Chào Em, Như Hoa!

Chương 19: Kết thúc




Sáu năm sau.

Trong một phòng thiết kế nhà ở thuộc một công ty nào đó.

“Kết hôn hay không, em nói đi, cuối cùng em có kết hôn hay không?” Trong điện thoại truyền ra giọng của Văn Sơ, có vẻ như vì thẹn quá hoá giận.

Lỗ Như Hoa buồn bực ho một tiếng trong cổ họng, khẽ đẩy ghế xoay: “Anh yêu à ......”

“Đừng có làm trò! Lời ngon tiếng ngọt lừa gạt anh nữa! Cho em một tháng để chấm dứt mọi công việc, sau đó kết hôn với anh, đây là mệnh lệnh cuối cùng!”

“A...... Nhưng công ty còn một hợp đồng......”

“Khỏi lấy công ty đè anh, anh là tổng giám đốc, anh nói là xong.”

“À, anh là chủ tịch, đúng vậy, vì anh là tổng giám đốc, em mới có trách nhiệm với công ty, anh cũng không muốn công ty bồi thường đúng không?”

“Tiền anh cả đống!”

“Văn Sơ, từ lúc nào anh lại trở nên thô bỉ như vậy.” Lỗ Như Hoa bật cười.

“ Lỗ Như Hoa anh cảnh cáo em, đừng ép anh dùng tuyệt chiêu, con thỏ nóng nảy còn biết cắn người!”

“Không đúng không đúng, em không phải là vì anh sao? Triển lãm tranh của anh đạt hiệu ứng tốt như vậy, không phải càng nên cố gắng sao? Huống hồ Tự Ngọc cũng chưa về, nó gần đây cũng bận, cho em hai tháng được không? Ba tháng là xong. Được không?”

“ Tự Ngọc sắp về rồi, hôm qua anh vừa gọi cho cậu ta.” Văn Sơ cười quái dị: “Anh bảo cậu ta về, đùa hoài, chị gái kết hôn là chuyện lớn, còn có thể không về?”

“Ba tháng, em cam đoan chỉ chậm lại ba tháng!” Lỗ Như Hoa thốt ra lời thề đã nói hàng ngày.

“Ba tháng?” Tiếng cười Văn Sơ càng thêm gian ác: “Ba tháng sau bụng của em lộ rõ rồi, em không ngại mặc áo cưới không đẹp sao?”

“Á, á?” Lỗ Như Hoa hoảng sợ: “Có ý gì, vì sao bụng em to ra, anh có ý gì?”

“Ý anh là em mang thai, đứa con là của anh, là của anh!”

“Anh đùa cái gì ......” Lỗ Như Hoa lắp bắp: “Em lại không biết...... Cái đó là sao......”

“Anh làm!” Văn Sơ rất thẳng thắn: “Anh đổ rớt thuốc tránh thai của em, còn đem cái đó...... Mỗi cái đều đâm vài mũi, bảo bối của chúng ta là theo vết thủng mà ra, là cá lọt lưới! Không phải hai tháng nay em không thấy chị cả của mẹ đến thăm? Không phải gần đây em hay choáng váng buồn nôn?”

Lỗ Như Hoa thở ra một ngụm khí lạnh, nắm chặt điện thoại, nói không nên lời.

Cửa ban công bỗng nhiên bị đẩy ra, dĩ nhiên là Văn Sơ, vẻ mặt cực kỳ trấn tĩnh thong thả đi vào, trong tay còn cầm di động......

“Đúng vậy, là anh làm, em xem rồi làm đi. Nếu em không muốn có đứa con này thì xử lý luôn cả cha nó đi. Nếu không thì phải kết hôn với anh. Lỗ Như Hoa, anh làm thế cũng vì muốn tốt cho em, không muốn em biến thành bà mẹ lớn tuổi. Anh nghĩ rồi, con ra đời cứ để anh chăm sóc còn không được sao? Em muốn sao trên trời, anh bắc thang cho em hái xuống, em muốn trăng, anh lấy súng cho em bắn! Em thích kiếm tiền, anh đem tất cả tiền gửi trong ngân hàng để trên giường cho em nằm. Thời gian sau tốt nghiệp dài như vậy, anh lúc nào cũng chờ em gật đầu, trước kia em nói anh chưa trưởng thành, anh tìm đủ mọi cách để trưởng thành. Nhưng Lỗ Như Hoa ...... Có vài người, cả đời cũng không thể trưởng thành...... Như anh...... Cho nên em có đồng ý lấy một người như anh không? Á, không cho em nói không muốn, bởi vì con cũng có rồi......” Văn Sơ thản nhiên nói từng chữ một, giọng nói rất to, không hề ngại ngần N người đang vây quanh cửa nghe lén.

Đúng vậy, hắn chờ quá lâu, học đại học thì không thể kết hôn. Tốt nghiệp phải gầy dựng sự nghiệp cũng không thể kết hôn, nghề nghiệp ổn định lại phải giữ gìn sự nghiệp càng không thể kết hôn. Vậy thì như thế nào cho phải? Cứ chịu đựng sự ép buộc của Lỗ Như Hoa sao? Không được, tuyệt đối không được! Chuyện gì đều có thể nghe Lỗ Như Hoa, riêng kết hôn thì không!

“Hôm nay em phải quyết định, tháng sau kết hôn có đồng ý hay không, đồng ý thì gật đầu, không đồng ý thì...... Không đồng ý cũng phải đồng ý. Anh đã báo với ba luôn rồi.” Văn Sơ đến gần Lỗ Như Hoa, tay chống vào bàn nhốt cô trong lồng ngực, nhìn chằm chằm vào cô.

Thành thật mà nói, sáu năm nay đây không phải là lần đầu tiên hắn cầu hôn Lỗ Như Hoa, nhưng lại là lần mà hắn cảm thấy “kích động” nhất. Thật sự, vì chuyện cầu hôn, mọi chiêu trò hắn đều đã dùng, có lãng mạn, có kích thích, nhưng mỗi lần đều chấm dứt bằng thất bại, cứ liên tục diễn ra cảnh một trăm lần hắn cầu hôn, Lỗ Như Hoa cũng một trăm lần lấy cớ trì hoãn, còn lần này...... Thái độ của cô vẫn là sự bình thản như thường.

“Mặc kệ có đồng ý hay không, đều phải đồng ý.” Văn Sơ từng chữ một nói xong, Lỗ Như Hoa cũng ngừng thở rồi hô hấp trở lại.

“Chuẩn tấu.” Hai từ đơn giản cuối cùng cũng từ miệng cô phát ra.

Văn Sơ cười, Lỗ Như Hoa cũng cười, mấy người nghe lén ngoài cửa cũng nở nụ cười.

Văn Sơ nói đúng, Có vài người, cả đời cũng không thể trưởng thành. Nhưng chẳng lẽ chỉ có người trưởng thành mới có thể hạnh phúc sao? Trong cuộc sống, anh không thể đòi hỏi một nửa khác của anh phải thật hoàn mỹ không sứt mẻ.

Văn Sơ bây giờ và 6 năm trước như nhau, hắn ghen tuông đủ kiểu, hắn dù thành hoạ sĩ nổi tiếng vẫn giữ nguyên tính cách trẻ con, hắn vẫn hay kích động như cũ, bộc phát khi giận dỗi, có lẽ đến khi có con cũng vẫn như thế. Nhưng rồi sao? Đó là Văn Sơ, đây là Văn Sơ mà Lỗ Như Hoa yêu thương.

Cô thương hắn, vì hắn tự đan khăn quàng cổ cho cô, bởi vì hắn cùng cô chen chúc trên cái bàn bi da qua một đêm dài mà không có một câu than thở; bởi vì hắn là người đầu tiên phát hiện vẻ đẹp của cô, bởi vì hắn sẽ vì sự cố gắng của cô mà đau lòng, khổ sở, bởi vì ngay thời khắc giao thừa, hắn lấy đèn pin bắn “pháo hoa” khiến cô vui vẻ, bởi vì hắn yêu người nhà của cô, bởi vì hắn cùng cô vượt qua thời kỳ khó khăn sau phẫu thuật của Tự Ngọc, bởi vì hắn chấp nhận cùng cha hắn mâu thuẫn vẫn muốn hoàn thành giấc mơ của cô, bởi vì mọi thứ của hắn, bởi vì hắn là Văn Sơ, Văn Sơ của cô, Văn Sơ duy nhất ở trên đời.