Chân Linh Cửu Biến

Chương 123: Thu phi kỵ




Dịch giả: Titan

Trong khi nói chuyện với Trình Hoàng hai người, Lục Bình đối với tình huống Bắc Hải trong năm năm gần đây có được một sự hiểu biết đại khái, điều để là cho Lục Bình cảm thấy bất ngờ chính là Phúc Hải bang quật khởi.

Bang phái này ở bốn năm trước có ý đồ vây giết Lục Bình cùng tu sĩ các phái khác ở trong mắt hắn bất quá là một bang hải phì ở trong yêu tộc hải vực lấy cướp bóc xuất hải tu sĩ để sống mà thôi.

Lục Bình làm sao cũng không ngờ tới, bốn năm qua đi, Phúc Hải bang chẳng những không bị các phái tiễu trừ tiêu diệt, ngược lại thanh thế đại chấn, thế lực đã vươn tới trong hải vực tiếp giáp giữa Bắc Hải các phái tương liên với yêu tộc hải vực.

Các phái cũng từng có đoán đan chân nhân nhúng tay vào chuyện tiêu diệt Phúc Hải bang, nhưng khi Bắc Hải tu sĩ cho là có đoán đan chân nhân ra tay, đám hải phí này tất nhiên im tiếng biệt tích luôn, không ngờ lại truyền ra tin tức càng thêm làm người ta kinh dị.

Mấy vị chân nhân này toàn bộ tay không mà về, Phúc Hải bang sau lưng cũng có đoán đan chân nhân ủng hộ, hơn nữa nói rõ Phúc Hải bang muốn đặt chân Bắc Hải.

Tin tức truyền đi, Bắc Hải tu sĩ một phen ồn ào. Đám tu sĩ rối rít mong đợi Bắc Hải các phái pháp tướng lão tổ có thể ra mặt giải quyết chuyện này, nhưng các phái lão tổ phảng phất vô cùng ăn ý vậy, đối với chuyện này đều là gác qua một bên không để ý tới. Sau đó, Phúc Hải bang cũng thu liễm hành vi giết người cướp của hải phí của bọn họ, bắt đầu quang minh chánh đại xuất hiện ở trước mắt tu sĩ của Bắc Hải, phảng phất thành thật cải tà quy chánh từ lâu rồi.

Bắc Hải tu sĩ đối với Phúc Hải bang trước đó thực hiện những hành vi tàn nhẫn mà căm ghét ác thống tuyệt. Nhưng họ lại sợ đoán đan chân nhân sau lưng Phúc Hải bang, không dám minh mục trương đảm trả thù, chỉ có thể chọn lựa không cùng Phúc Hải bang tu sĩ tiếp xúc, thực hiện sách lược đem bọn họ cô lập ở bên ngoài Bắc Hải tu sĩ.

Phúc Hải bang cũng tự biết rõ, nên dù bị Bắc Hải tu sĩ cô lập cũng không thèm để ý, chẳng qua là tự mình đi làm chuyện của mình, cũng có kẻ gặp phải Bắc Hải tu sĩ trả thù, nhưng sau đó Bắc Hải tu sĩ liền phát hiện Phúc Hải bang tu sĩ chẳng những tu vi mạnh mẽ, pháp khí cũng tinh lương, ở cùng cấp tu sĩ so đấu, thua thiệt thường thường là Bắc Hải tu sĩ.

Mấy phen đại chiến, Phúc Hải bang cố nhiên là hao binh tổn tướng, Bắc Hải tu sĩ chết càng thảm trọng hơn. Song phương lúc này mới chịu có chút hòa hoãn, nhưng Phúc Hải bang như cũ không hòa nhập vào với Bắc Hải đám tu sĩ được.

Lục Bình trực giác cái Phúc Hải bang này sợ rằng không đơn giản, nếu không với thực lực Phúc Hải bang biểu hiện ra, đã có thể ảnh hưởng đến trật tự hiện hữu của Bắc Hải các phái. Các phái lão tổ đáng lẽ không tỏ vẻ không nghe thấy không hỏi tới mới đúng. Nhưng nếu là như vậy, thì cũng chỉ có một loại khả năng, là thực lực sau lưng của Phúc Hải bang so với thứ bây giờ bạo lộ ra còn lớn hơn nữa, lớn đến nỗi làm pháp tướng kỳ lão tổ các phái đều phải kiêng ky.

Lục Bình không khỏi hít một hơi khí lạnh, bị suy đoán của bản thân tự mình sợ hết hồn.

Nghĩ đến khi cùng Trình Hoàng hai tu sĩ nói chuyện về Phúc Hải bang, hai người đều có cái loại biểu lộ thâm ác thống tuyệt, Lục Bình không khỏi bật cười. Hai người nghe nói Lục Bình cũng bởi vì bị Phúc Hải bang đuổi giết mới bị thương nặng, kẹt ở nơi này dưỡng thương mấy năm, Hoàng tu sĩ không nói hai lời liền đem một cái ngọc bài đưa cho Lục Bình, mời hắn tham dự một vụ hành động nhằm vào Phúc Hải.

Lục Bình vốn là muốn mau sớm trở về Hoàng Ly đảo tra rõ rốt cuộc là người nào tiết lộ hành tung của mình, bất quá khi nghe nói hành động nhằm vào Phúc Hải bang lần này có người khởi phát là Bắc Hải tây lăng đảo Ngải gia đại công tử, Lục Bình đột nhiên nhớ lại mình ở trên Phi Linh đảo làm quen một người bạn tốt tên là Ngả Thư Đào chính là Ngả gia tu sĩ. Hơn nữa Lục Bình đúng là muốn trả thù Phúc Hải bang một phen, vì vậy liền đem ngọc bài lưu lại.

Đang khi Lục Bình suy tư về chuyện của Phúc Hải bang, Lục Đại Quý đi tới phòng tu luyện của hắn.

Lục Bình nhướng mày, biết không có chuyện trọng yếu, năm con linh thú thủ hạ của hắn chắc là sẽ không tự tiện quấy rầy hắn tu luyện.

Sau khi Lục Đại Quý tiến vào dung huyết kỳ đã hoàn toàn mở ra linh trí, tuy là không biết nói chuyện, nhưng đơn giản thông qua thân thức trao đổi không thành vấn đề.

Lục Bình đem thần thức thu hồi rồi trầm ngâm trở lại.

- Dung huyết hậu kỳ yêu thú sao!?

Lục Bình cười khổ lắc đầu một cái, xem ra hắn gần đây săn giết yêu thú hơi bị nhiều và hung ngoan, đã khiến cho dung huyết cao cấp yêu thú chú ý tới.

Bất quá Lục Bình khi săn giết yêu thú luôn luôn cẩn thận, mỗi lần đi ra ngoài phương vị đều không giống nhau, săn giết đối tượng cũng không quy luật chút nào. Hơn nữa, hắn ẩn núp trong khu tụ tập của dung huyết sơ kỳ yêu thú, có Lục Đại Quý làm bình phong che chở, trong thời gian ngắn Lục Bình cũng không cần lo lắng yêu thú sẽ tìm ra được mình.

Bất quá Lục Bình gần đây vẫn không thể ở một dãy xung quanh đây ra vào, tốt nhất đương nhiên là rời khỏi nơi này.

Chủ ý đã định, Lục Bình liền lần nữa bận rộn trở lên.

Trọng thương yêu cầm bị Lục Bình tiện tay ném cho ở tạm thời một góc trong động phủ, sau đó hắn cũng không hề để ý tới nữa.

Con dung huyết sáu tầng yêu cầm này lúc mới bắt đầu còn làm một bộ kiệt ngao bất tuần, cho dù trọng lỗ thương sắp chết cũng không thèm để ý đến Lục Bình.

Ngược lại mấy con linh thú của Lục Bình đã khiến cho con yêu cầm này có chút giật mình.

Đầu tiên chính là Lục Đại Quý, làm yêu thú trong yêu tộc hải, yêu cầm mặc dù là phi hành yêu thú, nhưng cũng biết Lục Đại Quý bất quá là một con yêu thú bình thường mà thôi, ở trong yêu tộc có thể nói là tư chất rất thấp. Yêu cầm vốn là còn âm thầm châm biếm Lục Bình không hiểu cách chọn lựa linh thú.

Nhưng sau đó thấy Lục Bình tiện tay đem từng viên linh đan vứt cho Lục Đại Quý mà tiếc rẻ không thôi. Làm yêu thú, đan dược đối với bọn chúng mà nói càng thêm trân quý. Vì vậy, yêu thú đối với con đường có thể tăng tiến thực lực của mình này có trực giác trời sanh. Yêu cầm âm thầm tiếc hận cho những thứ trân quý đan dược này lãng phí ở trên người một con hải quy bình thường.

Con yêu cầm này ở trong tối thầm nguyền rủa Lục Bình đối với trân quý đan dược lãng phí. Đồng thời, nó cũng không miễn ở trong lòng âm thầm đo lường thân phận của Lục Bình.

Kế tiếp lại xảy ra một sự kiện khiến cho nó kinh ngạc, là dưới sự giúp đỡ của ba viên dung huyết đan, Lục Đại Bảo rốt cuộc chật vật đột phá đến dung huyết kỳ.

Ở trong nhận biết của yêu cầm, tầm linh thử là loại yêu thú huyết mạch thấp kém, tu vi phần nhiều là ở luyện huyết tiền kỳ, thỉnh thoảng có mấy con đột phá đến luyện huyết trung kỳ là đã quá xuất sắc rồi. Vậy mà con tâm linh thử này tu vi không ngờ có thể đột phá dung huyết kỳ, điều đó làm sao có thể không làm cho nó kinh ngạc được chứ?!

Sau khi đột phá, Lục Đại Bảo nhảy lên vọt xuống, hưng phấn dị thường, cuối cùng đúng là đã chọc cho Lục Bình phiền lòng, lúc này mới đem nó khiển trách một phen, bảo nó đàng hoàng trở lại, nhưng cũng vì thế mà Lục Đại Bảo từ Lục Bình có được một chai Thiên sâm đan.

Lục Đại Bảo ở trong yêu thú chỉ sợ cũng thuộc về mồm mép lung tung, hôm nay bước vào dung huyết kỳ, có thần thức có thể đơn giản trao đổi, con nầy liền trong mấy ngày không ngờ đã cùng yêu cầm bị bắt làm tù binh thiết lập mối quan hệ.

Yêu cầm cũng có lòng tìm hiểu một phen tình huống của Lục Bình, nhưng đến lúc đó đã khiến cho yêu cầm càng thêm kinh ngạc. Người bắt nó làm từ binh không ngờ còn là một vị luyện đan sư, khó trách y có thể đem trân quý đan dược tiện tay ban thưởng cho linh thú của y.

Lục Đại Bảo đi theo Lục Bình ngay từ thời gian đầu, là thủ hạ lâu đời nhất, cùng Lục Bình tình cảm thâm hậu nhất, đối với Lục Bình tâm tư cũng hiểu cặn kẽ nhất. Hai con mắt nhỏ của nó xoay chuyển tích lưu lưu, tiếp theo hướng yêu cầm tiết lộ, rằng mình đi theo Lục Bình bất quá tám năm, liền từ tư chất bình thường luyện huyết một tầng yêu thú đạt cho tới dung huyết một tầng tu vi như bây giờ.

Điều này càng để cho yêu cầm trợn mắt hốc mỏ, tâm linh thử ở yêu tộc trong có địa vị gì yêu cầm dĩ nhiên là nhất thanh nhị sở. Nhưng chính là loại yêu thú này lại chẳng những đột phá đến dung huyết kỳ, càng khó có thể tiếp nhận hơn là nó chỉ dùng có tám năm.

Yêu cầm tự cho là mình ở yêu thú trong đã coi như là tư chất thật tốt, năm đó đột phá đến dung huyết kỳ phải dùng hơn mười năm thời gian. Chênh lệch như vậy làm sao không khiến cho yêu cầm phát điên cho được?!

Tuy nhiên, ngay sau đó chuyện càng làm cho nó phát điện hơn lại xuất hiện. Lục Đại Bảo âm thầm nói cho nó biết, ba con Bích Hải Linh Xà đối với yêu cầm không thèm để ý kia từ khi ra đời đến bây giờ bất quá năm năm thời gian, thế mà tu vi đã đạt đến dung huyết tầng hai.

Còn con đại hải quy thì đi theo Lục Bình cũng bất quá là sáu năm, đã từ luyện huyết chín tầng đạt tới dung huyết tầng ba điên phong, lập tức có thể đột phá dung huyết trung kỳ.

Yêu cầm đang cùng Đại Bảo trao đổi, lấy được những thứ tin tức hoàn toàn không tuân theo sự nhận biết của nó xong, rốt cục ở trong lòng dây lên từng gợn sóng. Mặt mày của nó mấy ngày tinh thần hoảng hốt, ngay cả Đại Bảo ở chỗ Lục Bình lấy được thượng phẩm chữa thương đan dược đưa cho nó, nó cũng không hề nghĩ ngợi, thuận miệng nuốt luôn.

Âm thầm thao túng hết thảy tình huống này, Lục Bình thấy yêu cầm từ từ mất đi sự cao ngạo ban đầu, cặp mắt sắc bén cũng dần dần tan rả, thay vào đó là tràn đầy sự nghi ngờ cùng mâu thuẫn trong ánh mắt, biết bây giờ chính là thời điểm cần thêm một cây đuốc.

Kế tiếp thời gian hơn một tháng, Lục Bình liên tiếp trong động phủ luyện chế mười lò huyết linh đan, đem đoạn thời gian gần nhất thu hoạch dung huyết châu bất luận là có hay không có thủy thuộc tính, toàn bộ luyện chế hết cả. Thuật luyện đan của Lục Bình cũng rốt cục đem thành đan suất của dung huyết trung kỳ đan dược giữ vững ở sáu tầng trở lên.

Mỗi một lò đan dược mở ra, năm con linh thú của Lục Bình đều là một trận hưng phấn. Thương thế nhờ có cao phẩm chữa thương đan dược trị liệu, dần dần chuyển biến tốt lên, yêu cầm nhìn từng con yêu thú ở trước mặt mình đi qua đi lại, nào là Đại Bảo, Đại Quý, Lục Bích, Lục Hải, Lục Linh, mỗi con trong miệng đều ngậm một viên đan dược mùi thơm bay lan ra bốn phía, linh lực lưu chuyển, trong ánh mắt của nó rốt cục toát ra khát vọng tràn trề.

Khi Lục Bình lần nữa xuất hiện ở trước mặt của nó, thì yêu cầm rốt cục hướng Lục Bình cúi xuống cái đầu cao ngạo đã lâu.