Chân Nhân Không Lộ Tướng

Chương 37: Kéo quần




Khiến huynh trưởng vòng trái vòng phải chủ đề động một chút là chớp thời cơ xoay quanh về Cố Thường, người ngu đi nữa cũng biết xảy ra chuyện gì, huống hồ Quách Tiểu Trà cũng không ngốc.

"Đại ca, huynh đã lấy vợ sinh con, ngay cả thê thiếp cũng có ba người rồi, quá hoa tâm không tốt." Quách Tiểu Trà thật xót xa, hắn là người bệnh, kết quả ca ca đệ đệ tới đây cũng không thực sự quan tâm tình hình thân thể hắn, trái lại đi quan tâm mĩ nữ.

Lông mày Quách đại lang nhíu lại, khuôn mặt một khắc trước còn mang vài phần tươi cười lập tức trầm xuống: "Nam nhân hoa tâm không là rất bình thường sao? Nam nhân xuất thân như chúng ta đây có người nào không có kiều thê mỹ thiếp thành đàn? Nay ta gặp được cô nương đẹp hơn rất nhiều so với những thê thiếp kia của ta không tranh thủ chính là kẻ ngu."

Từ nhỏ Quách Tiểu Trà đã bị huynh trưởng dạy dỗ thành quen rồi, lúc này thấy mặt đối phương chuyển sang lạnh lùng hắn theo bản năng sợ hãi, nhỏ giọng lầu bầu: "Cố Gia Bảo không phải là gia đình bình thường, ai sẽ đem đích nữ gả cho ngươi làm thiếp?"

"Nhưng nhà hắn cũng không có thứ nữ, vả lại bị từ hôn thanh danh còn rất tệ không làm thiếp chẳng lẽ muốn gả cho người nghèo cơm ăn không đủ no làm vợ?" Quách đại lang cười nhạo, trên đời này nữ nhân bị từ hôn phần lớn đều treo cổ tự vẫn hoặc là cắt tóc làm ni cô, vì sao? Bởi vì nữ tử bị từ hôn, cả nhà mẹ đẻ cũng không còn mặt mũi, nữ tử còn mặt mũi nào mà sống? Làm thiếp cho người ta đã là lối thoát tốt nhất rồi.

Thấy huynh trưởng cố chấp như vậy, Quách Tiểu Trà rất không vui, chỉ là không dám trực tiếp phản ứng lại, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, chớp mắt nói: "Huynh có biết cha và Cố cô nương có mâu thuẫn gì không? Không nói cái khác, thì cửa của cha huynh cũng không qua được."

"Mâu thuẫn của bọn họ ta tất nhiên biết rõ, song việc này có liên quan sao? Thật sự nạp nàng vào cửa, cha nhìn nàng không vừa mắt cái gì cũng không cần làm, chỉ cần một ánh mắt, bọn hạ nhân đã giúp ông trút giận, chuyện tốt như vậy ông sao lại không đồng ý?" Quách đại lang tin tưởng kiêu ngạo nói, mang trên mặt thái độ kiêu kỳ cao cao tại thượng.

"Huynh, huynh nhẫn tâm khi thấy cô nương mình thích bị hạ nhân ức hiếp?" Quách Tiểu Trà trợn to mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn huynh trưởng.

"Cái gì thích hay không thích, một tiểu thiếp mà thôi, nam nhân làm đại sự chẳng lẽ cả ngày vây quanh nữ nhân ?"

Quách Tiểu Trà nói không lên lời, trước kia cảm thấy đại ca đối với nữ nhân rất bạc tình, nhưng chuyện không liên quan tới hắn cũng không để ở trong lòng, nhưng lần này đại ca người nói là Cố Thường bằng hữu của hắn, đột nhiên cảm thấy đại ca đúng là một nam nhân ti tiện, quá cặn bã!

"Cố cô nương chắc sẽ không chịu bị người ta ức hiếp, nàng sẽ hạ độc, người dám bắt nạt nàng không chết cũng tàn phế." Quách Tiểu Trà kìm nén thịnh nộ nhắc nhở huynh trưởng đang mơ tưởng hão huyền.

Quách đại lang mím môi suy nghĩ một hồi mới nói: "Ta biết nàng sẽ giở một chút mánh khóe, nhưng nàng mới bao nhiêu tuổi? Có thể có bao nhiêu lợi hại?"

Vừa ti tiện vừa cặn bã còn khinh thường nữ nhân, trong lòng Quách Tiểu Trà đánh giá huynh trưởng nhà mình như thế, coi thường người ta như vậy, đến lúc đó cũng đừng khóc lóc cầu xin!

"Được rồi, ngươi đừng dài dòng không dứt, ta và tam đệ sẽ ở đây mấy ngày, thời gian này ngươi thường gọi Cố cô nương tới là được."

Quách Tiểu Trà nhìn huynh trưởng đứng lên phất phất tay áo bày ra một bộ dạng quý công tử phóng khoáng, bộ dáng kia tràn đầy tự tin giống như tiếp xúc qua vài lần Cố Thường sẽ yêu thượng hắn ngay ý.

Không xong, có thể là buổi tối ăn nhiều, hắn có chút muốn ói.

"Ngươi nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai còn dựa vào ngươi hỗ trợ." Quách đại lang nói xong cũng đi.

Quách đại lang là con trưởng, về sau sẽ là người kế thừa gia nghiệp, có lòng tin một nữ nhân nhà thương nhân bình thường chưa tiếp xúc với xã hội nhiều sẽ mong muốn được làm thiếp của công tử ngọc thụ lâm phong như hắn, cho nên hắn vụng trộm bắt đầu làm một số động tác nhỏ.

Mà Quách tam lang là con vợ lẽ, tuy tướng mạo so với Quách đại lang và Quách Tiểu Trà cũng xuất sắc, nhưng vì nguyên nhân thân phận vốn không có lòng tin, lại nhìn ra tâm tư Quách đại lang không trong sạch, hắn từ bỏ ý định, chỉ quyết định ngấm ngầm lén lút tán thưởng là được.

Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi Cố Thường ở trong phòng dùng xong điểm tâm như thường lệ đi trước tiên đi thăm Quách Tiểu Trà.

Bởi vì đã được vợ chồng Cố Phong Niên đặc biệt căn dặn, vì thế trong lúc có ngoại nam ở trong nhà Cố Thường luôn mặc nam trang thanh tú như hôm qua.

Khi tiến vào trong phòng Quách Tiểu Trà phát hiện huynh trưởng hắn cũng ở đấy, mở miệng chào hỏi, kết quả thái độ người ta lạnh nhạt, nàng thầm bĩu bĩu môi.

"Chu công tử đến đây, ngồi." Quách Tiểu Trà thấy Cố Thường vẫn cải trang như hôm qua cảm thấy rất buồn cười, dư quang khóe mắt quét qua đại ca rất sớm đã tới phòng hắn chờ mong gặp mĩ nhân, không nhịn được cười trộm.

Cố Thường tìm chỗ ngồi xuống cái cách bọn họ khá xa, cười ha hả hỏi: "Quách đại lang mới tới Cố Gia Bảo, tối qua nghỉ ngơi có tốt không?"

"Rất tốt." Quách đại lang tiếc chữ như vàng, biểu thiếu gia họ Chu này quần áo bình thường, vừa thấy thì biết không phải là công tử nhà giàu, có lẽ xuất thân từ gia tộc nghèo túng, chẳng muốn cùng người như vậy kết giao, vì thế thái độ rất lạnh nhạt.

Cố Thường nhìn ra hắn coi thường người ta, cũng mặc kệ hắn, cùng Quách Tiểu Trà không coi ai ra gì trò chuyện giết thời giai.

Thật sự là người thì sợ bị so sánh, có người như đại lang Quách gia đây làm người ta ghét, Quách Tiểu Trà nháy mắt liền trở nên vô địch làm người ta yêu thích.

Đang lúc nói vô cùng vui vẻ, Quách tam lang cũng tới, vào cửa liền hỏi: "Nói cái gì mà náo nhiệt như thế?"

Cố Thường trả lời: "Đang nói chuyện ngày đó chọn ngựa, Quách Tiểu Trà còn băn khoăn sau khi hồi phục đi chọn ngựa."

"Ồ? Nhị ca thật là may mắn, ngựa của Cố Gia Bảo rất có tiếng ở kinh thành." Quách tam lang cười nói, hắn là con vợ lẽ, quản lý mấy cái cửa hàng của nhà, trừ bỏ cái danh con trai Quách thị lang thì chính là một thương nhân, nên không giống Quách đại lang đối với Cố Gia Bảo coi thường như vậy.

"Quá khen, biểu muội đã hứa tặng ngựa cho Quách Tiểu Trà thì nhất định sẽ tặng, nàng từ nhỏ thực sự rất có thành tín, là cô nương tốt nhất định sẽ nói được làm được." Cố Thường không xấu hổ chút nào ra sức khen chính mình.

Nghe thấy "Họ Chu" này nhắc tới biểu muội, Quách đại lang cuối cùng cũng mở miệng: " Biểu muội trong miệng ngươi là Cố cô nương phải không?"

"Đúng rồi, chính là nàng."

"Ngươi... Cùng nàng quan hệ rất tốt?" Quách đại lang xoi mói nhìn người mọi mặt đều thua xa không bì kịp với mình.

Cố Thường nghe vậy con ngươi đảo một vòng, đột nhiên cười ngọt ngào đứng lên: "Ta cứ một hai năm sẽ đến Cố Gia Bảo ở vài ngày, cùng biểu muội cùng biểu đệ tình cảm rất tốt, có thể nói ta cùng biểu muội là thanh mai trúc mã."

Biểu tình ngọt ngào này quá mức chướng mắt, bất mãn trong mắt Quách đại lang chợt lóe lên, tiếp tục hỏi: "Không biết các hạ có hôn phối chưa?"

"Chưa." Cố Thường lắc đầu, nhìn chân mày Quách đại lang nhíu lại, nhịn cười nói, "Song hai nhà chúng ta thấy ta và biểu muội chung đụng hòa hợp, có ý là chúng ta kết thân, lần này ta tới đây chính là định tìm biểu dượng nói chuyện này, trước đây vì biểu muội có vị hôn phu, cảm tình của ta đối với nàng có sâu sắc cũng chỉ có thể giấu nơi đáy lòng, nay không cần, nhà vị hôn phu của nàng từ hôn, ta cuối cùng cũng có cơ hội cưới nàng rồi!"

Quách Tiểu Trà gắt gao nhìn chằm chằm Cố Thường giống như nhìn thấy quái vật, bả vai run run, nhìn nàng nói dối thao thao bất tuyệt lừa huynh trưởng hắn, nhịn cười nhịn thật sự vất vả, vết thương ở ngực lại càng đau.

"Nhị ca huynh làm sao vậy? Thực là vô cùng đau đớn?" Quách tam lang thấy bộ dáng Quách Tiểu Trà vô cùng đau đớn vội vàng tiến lên hỏi.

"Không sao." Quách Tiểu Trà nói xong thì bỗng nhiên ho khan liên tục, che chỗ đau ở ngực mặt vì ho khan mà trắng bệch.

"Ngươi mau nằm xuống nghỉ ngơi, chúng ta không ở đây làm ầm ĩ ngươi." Quách đại lang rốt cuộc vẫn đau lòng đệ đệ , thấy Quách Tiểu Trà đau đớn như vậy không đành lòng lại ở lại trong phòng.

Quách Tiểu Trà vội xua tay vội la lên: "Không cần, ta chỉ là nhất thời bị sặc đau hai bên sườn khi thở, cho ta cốc nước ấm uống là tốt thôi."

Tùy tùng vội đi rót ly nước ấm, hầu hạ Quách Tiểu Trà uống.

Quan sát một lát, thấy sắc mặt Quách Tiểu Trà thật sự tốt hơn nhiều, Quách đại lang nhẹ nhàng thở ra, một lần nữa ngồi xuống nhìn phía Cố Thường tiếp tục đề tài lúc trước, hỏi: "Ngươi nói muốn cưới Cố cô nương? Vợ chồng Cố bảo chủ đồng ý rồi?"

"Bọn họ nói đang suy nghĩ, chẳng qua không bao lâu sẽ đồng ý thôi, bởi vì ta hứa hẹn với bọn họ đời này chỉ có một thê tử là biểu muội, không nạp thê thiếp hoặc thông phòng khiến trong nhà rối loạn, lại càng không đến những nơi trăng hoa tìm nữ nhân. Ngươi không biết đâu? Biểu muội ta ghét nhất nam nhân tam thê tứ thiếp, bởi vì biểu dượng cũng chỉ có một nữ nhân là biểu cô, vì thế biểu muội cũng muốn gả cho nam nhân cả đời này chỉ có một nữ nhân là nàng, nam nhân có nhiều nữ nhân nàng một chút cũng sẽ không cân nhắc, biểu dượng và biểu cô cũng nghĩ như vậy." Cố Thường nói liền một mạch đánh phủ đầu, hôm qua ánh mắt hai huynh đệ Quách gia này khi nhìn thấy nàng khiến nàng không thoải mái, huống hồ mẫu thân lại nói cho nàng biết ý nghĩ xấu xa của Quách đại lang đối với nàng, nàng muốn ói suýt chút nữa không ăn nổi điểm tâm.

Quách đại lang quả nhiên đen mặt, nắm tay thật chặt, sắc mặt khó coi nói: "Trên đời này nam nhân nếu không có thê thiếp không phải muốn bị người đời chế giễu sao? Phu thê nghèo khổ trăm sự bi thương, lại trong lòng đổ tại đối phương, điều kiện cuộc sống kém cỏi lại có gì tốt?"

"Quách đại lang lời này nói có phải hơi quá đáng? Nhà ta tuy rằng không giàu có, nhưng cam đoan thê tử ăn ở không lo có thể có nha hoàn hầu hạ cũng không có vấn đề!"

Bả vai Quách Tiểu Trà lại bắt đầu co rút, ôi trời ơi, vết thương ở ngực lại bắt đầu đau, thật không nhìn ra, Cố Thường thật đúng là rất có bản lãnh nói xạo, lừa gạt huynh trưởng hắn liên tục sửng sốt.

" Nữ tử tư sắc bình thường nhà nghèo còn coi giữ được, đổi thành tuyệt sắc..." Quách đại lang quét mắt lườm "Tình địch" tức giận không thôi, không khách khí chút nào đả kích, "Thì sẽ mang họa cho nhà chồng, trừ phi ngươi làm cho nàng đời này không ra khỏi cửa được ai cũng không biết bộ dáng nàng ra sao, hoặc trực tiếp hủy dung nàng."

"Đâu có nghiêm trọng như vậy?" Cố Thường cảm thấy răng đau, tuy rằng nàng cảm thấy mình rất đẹp, nhưng thật không đẹp đến có thể dẫn đến tình trạng mang họa cho nhà chồng? Đó là việc nữ nhân nghiêng nước nghiêng thành mới có thể làm được.

"Ngươi còn thiếu hiểu biết sự đời, mấy năm trước tỉnh lị nào đó có một người bán đậu hủ kiếm sống cưới vợ vô cùng xinh đẹp, lại không có khả năng canh giữ chặt chẽ nàng ở trong nhà, xuất đầu lộ diện buôn bán kết quả bị kẻ xấu nhìn trúng nhất định cưỡng ép mang đi, nhà chồng phản kháng, kết quả từ cha mẹ chồng hơn sáu mươi tuổi, cho tới hài tử hai ba tuổi, đều bị sát hại, người vợ còn sót lại chịu không nổi đả kích cũng tự vận." Quách đại lang chậm rãi nói.

Cố Thường và Quách Tiểu Trà nghe được cả kinh ngạc nhiên, không ngừng thóa mạ.

"Lẽ nào lại như vậy, cái kẻ xấu kia đi đâu rồi?" Cố Thường hằm hè, nàng muốn đi hạ độc chết bọn họ.

"Đã bị thanh quan xử trí , đây chỉ là một chuyện xảy ra trong gia đình ấm no, còn có sự kiện tương tự xảy ra ở nhà thương nhân gia cảnh tương đối giàu có, người vợ mới cưới rất đẹp thêu thùa cũng rất tốt, kết quả bị Huyện thái gia theo dõi, hắn cũng không cường đoạt dân phụ, chỉ là càng bỉ ổi hơn uy hiếp dụ dỗ gia đình này khi hắn ngẫu nhiên đến nhà thì dâng hiến thê tử ra để hắn hưởng thụ."

"Cầm thú!" Cố Thường mắng to.

"Khốn kiếp!" Quách Tiểu Trà cũng chửi ầm lên, kết quả động phải miệng vết thương mồ hôi lạnh túa ra một mảnh, đau đến nói không nên lời, chỉ có điều mọi người đều một lòng đầy căm phẫn cũng không có hơi sức để ý đến hắn.

"Chuyện như này ai muốn đâu? Mới đầu nhà chồng cũng không có đáp ứng, kết quả Huyện thái gia lợi dụng chức vị nhiều lần tới quấy rối chuyện làm ăn của nhà này, còn làm hại bọn họ dính vào kiện cáo của cải đều bồi thường hết, mắt thấy cơm cũng không đủ ăn, cuối cùng không thể không thỏa hiệp hiến dâng nàng dâu. Lúc đầu người vợ này không đồng ý còn tìm cái chết, sau này ở cùng Huyện thái gia lâu ngày vàng bạc trang sức cái gì cần có đều có, nàng dần dần bắt đầu quen hưởng thụ, cuối cùng kích được Huyện thái gia đồng ý nạp nàng vào cửa làm thiếp, sau đó nàng cùng nhà chồng hòa ly." Sau khi Quách đại lang nói xong thấy khô cổ họng, bưng ly trà lên uống.

"Sao lại tái giá?" Cố Thường có chút khó tiếp thu được chuyện bất lương.

"Ai không muốn có cuộc sống tốt hơn? Huống chi là nhà chồng có lỗi trước dâng nàng ra chịu nhục, nàng dâu kia cuối cùng chọn cho nàng con đường tốt hơn cũng là chuyện có nguyên do. Khi có chuyện như vậy phát sinh, nguyên nhân căn bản chính là nam nhân không bảo vệ được nữ nhân, một nữ nhân đẹp như vậy, nếu gả vào nhà quan, dù chỉ là thiếp cũng không có người dám động!" Quách đại lang quan sát biểu tình của Cố Thường còn chưa tỉnh hồn lại từ trong khiếp sợ, khóe môi giương lên, "Ta nói nhiều như vậy ngươi cũng hiểu rồi chứ? Nếu ngươi không có đủ thực lực đối phó cường quyền, vậy thì cưới một nữ nhân dung mạo bình thường sống đi, bằng không huyên náo tới tan cửa nát nhà hoặc vợ con ly tán thì hối hận không kịp nữa."

Cố Thường kịp phản ứng, liếc trắng mắt nhìn Quách đại lang hừ lạnh: "Ngươi bớt hù dọa ta, chúng ta tuy là gia đình nhỏ nhưng trong nhà ta có cao thủ, biểu muội lại biết hạ độc, không ai có thể ức hiếp nàng được, xin khuyên Quách đại lang từ bỏ tâm tư viển vông đó đi!"

"Ngươi!" Quách đại lang nổi giận, hắn hao hết miệng lưỡi nói nhiều như vậy kết quả tiểu tử này vẫn ngoan cố không thay đổi, buồn cười.

Mắt thấy Quách đại lang muốn nổi giận, Quách tam lang làm bộ uống trà nên không thấy được, bản thân Quách Tiểu Trà cũng đau đến đổ mồ hôi có lòng mà không có sức, Cố Thường không muốn cùng đồ ngu kiêu ngạo tranh cãi, đứng lên nói: "Nói chuyện nửa câu cũng không hợp, ta đi đây."

Quách đại lang đứng lên muốn đuổi theo ra ngoài, kết quả lý trí cản hắn dừng lại, nơi này là địa bàn của người khác, hắn không thể giáo huấn người ta, chỉ ở một bên buồn bực.

Sau khi Cố Thường trở về gọi quản gia tới dặn dò một lúc, sau đó không bao lâu, toàn bộ hạ nhân Cố Gia Bảo đều trăm miệng một lời, tiểu thư nhà bọn họ sáng sớm ra ngoài đi thăm nhà họ hàng, nửa tháng sau mới trở về.

Lúc tin tức này truyền tới tai Quách đại lang tức giận đến thiếu chút nữa đập hỏng một cái ly trà, hắn còn muốn cám dỗ mỹ nhân kia một chút khiến nàng ái mộ hắn, chỉ cần chính nàng muốn đi cùng hắn thì dễ xử lý, kết quả nàng đi rồi, còn đi không động tĩnh!

Nghe nói Quách đại lang tức giận mắng chửi tùy tùng bên cạnh vài lần, Cố Thường nhìn có chút hả hê nói: "Đáng đời, ỷ lại, cóc muốn ăn thịt thiên nga, bản tiểu thư đâu có để ý loại mặt hàng như hắn? Nhà hắn lại có thể chịu nổi đó là bản lĩnh của hắn cha, hắn là cái gì? Không có cha hắn hỗ trợ ngay cả bản thân hắn cũng không nuôi nổi!"

Lục Đậu cũng rất tức giận, Quách đại lang kia nàng từng thấy, so với Lục Tử Triệt kém rất xa, gặp qua đại mĩ nam, lại gặp tên nam nhân diện mạo bình thường lại luôn bày ra một bộ dạng mỹ nam tử kiểu mẫu, nàng ghê tởm còn không kịp, làm sao sẽ nói tốt cho hắn.

"Tiểu thư, người đó thật quá đáng ghét, nếu có thể nghĩ biện pháp dạy dỗ một chút thì tốt rồi." Lục Đậu nắm chặt tay tức giận nói.

Cố Thường nghe vậy mắt sáng lên, vỗ tay một cái nói: "Đúng rồi, ta thế nào quên? Tử hồ điệp kia đã làm thành thuốc, lấy con chuột thử nghiệm, công hiệu của thuốc so với ta nghĩ không sai biệt nhiều, vừa đúng lúc dùng trên người Quách đại lang đáng ghét kia."

Nói làm liền làm, Cố Thường nếu muốn hạ độc đối với người nào tuyệt đối khiến cho người đó khó lòng phòng bị, nàng chế dược căn bản không cần phải ăn vào miệng hoặc hít qua mũi, da dính một chút cũng lập tức có tác dụng.

Cứ như vậy, cho dù Quách đại lang ăn bất kỳ thứ gì của Cố Gia Bảo đều dùng ngân châm chuyên dụng thử độc, cuối cùng vẫn trúng độc, hắn bắt đầu đau bụng, cũng không tính là đau bụng, chính là luôn cảm thấy bụng khó chịu muốn bài tiết, nhưng không hiểu sao cái gì cũng không bài ra được.

Bứt rứt luôn luôn muốn bài tiết lại bài tiết không ra, sau hai ngày giày vò liên tục Quách đại lang tức giận đến không muốn đi nhà xí, kết quả ai ngờ vì một lần không đi hắn liền...

Tùy tùng Quách đại lang chịu đựng cảm giác muốn ói đem quần áo dính uế vật cuộn thành một đống, thận trọng nói: "Đại, đại gia, nô tài lập tức đem y phục này đốt, không để bất luận kẻ nào biết."

Mặt Quách đại lang càng xanh thẫm thêm, phất phất tay để tùy tùng đi xuống, đời này hắn sẽ không ném mất mặt mũi như thế này, dù có ngốc cũng biết là tiểu nhân làm, nhưng khổ nỗi không có chứng cớ, dẫu sao những thứ ăn vào miệng đều dùng ngân châm kiểm nghiệm.

Sớm nghe nói Cố phu nhân và Cố Thường đều am hiểu sử dụng độc, Cố Thường lúc trước đã ra ngoài, sau đó hắn mới bị hạ dược, là Cố phu nhân hạ sao? Không đúng, hắn tới đây mấy ngày ngoại trừ ngày đầu tiên gặp Cố phu nhân, sau đó cũng chưa từng thấy qua, nhưng có một chuyện có thể khẳng định, nhất định là người của Cố Gia Bảo hại hắn!

Một khẳng định ý nghĩ này, ý tưởng muốn nạp Cố Thường làm thiếp của Quách đại lang lập tức tiêu tan hơn nửa, nữ nhân Cố gia này chính là một tai họa, làm sao phải lo lắng nàng gả cho gia đình nghèo sẽ bị cường quyền cướp đi? Người nhà nàng có thể hại chết đối phương mà đối phương không biết mình chết như thế nào.

Trong phòng Quách Tiểu Trà, Cố Thường đang ung dung tự tại cắn quả táo, tâm tình tốt tới mức vừa ăn vừa hát.

" Đại ca ta ngã bệnh, mời đại phu cũng không trị khỏi, nghe nói hôm qua không cẩn thận còn..." Quách Tiểu Trà ngồi ở trên giường nhịn cười nói, đừng trách hắn làm huynh đệ không phúc hậu, thật sự là lần này đại ca hắn không đúng trước.

"Ọe." Cố Thường đang ăn quả táo nghe vậy vội ném nửa quả còn lại đi, nôn hai lần trợn mắt nhìn qua: "Ngươi đừng vào lúc người ta đang ăn gì đó nói chuyện ghê tởm được không!"

"Không nói thì không nói, ngươi đã biết việc này, là ngươi làm phải không?" Quách Tiểu Trà nháy mắt nhỏ giọng hỏi, trong phòng chỉ có hai người bọn họ cộng thêm Lục Đậu.

Cố Thường lấy khăn lau khóe miệng, vẻ mặt vô tội hỏi: "Ngươi đang nói cái gì? Ta nghe không hiểu."

Quách Tiểu Trà "hừ" một tiếng, khinh bỉ nhìn Cố Thường làm chuyện xấu còn giả bộ làm người tốt, song vẫn rất hâm mộ bản lãnh của nàng, bùi ngùi nói: "Nếu ta có bản lĩnh như ngươi, cha ta cũng sẽ không luôn mắng ta."

"Ngươi cứ làm công tử của ngươi đi, ngươi được đầu thai vào chỗ tốt cũng khiến người ta hâm mộ." Cố Thường nói lời tự đáy lòng, vốn chính là, công việc quan trọng của gia tộc do con trưởng gánh vác, đứa nhỏ nhỏ nhất rất được cưng chiều trái ngược lại bị nhìn chằm chằm cũng tù túng, giống như Quách Tiểu Trà đây sinh ra là con thứ hai gánh nặng trên người ít, lực chú ý của cha mẹ cũng ít, không phải tự do nhất sao?

"Nói cũng có lý." Quách Tiểu Trà cũng ngẫm lại, vì thế nở nụ cười.

Quách đại lang bây giờ thực sự không muốn ở lại Cố Gia Bảo, sau khi thương thế của Quách Tiểu Trà tốt hơn một chút liền thuê chiếc xe ngựa ba huynh đệ bọn họ lập tức về nhà.

Cố Thường rất tôt bụng tự mình chọn cho Quách Tiểu Trà một con ngựa màu nâu, thấy Quách Tiểu Trà thích liền để cho con ngựa này đi theo bọn họ.

Ba huynh đệ Quách gia trở về kinh thành, Quách đại lang thở phào nhẹ nhõm, nghĩ tới mình ở Cố Gia Bảo làm ra trò cười cho thiên hạ như vậy trở thành bí mật thì không để ở trong lòng.

Kết quả hơn một tháng sau, tùy tùng bên người hắn không biết ra sao bị người ta chuốc say không còn biết gì, rồi tiếp đó, bí mật của đại lang Quách gia ở Cố Gia Bảo kéo quần bị truyền đi gây ồn ào huyên náo.

Sau khi Quách đại lang nghe nói tức giận mãnh liệt đánh tùy tùng một trận sau đó bán, ra ngoài giải thích nói là bị tùy tùng hãm hại, kết quả hoàn toàn không ai tin.

"Thật là mất hết mặt mũi, đồng liêu của Quách đại lang đều chê cười hắn, bằng hữu thân thích tạm thời cũng không muốn tới Quách gia, sợ không cẩn thận bật cười, Quách phu nhân ngay cả yến hội cũng hủy bỏ mấy cái, bây giờ thực sự không có mặt mũi ra ngoài gặp người khác ha ha." Uông Tiểu Phi đem tin tức nghe được toàn bộ nói cho Lục Tử Triệt.

Lục Tử Triệt thả tay xuống đống sổ sách, mỉm cười: "Cố Thường khiến bổn thiếu gia còn nếm qua vài lần thua thiệt, họ Quách lại dám trêu chọc nàng, quả thực tự tìm đường chết."

Lần này Quách đại lang bị chỉnh là do hai người Lục Tử Triệt và Cố Thường thông đồng, lúc ấy Cố Thường viết thư nhờ vả để người Cố gia truyền tin giao cho Lục Tử Triệt, vốn là Cố Thường chỉ là thử ôm hy vọng một lần, ai ngờ Lục Tử Triệt vì chưởng quỹ sản nghiệp từng bị Quách đại lang ức hiếp, vì vậy chớp lấy thời cơ giúp Cố Thường một lần.

Cho nên nói, đắc tội người không thể tùy tiện đắc tội với nữ nhân, đặc biệt không thể đắc tội với nữ nhân biết dùng độc, lần này chắc hẳn Quách đại lang nhận được bài học khó quên suốt đời.