Chân Linh Cửu Biến

Chương 168: Vạn độc tương




Dịch giả: Titan

Vào thời điểm ba con linh xà bị độc vật màu vàng bao vào trong, Lục Bình liền phát hiện tinh thần của ba con linh xà này đều phấn chấn cả lên. Làn sương mù màu vàng vây quanh ba con linh và tạo thành một xoáy khí nho nhỏ. Một dòng khí lưu vô hình, một đạo tinh nguyên màu lam, một đoàn hàn vụ màu trắng phân biệt ở miệng của ba con linh xà này phun ra hấp vào không ngừng, đem độc tính hàm chứa ở bên trong vũ khí màu vàng hấp thu vào trong cơ thể.

Lục Bình biết là bản lĩnh trời phú của yêu tu muốn lớn mạnh nhất định phải hấp thu những thứ đồng loại lớn mạnh hơn so với tự thân thiên phú của mình. Thanh loan điều coi thường bản mệnh hỏa chủng của xích hoàng điểu thì cũng cùng một đạo lý. Ba con linh xà phun ra hấp vào sương mù màu vàng, chứng tỏ trong sương mù hàm chứa độc dịch còn lợi hại hơn cả độc dịch bản mệnh của những con linh xà này.

Điều đó khiến cho Lục Bình trở nên cảnh giác hơn hẳn. Độc dịch của Bích Hải linh xà độc vật mạnh nhất trong thiên hạ, nhưng thứ kịch độc còn mãnh liệt hơn so với độc của Bích Hải linh xà, vậy nó sẽ là thứ gì?! Lục Bình tiến vào thung lũng Lạc Kim chỉ trong chốc lát dưới sự chỉ dẫn của Đại Bảo. Thần thức của Lục Bình đã dò ra được một cây linh thảo ngàn năm, đồng thời còn có một đạo khí tức bạo lệ đang thu hộ trước cây linh thảo này.

Lục Bình không hề do dự, chỉ huy linh xà tiến lên. Một tiếng rống giận dữ vang lên. Một con yêu thú vừa giống như bò vừa giống như tuần lộc,đạp những bước chân nặng nề hướng Lục Bình xông tới. Mỗi lần tứ chi của yêu thú chạm vào đất, đều sản sinh ra một loại lực đạo vô cùng kỳ dị, khiến cho Lục Bình có cảm giác đứng không vững vậy, đồng thời pháp lực trong nội thể của hắn phảng phất như bắt đầu không chịu sự khống chế mà sôi động hẳn lên.

Ba con linh xà không hề hoảng loạn. Ba cái đuôi rắn thất chung vào một chỗ, chớp mắt ổn định lại thân thể đang lắc lư. Khi yêu thú xông tới thì linh xà đột nhiên hướng sang hai bên mà tránh đi, đồng thời đuôi rằn quật ngang một cái khiến cho yêu thú đang xông tới nhanh bị linh xà ngáng chân, thân khu to lớn lập tức ngã chúi về phía trước rồi lăn quay, khiến cho mặt đất bị rung động.

Yêu thú từ tình trạng đầu choáng, mắt hoa, tỉnh lại thì vội vàng đứng dậy. Trên người nó đã bị ba con linh và dùng đuôi rắn đâm cho mười mấy đạo vết thương, máu chảy ròng ròng. Yêu thú thẹn quá hóa giận, nổi giận gầm lên một tiếng, miệng rộng há ra một đạo độc khí màu xám tro phun về phía linh xa. Không ngờ ba con linh xà không thèm để ý tới độc khí đang phun tới, trực tiếp xuyên qua độc khí cắn vào mặt, cổ và bắp đùi của yêu thú.

Yêu thú nhất thời đứng không vững, chỉ chốc lát ngã ra đất, trên miệng sùi bọt mép, co giật liên hồi. Đại Bảo đứng trên vai Lục Bình thấy yêu thú chết thảm, ánh mắt nhìn ba con linh xà nhất thời cảm thấy lạnh run. Đại Bảo nghĩ đến ngày thường vui đùa với Tam linh, Tam linh không ít lần đem thân thể quấn trên người của nó, thậm chí còn há mõm cắn đùa. Nếu như Tam linh thuận miệng cắn cho Đại Bảo một cái khá mạnh thì sao?! Đại Bảo nghĩ vậy nhất thời đứng không vững, suýt té từ trên vai của Lục Bình xuống.

Lục Bình không để ý tới sự sợ hãi của Đại Bảo, nhìn con yêu thú dung huyết sáu tầng ở trước mắt. Lục Bình đối với biểu hiện của Tam linh rất hài lòng, nhưng mà hiển nhiên là không thể từ trên người của con linh thú này lấy được linh tài gì nữa, bởi vì chỉ trong một phiến khắc, xương cốt của yêu thú đã bắt đầu mềm nhũn ra. Mặt ngoài của thân thể yêu thú cũng bắt đầu rữa nát. Một phần khác thì bị kết một tầng băng mỏng, hiển nhiên là bị ba loại độc tính khác nhau của Tam linh mang đến kết quả cộng hưởng lại thành thứ có độc tính năng hơn nữa.

Lục Bình đi tới phía trước cây linh thảo, phát hiện nó là một cây Vẫn linh thảo. Đây là một loại chủ dược dùng để luyện chế vẫn linh đan, sử dụng cho đoán đan kỳ tu sĩ. Loại đan dược này sau khi tu sĩ sử dụng có thể thuần hóa chân nguyên ở trong cơ thể, củng cố căn cơ, đối với tu sĩ trong việc dung hợp thiên địa linh vật có chút tác dụng phụ trợ. Đó là một loại kỳ môn đan dược mà đoán đan kỳ tu sĩ phần nhiều là không mong gì hơn.

Lục Bình thận trọng đem cây Vẫn linh thảo này đào lên, đơn độc đặt vào trong một cái hộp ngọc. Linh thảo ngàn năm có thể sinh trưởng ở trong độc vụ màu vàng, nếu không có hiệu quả kháng độc cường đại thì bản thân cũng là linh thảo kịch độc. Bất luận là loại nào đều là linh thảo hay độc thảo mà ở bên ngoài cực ít xuất hiện, giá trị so với loại ngàn năm linh thảo bình thường cao hơn nhiều. Là loại chủ dược luyện chế một ít cực phẩm đan dược dùng cho đoán đan kỳ kỳ môn đan dược.

Lục Bình tiến vào trong đáy cốc. Trong khoảng thời gian này được Tam linh và Đại Bảo giúp đỡ, Lục Bình đã đào đến hơn 20 loại, tổng cộng 40 cây ngàn năm linh dược cực kỳ quý trọng, ngoài ra còn có mấy trăm cây 500 năm linh thảo. Lục Bình đồng thời còn đào những cây linh thảo chưa thành thục hoặc là lấy những hạt giống của chúng, chuẩn bị mang về trồng thử trong Thiên Chung túc. Chỉ có điều những loại linh thảo này sinh trưởng trong thung lũng Lạc Kim là ở trong môi trường tương quan đến những luồng khí tức cực độc trừ phi Lục Bình cũng tạo ra hoàn cảnh giống như vậy, nếu không nguyện vọng của hắn rất khó thực hiện.

Tuy nhiên trong quá trình tìm kiếm này, Lục Bình nhiều lần đã gặp nguy hiểm, theo bước chân không ngừng xâm nhập của hắn vào trong thung lũng, việc gặp phải độc thú có thực lực ngày càng mạnh, xuất hiện ngày càng nhiều. Tam linh liên thủ chỉ tương đương với thực lực của một con dung huyết tầng bảy yêu thú bình thường. Hơn nữa, độc thú có độc tính ở trên người thường thường là tương đương với tu vi của chúng. Tam linh độc dịch phẩm chất tuy là cao nhưng so ra thì kém độc tính của dung huyết hậu kỳ độc thú. Vì vậy dựa vào Tam linh đã sớm không thể nào giải quyết được các con độc thú tập kích.

Lục Bình cũng bắt đầu thường xuyên xuất thủ nhưng sau khi phát hiện được một cây linh dược có chừng 2000 năm dược linh, mọi người lập tức bị một đám Độc Vân nghĩ (kiến phun mây độc) bảo vệ linh thảo đuổi giết, bị đám kiến phun ra mây độc này tấn công. Quả là một thử thách không nhỏ. Rất may là Lục Bình đã chuẩn bị từ trước, để cho Đại Bảo lên vào trong lòng đất, chờ độc vẫn nghĩ đuổi giết Lục Bình cùng các con yêu thú thì Đại Bảo mượn kế "điệu hổ ly sơn" này đem cây Dạ tuần thảo vô cùng trân quý hái xuống.

Không có hộ thân cương khí của Lục Bình bảo vệ, Đại Bảo cho dù là đã ăn vào một viên "tỵ độc đan", nhưng khi cùng Lục Bình hội họp thì vẫn trúng phải kịch độc cực kỳ nặng. Cũng may là độc tính của loại này không mạnh, Lục linh nghịch ngợm cắn một cái trên lỗ tai của Đại Bảo, đem độc tính rút ra, lại khiến Đại Bảo sợ gần chết.

Lục Bình dần dần phát hiện khi mình càng ngày càng vào sâu bên trong Lạc Kim hạp cốc thì làn sương mù màu vàng phủ quanh người càng ngày càng đậm, đối với hộ thân cương khí có sức hủ thực và bào mòn càng ngày càng nghiêm trọng. Thần thức phát ra cũng phảng phất như bị trở ngại, chỉ có thể dò xét được ở trong phạm vi 100 trường. Nếu miễn cưỡng dò xét hơn ra ngoài thì trong thần thức sẽ truyền tới một cơn đau buốt, phảng phất như bị thiêu đốt vậy.

Lục Bình vì để phòng ngừa vạn nhất, trong tay lúc nào cũng nắm chặt một viên trung phẩm linh thạch, duy trì trạng thái tu luyện để tránh pháp lực tiêu hao quá lớn. Thần thức của hắn cũng tùy thời tùy khắc, chú ý phạm vi trăm trượng chung quanh, không hề vượt qua phạm vi này dò xét nữa.

Dọc theo đường đi, Lục Bình mấy lần gặp phải di hài của tu sĩ bỏ mạng ở dưới Lạc Kim hạp cốc, chỉ có điều trữ vật đại tùy thân mang theo của những tu sĩ này phần lớn đã bị độc vụ màu vàng lâu dài hủ thực mà hỏng đi, vật phẩm ở bên trong cũng là như thế, khiến cho Lục Bình vô cùng tiếc nuối.

Một ngày nọ, Lục Bình lại gặp một di hài của tu sĩ. Hắn cũng không quan tâm lắm, nhưng khi đi tới gần mới phát hiện di hài có dấu vết bị lật ra, ở phía dưới lộ ra chỗ đất khá mới mẻ. Lục Bình thần sắc ngưng trọng, đây là lần đầu tiên hắn gặp tu sĩ thám hiểm ở bên trong Lạc Kim hạp cốc. Sương mù càng ngày càng dày đặc, cho dù thị lực của tu sĩ siêu quần cũng không thấy được bao xa, chỉ có thể sử dụng thần thức hướng bốn phía tra xét.

Một thân hình toàn thân phòng bị đột nhiên xuất hiện trong phạm vi thần thức của Lục Bình. Lục Bình đi về phía trước mấy bước, phát hiện ra kẻ này là ai, kinh ngạc hỏi:

- Trước mặt có phải là Liêu Hổ huynh không?

Tu sĩ đang vô cùng đề phòng ở phía trước nghe Lục Bình đặt câu hỏi, khí tức cẩn thận nhất thời tiết ra lập tức trở nên rối loạn hằn lên.

Lục Bình đi tới thấy Liêu Hổ xếp bằng ngồi trên đất, từ trong một cái bình ngọc lấy ra một viên đan dược, không kịp chờ đợi nuốt vào trong miệng, đồng thời pháp lực toàn thân sôi động, sắc mặt có ba màu xanh, đen, vàng giao nhau hiện lên. Lục Bình liên biến sắc, bước nhanh lên phía trước, một chưởng vỗ vào trên lưng của Liêu Hổ.

Một cỗ pháp lực giống như một đạo thanh lưu chảy rót vào trong cơ thể của Liêu Hổ, phối hợp với tự thân pháp lực của Liêu Hổ, đem độc dược xâm nhiễm vào trong người tẩy rửa sạch sẽ. Liêu Hổ há mồm phun ra một ngụm máu đen xen lẫn màu vàng, cất lời cảm ơn:

- Nhờ có Lục huynh đệ, nếu không lần này không chết thì cũng phải bị lột da.

Lục Bình thần sắc ngưng trọng, hỏi:

- Liêu huynh gia tộc ắt là thường ra vào bên trong Lạc Kim hạp cốc này. Vì sao lại trúng phải cái độc màu vàng như thế?