Chân Linh Cửu Biến

Chương 212: Tứ đại công tử 2




Dịch giả: Titan

Ly Tu Trúc vừa dứt lời, Trương Thắng Khôn đã sớm cười ha hà nói:

- Lý gia tỷ tỷ luôn bất cận nhân tình như vậy, khó trách đại ca nhà ta nhất mực tình thâm đối với tỷ tỷ, nhưng mãi vẫn khó có thể khiến cho tỷ tỷ nở được một nụ cười.

Sắc mặt u sĩ bên cạnh Trương Thắng Khôn đỏ lên, cười mắng:

- Nha đầu nhà ngươi, ai đời có muội tử chăm chọc huynh trưởng của mình cỡ như người chứ?

Vương Nhất Sơn không ngờ một bụi Văn tu thảo lại hấp dẫn toàn bộ bốn vị tu sĩ trẻ tuổi danh tiếng trong Tam gia thành cùng đến đây. Nghe lời nói của Lý Tu Trúc, sắc mặt của gã lập tức biến đổi. Trong Tam gia thành, thế lực của Trương gia rất lớn. Hai nhà Vương, Lý luôn luôn liên thủ cùng nhau chống chọi. Ngày xưa Lý Tu Trúc tuy lời nói cao ngạo, nhưng còn cố kỵ mặt mũi của gã một chút. Hôm nay vừa tới lời lẽ dường như chĩa vào đối tượng là huynh muội Trương gia, thật ra là làm mất mặt của chính gã.

Vương Nhất Sơn như có điều suy nghĩ liếc về phía ngân sam tu sĩ bên cạnh. Đúng lúc này, ngân sam tu sĩ cũng nhìn về phía gã, khuôn mặt gã vội vàng tươi cười gật đầu với ngân sam tu sĩ. Rốt cuộc Vương Nhất Sơn cũng tỉnh táo khôi phục lại năng lực suy tính.

Khí thế của bốn người chia rõ ra làm ba đoàn thể, không ai nhường ai. Trong thị tràng nhất thời gió thôi mây vần, mọi người rối rít tránh né không muốn tham gia vào cuộc tranh đấu của ba đại thế lực của Tam gia đảo.

Huynh muội Trương gia liên thủ, tự nhiên đại chiếm thượng phong. Nếu là lúc trước, khi đụng phải tình huống như thế, thì Vương Nhất Sơn cùng Lý Tu Trúc đều chọn liên thủ với nhau để chống lại huynh muội Trương gia. Hôm nay Lý Tu Trúc chỉ có một mình, không có dấu hiệu sẽ liên thủ với Vương Nhất Sơn.

Trong bốn người thì Vương Nhất Sơn yếu thế nhất. Chỉ một lát sau hắn đã rơi xuống hạ phong, bị khí thế của ba người kia ép mặt đỏ tới mang tai, đành lui về sau một bước.

Vương gia luyện đan sư có chút nóng nảy. Dù sao Vương Nhất Sơn cũng đại diện cho mặt mũi của Vương gia. Nếu gã bị bêu xấu trước mặt người khác, người mất mặt chính là Vương gia. Nhưng vị luyện đan sư này dù sao cũng là bậc tiền bối ở Vương gia, không nên nhúng tay vào trong lúc cuộc tranh đấu của tiểu bối. Vì vậy ông ta nhìn ngân sam tu sĩ với ánh mắt cầu cứu.

Ngân sam tu sĩ khẽ cười một tiếng, tiến về trước một bước, toàn thân pháp lực tăng vọt. Không ngờ y cũng là một vị dung huyết điên phong tu sĩ. Hai người họ liên thủ đem khí thế chèn ép trở lại phía địch thủ.

Huynh muội Trương gia đều có vẻ mặt ngưng trọng nhìn ngân sam tu sĩ định khí thần nhàn. Hiển nhiên, ngân sam tu sĩ không dùng hết toàn lực. Lần này Lý Tu Trúc một mình nên trở thành yếu thế. Huynh muội Trương gia không ngại cho nàng nếm thêm chút khổ sở. Gương mặt Vương Nhất Sơn âm trầm, thầm hận Lý Tu Trúc mới vừa làm mất mặt mình.

Lão giả người phàm bên cạnh Lục Bình sớm đã sợ đến run lẩy bẩy. Đối với ông ta mà nói, đây thật đúng như là thần tiên đánh nhau, người phàm tai ương.

Lục Bình biết bây giờ cây Văn tu thảo này không phải là thứ người phàm nên sở hữu. Hắn suy nghĩ một chút, liền thấp giọng phân phó đôi câu với lão giả. Sau đó đưa cho lão mấy khối linh thạch. Lão giả tuy là người phàm, nhưng cũng sợ vật trong tay mình biến thành vật giết chết mình, đang bàng hoàng tính kế, nghe lời nói của Lục Bình vội vàng nhận lấy linh thạch, cao hứng cầm hộp ngọc trong tay đưa cho Lục Bình, một đường co giò chạy đi, chẳng nhìn ra vẻ già cả gì.

Đang lúc tranh tài bằng khí tràng của mình, Tứ đại công tử nhìn thấy Lục Bình đem hộp ngọc chứa Văn tu thảo thu vào trong mình, sắc mặt hai tu sĩ nhà Trương, Vương nhất thời biến đổi.

Tình cảnh lúc này Lý Tu Trúc lâm vào tình thế khó khăn nhất. Cô gái nhanh nhẹn này rất có chút tương ngạnh. Nàng ta bị khí thế bốn người đè ép, đã sớm đổ mồ hôi lâm ly, tình cảnh như đèn cạn dầu, nhưng nhất định không lui một bước.

Lục Bình thở dài, từ ngày nhận lời mời của Lý gia, hai đại gia tộc khác đã xem hắn như là người nhà của Lý gia rồi. Huống chi hắn đã cư ngụ bên khách sạn của Lý gia, sau này luyện chế Thất bộ văn đan cũng sẽ không ít lần ra vào Lý gia.

Tam gia thành tuy lớn, nhưng đối với tu sĩ mà nói thì khoảng cách này cũng không xa xôi gì. Trong chớp mắt, những chuyện phát sinh ở trong phàm nhân thị tràng đã truyền đi khắp toàn bộ phường thị. Đông đảo tu sĩ rối rít chạy đến xem náo nhiệt ở phàm nhân thị tràng.

Lục Bình đạp một bước tiến về phía Lý Tu Trúc, cuối cùng hắn quyết định giúp Lý Tu Trúc một tay.

- Thì ra là người của Lý gia.

- Người này đúng là không tự lượng sức. Đây chính là năm vị dung huyết điên phong cao thủ đang so đấu. Hắn chỉ là một tu sĩ dung huyết tầng bảy tham gia vào đó không phải là tìm kiếm sự ngược đãi hay sao?

- Vậy cũng không chắc, nói không chừng là người này muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân đây!

- Cái này ngươi không biết đâu, người này thường ra vào điếm phổ bán ra linh thảo bên trong thành, cũng thường đến phàm nhân thị tràng đào đổi linh thảo, chắc hẳn phải là một vị luyện đan sư.

- Không tệ, lời truyền miệng về người này ở trong phàm nhân thị tràng cũng không tệ, không cố ý ép giá cả linh thảo xuống thấp, lại còn chỉ điểm một ít kiến thức về linh thảo, giá cả cũng coi như là công đạo.

- Người này đã sớm đầu nhập Lý gia. Có người thấy hắn đã từng nhận lời mời đến Lý gia, đến trang viên của Lý gia.

Huynh muội Trương gia cùng Vương Nhất Sơn thấy Lục Bình không biết tự lượng sức mình muốn nhúng tay vào trò chơi của bọn họ, nên mang ánh mắt trào phúng nhìn về phía Lục Bình, chờ để xem hắn bị bêu xấu.

Lý Tu Trúc thấy Lục Bình như vậy, có lòng nhắc nhở hắn. Không biết sao hai nhà Trương Vương dường như muốn nhìn chuyện nực cười của Lục Bình, không hẹn mà bọn họ cũng tăng cường khí thế chèn ép. Lý Tu Trúc há miệng nhưng không nói nên lời.

Lục Bình thật sự không hứng thú với những trò đấu khí như thế này. Không nói hắn có thần thức tu vị biến thái và tích lũy pháp lực thuần hậu, ở trong lễ bái sư hắn thậm chí có thể trực diện chống lại khí thế chèn ép của đoán đan trung kỳ Huyền Cảnh chân nhân. Mấy tên dung huyết điên phong tu sĩ này thì có là gì.

Chính vào lúc mọi người chờ nhìn chuyện nực cười của Lục Bình, hai phe tu sĩ Trương, Vương dần thu lại thái độ hài hước. Trong thần thức cảm ứng của bọn chúng, sau khi Lục Bình đạp một bước về phía Lý Tu Trúc. Khí thế của Lý gia nhất thời biến thành hồ nước nông sâu không lường được. Mặc cho hai phái tu sĩ đè ép như thế nào, cũng chỉ có thể ở trên mặt hồ thổi lên mấy đạo gợn sóng rung động thế thôi.

Lúc này Lý Tu Trúc rất là kinh ngạc. Tu sĩ trước mắt nhìn qua còn nhỏ tuổi hơn so với tuổi của nàng. Nhưng khi Lục Bình bước vào phạm vi khí thế của nàng, khí thế vốn đã khô kiệt của nàng lập tức như được rót vào một đạo nước mát, Lý Tu Trúc như đứng ở cạnh vực sâu nhất thời bị người kéo trở lại, nhìn vách núi phía sau chỉ còn đọng lại cảm giác sợ điếng hồn.

Đông đảo tu sĩ bốn phía sau khi thấy Lục Bình gia nhập, không ngờ có thể dưới sự chèn ép hữu ý vô ý của hai phe kia mà ngăn chống không lộ ra vẻ chật vật gì, đều đổi sang biểu tình kinh ngạc.

Đối với Lục Bình mà nói, thì tuy mấy người này đều thuộc về dung huyết kỳ điên phong, nhưng cũng chỉ có Lý Tu Trúc cùng vị ngân sam tu sĩ kia có thực lực, có thể đạt tiêu chuẩn "Bắc hải thập bát tướng”. Huynh muội Trương gia tuy nói là không tệ, nhưng vẫn còn kém xa so với Lý Tu Trúc. Vương Nhất Sơn có thực lực yếu nhất, hiển nhiên là vì căn cơ không chắc chắn. Như vậy, dung huyết điên phong tu sĩ đụng phải Lục Bình cũng chỉ tìm kiếm sự tự ngược đãi mà thôi.

Lục Bình cũng không bại lộ thực lực của mình quá mức. Hắn thấy hai phe đều biết khó mà lui, liền xoay người hướng Lý đại tiểu thư cười cười, rồi cũng không quay đầu lại, đi về hướng động phủ của mình, sau lưng còn có một cậu bé nhỏ chạy bám theo.

Hai tròng mắt của Lý Tu Trúc nhìn hút theo bóng lưng Lục Bình, không biết suy nghĩ gì. Sau đó nàng ta xoay người lạnh lùng nhìn về phía Trương gia cùng Vương gia một cái, rồi cũng rời đi.

Vương Nhất Sơn cắn răng, muốn nói gì nhưng rốt cục lại nhìn thấy vị ngân sam tu sĩ khách quý ở bên cạnh thu hồi lại biểu tình vân đạm phong khinh trước đó, xoay người hướng Vương gia mà đi. Vương Nhất Sơn ngân người, vội vàng bảo đan sư nhà mình cùng đuổi theo.

Huynh muội Trương gia nhìn nhau một cái, ánh mắt lóe lên, không biết là họ trao đổi gì, đảo mắt cũng không thấy tung tích. Chỉ còn lại đám tu sĩ xem náo nhiệt hò hét nghị luận lung tung loạn cả lên, rồi cũng giải tán đi hết.

Chỉ có mấy tu sĩ có lòng nhìn sự tình trên tán tu thị tràng hôm nay có vẻ kỳ lạ mà trong lòng thầm suy nghĩ, nhất thời trong Tam gia thành như có dòng nước ngầm chảy loạn, cảm giác được nhưng không nhìn thấy được. Bên trong bên ngoài đảo các hắc thủ đều âm thầm thúc đẩy những gợn sóng, tranh đấu lẫn nhau, ngay cả người phàm cũng dần dần nhận ra không khí trong thành bắt đầu trở nên quỷ dị.

Cùng lúc đó, tin Lý gia mới tiếp nạp một vị luyện đan sư tên là Lục Cửu cũng bắt đầu tiến vào tầm mắt các phe trong Tam gia đảo.

Lại qua nửa tháng, Lục Bình được Lý gia Đại tiểu thư nhanh nhẹn gọn gàng giống như một nam tử dẫn đầu, đi tới một tòa điếm phố bình thường bên ngoài Tam gia thành.

Thông hành còn có một vị luyện đan sư do Lý gia bồi dưỡng, đó là một vị tu sĩ trung niên, mặt đỏ như lửa. Dọc đường y cũng trao đổi với Lục Bình nhiều điều, hiển nhiên đối với người trẻ tuổi này chỉ có dung huyết tầng bảy tu vi mà có thể luyện chế Bán bộ đoán đan kỳ đan dược có một sự hoài nghi cực lớn. Chỉ có điều là vì tu sĩ trẻ tuổi này được gia chủ và Đại tiểu thư coi trọng, nên y cũng cũng không tiện nói thêm được điều gì. Dù sao trước mắt y chỉ có thể thể thuần thục luyện chế dung huyết trung kỳ đan dược, dung huyết hậu kỳ đan dược thành đan suất chỉ có hai đến ba tầng, còn khoảng cách xa để có thể đạt tới tiêu chuẩn luyện chế Bán bộ đoán đan kỳ đan dược.

- Nơi này chính là trang sở cử hành địa hạ giao dịch hội sao?

Lục Bình có chút không chắc chắn khi nhìn cái tiểu điếm cũ kỹ rách nát trước mắt. Nếu không phải Lý Tu Trúc dẫn hắn tới, trong ngày thường hằn tuyệt đối sẽ không chú ý tới một điếm phố như thế này lại là địa hạ giao dịch hội nhập khẩu.

Tới lui trên Tam gia trên đảo tuyệt đa số là tán tu, phần nhiều là mạo hiểm ra biển, dũng mãnh chiến đấu ở trên mũi đao ngọn sóng. Trên đảo tuy có thế lực của Tam gia Trương Vương, Lý, nhưng hiển nhiên ba tu sĩ gia tộc này không có cách nào làm thành một đại môn phái gia tộc, ở trên Tam gia đảo tạo ra chấn nhiếp lực tuyệt đối. Vì vậy, mỗi khi Tam gia thành cử hành các buổi đấu giá, thì dù sao cũng dẫn tới một cuộc tranh đấu mưa máu gió tanh.

Cuối cùng, Tam gia thành hủy bỏ phách mại hội và thành lập một địa hạ giao dịch hội bí mật ở dưới đất này. Lục Bình theo Lý Tu Trúc đi vào điểm phố, nhận lấy ba cái áo choàng phủ trùm đầu từ trong tay một lão tu sĩ lưng gù. Lý Tu Trúc cầm lấy khoác lên người, chẳng những nó che đậy được dáng vẻ bên ngoài, mà lúc Lục Bình dùng thần thức điều tra, phát hiện trên áo choàng này có một cổ tuyệt đại pháp lực gây trở ngại thần thức của hắn.

Đây không ngờ là một món tốt! Lục Bình nhận lấy áo choàng khoác lên người. Điều đáng tiếc duy nhất chính là áo choàng này chỉ có thể che giấu thân phận người, không thể che giấu hành tích của con người.

Ba người đi tới một gian phòng trống trong của điếm phố. Phòng trống này có mặt đất đã được khắc vẽ một trận pháp phức tạp. Lục Bình biết đây là truyền tống trận khoảng cách ngắn. Xem ra nơi cử hành giao dịch hội này còn là một chỗ bí mật. Tuy vậy, ba đại gia tộc nhất định đều phải biết giao dịch hội cụ thể ở nơi nào.

Lý Tu Trúc đem mấy chục khối linh thạch khảm vào trong trận pháp. Lão giả lưng gù phát động trận pháp, bạch quang thoáng qua, ba người đã biến mất ở trong phòng trống.

Lão giả lưng gù chậm rãi ra khỏi phòng, đi tới điếm phố, chờ đợi một nhóm tu sĩ khác tham gia địa địa hạ giao dịch hội.