Chân Ngắn, Sao Phải Xoắn

Chương 17: Tôi đã trở lại!!! 




Tôi thất tình, nhưng thay vì nhốt mình trong căn phòng trống để gặm nhấm nỗi buồn thì tôi chạy tưng tưng ngoài đường như một đứa quá rảnh việc. Không ai, kể cả mẹ tôi nghĩ rằng tôi có thể trở lại một cách đầy sinh khí như thế. Mọi người nghĩ rằng tôi có đã quăng tình yêu tan vỡ vào trong sọt rác rồi. Chỉ riêng tôi biết rằng tim mình vẫn nhói đau khi thoáng nhìn thấy bóng dáng lủi thủi đi về của Lãng Tử sau mỗi giờ tan làm.

Vì thế, tôi tránh gặp mặt Lãng Tử một cách tối đa, tôi đi làm sớm hơn rồi ra về muộn hơn tất cả mọi người. Tôi vẫn thầm đứng trên ban công nhìn theo Lãng Tử cho đến khi anh ấy khuất dần giữa dòng xe cộ hỗn loạn. Tôi biết, Lãng Tử rất buồn vì thái độ kiên quyết và lạnh lùng của tôi. Nhưng, còn cách nào khác đâu? Tôi nghĩ, mọi chuyện rồi sẽ qua, thời gian rồi cũng dần làm phai mờ đi những rạn nứt trong lòng người, rồi Lãng Tử sẽ tìm thấy một người hợp với anh ấy hơn tôi, người không cảm thấy ngột ngạt trong thế giới đầy sự chỉn chu và hào nhoáng của anh ấy. Tôi tin là thế, ông bà ta chẳng nói rằng “Nồi nào úp vung nấy” còn gì, chúng tôi quá vênh nhau, dù cố gắng đến mấy cũng chẳng lấp đầy những kẽ hở cho cả hai phía được. Nghĩ như thế, tôi thấy lòng mình nhẹ nhàng biết bao nhiêu.

Một buổi chiều, vào giờ tan tầm. Tôi lững thững lên sân thượng, từ tầng chín nhìn xuống, thấy lòng người chảy trôi như những con sông uốn lượn trên đường. Lần đầu tiên, tôi không còn tìm kiếm Lãng Tử trong dòng người đó nữa, tôi nghĩ, nên để mọi thứ đi qua để mình còn bước tiếp. Tôi hít một hơi thật dài cái không khí trong lành trên cao tít, nơi những ồn ào xe cộ dưới kia không thể nào với tới được. Đã có lúc, tôi nghĩ mình sẽ rời bỏ công ty này, rời bỏ tòa nhà này và rời bỏ cái sân thượng đã giúp tôi có những giây phút tĩnh tâm hiếm hoi này để đi đến một nơi khác. Nơi đó không có Lẵng Tử, không có những kỷ niệm của chúng tôi và càng không có những cơn nhói lòng khi nhìn thấy nhau như bây giờ. Nhưng rồi tôi nghĩ, chạy chốn không phải là tính cách của Đỗ Tiến Phương, tôi chọn cách đối diện, bởi một khi bản có đủ dũng cảm để đối diện với nỗi đau là khi bạn đã sẵn sàng để vượt qua nó.

Bất chợt, tôi có cảm giác như có ai đó sau lưng mình, tôi ngoái lại. Lãng Tử đứng im nhìn tôi. Tôi cố gắng mỉm cười một cách tự nhiên nhất nhưng mắt lại cay sè. Lãng Tử đến đứng cạnh tôi, đặt tay lên lan can, anh ấy không nhìn tôi, mà nhìn ra xa tít tắp. Lãng Tử hỏi.

“Em chờ anh à?”

“Không, em chỉ chờ cho hết tắc đường rồi về thôi.”

“Em ổn chứ.”

“Em ổn! Anh ổn không?”

“Anh không ổn chút nào.”

Tôi run run bấu chặt lan can, Lãng tử vẫn nói mà không nhìn tôi.

“Chúng ta… chia tay thật sao em?”

Tôi im lặng, vì chẳng biết nói gì vào lúc đó. Tôi sợ, sợ sẽ lại thêm một lần nữa gây ra sự tổn thương ình và cả cho anh.

“Anh xin lỗi vì đã làm cho em buồn, nhưng… anh thật sự…thật sự…không muốn mất em.”

Tôi lại cố gắng để mỉm cười. “Anh không phải xin lỗi, vì cả hai chúng ta chẳng ai có lỗi, đơn giản vì chúng ta quá khác xa nhau, anh có thấy thế không?”

Lãng Tử gật đầu một cách nặng nề, tôi như người hụt hơi.

“Anh và em… chúng ta dừng lại tại đây thôi, em mong anh sẽ tìm được một người phù hợp với anh hơn, nếu tìm được một người như thế, anh hãy bảo vệ đến cùng tình yêu đó nhé….Đừng như…”

Tôi bỏ lửng câu nói, chẳng lên nhắc lại làm gì, sự tổn thương không bao giờ dễ dàng với bất kỳ ai. Tôi cố gắng giữ sự bình thản bằng giọng nói, nhưng kỳ thực bão giông đang cuồn cuộn trong lòng.

“Em về trước đây! Hết tắc đường rồi.”

Tôi quay người bước đi thật nhanh, tôi có dự cảm rằng đây là lần cuối cùng chúng tôi nói chuyện thẳng thắn với nhau như thế. Lãng Tử vẫn không nhìn về phía tôi, anh quay lưng lại và nhìn lên bầu trời đã bắt đầu lốm đốm những vì sao. Tôi sải bước, trái tim như dịu lại, tôi cảm thấy thanh thản vô cùng khi nói được những lời từ tận đáy lòng với anh. Đột nhiên, Lãng Tử quay người lại và gọi to “Phương!”. Tôi đứng khựng lại, tiếng gọi thân thương ấy giờ tôi cảm thấy xa xôi biết chừng nào, Lãng Tử thốt lên “Anh yêu em!”. Tôi vỡ ào nước mắt, giá như, giá như tôi có thể phá tung mọi thứ để lao đến bên người đàn ông đã khiến tôi mê dại một thời. Giá như, tôi có thể gạt phăng mọi sự khác biệt, gạt phăng sự tổn thương và thất vọng trước đó để đến bên người đó. Nhưng không, tôi không muốn phải tổn thương thêm một lần nữa, anh ấy yêu tôi, nhưng anh ấy còn yêu nhiều thứ khác nữa… Những thứ đó, tôi thừa biết suốt đời anh không dám đánh đổi chúng để có tôi, tôi cay đắng nhận ra mình không khác gì người yêu đầu tiên của anh. Đột nhiên tôi nghĩ, biết đâu chính cô ấy cũng lựa chọn sự từ bỏ giống tôi. Tôi ngoái đầu lại, mỉm cười một cách chua chát “em biết!”. Và không để Lãng Tử nói thêm điều gì, tôi chạy vụt đi. Nước mắt từ đâu đó lăn xuống môi, vừa ấm nóng vừa mặn chat… Tôi đã trở về nhà cùng vị mặn chát đó, nhưng trái tim thì dường như nhẹ bẫng…

Kể từ cuộc nói chuyện với Lẵng Tử, tôi đã không còn buồn nhiều như trước nữa. Tôi cảm thấy mình đủ tự tin để bắt đầu cuộc sống mới, nói đúng hơn là tiếp tục cuộc sống trước đây mà tôi đã từng sống. Mẹ tôi mặc dù không nói, nhưng qua anh mắt, tôi hiểu bà vẫn luôn lo lắng cho tôi. Sau bao nhiêu chuyện, mẹ vẫn là người ở cạnh tôi âm thầm và tận tụy một cách điển hình của tất cả các bà mẹ trên thế giới này. Tôi thầm cảm ơn mẹ, như đã từng cảm ơn Hoành Tá Tràng và bà đã không hỏi lý do vì sao tình yêu của chúng tôi tan vỡ. Đó mãi mãi là bí mật của riêng tôi, tôi không muốn mọi người có cái nhìn khác về Lãng Tử, và quan trọng hơn, tôi muốn giữ ẹ tôi khỏi tổn thương khi biết sự thật. Tôi muốn mẹ mãi bình yên, muốn mẹ mãi kiêu hãnh, mãi tự hào về những năm tháng bà vật lộn một mình giữa biết bao đàm tiếu dị nghị để nuôi tôi.

Tôi không còn gặp lại Lãng Tử kể từ đó, Lãng Tử cũng không còn tìm cách liên lạc với tôi nữa. Chúng tôi đã đi qua nhau một cách lặng lẽ và không ít đớn đau dằn vặt, nhưng mọi thứ dường như đã đi đúng quỹ đạo của nó. Tôi trở về đúng nghĩa là tôi. Tôi bắng nhắng, tôi tự tin, tôi bị Èm IC, ai nói gì cũng được, nhưng đó là tôi, là con người thật của tôi. Và tôi vui vì điều đó! Các bạn thân mến, hãy làm những gì khiến bạn thấy vui, vì cuộc đời rất ngắn ngủi, đừng tiếc gì cả.