Chân Linh Cửu Biến

Chương 134: Tới đúng lúc




Dịch giả: Titan

Nguyên Thế Không cả kinh thất sắc, vội vàng đem Thủy Tinh Lục Lăng thuần phủ lên trên đầu và trên lưng, pháp lực điên cuồng rót vào trong tấm thuẫn sáu cạnh này. Tuy nhiên thế mà vẫn muộn. Đỉnh cấp phi kiếm lập tức đem tấm thuẫn trong lúc vội vàng ngăn cản đâm thủng. Sau đó, hộ thể cương khí đặc thù của dung huyết hậu kỳ cũng bị xì một tiếng, xé tan ra.

Cũng may là hai tầng phòng thủ này đã làm chậm lại đòn công kích của Thanh Hàm kiếm. Nguyên Thế Không vội vã lách người tránh né, cuối cùng cũng tránh ra được chỗ yếu hại, nhưng toàn bộ cái bụng bị cắt ra hơn một nửa, rất may là không nguy hiểm tới tính mạng.

Nguyên Thế Không không chút suy nghĩ, đưa tay hướng lên trên trời, phất lên một đạo hồng quang chói mắt. Hồng phong này bay phóng lên cao, khi lên đến khoảng một trăm trượng trên trời liền nổ tung. Đây chính là tín hiệu cầu cứu. Sau đó, Nguyễn Thế Không quay người lại, thấy một tu sĩ trẻ đứng ở trên lưng một con hải quy to lớn, đang hướng về phía hắn bơi lại.

- Là người!

Nguyên Thế Không giật mình nói.

Người tuổi trẻ trước mắt này làm sao có thể khiến cho Nguyên Thế Không quên được chứ? Ký ức của y khắc sâu chuyện vào năm năm trước, một tu sĩ chỉ có dung huyết tầng ba tu vi mà có thể trốn thoát trong tay của Nguyễn Thế Không, và đã khiến cho Nguyên Thế Không trở thành trò cười của Phúc Hải bang.

Lục Bình hướng Nguyễn Thế Không lúc này chưa tỉnh hồn lại cười một tiếng. Nguyên Thế Không nhìn thấy hắn mỉm cười ủy dị, trong lòng run lên, ngẩng đầu nhìn lại, không biết một cái thiết ấn to lớn đã đăng không đập xuống từ lúc nào. Làm sao có thể chứ?! Nguyên Thế Không nhất thời bị dọa sợ đến nỗi mặt không còn chút máu. Y không thể nào tin nổi tên tiểu tu sĩ dung huyết tầng năm trước mắt có thể lại đem một cái đỉnh cấp pháp khí, cùng hai cái thượng cấp pháp khí đồng thời vận dụng. Điều này nhất định là phải được một lượng pháp lực hùng hậu chống đỡ.

Trong tay Nguyên Thế Không đột nhiên xuất hiện một cái thủy tinh bát. Y bày thủy tinh bát hướng lên trên trời, cử lên một cái. Trong bát đột nhiên phun ra một vòi nước biển. Nước biển ở trên không trung hóa thành một bàn tay khổng lồ, vững vàng đem “Sơn Băng” ngăn lại ở trên không trung.

Nhưng mà, Nguyễn Thế Không bởi vì pháp lực vận chuyển vượt siêu chính thường, hơn nữa y vốn đã bị Lục Bình đánh bị thương, cho nên một ngụm máu tươi liền phun ra ngoài.

Trên người người này thì ra là cũng có một cái đỉnh cấp pháp khí! Lục Bình nhìn Nguyên Thế Không tay cầm thủy tinh bát, mỉm cười có vẻ như thích thú. Nhưng cái thủy tinh bát này hiển nhiên là mới vừa bị Nguyên Thế KHông tế luyện thành công, chưa hoàn toàn quen thuộc nắm bắt. Nếu không, với tu vi của y, thì không đến nỗi sử dụng miễn cưỡng đến như vậy.

Thanh Hàm kiếm quay đầu chuyển một cái, hướng thủy tinh bát của Nguyễn Thế Không chém tới. Nguyễn Thế Không cánh tay rung lên, một dòng nước chảy từ thủy tinh bát phun ra, tạo thành một cột nước phân lưu, đem Thanh Hàm kiếm đánh chệch phương hướng. Tuy nhiên, dòng nước kéo và ngăn chặn “Sơn Băng” bởi vì thiếu hụt pháp lực chống đỡ, cho nên không ngừng đung đưa. Nguyên Thế Không pháp lực kích động, lại một ngụm máu tươi phun ra.

"Xem ngươi có bao nhiêu máu có thể chảy!"

Lục Bình mắt thấy Nguyên Thế Không đã không còn sức chống trả, chỉ có thể bằng vào đỉnh cấp pháp khí trong tay lần lượt ngăn cản Thanh Hàm kiếm chợt đông chợt tây công kích tới tấp.

Đang vào lúc này, ở bên ngoài mấy dặm trên một vi hình đảo đột nhiên thăng lên hai đạo thân ảnh của hai tu sĩ, hướng chỗ Lục Bình cùng Nguyên Thế Không giao chiến mà bay tới.

Nguyên Thế Không sắc mặt vui mừng. Lục Bình lập tức hiểu viện thủ của đối phương sắp tới. Xem ra tiểu đảo này cũng là bí mật trú địa của Nộ Hải Đường rồi. Thậm chí đó còn là nơi đặt chân của Phúc Hải bang cũng không chừng. Lục Bình lúc này ngự sử một cái đỉnh cấp pháp khí cùng một cái thượng cấp pháp khí là đã đến cực hạn của bản thân, mắt thấy Nguyễn Thế Không trong lúc bị mình đánh lén chỉ có thể bị động phòng thủ, vẫn lạc chẳng qua là vấn đề thời gian. Nhưng không ngờ viện thủ của đối phương lại tới nhanh đến như vậy. Lục Bình thầm mắng một tiếng. Ngón tay cái ở bàn tay phải cùng ngón trỏ rạch một cái, ngón trỏ nhất thời chảy ra máu tươi. Ba cây tung giai phi châm pháp khí xuất hiện ở bên tay phải của Lục Bình.

Lục Bình giơ tay phải lên, ba cây phi châm nhắm ngay ngực Nguyễn Thế Không bắn tới. Nguyên Thế Không trên mặt hoảng hốt, cắn răng đem thủy tinh thuẫn đã bị Thanh Hàm kiếm đâm thủng một lỗ to ngăn cản ra phía trước người. Ba cây phi châm đụng vào thủy tinh thuẫn đột nhiên nổ tung, đem cái thủy tinh thuẫn đã hư hại này hoàn toàn phế bỏ. Những mảnh vụn pháp khí bắn ra tung bay tứ phía. Nguyên Thế Không mặc dù hết sức tránh né, thậm chí còn đem thuỷ tinh bát phân vài dòng nước hóa thành cái lồng bằng nước đem tự thân bảo vệ, nhưng trên người vẫn bị mảnh vụn pháp khí nổ tung đó cắt ra bốn, năm vết thương.

Đang khi Nguyên Thế Không âm thầm tự cho là mình may mắn tránh thoát một kiếp, thì hai thanh Phi Dực kiếm vô thanh vô tức đột nhiên từ phía sau ở dưới mặt biên bay ra. Song kiếm chặt ngang, chờ cho đến khi Nguyên Thế Không phát hiện kịp, thì thân thể của y đã bị cắt thành ba đoạn rồi.

- Dùng tay! Người dám...?!

Lúc này, hai tên Phúc Hải bang dung huyết hậu kỳ tu sĩ đang cố sức bay tới gần hai người trong gang tấc, cất tiếng quát ngăn chặn lại, nhưng không còn kịp nữa.

Nguyên Thế Không vẫn lạc. Hai người tức giận quát to vang trời. Lục Bình giễu cợt nhìn hai người đang bay tới này, đem trữ vật đại của Nguyễn Thế Không cùng pháp khí trong tay của y thu vào rồi lăng không đáp lên trên lưng thanh loan điều. Lục Cẩm ré lên một tiếng dài, hai cánh giương lên, liền đã bay ra bên ngoài mười mấy trượng.

Hai người của Phúc Hải bang hết sức đuổi theo Lục Bình, nhưng mà Lục Cầm hai cánh đập mạnh, khoảng cách của hai bên càng lúc càng xa. Cuối cùng hai người của Phúc Hải bang bất lực nhìn một người một chim biến mất ở đường chân trời, chỉ có thể trợn mắt dậm chân, quát dài mà mắng.

Lục Bình ngược lại thì vui mừng hớn hở, đem những thứ cướp được từ trên tay của Nguyễn Thế Không ra xem xét. Cái thủy tinh bát là một đỉnh cấp pháp khí, tên là Hàn Ngọc Lưu Ly bát - là dùng một khối hoàng ngọc luyện chế mà thành. Lục Bình cầm trong tay thử sử dụng, cảm thấy rất thích hợp. Khuyết điểm duy nhất chính là cái pháp khí này tuy nói là công, phòng kiêm bị nhưng cả hai mặt đều không thiện trường. *

Ngoài ra còn có một lệnh bài mà Nguyên Thế Không dùng để khởi động truyền tống trận. Cái khối lệnh bài này bằng ngọc, hình sáu cạnh, khắc vẽ một tòa cung điện tinh quanh lập lòe. Một mặt là đại hải với ba đào mãnh liệt sóng to gió lớn, nâng lên một chữ triện thể “Nộ”.

Những linh thạch pháp khí khác, Lục Bình tiện tay ném vào trong nhẫn trữ vật của mình. Dầu gì thì đây cũng là một dung huyết hậu kỳ tu sĩ, tài sản rất là khả quan. Trong đó lại có một cái kỳ môn đan phương, khiến cho Lục Bình cảm thấy vô cùng hứng thú, sau khi trở về nhất định sẽ nghiên cứu một phen.

Lục Bình ngồi trên lưng thanh loan điểu, đầu tiên chính là hướng đông bay đi mấy trăm dặm, rồi chuyển sang hướng bắc. Trên đường mỗi khi kinh qua một cái đảo tiểu hình, Lục Bình đều dừng lại vào phường thị ở trên đảo để mua bán một phen. Cứ như vậy trải qua một tháng Lục Bình đi ngang qua hết mười mấy cái đảo nhỏ, trải qua mười mấy đảo và mười mấy gia tộc thế lực phạm vi thuộc Ngọc Kiếm phái, Lăng Cô phái,... cuối cùng đã trở về đến Chân Linh phái.

Ở trên một tiểu đảo tên Huyền Lôi đảo, Lục Bình hướng trú đảo tu sĩ đưa ra thân phận minh bài của Chân Linh phái, thông qua tiểu đảo truyền tống trận, truyền tống đến một trong ba mươi sáu tòa trung hình đảo của Chân Linh phái, tên là Địa Thần đảo. Ở trong phường thị của Địa Thần đảo, Lục Bình theo lệ đã đến các cửa hàng ở trên đảo mua một loạt 500 năm linh thảo, hao tốn mấy ngàn linh thạch. Rồi sau đó thông qua truyện tông trận, truyền thẳng đến Địa Khôn đảo.

Chân Linh phái chỉ có trung bình đảo trở lên mới có thể khai thông truyền tống trận để truyền tống lẫn nhau. Những vị hình đảo truyền tống trận chỉ có thể truyền đến liên tiếp với đảo trong hình quản hạt mình.

Sau năm năm, Địa Khôn đảo đã trở nên phồn hoa hơn. Toàn bộ phường thị đã lớn hơn một phần ba diện tích. Tu sĩ ở trong phường thị qua lại không dứt, thỉnh thoảng còn có đoán đan kỳ chân nhân ở trên trời không bay qua lại.

Khi Lục Bình trở lại Hoàng Ly đảo, mặc dù đã sớm có sự chuẩn bị nhưng vẫn đối với sự biến hóa cực kỳ to lớn của Hoàng Ly đảo mà cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Lục Bình không dừng lại, trực tiếp hướng đến động phủ ở giữa đảo của mình mà bay đi.

Năm năm trôi qua, không biết động phủ của hắn đã trở nên như thế nào rồi? Linh mạch ở trong động phủ có bị người khác phát giác hay không? Bất quá lúc hắn ra đi, Băng Hà Sát trận trận bàn ở trên đảo đã được tương khảm 108 viên trung phẩm linh thạch, đủ cho trận pháp vận chuyển 10 năm. Dĩ nhiên đây là trong tình huống trận pháp không bị công kích.

Khoảng cách so với động phủ càng ngày càng gần, Lục Bình nhìn thấy trận pháp với vòng bảo hộ màu lam nhạt vẫn vận chuyển như cũ, tâm tình nhất thời nhẹ nhõm.

- "Tốt quá! Động phủ không bị người xâm nhập".

Nhưng vào lúc này Lục Bình lại nhướng mày dừng bước, từ từ tới bên một rừng cây nhỏ ở trước động phủ, thần thức gần trăm trượng của hắn tỏa ra, vừa khéo thu vào tầm mắt tình cảnh đang diễn ra trước động phủ của hắn.

- Hồ Lệ Lệ, đừng tưởng rằng Lưu Tử Viễn ở sau lưng chống đỡ là ngon lắm vậy. Lục Bình hắn đã thất tung 5 năm. Nói dễ nghe một chút là mất tích, còn kỳ thực thì đã chết ở ngoài biển rồi. Thi thể sợ rằng cũng đã bị yêu thú xé tan thành từng mảnh, nuốt đến tro cũng không còn. Ngôi động phủ này dựa theo môn quy của bốn phái, phàm là tu sĩ ở bên ngoài mất tích từ 5 năm trở lên, thì môn phái có quyền thu hồi động phủ. Ngươi hết lần này đến lần khác ngăn trở, chăng lẽ không coi môn quy của bốn phái ra gì sao?

Người nói chính là con trai của Lý Tử Minh - tên là Lý Ngọc. Năm năm không gặp, người này không ngờ đã dung huyết thành công, có dung huyết tầng ba tu vi. Ở bên cạnh là người quen cũ của Lục Bình - tên là Lý Thành, bây giờ có tu vi dung huyết bốn tầng. Một người khác chính là Lâm Thịnh, tên này tu vi hiện giờ đã đạt tới dung huyết tầng năm. Thật đúng là không phải oan gia thì không tụ đầu. Lục Bình nhìn ba người này mang theo sáu, bảy tên Chân Linh phái đệ tử đang đứng trước động phủ của mình cùng một người giao thiệp. Ai ai cũng đều nắm pháp khí trong tay, xem ra là chuẩn bị dùng vũ lực phá vỡ Băng Hà Sát trận dùng để hộ vệ động phủ đây rồi.

Người ngăn trở những kẻ này chính là Hồ Lệ Lệ. Một bên nàng còn có Trần Luyện đáng cùng chương quỷ của Lục Bình là Phương Đào. Mấy năm không gặp, Hồ Lệ Lệ tu đã đột phá dung huyết trung kỳ, đạt tới dung huyết bốn tầng. Trần Luyện cũng đạt tới dung huyết sáu tầng, tiến độ tu luyện cực nhanh, rốt cuộc đã vượt qua Lục Bình. Đây cũng là chuyện chăng đặng đừng, bởi vì "Bắc Hải thính đào quyết” tu luyện với tốc độ chậm như rùa bò, khiến cho Lục Bình không còn gì để nói. Hồ Lệ Lệ lúc này lạnh giọng cười nhạt, bảo:

- Lý Ngọc, đừng tưởng là ta không biết mấy người các ngươi trong lòng đang nghĩ gì. Môn phái tuy có quy định như vậy mỗi khi bổn phái tu sĩ đi ra ngoài du lịch vượt qua thời hạn 5 năm mà không về, cũng không thấy môn phái nóng lòng thu hồi động phủ của bọn họ như các ngươi vậy. Huống chi động phủ của Lục Bình còn khai mở ở bên ngoài Thiên Linh sơn. Các ngươi bất quá là thèm muốn động phủ của Lục Bình mà thôi.

Lúc này Lý Thành ở một bên cất tiếng:

- Hồ sư tỷ, lời này của ngươi là không có đạo lý rồi. Chúng ta chẳng qua là theo môn quy mà làm việc thôi, cũng không phải là nhằm vào Lục Bình sự huynh. Dù sao Lục sư huynh mất tích đã hơn 5 năm, sống không thấy người, chết không thấy thây. Trước chúng ta nể mặt Hỗ sư tỷ và Lưu tiên trưởng, đã trì hoãn thời gian hơn nửa năm. Động phủ này dù sao cũng không thể để rảnh rỗi như vậy chứ, huống chi sau khi động phủ thu hồi, quyền sở hữu cũng là thuộc về môn phái. Như thế thì sao lại bảo chúng ta thèm muốn chứ.

- Hồ Lệ Lệ bị đối phương nói đến giận không thốt ra lời. Trần Luyện bảo:

8 - Nếu mấy vị theo như môn quy mà làm, thì tại sao Lưu tiên trưởng còn ở đây, chư vị lại không tới thu hồi động phủ? Bây giờ Lưu tiên trưởng mang theo Diêu Dũng, Đỗ Phong, Chung Kiếm đi ra ngoài tuần hải, các ngươi lại không kịp chờ đợi họ quay về, đã đến thu hồi động phủ rồi? Cái này đúng thật là tức cười a!

Lời của Trần Luyện khiến cho ba người mặt mày đỏ như gấc. Lý Ngọc bèn đáp:

- Không thèm quân nhiều như vậy. Dù sao chúng ta chiếm cái lý của môn quy. Trước hết đập phá cái trận pháp hộ động này rồi nói.

Dứt lời liền hướng mấy tên dung huyết kỳ tu sĩ ở phía sau lưng, vung tay ra hiệu.

Mọi người rối rít tế pháp khí lên, chuẩn bị động thủ. Đang lúc này một thanh âm vô cùng hài hước truyền tới:

- Hà hà! Cảm tình chư vị biết tại hạ hôm nay về nhà liền bay tới đây đón. Thật là đúng dịp, đúng dịp a! Đáng tiếc động phủ của tại hạ không lớn, xin thứ cho tại hạ không thể tiếp Lý sư đệ, Lâm sư đệ cùng chư vị ác khách này.

Thanh âm truyền tới, tất cả mọi người hướng về phía rừng cây nhỏ nhìn lại. Vừa nhìn qua, Lý Ngọc ba người phảng phất như thấy quỷ vậy. Lý Ngọc cả kinh kêu lên:

- Lục Bình, người làm sao lại không chết...?!

Chữ “chết” mới vừa nói ra, Lâm Thịnh ở bên cạnh Lý Thành đã không hẹn mà ho khan một tiếng át lấy. Thần sắc kinh hoàng của Lý Ngọc thu lại, cứng rắn đem những lời nói tiếp nuột vào trong bụng. Lục Bình nghe vậy cũng không để ý, tiếp tục mỉm cười, bảo:

- Thế nào? Lý đại công tử biết Lục Bình ta hẳn là phải chết, không thể nghi ngờ hay sao?!

Lý Ngọc cũng biết là mình đã nói sai, vội vàng cười lớn, đáp:

- Sao? Làm sao có thể chứ! Chúng ta chẳng qua là quá mức kinh ngạc. Người làm thế nào lại trong thời gian dài như vậy mà không về? Còn tưởng rằng Lục sư đệ ngươi quên nhiệm vụ của mình, âm thầm điều tra hải thủy rồi chứ.

Đây là một đòn trả đũa rồi. Lục Bình mặt liền biến sắc. Lâm Thịnh ở một bên mắt thấy không khí không ổn, vội vàng cắt ngang lời Lý Ngọc và Lý Thành:

- Nếu Lục sư huynh bình an trở về, như vậy thì động phủ môn phái dĩ nhiên là không cần thu hồi rồi, cũng tiết kiệm cho bọn ta không ít thời gian. Hai vị sự đệ, chúng ta về trước rồi tính.

Lý Ngọc cùng Lý Thành hai người cũng tỉnh ngộ ra, vội lúng túng cáo từ một tiếng, xoay người hướng phường thị ở giữa Hoàng Ly đảo mà đi. Lục Bình chậm rãi nói:

- Mấy vị mưu đồ động phủ của tại hạ, muốn đến là đến, muốn đi là đi sao?

Mấy người đang định đi, nghe vậy đều dừng lại. Lý Ngọc là con ruồi nhặng bay lung tung, trực tiếp cả giận nói:

- Lục Bình, đừng có nể mặt mà không biết nể. Bộ ngươi tưởng chúng ta hôm nay đập không nát động phủ của người được sao?

Lục Bình cười khẩy, nói:

- Chư vị, thật là uy phong cát khí dữ dội a! Lục Bình ta xin lãnh giáo thủ đoạn của chư vị vậy.

Mọi người nghe ngôn ngữ của Lục Bình đều ngẩn ra. Hổ Lệ Lệ quan tâm tất loạn, vội nói:

- Hay là hãy chờ Lưu tiên trưởng trở về thẳng hay. Bọn họ dù sao cũng người đồng thế mạnh.

Lục Bình nhìn ba người dẫn theo bảy tu sĩ. Bây người này trong đó có ba người là dung huyết trung kỳ, cộng thêm Lý Thành và Lâm Thịnh, tổng cộng 5 dung huyết trung kỳ tu sĩ. Lâm Thịnh cùng một người trong đó thậm chí còn là dung huyết tăng năm tu vi. Năm người kia còn lại là dung huyết sơ kỳ. Vì vậy khẽ cười, nói:

- Không sao! Tất cả các ngươi cùng lên đi!