Chân Tình Tương Ủng

Chương 7




Bàn xong chuyện hợp đồng, ta đem công việc còn lại ném cho Giản Thêm, kéo La Dận đến một quán cà phê lân cận ngồi. La Dận cao hơn, cách ăn mặc càng thêm Tây hoá, chỉ có mái tóc vàng là vẫn như xưa.

« Không nghĩ sẽ lại gặp ngươi, làm ta giật cả mình! » La Dận không ngồi đối diện ta mà ngồi chung một bên.

« Khi nào thì trở về? »

« Đầu năm, sao, muốn ta? »

« Hắc hắc, » ta nắm lấy tay hắn, đặt ở trước ngực chà xát, « Đúng vậy, lão bà, nhớ người muốn chết! Nhiều năm không gặp, đêm nay ở cùng ta đi. »

« Thao, vẫn không đứng đắn như vậy, » hắn nhanh chóng rút tay về, trên mặt tràn đầy tiếu ý, ánh mắt mang theo khiêu khích mị nhân. « Lão bà ngươi đâu? »

« Di? Làm sao ngươi biết? »

« Hôm trước gọi điện cho Lưu lão sư nghe nói. »

« Quá phận, về rồi mà ngay cả lão công cũng không báo, ngươi tiểu *** phụ! »

« Ngươi muốn chết phải không? »

« Ta muốn đem ngươi đặt trên giường. mỗi ngày tra tấn ngươi, xem ngươi còn trốn nữa không! »

« Ngươi dám làm vậy ta giết cả nhà ngươi! »

« Ngươi làm được mới là lạ. »

« Cùng lắm thì giết ngươi rồi tự sát. »

« Ha ha a ——— « tay ta lén lút đặt lên đùi hắn, « Tình nhân đi xe có rèm che của ngươi đâu? »

« Nhàm chán, chuyện lâu như vậy mà còn để bụng? »

« Vô nghĩa, đối với tình địch, ta luôn cảnh giác cao độ! »

Hắn trừng ta một cái, đem móng vuốt của ta đẩy ra, « Khi nào tổ chức hôn lễ? »

« Tháng sau. »

« Mọi việc ổn rồi chứ? Tiệc cưới như thế nào? Thiệp mời phát chưa? Đã may lễ phục? »

« Ngươi còn khẩn trương hơn ta, lo lắng nhiều như vậy. »

« Ta phi, phù rể thì sao? Đã tìm chưa? »

« Tiểu tử Mai Kế Nhạc xung phong nhận rồi. »

« Mai Kế Nhạc? »

« Bạn từ thời đại học, lần sau giới thiệu cho ngươi. »

« Ân, bất quá ta ngay cả phù rể cũng không được làm, mà ta cũng có còn là lão bà trên danh nghĩa của ngươi đâu. »

« Ngươi làm phù rể làm gì, ngoãn ngoãn làm tiểu tình nhân của ta, ngươi đã được hưởng vô vàn tính phúc rồi. »

« Trong đầu ngươi lúc nào cũng có mấy thứ hạ lưu. »

« Này sao có thể trách ta? Ai kêu ngươi hoặc nhân như vậy. »

« Đêm nay....... Phải sao? »

« Hi, này còn phải hỏi? Ta đã sớm không nhịn được, ngươi nếu không đồng ý, dù là cưỡng gian, ta cũng muốn thượng! »

Đôi môi xinh đẹp của hắn vẽ thành mảnh trăng, mang vẻ điềm tĩnh trước nay chưa từng có chiếm lấy tâm ta.......

Cả một đêm điên cuồng như ngày đó, làm quá nhiều khiến hai chân ta có chút nhũn ra, miễn cưỡng chạy vội đến công ty, ta thở hổn hển, thật sau cảm nhận rõ ý nghĩa của câu « tinh kiệt nhân vong ».

Lưu lại số điện thoại của La Dận, ta có thể trong lúc cùng Trư Tiểu Ngải làm việc nhắn tin, chỉ tiếc không thể nhìn thấy biểu cảm của hắn là kinh ngạc hay thẹn thùng.

« Thần kinh, toàn là rác rưởi. »

Hắn nhắn lại quở trách tội trạng của ta, ta xác định thủ trưởng không ở gần đây, an tâm cùng hắn nói chuyện.

« Tối qua thế nào? »

« Ngươi già rồi. »

« Phi! Rõ ràng làm đến như vậy, còn chưa thoả mãn a? »

« Thôi đi, phải thừa nhận ngươi cần tráng dương rồi. »

« Mẹ nó, đêm nay lại đến, đảm bảo khiến ngươi dục tiên dục tử! »

« Đừng, ta không muốn nháo đến chết người, để con gái nhà người ta chưa xuất giá đã phải thủ tiết. »

« Có chết cũng kéo ngươi theo cùng. Đúng rồi, tối nay rảnh không? Cùng Trư Tiểu Ngải đi uống một chầu. »

« Được, kêu cả Mai Kế Nhạc kia đến nữa, ta muốn nhìn xem. »

« Nếu dám hỏi ba đáp bốn, ta sẽ đem ngươi tiền trảm hậu tấu. Tối mai bảy giờ, ta có việc, vậy nha. »

Dùng điện thoại công ty hẹn Trư Tiểu Ngải cùng Mai Kế Nhạc, gọi họ buổi tối ra ngoài, ta lại đi thuê phòng. Đang suy nghĩ buổi tối nay nên cuồng hoan như thế nào thì Tiểu Ling gọi điện cho ta nói áo cưới đã xong, bảo ta tối nay đến xem thử. Ta liền nói công ty có việc, không đi được, để hôm khác. Tiểu Linh đồng ý, ta cúp máy, lúc này mới nhớ mình sắp lập gia đình.

Buổi tối, ta giới thiệu Mai Kế Nhạc với La Dận, Trư Tiểu Ngải lại thêm mắm thêm muối nói bọn ta quan hệ không trong sáng. Mai Kế Nhạc thực sự thấy thú vị, nhìn chằm chằm đánh giá La Dận, còn nói, « Quả thật là một mĩ nhân. »

Ta cười vang lên, nói giỡn, « Ta cảnh cáo ngươi, dám trêu ghẹo lão bà của ta, ta cắt! »

Mai Kế Nhạc nheo mắt, cười rộ lên, « Lời này mà để Tiểu Linh nghe được, đảm bảo ngươi phải quỳ ba ngày ba đêm là còn ít. »

La Dận cũng khanh khách cười, nét cười cực kỳ khờ dại của trẻ con. Chúng ta ngồi quanh bàn, Trư Tiểu Ngải hỏi La Dận một chút tình hình gần đây, mọi người tán gẫu rất vui vẻ. Gọi mấy bình rượu đế, Mai Kế Nhạc ngay từ đầu đã kính La Dận, ta chạy đi đoạt lấy chén La Dận uống một hơi cạn sạch. La Dận toàn ở nước ngoài, chỉ uống Whiskey cùng rượu nho, ta sợ hắn không uống được.

« Không càn ngươi thể hiện! » Mai Kế Nhạc cười uống cạn, bắt đầu cùng La Dận kể chuyện ta, nào là hẹn cùng bạn gái mà quên địa điểm, mang dép lê đi dự vũ hội, nữ sinh lớp dưới đến mượn tài liệu lại không cẩn thận đưa nhầm AV. La Dận vừa nghe vừa cuồng tiếu, Trư Tiểu Ngải cũng góp phần vào bôi bác thành tích vĩ đại của ta, thiếu chút nữa đã bị bọn họ làm tức chết!

« Đúng rồi, » La Dận hưng phấn đứng lên, « Vợ của ngươi ta vẫn chưa từng thấy qua, sao ngươi không gọi nàng đến? »

« Đàn ông họp mặt như thế nào lại có nữ nhân! » Trư Tiểu Ngài hùng hồn nói.

« Họ Thường kia, ngươi không đem vợ đến cho ta xem, đã muốn cưới về nhà, lá gan cũng không nhỏ đâu! » La Dận túm áo ta, biểu tình nghiêm túc đến buồn cười.

« Yes, sir! Ngươi nếu không vừa ý, ta lập tức đuổi nàng đi, được không? Ta hướng hắn cúi người.

« Ân, miễn cưỡng vừa lòng. »

« Còn không hôn nhau đi a! —— đến, ta muốn hôn môi! »

« Mẹ nó, đi chết đi! »

« Ha ha ha ha ——«

Mọi người đang cao hứng, uống hết bốn bình rượu đế, La Dận đêm nay, mười chén thì có đến tám chén ta uống hộ, hại ta thiếu chút nữa hôn mê. Mai Kế Nhạc cũng uống nhiều, hồ ngôn loạn ngữ. Ta thấy La Dận cùng Trư Tiểu Ngải thương lượng nên làm sao, liền lập tức đứng lên nói, « Ta không say, chút rượu này đã là gì! »

« Đúng đúng, ngươi không say.” Trư Tiểu Ngải vỗ vai ta nói, “Cho nên để ngươi cùng lão bà về nhà ôn chuyện, được chưa?”

Ta đối với quyết định này thật vừa lòng, Trư Tiểu Ngải đem Mai kế Nhạc về nhà. Bọn họ vừa đi, ta liền có cảm giác say, cả người hướng đến mặt đất mà ngã, La Dận hoảng sợ, đưa ta đến bên so pha ngồi phịch xuống. Hắn lấy một chén nước ấm, đưa ta uống, khi đến khách sạn, ta đã không còn thanh tỉnh. Chỉ mơ hồ thấy hắn hỏi địa chỉ nhà ta, hắn dìu ta đi, taxi nào đi qua cũng không thèm chở.

La Dận sốt ruột, hắn vuốt ve trán ta nói, “Ngươi đợi một lát, ta đi tìm người hỗ trợ.” Hắn buông tay, để ta ngồi xuống trên bậc thềm khách sạn.

“Không cần, lão bà, đừng đi........” Ta ôm tay hắn.

“Ta không đi, ngoan nào, ta chỉ gọi điện thoại thôi.”

Ta hơi buông lỏng tay ra, cảm thấy mỗi lần hắn rời đi sẽ không bao giờ trở lại, ta rất sợ hãi. Khi hắn trở lại, ta lập tức chui vào cái ôm ấm áp của hắn.

Ta không biết chúng ta đã chờ bao lâu, có lẽ cũng rất nhanh, bên tai ta nghe được một thanh âm khác ——

“La Dận, hắn thế nào? »

Ta mệt mỏi mở mắt, một khuôn mặt quen thuộc hiện lên trước mắt ta. Ta nhớ rõ gương mặt đó, tướng mạo đã từng làm cho ta hận đến thấu xương. Hắn chính là tình nhân đi xe có rèm che cùng La Dận......

« Ca! »

Ca?

Thanh âm của hắn lúc ẩn lúc hiện, lặp đi lặp lại, không ngừng......

Một giây kia, trời đất như sụp đổ, ta giống như bụi bặm nhỏ bé không đáng kể.

Trí nhớ hỗn loạn lại tràn về, trong đầu ta không ngừng chớp động liên hồi, ca —— ca —— ca ——

Ta, cư nhiên bỏ lỡ cả đời này vì một người không cần thiết.....