Chàng Trai Quàng Khăn Đỏ

Chương 6




Người kia nâng cằm, nhìn thẳng vào mắt cậu, cậu cũng không ngại nhìn thẳng lại.

Công nhận mắt người này rất đẹp, tựa như viên sapphire lam ngọc.

Bất quá, Hữu Bân là người truyền thống, không hiếm lạ, cậu ưa thích mắt đen huyền bí như của Đẳng Tước hơn.

"Khăn đỏ, chẳng lẽ ngươi không còn nhớ ta?"

... Xin lỗi, không phải là Hữu Bân không nhớ anh, mà là, em còn méo biết anh cơ!

Anh rất đẹp trai! Rất tốt nhưng em rất tiếc!

Song, Hữu Bân cũng không ngu đem nói hết ra, chỉ khẽ động mi lắc lắc đầu.

"Cũng phải, ta với em chưa trò chuyện bao giờ, lần đầu ta thấy em là khi em đang hái hoa... Khi ấy... ta chỉ dám trộm ngắm em thôi..."

Đệt!! May mình là con người thật thà!! Douma khi không đi rình xem con trai nhà người ta hái hoa!! Có khác gì rình trộm gái tắm không?? Quả thật đúng là biến thái mà!!!

Còn đi hỏi có nhớ hay không mới thật đáng quan ngại!

"Giờ em theo ta đến Sapphire - Vương quốc của ta. Em có bằng lòng không?"

"Hơ hơ...." - Hữu Bân nuốt khan một ngụm, đánh liều nói -"Em... có thể từ chối khô---"

Vâng, chưa nói xong đã bị túm a túm lên xe ngựa ngồi với vua. Công nhận là xe sang có khác, ngồi êm ru kể ra cũng sướng, hầy, lông hổ đem đi làm cái thảm để ngồi coi như cũng không tệ. Nhưng mà, Hữu Bân này là người yêu động vật, cương quyết phản đối việc vô nhân đạo như vậy a!

Bất quá, lông Sói ca vẫn đỉnh nhất a!

"Khăn Đỏ."

"Vâng?"

"Có biết vì sao suốt bao nhiêu năm qua em phải sống cùng mẹ trong rừng không?"

Không, đừng hỏi em.

Có hỏi, hãy hỏi con em hủ nữ của em.

"Em không biết cũng phải, khi đó vua cha em bị kẻ xấu hãm hại buộc em phải cùng mẹ bỏ trốn, khi đó em vừa tròn 1 tuổi mà thôi."

....

Thật ra thì, một tý cảm xúc mà lẽ ra trong phim nhân vật chính sẽ gào lên khóc thật lớn, nào là đưa tay đè ngực trái, lệ ướp mặt đôi má...

Nhưng mà nhắc lại, cậu là Hữu Bân một nhân viên quèn bị xuyên tới nơi đây, không có can hệ.

Thật tình....

"Mau! Mau bảo vệ đức vua cùng hoàng tử!!!!" - Tiếng kị binh hò hét náo loạn.

Tò mò nhoài người ra ngó...

Sói ca!!!!!!!

Chưa kịp vươn tay ra vẫy đã bị nhà vua túm lấy kéo lại, một cước đạp bay cửa xe ngựa, nhảy ra.

"Đẳng Tước, ta chờ ngươi lâu lắm rồi."

Thượng Đẳng Tước mặc cho Yên Vũ xử lí đám lính quèn, mình mình đối mặt với tên đang ôm chặt eo của Hữu Bân, hai mày hắn cau lại, đồng tử mang sắc tố đen bỗng chuyển đỏ.

"Vi Dung, thả tên kia ra."

Vi Dung không thả, ngược lại còn ôm chặt cậu hơn.

"Đẳng Tước, ta với tên nhóc này, có gì mà kém hơn? Hả? Ngươ--"

"Đức vua, ngài thích Sói ca hả?" - Vì là một công dân bình thường được hưởng quyền tự do ngôn luận, Hữu Bân len len đưa ý kiến.

"Thì sao?"

"Quả nhiên, Sói ca nói với ta có con mèo già đáng ghét cứ thích quấn lấy Sói ca, ra là ngươi!"

Nhìn cái bản mặt cười tủm tỉm của Hữu Bân, Vi Dung thừa biết cậu cố ý!!! Móng tay vừa mới biến hóa dài ra bắt gặp ánh mắt âm tỉ độ của hắn đành thu lại. Môi cắn lại! Oắt con mồm mép tép nhảy!!!

"Mà chờ đã... cái vụ hoàng tử đức vua.. tất cả là ảo..." - Chữ "hả" để hỏi chưa kịp nói xong, Hữu Bân đã thấy mấy người kia, cả thằng thợ săn mắt đã chuyển xanh cả thảy, răng nanh các kiểu đã mọc rồi. Sợ quá đi!!

"Ngươi câm miệng cho ta!"

Vi Dung hướng cái nhìn mòn mỏi cho hắn, nói tiếp:"Giờ ngươi và ta đến Sapphire cử hành hôn lễ vẫn chưa muộn."

"Mau thả người."

"Ngươi!"

"Mau thả!"

"Ngươ-"

"Mau!"

Hữu Bân không khác gì một túi rác, tùy tiện bị Vi Dung quẳng cái bay 100m luôn, rất may hắn phi đến đỡ lấy, vòng tay qua eo ôm chặt cậu.

Hú hồn chứ cứ bay tự do thế này rớt tim lúc nào không biết!

"Bây giờ cái tên ăn hại này là vợ ta rồi, chúng ta có thể hủy hôn."


"Vì cái gì mà cái kẻ tầm thường này là vợ ngươi! Trong khi dòng máu Miêu yêu cao quý, nhan sắc mĩ lệ như ta lại không thể?"


Vi Dung nếu được cậu miêu tả như mĩ nam thì chưa rõ hết được, nói sao nhỉ, nếu như Đẳng Tước thuộc dạng đẹp trai, men lì 200% thì Vi Dung đối ngược hoàn toàn, cái đẹp của Vi Dung là thanh tú, cằm Vline tự nhiên không qua dao kéo, cánh môi hoa anh đào sang chảnh...

Tóm lại là đi so sánh nhan sắc của cậu với Vi Dung, hẳn là, cậu sẽ tự giác bôi tấn kem chống nhục lên mặt.

Còn về dòng máu...

"Mèo ca, anh là người mèo đúng không?"

.... Đang cảm xúc dạt dào, chỉ muốn khóc bị cái tên... ờ ăn hại này đánh cho tụt cám xúc, Vi Dung cáu bẳn gật thật mạnh.

"Con người là động vật cấp cao đó Mèo ca, thật ra thì mèo với chó chỉ là thú nuôi cho người thôi. Còn có, thịt mèo ăn ngon lắm luôn, nhưng mà, xui thấy má, căn bản, mèo nuôi không hay để bắt chuột.... Nó với con cá cảnh không khác là ba--"

Cái gì cũng phải có giới hạn! Tự tôn của loài mèo cao ngất như vậy mà lại bị tên con người chà đạp dễ dàng! Quyết không tha!

Vi Dung đã biến hóa thành bạch miêu khổng lồ, nhắm ngay vuốt nhọn vào người Hữu Bân.

Tất nhiên là đâu có dễ như thế, hắn quẳng cậu như túi rác ra sau cho Yên Vũ lo rồi thì cũng ra chiến với Vi Dung.

Mà Yên Vũ thuộc kiểu người tự do, đang đánh hăng cũng chẳng rảnh quản, ném tạm cậu vào bụi cây nào đó rồi mặc kệ.

"Ôi mẹ ơi... mình phải tập gim... cứ bị quẳng đi quẳng lại chắc chết..." - Nạn nhân bị quẳng như rác 3 lần cho biết.

Cuộc chiến giữa hắn và Vi Dung là hoàn toàn không cân sức, trong khi hắn vẫn rảnh rỗi ngoái ra sau gào tên cậu cấm đi loạn thì Vi Dung đã thở không ra hơn.

"Thật không biết lượng sức"

Vâng, cái câu kia hẳn là người nên nói là hắn, bất quá lại không phải.

Là cậu nói!!!

Dù đã kiệt sức nhưng mà ngay khi thấy cái kẻ mồm chó kia, lập tức lửa giận phừng lên!!!

"Ngươi câm! Ta chịu ủy khuất như hôm nay là sự sỉ nhục quá lớn cho Miêu tộc! Không thể như vậy! Bây giờ Đẳng Tước ngươi phải giải thích rõ ràng, cúi đầu xin lỗi các tộc khác để không làm hỏng thanh danh Miêu tộc ta!"

Hữu Bân tính mở miệng châm chọc thêm liền bị hắn bịt miệng lại, ghé sát tai nói:"Đói không?"

Trời ạ!!! Giọng gì mà ấm thế!! Nghe cả ngày chắc cũng no khỏi cần ăn!!

"Ó!! Ói a a!! E ói ắp ết ồi!"(Có!! Sói ca ca!! Em đói sắp chết rồi!)

"Ta không thương."

Gấp gáp gỡ tay hắn ra, nói.

"Có! Tước ca có thương mà!"

______