũng thiện chiến không ai có thể ngăn được.
- Trong lúc nguy cấp, bốn vị đại tướng bên ta quyết định vì nước quên thân, xông vào đám quân trăm vạn quyết chiến với địch, đánh suốt một ngày, một đêm mới lấy được đầu địch nhân. Quân địch thấy chủ tướng bị giết, toàn quân tan rã, trong thành cũng hoang mang.
- Sau đó đại hoàng tử Ngạo Doanh chớp lấy thời cơ, dẫn đầu đại quân xông lên thành đánh địch. Thật là một trận đánh quỷ khốc thần sầu, khiến thiên địa chấn kinh, xác phơi đầy đất, máu nhuộm đỏ sông.
- Kết quả cuối cùng, trong một trận kịch chiến đại hoàng tử Ngạo Doanh xông pha trong mưa tên lữa đạn giết được Ngũ Hổ Thần Mông Tập, đem về toàn thắng cho quân ta.

Ngạo Doanh nghe hết những gì vị thái sử kia nói thì đắc ý không thôi, hắn cười đắc ý nói:
- Viết rất hay, viết rất hay, chỉ là tên tiểu tướng kia được lợi không ít rồi.
- Thái sử đại nhân, Ngạo Doanh ta xin hứa với ngươi khi ta lên ngôi tất sẽ không quên công ơn của ngươi đâu.

Vị thái sử nghe vậy thì cúi đầu cảm ơn rối rít, sau đó lui bước xuống khỏi sạp vàng, khi đi được một quãng người trẻ tuổi đi cạnh nói:
- Sư phụ, chúng ta là sử quan sao lại viết ra những điều không thực như vậy, chẳng lẽ những gì mà tiền nhân truyền lại đều là giả dối hết hay sao.

Vị thái sử đó nhìn người trẻ tuổi rồi đánh giá:
- Tiên Miệt con còn trẻ có những chuyện không hiểu cũng phải.
- Lịch sử khúc chiết hay giản đơn, kết quả đều là sản phẩm của bên thắng tạo ra, kẻ xâm lấn thì lấy cớ muốn thống nhất thiên hạ để an dân, người xoán ngôi thì dùng danh nghĩa vì nước giết kẻ bạo quân… thử hỏi sử sách bao thế hệ qua bao nhiêu điều là thật.
- Sử quan chúng ta cũng không khác gì đám văn nhân, chỉ là thứ chúng viết là văn thơ, cái ta viết là dấu ấn lịch sử. Chỉ cần kết quả được giữ nguyên, thì những tiểu tiết xung quanh thêm thắc chỉ làm cho câu chuyện thu hút và thú vị hơn mà thôi.
- Tiên Miệt à, ta làm quan hơn nữa đời người, sự hiểm ác trong chốn quan trường này ta trại nghiệm nhiều hơn con. Cho nên với tư các của người làm sư, ta khuyên con một câu, cần cứng thì phải cứng, cần mềm thì phải mềm, đôi lúc là phải sống trái lương tâm.

Vị thái sử vỗ vỗ vai Tiên Miệt, sau đó thì tiếp tục bước đi. Tiên Miệt nhìn vị thái sử, sau đó nhìn vị tướng trẻ tuổi đang đối đầu với bốn vị đại tướng bên mình thì cảm thán nói:
- Thân bất do kỷ, thân bất do kỷ.
- Tiểu tử hôm nay ta lấy tư cách sử quan tô điểm cho ngươi, hi vọng ngươi biểu hiện tốt một chút, đừng làm ta thất vọng.
Sau đó Tiên Miệt đi lên phía trước, tại một nơi quan sát thật tốt trận địa mà tĩnh lặng ngắm nhìn trận chiến trước mặt.