Chân Linh Cửu Biến

Chương 158: Thất Tinh thiên




Dịch giả: Titan

Xích Hoàn điểu tám viên Dung huyết châu đã bị Lục Cẩm nuốt ba viên, Lục Bình đem năm viên Dung huyết châu còn dư lại thu vào nhẫn trữ vật. Đây chính là một khoản tài phú không nhỏ, tương lai có thể mang đổi Dung huyết châu thủy chúc tính cùng cấp. Lục Bình sau khi lên cấp dung huyết hậu kỳ, có thể dùng để luyện chế đan dược.

Ở trong tâm hạch không gian của Xích Hoàn điểu còn có một đoàn hồng sắc hỏa miêu lớn chừng hạt đậu. Bởi vì Xích Hoàn điểu vẫn lạc, đóa hỏa diễm này lộ ra vẻ yểm yểm nhất tức, sắp bị tắt diệt đến nơi, những ngọn lửa nho nhỏ này vẫn tản ra năng lượng nóng bỏng như cũ.

Đây là hỏa chủng do Xích Hoàn điều tự thân hỏa thuộc tính thiên phú ngưng kết ra. Lục Bình thấy Lục Cầm đối với đóa hỏa diễm này không để ý tới, kỳ quái hỏi:

- Cái đóa hỏa diễm này đối với người không có chỗ dùng sao? Sau khi dung hợp có thể khiến cho Thanh Loan hóa của người tiến hơn một bước hay không?

Lục Cầm cao ngạo đem cái cổ thon dài của mình nghếch hướng qua một bên, để lại cho Lục Bình một cái liếc mắt xem thường. Lục Bình lúng túng sờ mũi, nói:

- Được rồi, xem ra là Thanh Loan hóa của ngươi phẩm chất còn cao hơn nếu so với Xích Hoàn hỏa. Nếu dung hợp, ngược lại làm giảm đi phẩm chất của Thanh Loan hỏa.

Lục Bình lấy ra một cái ngọc tinh bình, đem Xích Hoàn hỏa phong ấn, nhiếp vào trong bình. Xích Hoàn hỏa tự nhiên không cách nào so sánh cùng thiên địa linh hỏa, nhưng so với địa hỏa mà Chân Linh phái Luyện Đan các sử dụng thì mạnh hơn không ít. Lục Bình lúc luyện đan, ở trước mặt người khác tự nhiên không cách nào sử dụng Lam Linh hỏa. Nhưng nếu dùng Xích Hoàn hỏa thì cũng là lựa chọn tốt.

Cơ Tử Hiên cùng Ân Tử Sở hai người đã đem yêu thú đánh chết, thấy Lục Bình đem Xích Hoàn hỏa thu vào, Cơ Tử Hiên rất là hâm mộ nói:

- Lục sư huynh vận khí tốt, dung huyết tầng tám yêu tu Dung huyết châu cùng một đóa Xích Hoàn hỏa, hai thứ này đáng giá mấy vạn linh thạch.

Ân Tử Sở như cũ một bộ băng sương, Lục Bình cười nói:

- May mắn thôi.

Cơ Tử Hiên còn định nói những gì, nhưng chợt quay đầu nhìn về phía Lục Cầm. Lúc này Thanh Loan điểu khí tức trên người phập phồng không định, toàn bộ thân thể như mất hết tinh thần, phảng phất như uống rượu say, tùy thời có thể ngã lăn ra vậy.

Lục Bình sắc mặt vui mừng, tiện tay đem Lục Cầm thu hồi vào linh thú đại. Cơ Tử Hiên cười nói:

- Chúc mừng sư huynh, chờ con chim to này tỉnh lại, sư huynh thủ hạ sẽ tăng thêm một dung huyết hậu kỳ đắc lực trợ thủ.

Lục Bình cũng mừng rỡ, không nghĩ tới Lục Cầm lại nhanh chóng nghênh đón cơ hội đột phá như vậy.

Cơ Tử Hiên hỏi Lục Bình tại sao lại ở chỗ này, Lục Bình đem chuyện mình sau khi ra biển đã xảy ra những gì thuật lại một lần, Cơ Tử Hiên ngạc nhiên nói:

- Khó trách sư huynh người dùng mặt nạ che đậy dung mạo, bất quá sư huynh còn có thể che giấu tu vi bí thuật, không cần để ý tới chuyện sẽ bị yêu thú điều tra mới phải!

Lục Bình ngân người, nói:

- Nhưng là khí tức tự thân của ta lại không cách nào sửa đổi, yêu thú có thể thông qua điểm này để phán đoán thân phận của ta.

Ân Tử Sở ở một bên một mực không nói gì, Lúc này đột nhiên lên tiếng:

- Hình ảnh không cách nào truyền lại khí tức của ngươi!

Lục Bình chợt hiểu ra, thầm mắng mình hồ đồ. Nếu là lúc ấy nói rõ hắn có bí thuật che giấu tu vi, Dương huyền Mộc chân nhân cũng sẽ không đề nghị hắn trở về Hoàng Ly đảo nữa. Hình ảnh có thể truyền đi diện mạo cùng tu vi của Lục Bình, nhưng trừ những kẻ đã cùng Lục Bình giao thủ, những người khác tuyệt khó có thể từ khí tức mà đoán được thân phận của hắn.

Cơ Tử Hiên thấy Lục Bình thần sắc áo não, cười nói:

- Ta cùng với tiểu Sở đang muốn chạy tới "Thất Tinh thiên" vốn là còn cảm thấy hai người thế đơn lực bạc. Nếu là có thêm sư huynh cùng chúng ta đi, sư huynh thực lực xa ở trên bọn ta, lần đi tất là một đại trợ lực.

Thất Tinh thiên đã từng là đạo tràng của bảy vị đại thần thông giả thời kỳ viễn cổ. Theo truyền thuyết bảy vị lão tổ này đã từng nghe giảng đạo ở một môn hạ của Giao đạo nhân một trong Khai thiên thất tổ.

Bảy người cuối cùng có năm người tu đắc Chân Linh thân, hai người khác tu vi cũng đạt tới pháp tướng hậu kỳ.

Năm người tu được Chân Linh chi thân sau đó không biết vì sao trở mặt với nhau. Năm người hỗn chiến một trận, sau đó không biết tung tích ở đâu. Thất Tinh thiên cũng bởi vì thông thiên pháp lực của họ mà biến thành phế tích, bị che giấu ở trong trùng trùng điệp điệp không gian liệt phùng.

Mấy vạn năm qua, Thất Tinh thiên ở Bắc Hải không định kỳ xuất hiện ở các nơi, mỗi một lần xuất hiện đều là do không gian liệt phùng suy yếu, thời gian chỉ có ba tháng. Ba tháng sau, Thất Tinh thiên lần nữa ẩn núp vào trong không gian liệt phùng. Tu sĩ trong Thất Tinh thiên cũng sẽ bị ngẫu nhiên truyền tống ra phương viên vạn dặm bên trong khu vực Thất Tinh thiên xuất hiện.

Một ngày đó, ở một mảnh trời không phía trên mặt biển bao la, ba đạo độn quang đáp xuống, bên trong đi ra một tên công tử ca tiêu sái, một tên thiếu niên áo đen lạnh lùng ít nói, cùng một đại hán mặt đỏ.

Ở mặt biển trống rỗng này, trên không trung có một tòa môn hộ thật to như ẩn như hiện, phảng phất như một cái hải thị thận lâu vậy. Và những dao động truyền ra xung quanh chính là do không gian liệt phùng đang tác quái.

Cơ Tử Hiên cảm thụ một chút khí tức trên mặt biển, sắc mặt hơi đổi, nói:

- Xem ra trước bọn ta, đã có không ít nhân tộc tu sĩ cùng yêu tu đã tiến vào.

Hai người sau lưng đều không nói gì, Cơ Tử Hiên tế lên một đạo ngọc phù, Lục Bình nhận biết đây là một loại phá cấm phù do pháp tướng lão tổ chế luyện, và cũng chỉ có pháp tướng lão tổ chế luyện phá cấm phù mới có chống lại lực hút của không gian liệt phùng.

Ngọc phù phát ra một đạo hoàng sắc quang tráo, đem Cơ Tử Hiên đám ba người vững vàng bao vọc trong vầng hào quang. Ba người hướng môn hộ đang rung chuyển dữ dội đi tới để bước vào Thất Tinh thiên.

Không gian chi lực khổng lồ đem hoàng sắc quang tráo do ngọc phù phát ra xé kéo biến đổi thành các loại hình dáng. Nhưng hoàng sắc quang tráo vẫn vững vàng bảo vệ Cơ Tử Hiến ba người như cũ.

Ngọc phù trên đỉnh đầu không ngừng phát ra tiếng "Két két" kỳ quái, phảng phất tùy thời sẽ bị bể tan tành ra vậy.

Ba người rối rít bước nhanh hơn, Cơ Tử Hiên nói:

- Không gian này lối đi tuy nói không tốt, nhưng lại đem tu sĩ tiến vào Thất Tinh thiên hạn định tư cách ở dung huyết kỳ. Nếu là tu sĩ từ đoán đan chân nhân trở lên tiến vào, sẽ gặp không gian chi lực dẫn động không gian thông đạo xé nát thành từng mảnh vụn.

Lục Bình vẫn như cũ trong hình tượng đại hán mặt đỏ, nghe vậy nói:

- Nếu là đoán đan chân nhân đem tự thân tu vi phong ấn, chỉ xuất hiện dung huyết kỳ tu vi, chăng phải là cũng có thể tiến vào Thất Tinh thiên?

Cơ Tử Hiên cười nói:

- Tự nhiên có thể làm như thế, bất quá ở trong Thất Tinh thiên, những thứ chân nhân này cũng chỉ có thể sử dụng dung huyết kỳ pháp lực, một khi đem phong ấn bỏ ra, sẽ lập tức bị Thất Tinh thiên truyền tống ra ngoài.

Lục Bình âm thầm sợ hãi cho thông thiên pháp lực của bảy vị lão tổ mở ra Thất Tinh thiên này. Lúc này, không gian thông đạo phía trước đã xuất hiện một đạo thủy mạc không ngừng dao động.

Cơ Tử Hiên nghiêm mặt nói:

- Không gian thông đạo đến cuối đường rồi, bọn ta sẽ bị ngẫu nhiên truyền tống đến các địa phương trong Thất Tinh thiên. Hãy tùy thời chú ý thông linh phù ta cho hai vị. Một khi hai người cách xa nhau chừng mười dặm xa, thông linh phù sẽ phát ra cảnh kỳ. Đến lúc đó bọn ta tận lực hồi tụ lại, như vậy khi tranh đoạt bảo vật bên trong sẽ nắm phần thắng lớn hơn một chút.

Cơ Tử Hiên mới vừa nói xong, liền nghe thấy đỉnh đầu ngọc phù "Ba" một tiếng bể thành bột, một cổ lực đạo kỳ dị quấn quanh người Lục Bình. Trời đất xoay tròn sau đó không lâu, thần thức của Lục Bình vượt xa người khác khiến cho hắn nhanh chóng từ trong hôn mê tránh thoát ra, liền cảm giác được một đạo kình phong kèm theo một trận pháp lực ba động hướng trên người Lục Bình đánh tới.

Lục Bình phất tay bắn ra một đóa mây đen, đem hắn đoàn đoàn bao phủ, liền nghe thấy một tiếng "Phốc xuy", pháp khí đâm vào vận khí, mắt thấy sẽ chém lên trên người Lục Bình nhưng không thể tiến thêm được chút nào nữa.

Lục Bình hướng bốn phía quan sát, mới phát hiện sau lưng có một dung huyết hậu kỳ trung niên tu sĩ đang mặt kinh ngạc nhìn hắn. Kẻ này hỏi:

- Dung huyết tầng ba tu vi cũng dám tiến vào Thất Tinh thiên, lại còn có thể ngự sử đỉnh giai pháp khí?

Lục Bình đem thần thức hướng bốn phía điều tra, phát hiện trong phương viên trăm trượng không có người khác, lúc này mới đem "Âm thiên" thăng lên tới đỉnh đầu. Trung niên tu sĩ thuận tay đem một món thượng cấp pháp khí đây răng cưa thu vào trong tay.

Lục Bình lãnh đạm nói:

- Các hạ không hỏi cho rõ ràng liền ra sát thủ, không hiểm quá đáng hay sao?

Trung niên tu sĩ mặt đầy vẻ mới lạ nhìn Lục Bình, nói:

- Tiểu tử, ở nơi Thất Tinh thiên này còn nói nhân nghĩa giữa người với người sao? Ngươi có cái pháp khí đó cũng không tệ, nghĩ đến lấy tu vi của ngươi ngự sử đỉnh giai pháp khí, sau khi ngăn chặn một kích của ta, trong cơ thể cũng không còn pháp lực gì nữa, vừa đúng tiện nghi cho ta.

Dứt lời, Chuyển luân pháp khí màu vàng trên không trung vẽ ra quỹ tích quỷ dị, mang theo một tiếng kêu to chói tai hướng Lục Bình lần nữa đánh tới.

Mắt thấy chuyển luân sẽ đánh vào trên người Lục Bình, trung niên tu sĩ khóe miệng lộ ra nụ cười, phảng phất muốn chứng kiến thời khắc thu hoạch của mình.

Đang lúc này, một cỗ pháp lực ngất trời phún trào ra, tu sĩ có vẻ yếu đuối ở trước mắt đột nhiên đỉnh đầu có một cổ tinh khí lang yên thẳng tắp xông thẳng lên trời, một đôi phi kiếm tinh xảo bay quanh quân một cái, chính xác đánh vào bộ vị trung tâm của cái Chuyển luân pháp khí đang bay tới. Chuyển luân trên không trung một trận lay động, lảo đảo nghiêng ngã hướng một bên rơi xuống.

Trung niên tu sĩ cả kinh, thủ quyết liền dẫn ra, chuyển luân rốt cục lần nữa bị khống chế bay trở về người của y.

Đang lúc này, Phi Dực kiếm của Lục Bình đã đi trước một bước hướng trung niên tu sĩ chém ùa tới. Trung niên tu sĩ trong lúc kinh hoảng, đưa tay hướng dưới chân chỉ một cái, một đóa hoa to lớn từ dưới đất chui lên, đem tu sĩ bao ở bên trong.

Phi Dực kiếm liên tiếp chém rụng bảy cánh hoa, những cánh hoa bao phủ tu sĩ càng ngày càng nhiều.

Chuyển luân pháp khí sau khi bay trở về, từ bên mặt hướng về phía Phi Dực song kiếm đánh tới. Kể từ Lục Bình toàn lực ngự sử Phi Dực kiếm chém rơi sa yêu ngư kỳ, Phi dực kiếm đã bị chém nứt mẻ mấy chỗ, nguyên khí tổn thương nặng nề, Lục Bình liền rất ít dùng Phi Dực kiếm cùng pháp khí khác chính diện chống đỡ.

Lục Bình một mặt chỉ huy Phi Dực kiếm cùng chuyển luân chu toàn, đồng thời hai tay bắn ra, hai phi châm thật nhỏ một trước một sau hướng đóa hoa bắn tới.

Phi châm thứ nhất đem tầng tầng cánh hoa bắn thủng, "Đương" một tiếng bị trung niên tu sĩ dùng một món pháp khí khác ngăn trở. Không ngờ phi châm thứ hai đột nhiên phát lực, vòng qua pháp khí ngăn trở, hộ thân cương khí bên ngoài thân của trung niên tu sĩ bị phi châm một kích mà phá. Trung niên tu sĩ một tiếng hét thảm, bắp đùi đã bị đánh xuyên một lỗ lớn máu chảy ròng ròng.

Trung niên tu sĩ bị thương nặng, ngự sử pháp khí một trận lay động. Lục Bình thừa thắng truy kích, Phi Dực kiếm lần nữa đem chuyển luân đánh bay, song kiếm vùng chém xuống, liên tiếp chín cánh hoa bị chém rụng, đem trung niên tu sĩ được bao phủ ở trong đó lộ ra.

Trung niên tu sĩ lúc này rốt cục ý thức được mình đã chọc vào người không nên chọc. Ở trên bắp đùi lau lấy máu trên vết thương, trong miệng nói lầm bẩm, hoa cốt đóa đột nhiên nở rộ, mấy chục cánh hoa hướng Lục Bình bắn nhanh ra.

Lục Bình song kiếm quanh quẩn, phảng phất xoáy nước từ biển rộng dâng lên, đem những cánh hoa này nhất nhất hút vào rời làm cho nát hết. Trong lúc ấy, trung niên tu sĩ đã hóa thành một đạo huyết quang bay ra hơn trăm trượng.

Lục Bình cười lạnh một tiếng, nói:

- Chạy được hay sao!?

Dưới chân bạch quang chợt lóe, người đã đuổi sát sau trung niên tu sĩ. Trung niên tu sĩ hít một hơi lạnh, trong lúc hoảng hốt phảng phất có lời gì muốn nói, nhưng Lục Bình đã một kiếm chém tới, phá vỡ hộ thân cương khí bên ngoài thân của y, trực tiếp cắm vào tâm tạng của trung niên tu sĩ.