Chân Trời Góc Bể

Chương 3: Buồn vui thất thường




Ánh mắt Lâm Quân Dật như có ma lực nào đó khiến tim tôi khẽ lay động.

Không biết lấy can đảm từ đâu, tôi lại hỏi một câu vốn dĩ không dám hỏi: “Lâm tiên sinh là con một phải không ?”

“Phải!” Anh ta hơi thả lỏng người, lơ đãng tựa vào thành sofa, dửng dưng nhìn tôi.

Anh ta không có anh em. Điều đó khiến tôi thầm thở phào, may mà không có, nếu không tôi buộc phải từ bỏ công việc khó khăn lắm mới kiếm được.

Nhưng liệu có chuyện con riêng lưu lạc bên ngoài? Ví dụ Trần Lăng là con riêng của bố anh ta, từ nhỏ đã bị đưa vào cô nhi viện, hai anh em rất giống nhau, do hoàn cảnh khác nhau nên đường sống hoàn toàn khác nhau.

Ô, thật là một đề tài tiểu thuyết hấp dẫn.

Tôi còn đang hình dung tiến triển tiếp theo của câu chuyện thì Lâm Quân Dật không biết từ lúc nào đã nghiêng đầu về phía tôi, mặt lộ vẻ đặc biệt hứng thú: “Tại sao cô hỏi thế?”

Thần trí tôi nhất thời để đâu, tôi nói luôn điều vừa nghĩ: “Tôi sợ gặp lại một người không muốn gặp.”

Nụ cười của anh ta chợt tắt, anh ta nheo mắt nhìn tôi, ánh mắt sắc như mũi kiếm đâm vào ngực tôi.

Tôi hoảng sợ không dám nói gì nữa, cúi nhìn chân mình.

Hai tiếng đồng hô dài dằng dặc trôi qua trong sự chờ đợi của chúng tôi, nhưng cuối cùng tôi vẫn chịu đựng được.

Cửa mở, Giám đốc Trương mặt tươi cười tiễn một vị khách.

Vị khách đó rất trẻ, chỉ khoảng hơn hai mươi, bộ quần áo màu hạt dẻ không làm giảm vẻ sang trọng, quý phái, trái lại càng tăng vẻ ung dung, tự tại. Trên mặt là nụ cười thân thiện, đôi mắt hẹp dài khi nheo lại quả thật khiến người ta hồn xiêu phách lạc.

Lâm Quân Dật vừa định bước lên nói, khi nhìn rõ vị khách trẻ tuổi đó bỗng ngẩn ra: “Y Phàm? Về nước bao giờ?”

“Quân Dật, tôi vừa về, định cho anh một bất ngờ.” Người có tên là Y Phàm đó nhìn thấy Lâm Quân Dật liền đi đến vỗ vai anh ta, giọng hồ hởi, xem ra hai người không phải quen biết bình thường. “Sao anh lại đến đây?”

“Định đến bàn với giám đốc Trương về vấn đề vay vốn…” Lâm Quân Dật dừng lại nhìn ông giám đốc, cười tươi. “Không biết lúc nào giám đốc Trương có thời gian cùng ăn bữa cơm đạm bạc.”

Ông giám đốc còn chưa có trả lời, anh chàng tên Y Phàm đó đã cướp lời: “Không hề gì, nhưng hai người nên hẹn lúc khác, bây giờ chúng ta tụ tập cái đã.”

Giám đốc Trương gật lia lịa: “Được! Được! Để lần khác cũng được.”

Lâm Quân Dật đi ngang qua tôi, chỉ vào tôi nói: “Thư ký của tôi… Diêu Băng Vũ…” Rồi chỉ vào chàng trai: “Người bạn bên Mỹ của tôi, Âu Dương Y Phàm.”

Tôi vội chìa tay ra: “Âu Dương tiên sinh, xin chào!”

“Xin chào!” Anh ta nhìn tôi rất lâu, cuối cùng cũng thu lại ánh mắt trong giọng giễu cợt của Lâm Quân Dật: “Đừng nảy sinh vấn đề với thư ký của tôi, người ta đã có chồng…”

Âu Dương Y Phàm bỏ lại xe của mình trước cửa ngân hàng, ngồi xe của Lâm Quân Dật.

“Quân Dật, anh vay vốn làm gì?” Âu Dương tỏ vẻ cực kỳ ngạc nhiên, tựa như đang hỏi: “Sao mùa hè lại có tuyết?”

“Tôi vừa mở công ty, cần năm mươi triệu để quay vòng.”

Âu Dương há hốc miệng, mãi mới nói thành lời: “Năm mươi triệu? Anh đùa gì vậy?”

“Tôi nghiêm túc!”

“Chút tiền mọn đó cũng đáng để anh phải mời ông giám đốc đi ăn?” Như nhớ ra điều gì, anh ta lại hỏi: “Chẳng phải qnh có thẻ huyền kim ở ngân hàng Thụy Sĩ đó sao?”

Nghe nói tới thẻ huyền kim, ánh mắt tôi đang lơ đãng nhìn ra ngoài bỗng khẽ chớp, qua lần kính bắt gặp ánh mắt khinh thị cố hữu của Lâm Quân Dật.

Nhất định anh ta tưởng tôi vừa nhìn thấy hơi tiền đã động lòng.

Không phải tôi vừa thấy hơi tiền đã động lòng mà do xưa nay tôi chưa nhìn thấy ai cầm chiếc thẻ huyền kim nên mới hơi hiếu kỳ.

Đó là một loại thẻ tín dụng vô hạn ngạch, không có con số giới hạn, rút bao nhiêu cũng được.

Loại thẻ này của các ngân hàng đều màu đen nên gọi là “thẻ huyền kim”. Sở dĩ gọi là “thẻ huyền kim” là bởi vì từ cổ chí kim, từ Đông sang Tây, màu đen vốn là biểu tượng của sức mạnh huyền bí, còn màu đen ánh hoàng kim là thượng đẳng, càng tôn quý tột đỉnh, vẻ hào quang huyền bí, cao sang tột đỉnh của chiếc thẻ cũng phù hợp với người sở hữu nó.

Người sở hữu chiếc thẻ cao quý như vậy cả nước không có bao nhiêu, đâu cần phải vay tiền ngân hàng!

“Đó là của ông nội, không phải của tôi.” Lâm Quân Dật nhếch mép, ánh mắt từ gương chiếu hậu quay về con đường đông nghịt phía trước.

“Cũng thế cả.”

“Khác chứ!”

Âu Dương Y Phàm cười: “Thôi đi, năm xưa anh tiêu tiền như nước, sao không thấy nói thế?”

Tôi lại hiếu kỳ nhìn Lâm Quân Dật đang chăm chú lái xe, không ngờ, lần này bắt gặp anh chàng Âu Dương qua gương chiếu hậu đang chăm chú nhìn tôi.

Cái nhìn như có lửa đókhiến tôi kinh ngạc, lảng tránh.

Đó là cái nhìn không đáng ghét, không ẩn chứa ý đồ, mà đầy vẻ thăm dò, thích thú.

Cái nhìn như thế quả thực tôi ít gặp.

Lâm Quân Dật dừng xe, giọng nghiêm túc: “Tiêu tiền của ông nội và dựa vào ông nội để kiếm tiền là hai chuyện khác nhau. Dựa vào sức mình, tôi cũng có thể điều hành công ty tốt.”

Qua lớp cửa kính xe, nhìn thấy biển hiệu công ty, tôi lập tức mở cửa, bước xuống, mỉm cười: “Âu Dương tiên sinh, Lâm tiên sinh, tạm biệt!”

Âu Dương nhiệt tình vẫy tay với tôi, Lâm Quân Dật, mặt không chút biểu cảm, nhấn ga phóng đi.

Tôi băn khoăn đứng trước cổng công ty, không thể nào lý giải suy nghĩ của Lâm Quân Dật, rõ ràng việc rất dễ giải quyết, tại sao anh ta phải lao tâm khổ tứ đi đường vòng?

Hơn nữa, từ giọng điệu xa cách vừa rồi có thể thấy, quan hệ giữa anh ta và ông nội hình như không tốt.

Thôi, chuyện riêng nhà người ta, mình không liên quan, cứ lo làm tốt phận sự là xong.

* * *

Bận rộn nên thời gian trôi rất nhanh. Chớp mắt tôi đã đi làm được một tháng, tôi ngày càng thích công việc này, bởi vì cuộc sống trôi qua rất bình yên, ngoài công việc, chẳng có gì khiến tôi phải nhọc lòng suy nghĩ. Lâm Quân Dật cũng là người công bằng, không để cảm xúc xen lẫn công việc, càng không tùy tiện nổi nóng, trút giận lên người khác.

Sự bình yên dễ chịu đã lâu mới có khiến tôi bắt đầu hy vọng vào tương lai, tôi không thể tham gia lớp tại chức buổi tối, học một chuyên ngành nào đó để nâng cao trình độ, nhưng đêm nào tôi cũng đọc sách về quản lý, kinh doanh, hy vọng có thể làm một thư ký toàn diện hơn, biết đâu Lâm Quân Dật sẽ thuê tôi suốt đời như những ông chủ Âu Mỹ thường làm.

Không ngờ, tất cả chỉ là khoảng lặng trước cơn bão…

Hôm đó, từ trưa, Triệu Thi Ngữ đã liên tục hắt hơi, hai mắt sưng đỏ, xem ra nếu không phải bị cảm thì là do dị ứng mỹ phẩm. Tôi thiên về khả năng thứ hai.

Giở lịch làm việc, hôm nay đứng ngày hẹn giám đốc Trương, cần cô ta đi tiếp khách cùng với Lâm Quân Dật, xem ra anh ta gặp phiền phức rồi.

Cửa văn phòng tổng giám đốc bị đẩy từ bên trong, Lâm Quân Dật đứng tựa cửa nói: “Cô về nghỉ đi.”

“Nhưng buổi tiếp khách tối nay…”

“Tôi sẽ xử lý!” Đợi Triệu Thi Ngữ ra khỏi, anh ta do dự một lát rồi hỏi tôi: “Cô có ứng phó được không ?”

Tôi gật đầu, là một thư ký chuyên nghiệp, chuyện này đâu có gì lạ, chỉ là tôi vô cùng căm ghét.

Nhưng còn cách nào khác, tôi có thể từ chối không ?

Lâm Quân Dật trầm ngâm nhìn tôi, tia thất vọng hiện lên trong mắt.

“Vậy đi thôi.” Khi nói, mặt anh ta tối sầm, hơi thở nặng nề như cố kìm nén cơn giận.

Tôi thực sự không hiểu con người đó, tưởng là trợ lý thay thư ký tiếp khách, anh ta nên tán thưởng mới phải.

Tôi nhìn đồng hồ, còn hai giờ nữa mới đến năm giờ chiều, bây giờ đi hơi sớm.

Anh ta nhận ra vẻ bối rối của tôi: “Trang phục của cô không phù hợp tiếp khách tối nay, nên thay bộ khác.”

Tôi lặng lẽ nhìn bộ váy áo đã mặc ba năm, mặc dù hơi lỗi mốt nhưng nhìn cũng khá, nghiêm túc mà vẫn nữ tính, quan trọng nhất là che được chỗ cần che, không để người ta hình dung, tưởng tượng.

Nhưng anh ta là ông chủ, anh ta nói phải thay, nhất định nên thay.

“Vậy tôi có thể gọi điện thoại?”

Anh ta nhìn tôi, rất lâu mới gật đầu.

Gọi điện cho Liễu Dương, giọng cô rất nhỏ.

“Băng Vũ, có chuyện gì?”

“Tối nay mình phải làm thêm, có thể về muộn, cậu đi đón Tư Tư được không?”

Liễu Dương nói nhỏ: “Được!” rồi tắt máy, hình như cô ấy đang họp.

Nghe giọng Liễu Dương, tôi lại thấy ấm áp, vững lòng, những năm qua Liễu Dương chăm sóc Tư Tư còn chu đáo hơn tôi.

Nếu có người hỏi, điều bi thảm nhất đời tôi là gì, tôi sẽ không do dự trả lời: gặp Trần Lăng.

Nếu có người hỏi, điều may mắn nhất đời tôi là gì, tôi sẽ trả lời: quen biết Trần Lăng.

Nếu có người hỏi, tôi sợ nhất chuyện gì, tôi sẽ nói: gặp lại Trần Lăng.

Bởi vì tất cả sẽ rối loạn…

“Có thể đi được chưa?”

“Ồ, vâng!” Tôi thảng thốt định thần, thu lại nụ cười, sao tôi có thể phân tâm vào lúc không nên phân tâm nhất?

Tôi gác máy, ngước mắt nhìn, bắt gặp tròng mắt đen lạnh như trích vào xương, tim bỗng run lên.

“Tôi đợi bên dưới!” Anh ta lạnh lùng ném lại một câu, quay người, giọng còn giận dữ hơn lúc trước.

Tôi đã làm sai điều gì? Chẳng lẽ anh ta cho rằng tôi không nên xử dụng điện thoại công ty vào việc riêng? Người giàu như vậy, chút việc cỏn con cũng tính toán?

Xem ra tôi phải bỏ công sức tìm hiểu tính cách anh ta, nếu không rất khó hầu hạ ông chủ buồn vui thất thường này.

Tôi ngồi trên xe, nhìn từng cửa hiệu lướt qua hai bên đường, nhưng không để ý bên trong trưng bày thứ gì.

Vốn định nói chuyện với Lâm Quân Dật nhưng bị thái độ như băng tuyết ngàn năm đó đẩy ra xa vạn dặm.

Lâm Quân Dật là người kỳ quặc, thể hiện ác cảm với tôi ra mặt, sao còn nhận tôi vào làm?

Lẽ nào anh ta thích năng lực làm việc của tôi, nói thực, tôi cũng chỉ chăm chỉ hơn người khác chút đỉnh.

Còn về năng lực, tôi cảm thấy Triệu Thi Ngữ hơn tôi nhiều, việc đối ngoại của công ty đều do cô ta đứng ra làm thay Lâm Quân Dật. Thực ra công ty cũng có ban Đối ngoại, nhưng do thành lập chưa lâu, phòng Nhân sự vẫn chưa tìm được một trưởng ban có kinh nghiệm nên vị trí đó tạm thời bị bỏ trống, mọi việc cần ngoại giao đều do Triệu Thi Ngữ trang điểm ngất trời, cùng Lâm Quân Dật đi giải quyết.

Vừa vào trung tâm thương mại, tâm trí Lâm Quân Dật liền tập trung vào các loại trang phục muôn màu muôn vẻ do các cô nhân viên giới thiệu, xem kỹ từng bộ váy áo, chẳng hề để ý đến sự có mặt của tôi.

Nói chính xác, trước giờ anh ta chưa từng coi tôi tồn tại.

Tôi đi theo Lâm Quân Dật, liếc nhìn bóng lưng anh ta bị cô nhân viên che một phần, trong tâm trí lại hiện ra cảnh cùng Trần Lăng dạo phố mấy năm trước. Hồi đó, cuộc sống của chúng tôi rất khó khăn, đi mua quần áo, giá cả là tiêu trí cân nhắc duy nhất, vô số lần bị các bà chủ lườm nguýt.

Nhưng sự coi thường của họ có là gì, đằng nào lòng tôi cũng hân hoan.

Ôi! Những hận, những oán, tất cả ký ức vẫn rõ ràng trong tôi…

Lời thề đã như mây khói bay đi, tôi vẫn ngốc nghếch đứng yên chỗ cũ.

Một chiếc váy dài màu đen, cổ trễ xuất hiện trước mặt tôi, cắt ngang dòng hồi ức.

Tôi cúi đầu che giấu vẻ thất thần của mình, vội vàng đón lấy.

Nhìn chiếc váy, tôi thầm thở phào. May không phải loại cổ khoét quá sâu, không phải loại siêu ngắn!

Từ trong phòng thử đồ bước ra, tôi sững sờ nhìn mình trong gương.

Thiết kế đơn giản, vừa đủ để tôn những đường cong hoàn mỹ của cơ thể, chất liệu tơ tằm đen óng, làm nước da càng thêm trắng tuyết, nhất là khoảng da thịt trắng sữa lộ ra nơi chân cổ và bờ vai trần mảnh dẻ. Mái tóc dài chấm lưng buông xõa, trông đầy vẻ nữ tính, gợi cảm nhưng không dung tục.

Thảo nào anh ta không chấp nhận thẩm mỹ của tôi, thẩm mỹ của anh ta quả thực không tầm thường.

Liếc nhìn Lâm Quân Dật trong gương, vốn định qua sắc mặt anh ta xác nhận một chút, xem anh ta có hài lòng hay không. Không ngờ bắt gặp đôi tròng đen da diết. Trong đôi mắt u ẩn đó không có vẻ miệt thị đối với tấm thân gợi tình, cũng không thấy khí lạnh ngàn năm, chỉ có vẻ đắm đuối ngây dại…

Đáng tiếc chỉ thoáng qua, khiến tôi không thể nắm bắt ẩn ý bên trong. Khi tôi quay người đối diện với anh ta, ánh mắt đó lại trở lên băng lạnh, anh ta đi đến, đưa cho tôi đoi giày cao gót.

Tôi đi giày. Ô! Vừa khít…

Kiểu dáng cũng là loại trang nhã mà tôi thích.

Mắt người này là thước ly chắc? Sao lại chuẩn như thế?!

Ánh mắt ngưỡng mộ không giấu giếm của mấy cô bán hàng vẫn dừng trên người Lâm Quân Dật không rời một phút. Măc dù tôi không thích thói phù phiếm của bọn họ nhưng sức quyến rũ của Lâm Quân Dật đúng là không thể nghi ngờ.

Một người đàn ông có ngoại hình chói mắt, có sự nghiệp, lại nhẫn lại đưa bạn gái đi mua sắm, quan tâm như vậy.

Đăc biệt là động tác ký tên quẹt thẻ, đẹp sững sờ, rõ ràng là chiếc máy rút tiền tự động vô hạn ngạch.

Người đàn ông như thế, phụ nữ không thích mới là sự lạ!

Nhưng tiếc là anh ta quá lạnh lùng.

Từ lúc đi vào trung tâm thương mại đến lúc quẹt thẻ, Lâm Quân Dật không nói với tôi một câu, lạnh như có thể đóng băng người bên cạnh.

Ồ, mad cũng phải! Ai bảo người ta là ông chủ, tôi chỉ có thể chủ động phá vỡ bầu không khí im lặng sượng sùng đó.

“Không ngờ Lâm tiên sinh không chỉ giỏi kinh doanh mà thẩm mỹ thời trang cũng chuẩn như vậy.” Tôi định nịnh anh ta nhưng lời nói lại đầy hàm ý châm biếm, cũng hi vọng được châm chọc anh ta một lần.

Lâm Quân Dật im lặng một lúc, mới trả lời: “Thực ra cũng không sành, chỉ vì bạn gái trước đây của tôi… rất thích tôi đưa đi dạo phố… lúc mua đồ luôn hỏi ý kiến tôi, cho nên cũng khá quen…”

Tôi rất thích cách dùng từ của anh ta: bạn gái. Gọi như thế bghe rất tình cảm, thì ra Uyển Uyển ca ngợi anh ta “chung thủy” cũng không quá lời.

Vậy thì vị hôn thê của anh ta nhất định là người hạnh phúc nhất.

Tôi mỉm cười nói: “Xem ra Lâm tiên sinh rất yêu cô ấy.”

Anh ta ngoái đầu liếc tôi một cái, không thừa nhận, cũng không phủ định.

Nhưng tôi dám chắc trong ánh mắt thoáng qua đó hảm ẩn vẻ âu yếm vô cùng kín đáo.

Tôi bắt đầu hiếu kỳ, cô gái có thể khiến Lâm Quân Dật nặng tình như vậy không biết hoàn mỹ thế nào, có lẽ là hiện thân của những gì tốt đẹp nhất, cao quý, xinh đẹp, trí tuệ và dịu dàng…

Tôi liếc trộm lưng anh ta, thì ra trong thế giới này không phải không có đàn ông hoàn mỹ, chỉ có điều các hoàng tử hoàn mỹ đều thuộc về các nàng công chúa cao quý, thánh thiện, những cô gái khác chỉ đành ngưỡng vọng!