Chàng Mù Hóa Ra Em Thật Yêu Anh

Chương 43




Ngày hôm sau, Lí Lộ Lộ ở bệnh viện thừa dịp Hoàng Hà đi nộp viện phí liền lôi kéo tay Tang Vô Yên nói: “Vẫn chưa nói cho cậu biết, tớ và Hoàng Hà chuẩn bị sáu tháng cuối năm kết hôn. Tớ muốn làm một cô dâu xinh đẹp, cho nên quyết định đi phẫu thuật.”

“Tớ thấy chỉ số thông minh về tình yêu của cậu không cao.”

“Ít nhất cao hơn cậu.” Lí Lộ Lộ khinh bỉ cô.

“Phẫu thuật cái gì đều có phiêu lưu, hơn nữa Hoàng Hà nói làm xong phải quấn băng hai ba ngày, vạn nhất để lại di chứng thì làm sao bây giờ?” Tang Vô Yên như cũ không đồng ý.

“Không có phiêu lưu, đó chỉ là phẩu thuật nhỏ như uống nước vậy.”

“Uống nước cũng sặc chết mà.” Tang Vô Yên nói.

“Cậu đúng là miệng chó không mọc được ngà voi.” Lí Lộ Lộ bấu cô.

Bị y tá đẩy mạnh ra phía trước, Lí Lộ Lộ đột nhiên nói: “Tang Vô Yên, chúng ta đánh cược đi.”

“Cược cái gì?”

“Nếu tớ không quang vinh hy sinh, cậu phải đi tìm Tô Niệm Khâm nói chuyện thế nào?”

“Tớ đây sẽ thua. Cậu tìm tới một bệnh viện lớn, muốn thua thì bệnh viện và bác sĩ trong đó cũng không chịu .”

“Cũng không nhất định mà, như cậu vừa nói uống nước cũng sặc chết mà.”

“Phi phi phi.” Tang Vô Yên tức giận.

“Thật sự nên nói chuyện một chút.”

“Nói chuyện gì?”

“Nói gì cũng được, tâm bình khí hòa nói ra những vướng mắc của năm đó, cho dù trong đáy lòng hai người không thể hợp lại, cũng nên nói ra hết để bắt đầu một chuyện tình khác.”

“Cậu làm gì tự nhiên tư vấn tâm lý cho tớ vậy?” Tang Vô Yên cười.

Phẫu thuật xong, Lí Lộ Lộ bị Hoàng Hà đưa về.

“Mấy ngày nay mắt cô ấy sẽ không thấy, anh nên chăm sóc cô ấy cho tốt, bằng không tôi sẽ hỏi tội anh.” Tang Vô Yên dặn.

Hoàng Hà làm động tác đứng nghiêm: “Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.”

“Tang Vô Yên.” Lí Lộ Lộ vươn hai tay loạn xạ ở không trung kêu cô.

“Sao?”

“Nhớ rõ nha, cậu đã đáp ứng tớ.”

Về nhà, cô nhớ tới vẻ mặt rạng rỡ quấn băng trắng băng hai tay tìm kiếm Hoàng Hà, có điểm đau lòng. Suy nghĩ tới Tô Niệm Khâm. Lí Lộ Lộ mới có vài ngày không thấy liền khó chịu, vậy Tô Niệm Khâm thì sao?

Tay cô đang viết cũng dừng lại, định vào phòng ngủ tìm đồ, tìm nửa ngày mới tìm được một mảnh vải, rồi bịt mắt lại.

Cũng không bịt chặt lắm, gần mũi cũng có chút ánh sáng.

“Cậu làm gì vậy?” Trình Nhân hỏi.

“Thử cảm giác cái gì cũng không thấy.”

Cô sờ soạng từ phòng ngủ trở lại phòng khách, vừa mới bắt đầu thì vịnh tường mà đi, đi đến giữa phòng khách, không biết làm so, lại sợ đụng phải ghế, liền ngồi xổm xuống cứ một bước lại hướng phía trước sờ một lần, xác định trống có vật cản mới dám đi hai bước. Cô lúc này mới hiểu được, cây gậy dò đường quan trọng cỡ nào.

Vì thế, cô cầm chổi lông gà làm gậy, lại đi đến phòng bếp. Lúc này thoải mái hơn, cô có điểm đắc ý.

Trình Nhân nói: “Cậu làm cho tớ muốn sửa lại danh ngôn.”

“Hả?”

“Làm một giờ người mù không khó, khó là cả đời làm người mù.”

Trình Nhân vừa nói xong, đầu Tang Vô Yên liền đụng vào cửa tủ trong phòng bếp, đau đến muốn khóc ra nước mắt.

“Đây là do cậu vừa rồi lấy này nọ không đóng cửa, không liên quan đến tớ.” Trình Nhân giải thích.

“Tớ biết!” Cô xoa đầu.

“Cậu rốt cục cũng biết thói quen trước kia của cậu mang cho người khác nhiều phiền phức.”

Tang Vô Yên nổi giận tháo khăn ra, vừa yên tĩnh một chút, thì Lí Lộ Lộ gọi qua.

“Tang Vô Yên, nhanh đi tìm anh ta.” Lí Lộ Lộ nói, “ Bằng không tớ sẽ tuyệt giao với cậu.”

“……”

Buổi tối Tang Vô Yên đi tới siêu thị mua vật dụng hàng ngày, lúc trở về đi ngang qua quán bán phá lấu. cô biết quản lý của phố này rất nghiêm, bình thường bán hàng rong đều phải sau bảy giờ mới dám bày hàng. Có một thời kỳ, lãnh đạo trên tỉnh đến kiểm tra, lúc ấy không ai bán buôn gì hết, cực kỳ yên tĩnh.

Quán phá lấu mấy ngày trước mới mở, có hai nồi và mấy cái bàn đơn giản. Hai chủ quán khoảng năm mươi tuổi, còn có một cô gái đang ăn.

Tang Vô Yên lơ đãng nhìn, cảm thấy có chút nhìn quen mắt, sau đó lại nhiều thêm mấy lần, cô đã nhận ra– là mẹ của Hoàng Hiểu Yến.

Bà Hoàng cũng phát hiện ánh mắt của Tang Vô Yên, cười hì hì nói: “Cô gái, ăn phá lấu nha.”

Tang Vô Yên đứng hình: “Dì, con là Tang Vô Yên. Dì còn nhớ không?”

“Con là?” Bà hiển nhiên không nhớ ra.

“Bạn tiểu học của Hiểu Yến.”

“Nga, là con nha.” Hoàng mẹ sực tỉnh, “ Ngồi, mau ngồi.”

Bà xoa xoa ghế, đối nói với đứa nhỏ kia: “Đến, Hồng Hồng, mau gọi chị.”

Hồng Hồng nhút nhát há hốc thở, sau đó dọn lại tập vở qua phụ ba thu bát đũa. Tang Vô Yên mới nhớ tới đến, cô ấy chính là đứa bé năm đó.

“Lớn như vậy rồi nha?” Tang Vô Yên nhìn bóng Hồng Hồng nói.

“Con cũng thành một thiếu nữ rồi, con bé ấy thì làm sao còn nhỏ được?”

Tang Vô Yên nở nụ cười.

Lát sau, bà Hoàng bưng bát phá lấu, vừa nhìn Tang Vô Yên ăn, vừa cùng cô nói chuyện tào lao về ít việc nhà.

“Nếu Hiểu Yến của chúng ta còn, phỏng chừng cũng có thể lập gia đình.” Hoàng mẹ cuối cùng cảm thán.

Tang Vô Yên buông thìa, nhìn bà mặt đã có nếp nhăn. Qua nhiều năm như vậy, người mẹ vẫn có tiếc nuối.

“Dì, dì còn có Hồng Hồng, về sau cô ấy thay phần Hiểu Yến hiếu thuận dì.”

Bà Hoàng trầm giọng, thản nhiên cảm thán: “Đứa nhỏ này dù sao con nuôi, không bằng con ruột.”

“Con nuôi?” Tang Vô Yên kinh ngạc.

“Đúng vậy, một họ hàng dưới quê đưa tới, nói là bỏ trước nhà anh ta. Dì lúc ấy nghĩ, nếu làm việc thiện thì Hiểu Yến có thể qua cơn nguy kịch.”

Trên đường trở về, Tang Vô Yên rất nặng nề.

Đi đến trước cửa, cô lại nhắm hai mắt, đi về nhà. Trên đường, bước đi lệch lạc. Cô một cước đạp lên nước ở thảm cỏ, thiếu chút nữa hét lên.

“Có như vậy cũng sợ?” Trình Nhân đi phía sau nói.

“Làm tớ sợ muốn chết, tớ không biết đó là gì.” Cô vỗ vỗ ngực.

“Cho nên nói, làm người mù nhiều lúc dễ dàng.” Trình Nhân nhún nhún vai.

Cô về nhà, lấy ảnh tốt nghiệp tiểu học ra. Ngay cả chính mình lúc ấy hình dạng như thế nào cũng đã quên, bởi vậy mất nửa ngày, mới tìm được Hoàng Hiểu Yến.

Nhiều như vậy năm, cô không quên chuyện này, chân tướng lại hoàn toàn không giống cô nghĩ.

Lúc Hoàng Hiểu Yến mất, Tang Vô Yên vẫn oán cha mẹ cô ấy. Bọn họ làm sao có thể đối xử cô ấy như vậy, cô ấy rõ ràng còn sống lại có kế hoạch sinh đứa con thứ hai. Bọn họ có nghĩ đến cảm thụ của Hiểu Yến, hay là có nghĩ tới quần áo, cho cô ấy mặc chỉ tề một chút.

Chính là vì thế, Tang Vô Yên hơn mười năm chưa từng qua nhà cô ấy nữa. Lần đó mười năm sau khi tốt nghiệp tiểu học,khi họp mặt mọi người nhắc tới hoàng Hiểu Yến đều bóp cổ tay thở dài, sau đó liền quyên tiền phụ giúp cha mẹ cô ấy.

Tang Vô Yên cũng không đi.

Cô còn trách họ. Nếu hôm nay không tình cờ gặp được, phỏng chừng cả đời cô vẫn còn oán.

Nhưng trăm ngàn lần không nghĩ tới sự thật lại là như vậy.

“Cho nên mới nói, người với người luôn có những nỗi niềm riêng.” Trình Nhân nói, “ Có đôi khi, đứng ở góc độ của mình sẽ nhìn vấn đề khác đi. Cũng muốn giúp người khác ngẫm lại.”

Tang Vô Yên không nói chuyện.

Trình Nhân còn nói: “Tựa như cậu cùng Tô Niệm Khâm. Lúc cậu mất đi cha, cha anh ta lại đang trong ranh giớ sinh tử. Anh ta bên ngoài vẫn cao ngạo, nhưng bên trong lại tự ti tới cực điểm, mà cậu lúc ấy ném ra một câu rồi bước đi, có nghĩ qua cảm thụ của anh ta không.”

Ban đêm, Tang Vô Yên mơ thấy Hoàng Hiểu Yến.

Hoàng Hiểu Yến thở dài nói: “Tớ biết cậu thay tớ hận bọn họ, bây giờ mọi chuyện đã qua rồi.”