Chàng Minh Tinh Và Thợ Săn Ảnh

Chương 7




CHƯƠNG 7

Tay của Hứa Minh Ưu man mát,

Đốt ngón tay cũng không quá lớn, bàn tay so với nam giới bình thường có phần nhỏ hơn.

Không biết có phải vì trong xe quá yên tĩnh hay không,

Trình Tư thậm chí cảm giác được ngón tay cậu run lên rất nhẹ.

Hình như cậu có vẻ căng thẳng.

Thật là kỳ quái, vì cái gì trước đây hắn cứ tưởng vị paparazzi siêu cấp nhẫn nại kia là một vị đại hán mặt đầy râu cơ chứ?

Trình Tư nhịn không được bật cười.

Bên này Hứa Minh Ưu cũng buông lỏng bàn tay.

Cậu nghiêng đầu sang chỗ khác, chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, tựa hồ có cái gì đó đặc sắc thu hút lắm.

Nhưng mà Trình Tư biết rõ, chỗ đó chẳng có gì cả.

Hắn nghĩ, cậu chẳng qua là đang ngượng ngùng thôi.

Trong đầu nghĩ vậy, ngoài miệng cũng bật ra: A, cậu mắc cỡ hả?

Hứa Minh Ưu quay phắt đầu trừng mắt với hắn, giống như vừa nghe được chuyện gì đó vô cùng khó tin: Anh —–

Cậu lập tức móc trong túi ra một quyển sổ ghi chép nhỏ, lật thẳng đến đằng sau,

Viết ngoáy một dòng cực nhanh, sau đó đưa sổ cho hắn, lớn giọng: Ký vào!

Trình Tư cúi đầu nhìn: Hiện nay Trình Tư nợ Hứa Minh Ưu 5.8 tệ, đặc biệt xác nhận tại đây.

Cái này làm Trình Tư thực sự cười ra tiếng.

Hứa Minh Ưu không thèm để ý tới hắn, khuôn mặt vẫn còn ửng hồng, không biết là do tức giận hay còn có nguyên nhân gì khác.

Rất lâu sau, Trình Tư cuối cùng cũng ngưng cười.

Hắn nghiêm túc nhìn Hứa Minh Ưu nói: Tôi có thể bồi thường bằng thứ khác không? Nói xong liền xuống xe.

Hứa Minh Ưu bị doạ sợ, còn chưa kịp gọi hắn một tiếng,

Chỉ thấy Trình Tư đi vòng qua, gõ gõ cửa sổ xe của cậu.

Cậu kéo kính xe xuống, Trình Tư nhoài người vào, nói:

Đợi lát nữa tôi đi sang bên kia, vừa đi vừa giả vờ nhìn ngó bên trái, cậu chụp ảnh tôi, đến lúc đó cứ bảo tôi nhìn như đang chờ người, gặp gỡ bí mật, hẹn hò các kiểu, mấy cái thuật ngữ chuyên môn ấy, cậu hiểu mà.

Hứa Minh Ưu sững sờ nhìn hắn, không nói lời nào.

Trình Tư cười cười: Làm sao vậy? Áy náy à? Ai da, không sao đâu, mấy tin đồn vu vơ kiểu này tôi gặp suốt, vốn đâu có gặp ai thật đâu mà lo. Cậu cứ yên tâm mà chụp.

Hứa Minh Ưu lắc đầu.

Trình Tư thấy cậu như vậy, có chút dở khóc dở cười: Tôi còn không tức giận gì cơ mà. Chủ động bán thân cho cậu chụp ảnh cũng không được sao?

Hứa Minh Ưu: Nếu tôi muốn moi tin, đương nhiên sẽ theo dõi chụp ảnh anh, không cần dùng loại phương pháp này.

Trình Tư thở dài một tiếng: Tuỳ cậu vậy. Nhưng mà, cậu cũng đừng có ngồi trên xe đến mốc người ra chứ, xuống đi bộ một chút đi. Yên tâm, chưa bao giờ có phóng viên nào theo dõi tôi đến tận đây đâu.

Hứa Minh Ưu: Ách…

Trình Tư: … Được rồi, trừ cậu.

Gió xuân mơn man vờn qua làn da quả thực rất khoan khoái, Hứa Minh Ưu cùng Trình Tư sóng vai nhau tản bộ quanh công viên, cũng vô cùng thoải mái.

Trình Tư vừa đi vừa kể cho Hứa Minh Ưu, chỗ này trước kia thế nào, chỗ đó trước kia ra sao.

Hứa Minh Ưu nghe xong có chút tò mò: Sao anh biết rõ vậy? Trên lý lịch có nói anh sinh ra ở nước ngoài mà?

Trình Tư cười: Đúng là sinh ra ở nước ngoài, nhưng lúc nhỏ có sống trong nước, cũng là ở gần đây.

Hứa Minh Ưu gật gật đầu.

Trình Tư: Còn cậu thì sao, nhìn cậu không giống người ở đây?

Hứa Minh Ưu: Quê tôi ở phía nam… Thành phố Y, anh có nghe qua không? Là một thành phố nhỏ, nhưng có rất nhiều hoa cỏ cây cối, mùa xuân đến, khắp nơi đều là trăm hoa đua nở…

Vừa nhắc tới quê hương, Hứa Minh Ưu hình như nói nhiều hơn hẳn,

Trình Tư cảm thấy rất mới lạ, hắn còn tưởng Hứa Minh Ưu vốn luôn đứng đứng đắn đắn không có nhiều lời như vậy.

Hai người đi mãi đi mãi liền tới một nơi trong công viên, chính là chỗ người già tập khiêu vũ.

Hứa Minh Ưu bỗng nhiên nhớ đến bộ dạng Trình Tư ngày sinh nhật học theo bà lão mà nhảy, nhịn không được bật cười khe khẽ.

Trình Tư hơi khó hiểu, hỏi: Cậu cười gì thế?

Hứa Minh Ưu nhìn hắn: Không có gì.

Trình Tư cũng không để ý nhiều, nhìn cụ bà đang hăng hái nhảy chính, nói: Hứa Minh Ưu, chúng ta vào khiêu vũ đi.

Hứa Minh Ưu vội xua tay lia lịa: Đừng, anh nhảy… không được dễ nhìn cho lắm.

Trình Tư quay phắt sang âm trầm nói: … Cậu quả nhiên đã thấy rồi.