Chân Linh Cửu Biến

Chương 188: Được linh châu




Dịch giả: Titan

- Pháp bảo!

Kình yêu tướng sợ hãi rống một tiếng. Chân trước của nó lớn hơn nhiều so với bình thường, cánh tay phải co rụt lại phía sau. Trên nắm đấm to lớn có một tầng nước chảy bao quanh, phía ngoài của dòng nước này đã kết tinh thành bằng trắng xóa, lạnh toát. Toàn bộ cánh tay của Kình yêu tương phảng phất mang theo một tầng khôi giáp.

“Thương!”

Một tiếng va chạm cực lớn vang lên. Đảo dược xử bay trở về trong tay Lục Bình.

Thân thể cao lớn của Kình yêu tướng lui về phía sau. Mỗi lần Kình yêu tướng lui một bước, mặt đất dưới chân hắn đều vang dội long trời, mặt đất rung rinh. Sau khi Kình yêu tướng vất vả lắm mới có thể đứng vững thân hình, trên mặt đầy chấm đen đột nhiên phiếm hồng, một ngụm máu tươi phun ra, đem nước biển quanh người nhuộm đỏ tươi.

Lục Bình trong bụng cả kinh. Hắn không nghĩ tới con yêu thú hùng tráng lại có thể ngăn trở pháp bảo một chiêu đánh ra mà không chết!

Dưới mắt đã là mũi tên bắn rời khỏi cung không thể quay đầu lại, các thủ hạ linh sủng của Lục Bình toàn bộ hướng Kình yêu tướng đang bị trọng thương mà vọt tới. Lục Bình sắc mặt ngưng trọng nhìn về phía Sa yêu tướng. Nuốt một viên Phục Linh đan vào miệng xong, hắn chỉ một ngón tay ra, “Sơn Băng” đã gào thét đập tới Sa yêu tướng.

Pháp khí mà Sa yêu tướng cầm trong tay là một thanh trường chiến đao hình tam giác. Lục Bình trông thấy lưỡi đao, liên tưởng đến vây lưng của một con cá mập.

Sa yêu tướng đem chiến đao ở trong tay bổ ngang chém dọc một cái, ngạnh tiếp một một chiêu quyết liệt của “Sơn Băng”.

“Sơn Băng” quay ngược bay về. Sa yêu tướng cũng bị “Sơn Băng” nhất lui về phía sau.

Lục Bình một khi đã ra đòn công kích thì làm gì để cho Sa yêu tướng có cơ hội thở dốc. Sa yêu tướng đang lui về phía sau, chợt cảm thấy nước biển bốn phía có điều khác thường. Một dòng nước ngầm quấn lên trên cổ chân của nó. Sa yêu tướng ngẩng đầu nhìn lên, lại thì thấy một cái Thủy Tinh bát đang treo lơ lửng trên đỉnh đầu của Lục Bình, nước biển bốn phía phảng phất như đều bị Lục Bình thông qua Thủy Tinh bát khống chế hết vậy.

Sa yêu tướng âm thầm giễu cợt, không ngờ lại ở trước mặt bản yêu tướng biểu diễn năng lực khống thủy.

Sa yêu tướng vẫy đuôi một cái, dòng nước bị Thủy Tinh bát thao khống đột nhiên không nghe sai sử nữa. Lục Bình cũng không thèm để ý, hắn dùng Thủy Tinh bát với dụng ý là lôi kéo làm chậm lại Sa yêu tướng thôi.

Đang lúc Sa yêu tướng cùng Lục Bình so đấu về không thủy thuật, nước biển bốn phía bị dòng nước ngầm khuấy đảo lên, thì một đạo lưu thủy phảng phất bị dòng nước ngầm lôi kéo mất đi sự khống chế vậy, hướng Sa yêu tướng mà tới.

Sa yêu tướng liếc mắt nhìn một cái, không phát hiện ra có gì không ổn. Ngay lúc đó, đạo nước ngầm lơ đãng kia đột nhiên vọt mạnh, xẹt qua eo của Sa yêu tướng, mang theo một luồng máu thật dài.

Sa yêu tướng bị thương, kêu lên một tiếng đau đớn. Sa yêu tướng dùng Đại quan đạo cán dài, chém ngang một trảm, nhưng làm gì còn có dấu vết dòng lưu thủy đó đâu. Ngay sau đó, nó cảm thấy trên lưng

mình lại đau nhói, lân giáp bên ngoài lớp da đã bị phá vỡ. Sa yêu tướng nhanh chóng hướng một dòng nước mà thần thức nắm bắt được chém tới, nhưng sau đó nó lại phát giác dòng nước này đột nhiên tản ra, không thấy tung tích.

Sa yêu tướng biết Lục Bình đang giở trò quỷ, nó gầm một tiếng dữ tợn, hướng Lục Bình vọt tới, Đại quan đao chém một vòng. Nó liều mạng không thèm để ý dòng nước chảy vô hình đó liên tục đâm ba đạo vết thương ở trên người mình.

Lục Bình thầm than một tiếng: “Vô hình kiếm quyết đúng là kỳ diệu! Lục Bình lần đầu tiên thi triển kiếm ý cảnh giới kiếm thuật, đã đem con sa yêu này đùa bỡn trong lòng bàn tay. Nếu là bình thường, Lục Bình chỉ cần tốn chút thời gian đương nhiên có thể dễ dàng đem đầu này sa yêu đánh chết. Nhưng bây giờ đại chiến một trận đã kinh động Kim Lân phủ trong yêu binh. Dĩ nhiên lúc bình thường, đương nhiên là yêu binh sẽ không tới nơi này. Nhưng nếu trong thời gian dài, yêu binh phát hiện không ổn thì sớm muộn gì chúng cũng kéo đến, lúc đó sẽ gặp phiền toái to.

Lục Bình đưa tay chân một cái. Một đạo dòng nước ngầm đột nhiên bạo tán bên người của sa yêu. Thanh Hàm kiếm theo dòng ám lưu bạo tán này hiện ra bản thể, một chiêu “Ám lưu dũng động hơn trăm đạo kiếm quang theo dòng nước ngầm bốn phía hướng sa yêu mà cắt tới.

Sa yêu phát hiện Thanh Hàm kiếm liền rộng lớn một tiếng. Nó lập tức đem Đại quan đao dẫn động nước biển bốn phía hướng Thanh Hàm kiêm bộ tới. Sa yêu cũng đồng thời khuấy loạn hoàn toàn nước biển ở bốn phía, khiến cho dòng nước ngầm nấp trong trong kiếm quang lập tức mất đi phương hướng.

Lục Bình thầm than một tiếng: nếu như hắn đạt tới “Kiếm quang thông linh” thì đã tốt rồi, không đến nỗi bị sa yêu dễ dàng phá hỏng chiêu kiếm pháp như thế này. Lục Bình không khỏi nhớ lại kiếm pháp của Cẩm Lễ chân nhân trong Thất Tinh thiên với sáu trăm đạo kiếm quang mênh mông, tạo thành những con cự ngư linh hoạt dị thường.

Lục Bình chuyển Thanh Hàm kiếm một cái, xuất một chiêu “Nhất tuyến thiên” trong “Thiên đội tuyết kiếm quyết”, một luồng kiếm quang màu trắng liền xuất hiện từ xa tới gần. Hơn một trăm đạo kiếm quang xếp thành một hàng thẳng tắp, bị chém tới Đại quan đạo của sa yêu.

Sa yêu một đao tuy thật là hùng hồn, nhưng Thanh Hàm kiếm liên tiếp hơn trăm đạo kiếm quang thẳng tắp, cơ hồ chăng phân biệt được trước sau chém cùng một chỗ trên Đại quan đao. Dù là sa yêu khí lực hùng hậu, nhưng cũng không khỏi thối lui về phía sau hai bước. Lưỡi của Đại quan đao lập tức toát ra mấy chỗ rộng, cơ hồ sắp bị chặt đứt.

Đang lúc sa yêu bị đánh lui, một cái hạt chậu đỏ hồng đẹp đẽ đã treo lơ lửng phía trên sa yêu. Vô số sợi tơ nhỏ giống như chỉ hồng rũ xuống, đem sa yêu cột trói thật chắc. Sa yêu mãnh lực cố tránh thoát, toàn thân yêu lực dùng động, không ngờ hồng tơ càng trói càng chặc.

Sa yêu nổi giận gầm lên một tiếng, mở trừng hai con ngươi máu đỏ căm tức nhìn Lục Bình. Nó lại thấy hai điểm hàn quang thật nhỏ lóe lên, hai mắt lập tức đau nhói. Sa yêu chưa kịp kêu lên một tiếng thảm thiết, thì đã cảm giác thân thể nhẹ đi một chút, sau đó không còn biết gì nữa.

Pháp lực trong cơ thể của Lục Bình do đã liên tục khu động hai lần pháp bảo nên bây giờ khô kiệt. Sắc mặt của hắn tái nhợt phảng phất như bệnh nặng mới khỏi. Lục Bình vội vàng đem một viên Phục Nguyên đan nuốt vào trong bụng, tránh vì hao tốn pháp lực mà làm thương hại đến căn cơ.

Lục Bình cấp tốc vận dụng “Bắc Hải thính đào quyết” nhằm khôi phục pháp lực. Nơi này chính là Kim Lân phủ, có linh mạch tại chỗ, linh khí sung túc.

Sau khi Lục Bình tu luyện “Bắc Hải thính đào quyết, tốc độ khôi phục pháp lực so với thường nhân chậm hơn. Nhưng đó là chỉ khôi phục trình độ chậm, chứ không phải chỉ khôi phục lượng ít. Ngược lại, “Bắc Hải thính đào quyết” mỗi lần vận chuyển đều khôi phục một lượng linh lực vượt xa tuyệt đại đa số pháp quyết. Chỉ bởi vì “Bắc Hải thính đào quyết” tu thành pháp lực quá mức hùng hậu, hơn nữa Lục Bình mới vừa bắt đầu tu luyện đã đặc biệt coi trọng củng cố căn cơ, theo đuổi pháp lực tinh khiết hùng hậu, cho nên lúc này mới khiến cho hắn có tốc độ khôi phục pháp lực chậm hơn cùng cấp tu sĩ thế thôi.

Đang lúc Lục Bình sử dụng Thanh Hàm kiếm hấp dẫn sự chú ý của sa yêu, đồng thời còn ngự sử Xích Hà châu đem sa yêu cấm cố, cuối cùng sử dụng Bích Huyết châm đâm vào hai mắt đâm của sa yêu, thì ở phía bên kia Lục Cầm và các linh sủng đã cùng Kinh yêu tướng chiến đấu gần đến hồi cuối.

Kình yêu tướng bị Lục Bình dùng pháp bảo Đảo dược xừ đánh lén khiến cho bị thương nặng. Y mặc dù là đệ nhất yêu tướng của Kim Lân phủ, nhưng dưới sự đồng tâm hiệp lực của Lục Cầm và các linh sủng, nó cũng bị đánh trọng thương sắp chết. Nhưng Kình yêu tướng dù bị thương nặng, nhưng nó cũng là dung huyết kỳ tu vi điên phong, thế nên Lục Cầm cùng các yêu sủng không dễ dàng gì mà chiến thắng được nó.

Quy giáp của Đại Quý đã nứt vỡ ra mấy đường. Giờ đây nó đang nằm một chỗ không dám nhúc nhích, sợ rằng vừa động vào thì quy giáp trên lưng sẽ hoàn toàn bể nát; Vảy rắn trên người của Lục Bích bị lột xuống hết mấy mảnh, máu tươi chảy ròng ròng; Lục Hải bị Kình yêu tướng một quyền đập vào bẹp cái đuôi đau điếng chạy lanh quanh; Lục Linh dứt khoát ngất đi, Thanh Loan điểu xinh đẹp thì thân hình xốc xếch, lông dính đầy đất, cũng có không ít cái lông đang rụng xuống biển. Đáy biển vốn không phải là chiến trường thích hợp cho Lục Cầm, nhưng mà nhờ cô nàng có tu vi cao nhất, nên là chủ lực trở kích Kình yêu tướng.

Chỉ có Đại Bảo không tổn hao chút nào!

Lục Bình biết Đại Bảo sau khi dò xét linh mạch xong cũng gia nhập chiến đấu. Tuy vậy, Đại Bảo chẳng qua là thừa cơ hội ở dưới chân của Kình yêu tướng đặt bày ra các bẫy rập, sau đó liền xa xa né tránh để phóng mấy món Địa thứ thuật mà thôi.

Nhưng điều bó tay chính là uy lực Địa thứ thuật của nó quá nhỏ, Kình yêu tướng thường thường một cước đạp bể. Ngược lại, bẫy rập của Đại Bảo mang đến cho Kình yêu tướng khốn nhiễu cực lớn, cung cấp không ít trợ giúp cho những linh sủng khác trong chiến đấu.

Cuộc chiến đấu vừa kết thúc. Đại bảo thừa dịp trong lúc Lục Bình dọn dẹp thi thể hai con yêu thú đã biến trở về hình dáng ban đầu, thì nó đã như một làn khói, lanh lợi chạy đến hai tòa thạch thất mà thu vén chiến lợi phẩm.

Đáng tiếc hai con yêu thú đều không có dung huyết châu lưu lại. Hai con yêu thú này thực lực mạnh mẽ, thực lực mỗi con đều không dưới Phúc Hải bang Bình Hải đường đường chủ bị Lục Bình đánh chết ở trong Thất Tinh thiên. Mà vị Đường chủ ấy lại là nhân vật cùng ngang cơ với Ngả Bá Thao. Nói cách khác, Lục Bình lần này chém giết hại con yêu thú có thực lực tương đương với “Bắc Hải thập bát tướng”

Sau khi lột da, rút gân, Đại Bảo lặc lè lặc lè chạy tới dùng mõm ngậm hai cái hộp ngọc đưa ra.

Ánh mắt của Lục Bình sáng lên, hai tay cầm hộp ngọc không kịp chờ đợi liền mở ra. Bên trong mỗi hộp ngọc có ba viên linh châu hoa mai hào quang sáng chói, không phải sáu trong mười hai viên linh châu phun ra từ trong Khai Dương điện khai mở thì còn là thứ gì?!

Lục Bình kềm chế sự kích động ở trong lòng, đem sáu Viên linh châu bỏ vào cái hộp mà hắn chuyên dùng để chứa đựng linh châu. Mười hai viên linh châu đột nhiên tự động xoay tròn, phảng phất hấp dẫn lẫn nhau hợp lại thành một thứ có hình dáng như giọt nước cực lớn.

Lục Bình lấy làm kỳ lạ. Mười hai viên linh châu đã mất đi linh tính, làm sao vẫn có thể tự động xoay tròn?!

Lục Bình nhìn giọt nước do linh châu tạo thành đột nhiên hiểu ra, mười hai viên linh châu do là thuộc về cùng một loại thiên địa linh thủy sau khi mất đi linh tính đồng thời ngưng kết mà thành. Nói cách khác, mười hai viên linh châu chính là một thể, không phải như sự tưởng tượng trước kia của Lục Bình, rằng lo do Khai Dương lão tổ đệ tử sưu tầm khắp nơi thiên địa linh thủy mất đi linh tính ngưng kết mà thành hạt châu, quyên góp đủ mười hai viên sau đó mới hiến tặng cho lão tổ.

Lục Bình trong lòng hơi chấn động, chẳng những vậy trong nội tâm hắn còn mừng đến phát điên.

Mười hai viên linh châu nếu là do cùng loại linh thủy ngưng kết mà thành, thì sẽ có hai điều tốt: một là loại thiên địa linh thủy ngưng kết thành linh châu này có số lượng lớn, nếu không thì không cách nào ngưng kết thành mười hai viên nhiều như vậy, hai là phẩm cấp của thiên địa linh thủy tuyệt đối không | thấp, nếu không linh tính còn dư lại sau khi ngưng kết thành linh châu căn bản không cách nào khiến cho linh châu tụ hợp lại.

Lục Bình đột nhiên hiểu tại sao Cẩm Lỗ chân nhân không giữ lại sau viên linh châu này để dùng. Ngoại trừ Cẩm Lỗ chân nhân tự thân đã có bổn mệnh pháp bảo ra, sợ rằng y đã sớm nhận ra sáu viên linh châu tuy cùng sinh ra từ một thể, nhưng không hoàn chỉnh. Sáu Viên linh châu này nếu chế thành pháp bảo, uy lực tuy lớn, nhưng cũng không thể đạt đến mức tận cùng.

Lục Bình mạo hiểm lẻn vào Kim Lân phủ lần này đã đạt được mục đích. Nhìn tòa trang viên trước mắt, Lục Bình mặc dù bước vào trong hộ phủ đại trận của trang viên, nhưng hiển nhiên chỉ có Cẩm Lỗ chân nhân mới có thể tiến vào bên trong trang viên. Lục Bình sợ rằng khi mình bước vào, sẽ lập tức xúc động cấm chế do Cẩm Lỗ chân nhân lưu lại, kinh động đến y dù là đang bên ngoài vạn dặm.

Lục Bình trong lòng rất mâu thuẫn, Đại Bảo mới vừa lẻn vào trong địa mạch cũng không phát hiện tụ linh châu. Bởi vì có hộ phủ đại trận, Đại Bảo cũng không thể lẻn vào trong trang viên, chỉ có thể tìm kiếm trong lòng đất.

Nếu cứ như vậy rút đi, chưa nói Cẩm Lỗ chân nhân có lưu lại bảo vật gì ở trong trang viên hay không, chỉ nói một cái tiểu hình linh mạch đó cũng đủ để Lục Bình thèm thuồng nhỏ dải. Nếu như có thể đem nó thiên di đến động phủ trên Hoàng Ly đảo thì...

Lục Bình cuối cùng vẫn dẹp tan tham niệm trong lòng, trước khi Kim Lân phủ yêu binh xông vào trang viên, lặng lẽ rời khỏi Kim Lân phủ.

Đừng thấy khoảng cách giữa Kim Lân phủ và Kim Giao đảo chừng mấy vạn dặm, nhưng Cẩm Lỗ chân nhân một khi phát hiện động phủ của mình bị xâm lấn, quay về giỏi lắm cũng mấy canh giờ. Trong khi đó, Lục Bình mấy canh giờ này tuyệt đối không thể trở về tới Hoàng Ly đảo được. Khoảng thời gian này cũng đủ để Cẩm Lỗ chân nhân đem hắn giết hơn tám, mười lần, trừ phi Lục Bình tu vị cũng đạt tới đoán đan kỳ xong thuê biến ra thần niệm, lợi dụng thần niệm trời sanh mạnh mẽ của mình, chặt đứt cảm ứng của Cẩm Lỗ chân nhân đối với khí tức tự thân.

Ba hôm sau, toàn lực đi đường, Lục Bình trở lại Hoàng Ly đảo và không làm kinh động bất kỳ kẻ nào. Hoàng Ly đảo thượng tuy nói đám người Lưu Tử Viễn đã rời đi, nhưng Chân Linh phải có để uẩn hùng hồn như thế nào, chỉ cần đem một ít dung huyết kỳ tu sĩ rỗi rãnh trên Thiên Linh sơn phái xuống, Hoàng Ly đảo vẫn y như cũ phòng thủ sâm nghiêm, Lục Bình cũng chỉ là lấy tán tu thân phận vào trong đảo.

Ngày hôm sau, Lục Bình đem Phương Đào gọi đến động phủ. Phương Đào sau khi biết Lục Bình trở về thì mừng rỡ, báo lại cho Lục Bình nghe những chuyện xảy ra ở cửa hàng trong thời gian Lục Bình đi vắng. Lục Bình không nhịn được phất tay một cái, nói:

- Những chuyện này người chờ Hồ sư tỷ trở về nói với nàng ấy là được. Những chuyện như vậy ta thấy phiên phúc lắm. Đem trong khoảng thời gian vừa rồi ngươi thu mua năm trăm năm linh thảo giao cho ta là được.

Phương Đào biết ông chủ trước mắt mình thân phận là luyện đan sư cao quý. Ông ta đã hơn năm mươi, bản thân từ chất thấp kém, đối với bản thân mình kiếp này không trông cậy đạt đến dung huyết kỳ, liền nhận làm chức chưởng quỹ của tiệm do Lục Bình rồi tận lực làm. Ông ta cố kiếm linh thạch để cung cấp cho hậu bối tu luyện.

Lục Bình và Hồ Lệ Lệ hận thưởng Phương Đào | thành thật, hơn nữa Hoàng Ly đảo sau khi trở nên phồn vinh, tu sĩ lui tới rất phức tạp, cũng cần một vị dung huyết kỳ tu sĩ đứng ra đại diện, mà Lục Bình cùng mọi người đang vào giai đoạn tu luyện hoàng kim, theo đuổi tiến bộ cao hơn, tự nhiên sẽ không ở cửa hàng hay những chuyện nhỏ thế này tốn quá nhiều thời gian. Cho nên, Lục Bình liền trong điểm bồi dưỡng Phương Đào một phen, sau khi tu vi của ông ta đạt tới luyện huyết chín tầng, hắn lấy một viên Dung huyết đan còn dư lại của mình trước kia thưởng cho Phương Đào, giúp ông ta dung huyết thành công.

Cứ như vậy, Phương Đào đối với Lục Bình cảm kích đến rơi nước mắt. Sau khi Lục Bình ở yêu tộc hải mất tích năm năm, Phương Đào cùng Hồ Lệ Lệ, Trần Luyện còn kiên quyết ngăn cản đám người Lý Ngọc tiến vào động phủ của Lục Bình.

Sau đó, Lục Bình ở trên Hoàng Ly đảo địa vị càng ngày càng cao, nghe nói còn lạy một vị đoán đan chân nhân rất là nổi tiếng của Chân Linh phải làm thầy. Phương Đào âm thầm biết mình may mắn, đồng thời ông ta cũng biết tương lai của Lục Bình là rất sáng lạn và không có giới hạn. Ông ta vì thế càng cố gắng làm việc hơn.