Chân Ngắn, Sao Phải Xoắn

Chương 10: Bí mật được bật mí




Mẹ tôi đã bắt đầu nghi ngờ về những động thái bất thường của tôi. Mà không nghi ngờ sao được, tôi có triệu chứng đầy đủ của một kẻ cực kì mờ ám. Hành tung bí ẩn, đi sớm về khuya,cười một mình, hát một mình và nhiều khi cầm điện thoại lên lẩm bảm một mình. Các bạn thử yêu đi thì biết, nếu bạn để quên điện thoại trong vòng năm phút bạn sẽ cảm giác như bạn vừa mất nó cả thế kỷ ấy. Tôi thừa khôn ngoan để biết mẹ tôi nghi ngờ, nhưng tôi cũng có đầy trí thông minh để né tránh những câu hỏi hóc búa của mẹ. Vì vậy, mẹ tôi dù có nghi ngờ đến đâu cũng chẳng tìm ra được manh mối nào hết. Khà khà, quả này tôi không tự lấy làm khâm phục bản thân mình thì hơi phí, nhỉ?

Mà thôi, việc đáng tự hào nhất phải kể đến là từ nay, Lãng Tử và tôi trở thành một cặp đôi đẹp trong tòa nhà nơi chúng tôi làm việc, mặc dù đôi lúc tôi vẫn nghe thấy người ta bàn tán sau lưng rằng, “Ô, sao anh ấy lại yêu cô ta nhỉ?” Thật là lắm chuyện, có thế thôi mà các người cũng phải hỏi đi hỏi lại. Vì tôi xinh đẹp, vì tôi duyên dáng, vì tôi thông minh chứ còn gì nữa, nhiều lúc tôi muốn hét vào mặt họ như vậy. Nhưng nhờ sự kiêu hãnh thiên bẩm của mình, tôi kiềm chế được. Vẻ đẹp của tôi không cần nói ra bằng lời, nó đã toát hẳn ra bên ngoài rồi, nếu ai mà không nhận ra thì chắc chắn họ ghen tị với nhan sắc trời phú của tôi mà thôi.

Lãng Tử chiều chuộng tôi, thường mua cho tôi những món quà đẹp nhất, tôi muốn đi bất cứ đâu Lãng Tử đều sẵn lòng đưa tôi đi. Chỉ có điều, Lãng Tử cũng khắt khe với tôi, anh ấy luôn bắt tôi mặc váy điệu đà, đi giày cao gót và tô son. Những thứ đó, tôi đều ghét, nhưng vì tình yêu, tôi vẫn vui lòng thực hiện. Tôi nghĩ, khi yêu, mỗi người nên bớt đi một chút cái tôi của riêng mình để có thể hòa hợp và xích lại gần nhau hơn (Ôi cứ nói như triết gia ấy, dù điều này tôi chỉ học lỏm ở đâu thôi).

Một buổi chiều trời mưa như trút nước, tôi và Lãng Tử ngồi trong xe ô tô ngắm mưa qua cửa kính. Lãng Tử vừa nhìn mưa, vừa nghêu ngao hát vài bài tiếng Anh. Càng ngắm, tôi càng thấy Lãng Tử đẹp trai hơn bất kì người đàn ông nào tôi từng gặp. Tôi nghĩ, anh ấy thật may mắn vì đã yêu được một người biết nhìn nhận đúng vẻ đẹp của mình (Điều này phải nói ngược lại chứ nhỉ). Đúng lúc tôi đang say sưa ngắm nhìn nhan sắc của Lãng Tử thì đột ngột anh ấy quay lại nhìn tôi. Bốn con mắt chạm nhau, à không, nếu tính đúng thì phải là tám vì tôi và anh ấy đều cận. Lãng Tử ghé sát vào mặt tôi, tôi thậm chí còn nghe thấy được tiếng thở gấp và mùi thơn từ một loại nước hoa dành cho đàn ông nào đó. Tôi nghiêng đầu ra xa để che dấu sự bối rối, nhưng Lãng Tử thật lì lợm, anh ấy vẫn không ngừng thu hẹp khoảng cách giữa hai đứa. Cứ thế, tôi càng né, anh càng tiến đến. Cuối cùng, đành nhắm mắt để chờ đợi một nụ hôn như trong phim vậy (Ô, thực ra thích lắm còn sĩ). Đúng lúc, môi sắp chạm môi, kính chạm kính thì chuông điện thoại của tôi reo lên. Chúng tôi giật mình rời nhau ra, tôi cuống cuồng tìm điện thoại, bố khỉ, đứa chết tiệt nào gọi điện vào đúng lúc này nhỉ? Tôi nhấc điện thoại, là thằng Cây Sậy gọi, mưa to quá nên tôi nghe được câu được câu mất. Loáng thoáng nghe nó nói, “Đến bệnh viện ngay, thằng Bi Ve….sắp….sắp…rồi, nó đang ăn thì…gục….”. Ối trời ơi! Tôi bủn rủn cả chân tay, hét lạc cả giọng để ra lệnh cho Lãng Tử lái xe đến bệnh viện. Trên đường đi, tôi vừa lo lắng vừa băn khoăn. Thế quái nào mà thằng Bi Ve lại… phải cấp cứu được nhỉ? Hôm qua nó vừa gặp tôi và cười hô hố cả buổi cơ mà. Nghe giọng của thằng Cây Sậy có vẻ bệnh tình cũng nghiêm trọng lắm đấy, trời! Mà thằng Cây Sậy chằng bảo là nó sắp…sắp…gì đó mà. Lạy trời đừng nói là nó sắp….chết nhé. Tôi chỉ có mỗi thằng bạn, à không, tính cả Cây Sậy nữa là hai, lạy trời. Tôi vừa ngồi trên xe, vừa cầu nguyện và lần đầu tiên nước mắt tôi cứ thế chảy. Lãng Tử liếc nhìn tôi và nắm tay tôi thật chặt.

Chúng tôi hốt hoảng lao như điên trong hành lang bệnh viện. Ngó nghiêng mãi mới nhìn thấy Cây Sậy và Chuối Hột đang đứng cuối hành lang. Tôi lao đến, tóc tai ướt rũ, nước mắt lã chã (Trời ơi, đoạn này mà ai bảo tôi xấu như quỷ tôi cũng cam lòng). Thằng Cây Sậy thảng thốt nhìn tôi rồi hỏi.

“Có chuyện gì vậy?”

Ôi, thằng dở người, chính tao mới là người hỏi mày câu đó chứ. Tôi nhìn quanh quất rồi nói trong tiếng nấc.

“Bi Ve đâu? Nó đâu rồi? Nó chết rồi à?”

Cây Sậy và Chuối Hột trố mắt nhìn tôi. Cây Sậy hét lên.

“Mày điên à, chết đâu mà chết, nó đang mổ.”

Ôi trời, mổ à, mổ gì? Đã bị đến nước phải mổ thì chắc là nặng lắm. Tôi nắm tay Chuối Hột như cần sự chia sẻ, Chuối Hột nhẹ nhàng nói với tôi.

“Chị đừng lo, anh ấy chỉ mổ mấy cái mụn bọc to đùng ở…lưng…thôi mà!”

Hả? Cái quái gì thế này? Bó tay với thằng Cây Sậy, mổ mụn mà nó nói cứ như là thằng kia sắp mổ não ấy. Làm tôi rụng cả tim. Tôi vừa lau nước mắt vừa mắng nhiếc Cây Sậy, nó cũng mắng lại tôi vì tội chưa nghe xong đã nghĩ xong, nghe được câu được câu mất mà cứ suy diễn lung tung. Ờ, công nhận nó nói cũng đúng, nhưng tính tôi vốn dễ thương như thế quen rồi, làm sao mà thay đổi được cơ chứ.

Bi Ve lếch thếch đi ra khỏi phòng mổ, nhìn bộ dạng của nó không đến nỗi tồi, chỉ có điều nó không được mặc áo và lưng bị quấn một dải băng trắng muốt bắt chéo qua ngực. Nó nhìn tôi bộ dạng ướt sũng nước của tôi một cách cảm kích. Thôi thì, nó trót tưởng tượng là tôi thương nó đến mức đầu bù tóc rối thế này thì cứ để cho nó nghĩ thế đi, mất gì của bọ! Thế là tôi giả vờ xông vào hỏi han, lo lắng cho Bi Ve, mặt nó cứ hớn lên như bắt được của ấy. Khổ, bình thường tôi toàn đánh, chửi, mắng mỏ nó, gườ quan tâm thế này mà nó không cảm động mới lạ ấy.

Tôi quay sang bảo Lãng Tử về trước, anh ấy có vẻ không bằng lòng. Nhưng tôi lấy lí do là đi taxi về cùng Bi Ve cho an tâm thì anh ấy miễn cưỡng gật đầu (Thực ra tôi muốn đẩy anh ấy về để tôi xử lí hai thằng bạn nối khố). Lãng Tử vừa khuất bóng, tôi đã lao tới xỉa xói không ngừng vào mặt Bi Ve và Cây Sậy khiến “mưa” văng tung tóe vào mặt chúng nó. Khổ thân hai thằng bạn, cứ phải giơ tay lên vuốt mặt, lau “mưa” liên tục nên có cãi lại tôi được lời nào đâu. Cuối cùng, thằng Bi Ve vừa nhăn mặt vì đau vừa nói, “Vừa phải thôi, tao mới mổ xong đấy, đừng để tao mà sốc…phản vệ là chết đấy”. Úi, nó nhắc mới nhớ, thôi dù sao nó cũng vừa chịu đau đớn xong, không cần phải hành hạ nó nữa, nhỡ may sốc…phản vệ thật thì lấy gì mà đền (Mặc dù, sốc phản vệ là cái quái quỷ gì tôi đâu có biết, mà tôi cá là cái thằng ranh vừa mới mở mồm nói ở trên cũng chẳng biết luôn). Nhưng thôi, tôi sinh ra vốn có tấm lòng nhân hậu vị tha, bao la thằng cánh nên tôi tạm thời cho qua.

Đương lúc cả bọn nhốn nháo bàn bạc xem nên đi taxi hay xe ôm về, thì tôi nhìn thấy bóng áo vàng quen thuộc ngồi ở hành lang phía đối diện. Tôi dụi dụi mắt nhìn lại lần nữa, ô hay, thật là duyên kì ngộ. Tôi hét lên:

“Hoành Tá Tràng!!!”

Cả bệnh viện nhìn tôi, còn tôi đang bận nhìn Hoành Tá Tràng nên không qua tâm lắm đến những người dó, Hoành Tá Tràng đứng bật dậy đầy ngạc nhiên. Tôi nghe loáng thoáng tiếng Cây Sậy nói sau lưng mình “Hét gì mà to thế, đồ vô duyên”. Im nhé, tôi đang bận nhé, đừng có động vào tao. Tôi ra bảo với hai thằng về trước, còn tôi tí sẽ có người chở về (Tự tin thái quá không nhỉ.). Tôi lao về phía Hoành Tá Tràng như kiểu bạn thân lâu ngày không gặp mặt ấy.

Hoành Tá Tràng mỉm cười nhìn tôi, mặt có vẻ mệt mỏi. Tôi nhiệt tình hỏi thăm liến thoắng, chả hiểu hôm đó uống phải thuốc gì mà lắm mồm thế. Hoành Tá Tràng trả lời qua loa và yếu ớt. Lúc này tôi mới sực nhớ ra không hiểu anh ta đến đây làm gì. Ô hô, mình thật là có duyên quá!!!. Hoành Tá Tràng chỉ tay vào phòng trước mặt, tôi nghển cố nhìn qua cửa sổ khép hờ, thấy một cô gái tóc dài đang nằm quay mặt vào bên trong. Tôi lùi lại hỏi nhỏ Hoành Tá Tràng (Cho nó có vẻ tế nhị).