Chào Em, Như Hoa!

Chương 4: Bỗng như một đêm ta “say nắng”




ắn môi, tiếp tục giữ nụ cười, nụ cười là tiêu chí nghề nghiệp của cô, không phải sao? Cô là Lỗ Như Hoa chuyên bán đĩa phim đen nuôi sống bản thân và em trai, không đúng à?

Lau đi những giọt nước trên mặt, cô bấm nút bật chiếc ô rồi dúi vào tay Văn Sơ, cười cười trả lời: “Xin quý ngài tự trọng, tiểu nữ bán hàng, không bán thân. Vừa rồi cái đó… cho là hôn đi… coi như tôi tặng anh, dù sao tôi cũng ở nhờ nhà anh một đêm, điện nước tính sau. Ha ha…”.

Đương nhiên, nếu có ai tuyệt đối không mua sơn tra của Như Hoa, người đó phải là Văn Sơ, tuy rằng hắn cũng tò mò về công dụng của sơn tra lắm…

Buổi sáng học quân sự còn chưa đến nỗi, ba giờ chiều mới là thời điểm gian nan. Toàn bộ sinh viên đứng dưới ánh mặt trời chói chang, thực hiện những động tác đơn điệu, nhàm chán và buồn tẻ. Lỗ Như Hoa có chút lo lắng cho Lỗ Tự Ngọc, mắt không rời tiểu đội lớp Sơn dầu.

Cuối cùng cũng được nghỉ mười phút.

Lỗ Như Hoa cầm bình nước sơn tra đưa cho Lỗ Tự Ngọc vừa tới. Tự Ngọc có vẻ rất mệt mỏi, xuống sắc.

“Em xin nghỉ đi.” Lỗ Như Hoa xót em, “Phơi dưới nắng gắt thế này khổ quá”.

“Không cần đâu, vui mà!” Lỗ Tự Ngọc mỉm cười trả lời.

“Hay là thế này, em ghi tên tham gia một vài câu lạc bộ đi. Chị thấy câu lạc bộ văn nghệ đang tuyển người biểu diễn trong đêm văn nghệ chào mừng các sinh viên mới. Em đi đăng ký đi, có việc làm là có thể danh chính ngôn thuận không phải học quân sự nữa.” Lỗ Như Hoa ân cần nói: “Cái này không coi là trốn được”.

Lỗ Tự Ngọc lắc lắc đầu, “Em không hát được, không đi”.

Lỗ Như Hoa cảm thấy Tự Ngọc hình như đang cố tỏ ra cứng rắn, càng thêm lo lắng.

Tham gia một vài câu lạc bộ, bận việc khác sẽ không phải học quân sự? Ý hay đấy nhá… Chàng Văn Sơ đang “rũ như đậu hũ, nát như tương bần” đi ngang, “lỡ” nghe được lời Lỗ Như Hoa xúi bẩy em trai, hí hửng mừng thầm.

Đêm đó, câu lạc bộ văn nghệ xuất hiện thêm một người – Văn Sơ.

“Bạn này, tối nay tập bài hợp xướng Hoàng Hà nhé.”

“Ừ!” Văn Sơ gật gật đầu.

“Đây là bản nhạc.”

“Ờ… Tôi không biết đọc nốt nhạc.” Văn Sơ nhún vai.

“Ồ… không sao, bạn hát được chứ? Gió đang thổi, ngựa đang hí, Hoàng Hà đang rít gào.”

“Không hát được.”

“Không hát được? Tiểu học không phải học qua rồi sao?”

“Tôi học tiểu học ở Thụy Sĩ.”

“Ờ bạn… nếu không hát, chắc là bạn biết chơi nhạc cụ?”

“Không biết… huýt sáo có được tính không?” Văn Sơ rất thản nhiên.

“…”

Trong góc phòng hợp xướng, vài người chỉ đạo hợp xướng thì thầm.

“Cái gã Văn Sơ đó sao lại lọt vào đây được nhỉ? Chẳng biết cái gì mà cũng được nhận?”

“Đẹp trai mà!”

“Đẹp trai cũng có thể coi là biết nhạc chắc?”

“Đẹp trai không coi là biết nhạc, nhưng có thể hấp dẫn người khác. Cậu không thấy hắn vừa đăng ký vào câu lạc bộ, số nữ sinh theo vào đăng ký đã tăng gấp đôi rồi sao!”

“Ồ, đúng thật! Vấn đề là xếp hắn vào chỗ nào đây?”

“Cho hắn vào đội chơi bộ gõ nhóm nhạc đệm đi, dù sao nguyên bài hát gõ chẳng được mấy lần, muốn sai cũng không được…”

“…”

Thế là, mười một giờ rưỡi tối hôm đó, khi Lỗ Như Hoa lẻn vào giữa đội văn nghệ bán hoa quả sấy và trám khô, phát hiện trong đội ngũ hợp xướng chỉnh tề… bên cạnh nhóm nhạc đệm… là chàng Văn Sơ cao lớn, vẻ mặt chán nản đến không thể chán hơn, tay cầm bộ nhạc cụ nhỏ hình tam giác mà uể oải gõ gõ.

Lỗ Như Hoa thề là cô không cười, cô chỉ… nhếch miệng theo hình chữ “hi” mấy lần mà thôi. Chẳng lẽ cô cười to quá sao? Chẳng lẽ cái âm thanh “hi hi” nhỏ xíu đó mà cũng có thể xuyên qua nhóm xướng ca, nhóm nhạc đệm mà luồn vào trong lỗ tai Văn Sơ?

Ối, nhất định là luồn vào lỗ tai hắn rồi! Bởi vì đúng lúc đó Văn Sơ bỗng ném bộ gõ đang cầm, nổi giận đùng đùng nhào tới chỗ cô.

“Cậu làm gì vậy?” Lỗ Như Hoa nhìn Văn Sơ đang chạy tới gần, cho dù không làm sai chuyện gì nhưng cô bỗng thấy chột dạ.

“Cô theo tôi ra ngoài!”, câu đó được Văn Sơ từng chữ một rít qua kẽ răng, tỏ ý: Không được cãi.

Trước con mắt bao nhiêu người, Văn Sơ kéo mạnh tay Lỗ Như Hoa.

Trái tim các thành viên nữ đội văn nghệ vỡ ra từng mảnh…

Văn Sơ kéo Lỗ Như Hoa ra khỏi phòng hợp xướng. Lúc này đã gần nửa đêm, trời tối như mực.

Ánh trăng mơ hồ xuyên thấu qua bóng cây, keo kiệt lấp loáng trên mặt Văn Sơ khiến sắc mặt hắn chuyển thành xanh mét, lại pha thêm chút sắc trắng lóa ma quái.

Trong đầu Lỗ Như Hoa bỗng vang lên một giai điệu quen thuộc: Bạn kể chuyện liêu trai, tôi cũng kể chuyện liêu trai…

“Lỗ Như Hoa, chắc chắn cô cố ý rồi!” Văn Sơ đứng gí mặt sát mặt cô, nghiến răng kèn kẹt.

“Tôi cái gì? Tôi thế nào?” Lỗ Như Hoa ngập ngừng nói nhỏ, lui về phía sau nửa bước, bàn tay khẽ sờ dụng cụ phòng thân để trong túi quần.

“Cô chơi tôi, đúng không? Cô cố tình để tôi nghĩ rằng vào hội văn nghệ sẽ không phải học quân sự. Kết quả là hội văn nghệ buổi tối mới tập luyện! Tôi ban ngày học quân sự, buổi tối còn phải đi tập hát! Tôi… tôi như thế này mà bọn họ dám bắt tôi ngồi gõ sắt!”

“Đợi đã, đợi đã.” Lỗ Như Hoa nuốt nước miếng, cố sức giải nghĩa câu nói của hắn, “Tôi bảo anh tham gia hội văn nghệ hồi nào? A hay là… Anh nghe lén tôi và Tự Ngọc nói chuyện!”.

“Đừng có đánh trống lảng, cô cố ý phải không? Cô thấy tôi đi ngang qua, cố ý giả vờ bảo Lỗ Tự Ngọc, thực ra là muốn lừa tôi đến hội văn nghệ, sau đó sẽ tha hồ cười tôi đúng không?”

“Này anh trai”, Lỗ Như Hoa nghiêm mặt, “Hồi bé anh từng bị người ta bắt cóc hay sao mà nhìn ai cũng thành người xấu hết? Tôi không có việc gì làm hay sao mà còn rỗi hơi đi tính toán lừa anh? Hơn nữa, đó không phải ‘gõ sắt’. Là bộ gõ nghe chưa? Bộ gõ là một loại nhạc cụ tử tế, tuy nhìn không bắt mắt nhưng dàn nhạc nào cũng bắt buộc phải có cả. Tôi thấy kể ra anh cũng rất thích hợp cho vị trí đó đấy”.

Biểu cảm của Lỗ Như Hoa càng nói càng chân thành, càng nói càng tỏ vẻ thương xót ái ngại.

Văn Sơ nghe một hồi bắt đầu choáng, dòng suy nghĩ nhất thời không theo kịp lời cô. Có điều, hắn nghĩ Lỗ Như Hoa chắc cũng chẳng nói thứ gì hay ho lắm đâu, không cố lý giải nữa, chỉ lạnh lùng hỏi: “Tóm lại là cô hại tôi, cô xem làm thế nào thì làm!”.

“Dễ thôi.” Lỗ Như Hoa khoát tay, ”Anh không muốn học quân sự cũng đơn giản! Ừm… Tham gia hội văn nghệ không được, hay là thế này hay hơn, anh đến ghi danh ở tổ báo chí đi. Bên đó đang cần những bài viết cảm nhận của sinh viên mới vào, ngày nào cũng cần. Như vậy về sau anh cứ việc ở lại đó, không phải học quân sự, cũng chẳng cần tham gia văn nghệ, quá được!”.

“Tổ báo chí?”

“Đúng vậy.” Lỗ Như Hoa càng tỏ vẻ chân thành.

“Cô thật sự tốt như vậy hả?” Văn Sơ có chút hoài nghi.

“Thẳng thắn chút đi, tôi đã lừa gạt anh cái gì chưa? Lần nào cũng đều là anh hiểu lầm tôi.” Lỗ Như Hoa ngoài vẻ chân thành bề ngoài còn thêm một chút thản nhiên.

Văn Sơ không hé răng.

“Đi thôi, đi đăng ký tổ báo chí.”

“Hừ, rỗi hơi.” Văn Sơ quét mắt qua Lỗ Như Hoa một cái, cố tình tỏ vẻ lạnh lùng, cũng không quay đầu lại, bỏ về phía khuôn viên khu C.

“Ê, anh không về hội văn nghệ sao?”

“Không đi nữa, tôi rút lui.”

“Tôi nghĩ anh vẫn phải tập văn nghệ hết đêm nay rồi hãy tính tiếp. Báo danh xong mới gọi là hoàn thành nhiệm vụ, bằng không sẽ bị trừ điểm học phần, làm người phải giữ chữ tín chứ.”

Văn Sơ bực quá thể, ngẫm nghĩ cũng thấy có lý. Thôi được rồi, chấp nhận bị vùi dập nốt đêm nay vậy, ngày mai phải đi đăng ký tổ viết báo gì đó mới được!

Lỗ Như Hoa nở nụ cười đắc ý, Văn Sơ à Văn Sơ! Ai bảo anh rỗi hơi mà trêu vào tôi làm gì? Rõ ràng tự anh đăng ký tham gia hội văn nghệ, lại còn đổ thừa cho tôi.

Được rồi, lần này mới là tôi xúi anh tham gia tổ báo chí, cứ đợi mà xem nhé.

Văn Sơ nhìn Lỗ Như Hoa đứng dưới trăng, cảm thấy nụ cười của cô có vẻ kỳ dị khó nói, trong đầu bỗng nhiên lóe lên cái tên một bộ phim: Âm dương tình chưa dứt…

Buổi sáng ngày thứ Hai, Lỗ Như Hoa đột nhiên không xuất hiện tại sân tập quân sự.

Đến buổi chiều rốt cuộc cô cũng đến, lại còn nhong nhong một con xe đạp gióng ngang già đến rụng cả răng, ngoài cái ba lô bự vẫn thường đeo trên lưng, ở xà ngang và yên sau còn lùm lùm thêm mấy bao đồ.

Hôm nay cô không bán sơn tra. Bởi hôm qua có người đỏ mắt ghen tức với vận may buôn bán của cô, nên hôm nay xuất hiện đối thủ cạnh tranh. Lỗ Như Hoa cũng đã sớm đoán được sự thể này, hừ, kinh doanh chẳng hết đường được, đường này chật chội, ta lội đường kia.

Không bán sơn tra thì bán cái gì? Bán dụng cụ massage chân bằng trúc.

Món đồ chỉ đáng vài đồng tiền, vừa nhẹ vừa thực dụng. Thời gian nghỉ giải lao giữa giờ tập, sinh viên cởi giày ra, ngồi bệt xuống đất, ấn dụng cụ massage một lát thì chân cứ gọi là thích mê.

Khẩu hiệu quảng cáo mới của Lỗ Như Hoa là:

“Muốn hết mỏi? Có massage;

Dùng trúc tốt, ấn là khỏe,

Người nhẹ nhõm, cơm càng ngon,

Hiệu Như Hoa, mời qua xem thử!”

Đương nhiên, Văn Sơ vẫn nhất định không chịu ủng hộ công việc kinh doanh của cô.

“Đổi trang bị rồi à? Hiện đại hóa rồi hả?” Văn Sơ dù nhất định không mua, vẫn “bớt chút thì giờ” chạy tới vỗ vỗ lên chiếc xe đạp gỉ mèm của Lỗ Như Hoa, ấn tới ấn lui cái chuông hỏng, “Thế này mới đúng, công cụ hỗ trợ ‘cao cấp’ ghê! Không tồi, không tồi”.

“Lỗ Như Hoa, chuông xe bị gỉ rồi, cậu đổi cái khác đi.” Cá voi và Văn Sơ đúng là như hình với bóng, cũng nhảy vào góp vui.

“Không đổi.”

“Vậy phía trước có người thì phải làm sao?” Văn Sơ giả bộ ngây thơ hỏi.

Lỗ Như Hoa nhìn hắn một lát, cuối cùng cau mày nói: “Trên cơ thể mỗi chúng ta đều có trang bị sẵn một cái chuông cỡ bự gọi là cổ họng. Nếu phía trước có người, có thể sử dụng thiết bị này”.

Văn Sơ lại muốn cắn đứt cái lưỡi mình, sao lại hỏi một câu ngu ngốc đến thế cơ chứ. Nhưng có thể trách hắn được sao? Hắn đâu có đi xe đạp bao giờ, hắn lái xe… lái xe đương nhiên không dùng cổ họng được rồi… Văn Sơ cố gắng tự an ủi, cũng thấy dễ chịu hơn một chút.

“Anh vẫn chưa đi đăng ký tổ báo chí à?” Nhân lúc mọi người đang mải xem xét chọn lựa đồ massage, Lỗ Như Hoa nhỏ giọng hỏi Văn Sơ.

“Liên quan gì đến cô?” Văn Sơ hắt cho cô câu trả lời đơn giản nhất rồi tỉnh bơ quay đầu bỏ đi.

Lỗ Như Hoa khịt khịt mũi, Văn Sơ thối, đợi ngươi đăng ký xong xuôi, sẽ biết liên quan hay không liên quan đến ta, hứ!

Sau khi kết thúc buổi tập quân sự chiều, Văn Sơ tách khỏi bạn học, ghé tổ báo chí của trường đăng ký, lòng không ngừng tự nhủ: Không phải vì tin tưởng Lỗ Như Hoa, mà là… nghe cũng có thể đúng đấy, biện pháp này có thể được đấy.

Thủ tục đăng ký vào ban báo chí rất đơn giản, Văn Sơ hầu như không tốn tí sức nào, chỉ cần dựa vào cái mác “khoa Sơn dầu” là được nhận ngay, vừa may họ đang khuyết chân vẽ minh họa.

Văn Sơ đắc ý lắm! Hắn rất muốn nói với Lỗ Như Hoa một câu: Lần này tôi không cần dựa vào nhan sắc đâu nhé!

Đáng tiếc Lỗ Như Hoa không có ở đây…

“Bạn học Văn Sơ, xin cho hỏi khi nào cậu có thời gian rảnh đến làm thiết kế? Các bài viết kỳ này cũng khá gấp rồi.” Tổng biên tập của tập san trường S là một nam sinh lịch sự lễ độ, lời lẽ văn nhã.

Văn Sơ mỉm cười thoải mái: “Hiện tại ngày nào cũng rảnh!”.

“Ồ tốt quá!… Ừm… thế này đi, hằng ngày em học quân sự xong thì đến đây. Thanh niên trai tráng, nghỉ ngơi ít một chút chắc cũng chẳng sao, em có thể làm từ bảy giờ rưỡi đến mười hai giờ đêm, ở khu này người ta bật đèn suốt đêm mà.”

“Á…” Văn Sơ trố mắt, “Chẳng lẽ đã tham gia làm báo vẫn phải học quân sự?”.

“Chẳng lẽ tham gia làm báo thì không phải học quân sự?” Tổng biên tập càng thêm nhã nhặn, gỡ kính ra lau lau, “Này em, em không học quân sự, làm sao có thể minh họa tập san cho sát với thực tế được? Thôi em đi đi, tập cho tốt vào, anh tin tưởng em lắm đấy!”.

Aaaaaaaaaaaaaaa! Lỗ Như Hoa! Tôi mà tin cô thêm lần nữa thì sẽ là đồ con heo! Văn Sơ nắm tay thật chặt.

Vào buổi đêm, con đường rợp bóng cây của khuôn viên khu C cũng khá đáng sợ.

Con đường này có một ngoại hiệu là: Đại lộ Kỷ Jura, không bởi vì nguyên nhân nào khác ngoài việc nó đi xuyên qua ký túc xá nữ sinh khoa Kiến trúc, mà khoa Kiến trúc Đại học S nhiều năm qua vẫn được gọi là Công viên Khủng long.

Lỗ Như Hoa chưa bao giờ đồng ý với điều này. Mỗi ngày soi gương, cô cảm thấy khoảng cách giữa mình và khủng long còn xa lắm. Hơn nữa, cô học tại lớp số Hai khoa Kiến trúc, cả lớp chỉ có năm nữ sinh, cả năm người đều chẳng đến nỗi nào, nhất là cô bạn tên Hạ Thịnh, có cái mũi trông đến là hay, khiến người ta vừa nhìn đã muốn nhéo.

Cho dù không có khủng long, đi đêm vẫn phải chú ý an toàn. Lỗ Như Hoa đạp chiếc xe gióng ngang vù vù thật nhanh về ký túc xá. Tuy tự tin mình chẳng phải loại nhát gan, nhưng nếu bảo cô không biết sợ là gì thì cũng chẳng phải.

Bóng cây loang lổ, tiếng côn trùng râm ran, chỉ còn thiếu mấy đốm lửa ma trơi bay bay phía trước nữa thôi, Lỗ Như Hoa nghe tiếng bánh xe mình lạt sạt, cảm thấy hơi nổi da gà, xem ra lần sau không nên về muộn thế này nữa.

A, tới rồi! Rẽ trái… Rẽ phải… Lỗ Như Hoa tăng tốc, thắng lợi đã ở phía trước…

Đột nhiên, từ phía bên cạnh một bóng đen cao lớn bỗng nhào tới, trong nháy mắt chặn ngang đường. Lỗ Như Hoa phanh lại không kịp, đâm thẳng vào cái bóng. Cái bóng hơi nghiêng người, một tay đẩy xe của cô lại, tay kia nhanh chóng nắm bả vai cô. Cái xe gặp lực cản lớn thì khựng lại, Lỗ Như Hoa theo bản năng hét lên một tiếng, cái bóng hơi ngẩn người, giơ tay định bịt miệng cô.

Lỗ Như Hoa tay trái chặn bóng đen, tay phải vội thọc vào túi quần, lấy ra cái đèn pin mini kiêm vũ khí phòng thân – vốn được sản xuất để tự vệ trước chó sói Bắc Mỹ, răng đánh lập cập, ấn công tắc điện gí vào bóng đen.

Có người ngã xuống, nhưng không phải bóng đen mà là Lỗ Như Hoa… Món vũ khí bị cầm ngược… cô đã tự gí điện vào mình…

Mọi thứ lại trở nên yên lặng.

Bóng đen đứng như trời trồng trước Lỗ Như Hoa đang nằm lăn quay.

Là Văn Sơ.

“Ê! Ê! Tỉnh lại, Lỗ Như Hoa!” Văn Sơ ngồi xổm xuống, lay mạnh Lỗ Như Hoa nhưng cô nàng vẫn không động đậy tí nào.

Thượng đế ơi, liệu còn có ai xui hơn mình không? Văn Sơ ngẩng đầu nhìn trời, nhưng trời vẫn chỉ tuyền một màu đen…

Thực ra sự tình rất đơn giản, Văn Sơ học quân sự một ngày, sau đó qua tổ văn nghệ “gõ sắt” nửa tiếng, rồi lại vòng đến câu lạc bộ báo chí, ngồi vẽ vời trang in tới tận bây giờ. Vừa buồn ngủ, vừa tức, vừa mệt, vừa đói, trong lòng hắn từng ngọn lửa bùng lên ngùn ngụt, đốt tới đâu cơn giận bừng lên đến đấy. Không thể nhịn được nữa, hắn bèn chạy đi tìm Lỗ Như Hoa gian xảo báo thù.

Vừa đi đến chỗ rẽ vào con đường rợp bóng cây, hắn nghe thấy ngay tiếng “con nghẽo già” của Lỗ Như Hoa đang đi đến, nhìn kỹ lại thấy quả đúng cô nàng. Trong cơn giận dữ đùng đùng, hắn không thèm nghĩ đến hậu quả, lập tức chặn cô lại.

Tuy nhiên Văn Sơ không hề lường được việc nửa đêm nhảy ra dọa người lại dẫn đến hậu quả nghiêm trọng đến thế. Lỗ Như Hoa gào lên chói tai làm tiêu tan mọi dũng khí báo thù, hắn chỉ nghĩ được mỗi việc bịt miệng cô ta lại, nếu không tiếng hét đó mà thu hút bảo vệ trường tới thì khỏi nói sự việc sẽ khủng khiếp đến mức nào.

Thế nhưng bảo vệ còn chưa tới, hắn đã kịp rước thêm một phiền toái lớn hơn, Lỗ Như Hoa đột nhiên lăn đùng ra ngất!

Cô ta bình thường ngang như cua, sao lần này chưa gì đã lăn ra thế? Văn Sơ vừa lo lắng vừa buồn cười, lấy chiếc đèn pin tự vệ sói Bắc Mỹ trong tay Lỗ Như Hoa hướng về phía có ánh trăng quan sát kỹ, là loại đèn pin bình thường, điện áp không cao, sao có thể làm cô ta xỉu tại chỗ được nhỉ? Hay là giả vờ? Không giống!

Văn Sơ bắt đầu hoảng, cắn môi nhìn Lỗ Như Hoa, hình như… sắc mặt không ổn.

Toi rồi, cô ta xỉu thật! Văn Sơ không chậm trễ nữa, vác Lỗ Như Hoa chạy vèo ra ngoài, ra tới cổng trường ngoắc một chiếc taxi, yêu cầu chở đến bệnh viện gần nhất…

“Này cậu, cô gái này làm sao thế?”, tài xế taxi vừa lái vừa hỏi.

“Sốc điện hôn mê, do dụng cụ tự vệ.” Văn Sơ trả lời gọn, tiếp tục vỗ vào mặt Lỗ Như Hoa: “Này, này!”.

Lỗ Như Hoa bỗng thình lình có phản ứng, đầu cô đang tựa vào trước ngực hắn bỗng hơi dụi dụi, môi hình như còn mấp máy khe khẽ…

A? Văn Sơ nghe tim mình giật lên đánh thót một cái.

Ba mươi phút sau, Lỗ Như Hoa đã nằm trên giường bệnh phòng cấp cứu, “ngủ” thật ngon lành…

Văn Sơ ngồi ngây trên băng ghế cứng, không biết là nên chạy đến lay cô ta cho tỉnh, hay là tiếp tục chờ thế này.

Hắn tự hỏi bản thân có phải kiếp trước đã nợ cô cái gì? Thật biết cách hành người ta! Nhưng… sao cô ta có thể để mình mệt đến thế được?

Một bác sĩ đã kiểm tra, nói cô không sao. Điện áp của đèn pin phòng hộ không lớn để có thể giật người ngất xỉu, nhưng vì cô đã quá lao lực, lại thêm tinh thần khẩn trương cực độ nên mới té xỉu.

Nhưng té xỉu xong, cô cứ thế ngủ say!

Cũng phải, cô ta sáng sớm đã dậy đưa đồ ăn, sau đó cả ngày chạy khắp nơi như ngựa, không mệt nhọc mới là lạ. Nhà cô này chắc còn tưởng mình là người sắt, cứ bạt mạng chí tử, Lỗ Tự Ngọc thì ngược lại, cứ an nhàn tận hưởng cuộc sống sinh viên, thật sự là một cặp chị em kỳ lạ. Nhưng mà nghe nói khoa Kiến trúc nhập học trước, sau khi nhập học chắc gì cô nàng đã còn sức mà làm tiểu thương?

Văn Sơ nhìn Lỗ Như Hoa, gương mặt ửng hồng đang say ngủ trên giường, trong lòng dâng lên cảm giác là lạ.

Đang nghĩ ngợi linh tinh, cửa phòng cấp cứu đột nhiên bị đẩy ra, tiếng người ồn ào, tiếng bước chân, tiếng khóc tiếng la vang lên ầm ĩ. Văn Sơ kinh ngạc ló ra xem, lập tức nhìn thấy một gương mặt đầy máu đang được người ta dìu vào.

Văn Sơ nghĩ hắn không sợ máu. Chỉ là máu, là màu đỏ thôi mà.

Nhưng… Nhưng mà… Một gương mặt đầy máu… thật… rất ảnh hưởng thị giác!

Văn Sơ dựng hết cả tóc gáy, tự nhủ: Đừng nhìn, đừng nhìn nữa! Chỉ là ánh mắt không chịu bị sai khiến, cứ dán chặt vào cái mặt máu me kia, càng nhìn càng nổi da gà. Đặc biệt là lúc bác sĩ vào sát trùng rồi khâu vết thương, người đó gào lên thảm thiết, máu tươi đầm đìa lại thêm “đoàn thể thân hữu” hô to gọi nhỏ, nước mắt như suối, Văn Sơ bất giác cảm thấy dạ dày quặn lên nhộn nhạo.

“Không muốn nhìn thì đừng nhìn, còn nhìn chằm chằm làm gì?” Một âm thanh nho nhỏ bỗng nhiên vang lên.

Văn Sơ giật bắn mình quay về phía Lỗ Như Hoa, quả nhiên cô đang nói chuyện!

Lỗ Như Hoa thoải mái vặn lưng hết bên phải lại đến bên trái, “Ài, sợ máu thì đừng xem, đúng là tự rước lấy phiền”.

“Cô tỉnh khi nào vậy?” Văn Sơ kinh ngạc chỉ vào Lỗ Như Hoa.

Lỗ Như Hoa dụi mắt: “Bác sĩ vừa khám là tôi tỉnh rồi”.

“Tỉnh rồi sao còn giả bộ bất tỉnh!”

“Ai thèm giả bộ, tôi mệt, muốn ngủ thêm chút nữa. Dù sao tiền khám cũng phải trả, thôi thì đem phí tổn đó bù vào giấc ngủ đi.”

“Cô… Cô… có biết đây là bệnh viện, cô có biết đã xảy ra chuyện gì không?”

“Biết ạ, anh lao tới dọa tôi. Với cả… tôi ngất thật mà, nhưng chỉ choáng váng tí xíu thì tỉnh, tỉnh rồi thấy có thể ngủ tiếp, thế là cứ ngủ thôi.”

Văn Sơ trừng mắt nhìn. Hắn rất muốn nói cái gì đó để biểu đạt nội tâm lúc này… không biết là phẫn nộ hay kinh ngạc, hay là cái gì khác, nhưng dường như có một cục nghẹn ở trong lòng không phát tiết ra nổi khiến hắn phát ốm.

“Gì chứ? Bị dọa tới ngu mất rồi!” Lỗ Như Hoa nửa ngồi nửa nằm cố đứng lên, ánh mắt còn là ánh mắt của người trong tình trạng nửa thức nửa ngủ.

“Lỗ Như Hoa, đứng lên cho tôi!” Văn Sơ nhảy dựng, gần như là rống lên những lời này.

Phong độ với chả quý ông à? Xéo, xéo hết!

“Tôi ngủ thêm chút nữa! Bây giờ là mấy giờ chứ, ký túc xá khóa cửa rồi, không có chỗ ngủ đâu. A, hay anh cũng báo với bác sĩ là không khỏe, lừa một cái giường mà ngủ?” Lỗ Như Hoa quấn chăn, tỏ vẻ đáng thương nhìn Văn Sơ.

Văn Sơ không thể nhịn được nữa, túm cái chăn của Lỗ Như Hoa giật tung ra, kéo mạnh cô dậy. Gần như phát điên, hắn túm chân cô nhét bừa vào giày, sau đó túm cổ tay cô, lôi ra khỏi phòng cấp cứu, như lốc xoáy biến khỏi bệnh viện.

Văn Sơ muốn làm gì, Lỗ Như Hoa không cần biết. Lúc này cô chỉ quan tâm đến một chuyện: Nếu đêm nay bắt buộc phải ngủ nhà trọ thì mất bao nhiêu tiền…

“Tôi mặc kệ cô, tự cô tìm chỗ ngủ đi!” Ra khỏi bệnh viện, Văn Sơ nghiến răng nghiến lợi, quăng từng chữ một vào Lỗ Như Hoa.

“Anh muốn mặc kệ tôi thì kéo tôi ra đây làm gì?” Lông mày Lỗ Như Hoa nhíu thành một đường, “Tôi có giường ngủ miễn phí, anh lại đi bắt tôi ra, giờ anh phải chịu phí tổn”.

“Cô… cô…! Tôi còn liên quan đến cô lần nữa, tôi là con heo!” Văn Sơ tức giận đến run rẩy, cảm thấy sâu sắc hơn bao giờ hết sự thiếu sót vốn liếng từ ngữ của mình mới nghiêm trọng làm sao.

Khoảng mười phút sau, Lỗ Như Hoa cười tủm tỉm ngồi trên xe taxi, bên cạnh là Văn Sơ – trong lòng lặng câm, lệ rơi thánh thót…

“Tôi không ở không nhà anh. Tôi sẽ trả tiền điện tiền nước. À, hiện tại là hai giờ sáng, đến nhà anh mất nửa giờ đi? Thế thì tôi cũng chẳng ngủ được mấy nữa đâu, tiền phòng cho qua nhé. Tiền nước thì… tôi tắm nhanh lắm, tiền điện… thế này đi, trả anh mười tệ nhé?”

“…”

“Văn Sơ ơi, xa lông nhà anh đủ dài không?”

“…”

“Văn Sơ ơi, ngày mai về ký túc xá không được nói với Lỗ Tự Ngọc đấy nhé!”

“…”

“Văn Sơ…”

“Còn nói nữa, tôi ném cô ra khỏi xe đó!” Văn Sơ cuối cùng cũng mất kiên nhẫn, hét lớn một tiếng.

“Xí, xe cũng không phải của anh, ném tôi thử coi!” Lỗ Như Hoa không chịu lép, làm mặt dọa dẫm.

“Lỗ Như Hoa, tôi bóp chết cô cho xem.”

“Trả tiền, bóp một phút năm mươi tệ! Bóp thành trạng thái chết giả tính gấp đôi. Văn đại nhân có hứng thú không?”

Văn Sơ đập đầu vào kính xe…

“Đây là nhà anh à?” Ở trong chiếc thang máy dành riêng cho gia đình được trang hoàng lộng lẫy xa hoa, Lỗ Như Hoa chui vào một góc, hãi hùng nhìn Văn Sơ.

Họ đang ở khu căn hộ khách sạn “Phòng Kim Cương” nổi tiếng của thành phố S. Giá phòng đắt khủng khiếp, thậm chí còn cao hơn biệt thự bình thường. Thang máy khách sạn được thiết kế đưa khách trực tiếp đến từng căn hộ, mỗi căn có kèm người phục vụ và quản gia chuyên nghiệp cùng hệ thống an ninh độc lập.

Cô nàng Lỗ Như Hoa cuối cùng cũng cảm thấy hoang mang, lòng rối bời lo lắng… Đưa Văn Sơ mười tệ tiền điện nước… có đủ không đây?

Văn Sơ lườm cô một cái. Hừ! Nếu không phải quên mang chứng minh thư và tiền mặt, hắn sẽ không đời nào đưa cô ta về nhà, cứ trực tiếp ném ra khách sạn cho xong chuyện.

“Dinggg”, thang máy đã đến nơi, cửa chậm rãi mở ra.

Lỗ Như Hoa hít sâu một hơi, đi theo Văn Sơ ra khỏi thang máy, lập tức thấy mình bước vào một căn phòng khách sang trọng. Một người đàn ông trẻ tuổi trong bộ đồ lụa mặc nhà thoải mái, tay cầm ly rượu đỏ sóng sánh đang ngồi trên chiếc xa lông xám lớn đặt giữa phòng, nở nụ cười dễ chịu nhìn cô.

Lỗ Như Hoa như thể “người ngủ mê thức dậy”[1].

Đêm khuya… khung cảnh sang trọng… anh chàng đẹp trai… tận hai anh chàng đẹp trai… rượu đỏ…

Văn Sơ liếc xéo Lỗ Như Hoa một cái: “Sao thế? Sợ à?”.

Lỗ Như Hoa quay người tặng hắn một ánh mắt khinh bỉ.

Anh chàng ngồi trên xa lông mỉm cười chen vào: “Văn Sơ, em đột nhiên mang một cô gái về nhà, thật là bất ngờ quá!”.

“À, không phải bất ngờ đâu ạ”, Lỗ Như Hoa vội khoát tay, “Anh đừng coi em là bạn gái của anh ta, em và Văn Sơ cùng lắm chỉ có thể coi là bạn học mà thôi. Hơn nữa em rất kín miệng, ghét nhất bàn chuyện thị phi. Tình hình nhà anh, địa chỉ, số điện thoại, em tuyệt đối không nói ra ngoài, xin anh yên tâm. Nếu cần thiết em sẽ đưa tiền điện nước”.

Văn Sơ cau mày cắt phăng mấy câu lải nhải của cô, “Tốt, đưa đi, cô mang tiền sao?”.

“À…” Lỗ Như Hoa nhìn trời, tỏ vẻ đau khổ ghê gớm.

“Anh, sao còn chưa ngủ?” Văn Sơ lười biếng bước vào phòng khách, kiệt sức ngả người trên xa lông, nói vẻ mệt mỏi.

“Ừ, ngay đây.” Văn Phỉ ý tứ chốt ngay một câu, “Không quấy rầy em và người ‘không coi là con gái – cùng lắm chỉ được gọi là bạn học – này nữa đâu!’”.

Nói xong, đứng dậy trở về phòng.

Phòng khách rộng rãi, chỉ còn lại Văn Sơ và Lỗ Như Hoa, thật im lặng, cũng thật… quái dị.

Phía bên ngoài khung cửa sổ lớn sát đất rèm mỏng tang, toàn cảnh một bức tranh rộng lớn với khúc sông đẹp nhất thành phố S lấp lánh triệu triệu ánh đèn thu hết vào tầm mắt. Lỗ Như Hoa không kìm được vòng qua xa lông, đi đến cửa sổ bên cạnh nhìn ra phía ngoài, dòng sông uốn khúc chảy quanh thành phố, thật sự rất đẹp.

Văn Sơ cũng ghé mắt vào, thật ra khung cảnh này hắn đã nhìn mãi nên thấy cũng bình thường, nhưng vẻ say mê trên gương mặt Lỗ Như Hoa cũng khiến hắn có chút mê hoặc, bất giác một lần nữa nhìn ra cửa sổ. A, thật thà mà nói, bầu trời đầy sao, con sông, những ngọn đèn nhấp nháy, nếu đứng bên cạnh là một người đẹp, thì quả thật cũng gọi là lãng mạn.

Ế… Lỗ Như Hoa là người đẹp!? Văn Sơ theo bản năng nhìn về phía người đang say mê đứng nhìn bên cạnh. Cô ta nhìn nghiêng… cũng tạm, mũi có thể gọi là thẳng, cánh mũi nhỏ xinh. Môi à… hơi tái, nhưng đường nét cũng được đi. Đôi mắt rất trong, tuy rằng thỉnh thoảng lộ ra vẻ giảo hoạt. Tóc ngắn, có vẻ cũng mềm. Cái cằm cong cong hình vòng cung. Ồ… hình dáng cũng được đấy chứ… Chỉ nhìn một bên nhưng quả thật nét nào ra nét ấy, cứ như vẽ ấy.

Văn Sơ còn đang ngây người, trong phòng khách bỗng nhiên vang lên tiếng dương cầm nhẹ nhàng.

Sặc!

Văn Phỉ bật dàn âm thanh.

Anh ta phát bệnh rồi chắc? Bật nhạc làm cái quái gì? Chắc định giúp mình tạo không khí lãng mạn? Chả hiểu cái gì ra cái gì nữa. Lãng mạn với Lỗ Như Hoa ấy hả? Có mà còn khướt! Văn Sơ tức tới ngứa răng. Nha đầu này có thể biết thế nào là lãng mạn ư?

Văn Sơ phì một tiếng. Thế nhưng nhìn biểu cảm của Lỗ Như Hoa, hình như là rất… mê mẩn, chắc ít nhất cũng biết thế nào là thưởng thức cái đẹp chứ nhỉ? Chắc làm gì đến nỗi cả đầu lúc nào cũng tiền với tiền, cuối cùng cũng phải có chút gì khác chứ? Văn Sơ do dự một chút, thì thầm hỏi: “Cô… thích? Đẹp chứ hả?”.

Lỗ Như Hoa tầm mắt không rời bên ngoài cửa sổ, chỉ từ từ thở dài, buồn bã nói: “Tôi đang nghĩ…”.

Văn Sơ dỏng tai nghe. Phía sau bình phong, Văn Phỉ đang nấp cũng dỏng tai lắng nghe.

“Tôi đang nghĩ, đã nửa đêm rồi, bên ngoài còn bật đèn nhiều như vậy, không biết chính phủ phải tốn bao nhiêu tiền điện!”

Tiếng nhạc ngừng lại.

Văn Phỉ tái xuất hiện từ sau bức bình phong, vẻ mặt vô cảm, “Văn Sơ, không có việc gì nữa thì đi tắm rồi đi ngủ đi”.

Văn Sơ hàm cứng lại, khẽ gật đầu, đi đúng kiểu “thây ma sống” dông thẳng về phòng.

Lỗ Như Hoa nhìn hai người, bỗng kêu lên: “Tôi sẽ trả tiền điện nước mà!”.

Văn Phỉ cũng chỉ còn biết khóc.

Văn Sơ không thể nhịn nổi nữa, lập tức vọt lại, túm tóc Lỗ Như Hoa vò loạn xạ, rồi lại vọt trở về phòng, rầm một cái đóng cửa.

Ơ cái cậu này, tâm lý không bình thường sao? Lỗ Như Hoa đầu tóc bị Văn Sơ vò xơ xác, trợn mắt ngơ ngẩn nhìn theo. Ông Trời à, xảy ra chuyện gì vậy?

[1] Tác giả có lẽ muốn so sánh với Chuyện người ngủ mê thức dậy trong bộ Nghìn lẻ một đêm. Hoàng đế Haroun An Razid muốn trêu anh chàng Abu Hassan, bèn đánh thuốc mê rồi đưa vào cung, khiến anh ta khi thức dậy cứ tưởng mình qua một đêm đã biến thành Hoàng đế.

Ế… Lỗ Như Hoa là người đẹp!? Văn Sơ theo bản năng nhìn về phía người đang say mê đứng nhìn bên cạnh. Cô ta nhìn nghiêng… cũng tạm, mũi có thể gọi là thẳng, cánh mũi nhỏ xinh. Môi à… hơi tái, nhưng đường nét cũng được đi. Đôi mắt rất trong, tuy rằng thỉnh thoảng lộ ra vẻ giảo hoạt. Tóc ngắn, có vẻ cũng mềm. Cái cằm cong cong hình vòng cung. Ồ… hình dáng cũng được đấy chứ… Chỉ nhìn một bên nhưng quả thật nét nào ra nét ấy, cứ như vẽ ấy.

Văn Sơ còn đang ngây người, trong phòng khách bỗng nhiên vang lên tiếng dương cầm nhẹ nhàng.

Sặc!

Văn Phỉ bật dàn âm thanh.

Anh ta phát bệnh rồi chắc? Bật nhạc làm cái quái gì? Chắc định giúp mình tạo không khí lãng mạn? Chả hiểu cái gì ra cái gì nữa. Lãng mạn với Lỗ Như Hoa ấy hả? Có mà còn khướt! Văn Sơ tức tới ngứa răng. Nha đầu này có thể biết thế nào là lãng mạn ư?

Văn Sơ phì một tiếng. Thế nhưng nhìn biểu cảm của Lỗ Như Hoa, hình như là rất… mê mẩn, chắc ít nhất cũng biết thế nào là thưởng thức cái đẹp chứ nhỉ? Chắc làm gì đến nỗi cả đầu lúc nào cũng tiền với tiền, cuối cùng cũng phải có chút gì khác chứ? Văn Sơ do dự một chút, thì thầm hỏi: “Cô… thích? Đẹp chứ hả?”.

Lỗ Như Hoa tầm mắt không rời bên ngoài cửa sổ, chỉ từ từ thở dài, buồn bã nói: “Tôi đang nghĩ…”.

Văn Sơ dỏng tai nghe. Phía sau bình phong, Văn Phỉ đang nấp cũng dỏng tai lắng nghe.

“Tôi đang nghĩ, đã nửa đêm rồi, bên ngoài còn bật đèn nhiều như vậy, không biết chính phủ phải tốn bao nhiêu tiền điện!”

Tiếng nhạc ngừng lại.

Văn Phỉ tái xuất hiện từ sau bức bình phong, vẻ mặt vô cảm, “Văn Sơ, không có việc gì nữa thì đi tắm rồi đi ngủ đi”.

Văn Sơ hàm cứng lại, khẽ gật đầu, đi đúng kiểu “thây ma sống” dông thẳng về phòng.

Lỗ Như Hoa nhìn hai người, bỗng kêu lên: “Tôi sẽ trả tiền điện nước mà!”.

Văn Phỉ cũng chỉ còn biết khóc.

Văn Sơ không thể nhịn nổi nữa, lập tức vọt lại, túm tóc Lỗ Như Hoa vò loạn xạ, rồi lại vọt trở về phòng, rầm một cái đóng cửa.

Ơ cái cậu này, tâm lý không bình thường sao? Lỗ Như Hoa đầu tóc bị Văn Sơ vò xơ xác, trợn mắt ngơ ngẩn nhìn theo. Ông Trời à, xảy ra chuyện gì vậy?

[1] Tác giả có lẽ muốn so sánh với Chuyện người ngủ mê thức dậy trong bộ Nghìn lẻ một đêm. Hoàng đế Haroun An Razid muốn trêu anh chàng Abu Hassan, bèn đánh thuốc mê rồi đưa vào cung, khiến anh ta khi thức dậy cứ tưởng mình qua một đêm đã biến thành Hoàng đế.

Hai mươi phút sau, Văn Sơ vừa tắm rửa xong ra khỏi phòng tắm, bỗng nghe thấy một tiếng kêu vang lên bên ngoài. Khỏi phải hỏi, tất nhiên là Lỗ Như Hoa.

Trời ạ, sao cô ta không giết mình đi cho xong. Văn Sơ buồn đến phát khóc, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn phải mở cửa bước ra phía ngoài.

Phòng khách trống không, Lỗ Như Hoa đâu rồi? A! Văn Sơ bỗng hiểu đại khái chuyện gì đã xảy ra, bèn theo phía bên phải đi đến phòng vệ sinh dành cho khách.

Quả nhiên, Lỗ Như Hoa đang cầm một cái ô, cúi lom khom dưới vòi hoa sen, quờ quạng lên tường tìm vô vọng cái cần gạt đóng vòi sen không hề tồn tại.

“Ô ở đâu ra?” Văn Sơ bình tĩnh hỏi.

“Lấy ngoài cửa.” Lỗ Như Hoa đứng thẳng lên, thành thật trả lời.

“Lần đầu tiên tôi thấy có người tắm rửa mà phải dùng ô.” Văn Sơ tiếp tục bình tĩnh.

“Tôi… tôi không tìm thấy van nước, không khóa nước được… sợ lãng phí…” Lỗ Như Hoa đỏ mặt.

Chuyện này không thể trách cô, tất nhiên là thế. Vừa rồi Lỗ Như Hoa vào phòng vệ sinh, thấy rõ ràng vòi hoa sen gắn trên tường thế nhưng cần gạt nước ở đâu? Đang mò mẫm tìm thì… Ào… Dòng nước ầm ầm trút xuống, muốn trốn cũng không trốn kịp, cả người ướt đẫm nước.

Cô luống cuống lao khỏi phòng vệ sinh quay về phòng khách, tới cửa chính nhặt vội chiếc ô quay lại, thế nên mới có cái “kỳ quan” như Văn Sơ vừa được chứng kiến: “Hiện tượng che ô tắm rửa”.

“Cô rời chỗ đó, nước tự nhiên sẽ ngừng chảy.” Văn Sơ đi vào, lười biếng dựa vào bồn rửa tay bên cạnh, chán chường nói: “Lỗ Như Hoa, cô thật quê mùa quá thể, đó là van cảm ứng”.

“Tôi đi rồi mà nước cũng có ngừng đâu.” Lỗ Như Hoa vẻ mặt đau khổ.

Văn Sơ thở dài, chả buồn mở miệng, chỉ đưa ngón tay ngoắc ngoắc về phía Lỗ Như Hoa.

Lỗ Như Hoa đành thu ô, ra khỏi chỗ vòi sen, vặn vẹo đến bên cạnh Văn Sơ.

Văn Sơ nặn ra một nụ cười, từng chữ từng chữ nói: “Mười giây sau, nước tự ngừng”.

Lỗ Như Hoa mặt không chút thay đổi bắt đầu tính giờ: “Mười, chín, tám… một”.

Đếm xong, nước chưa ngừng chảy.

“A… Có đôi khi lâu hơn một chút, thêm mười giây, nhất định sẽ ngừng.” Văn Sơ trấn tĩnh mỉm cười, “Cô chưa dùng qua loại vòi sen này nên không biết, dạng cảm ứng là vậy”.

“Mười, chín, tám… một”, Lỗ Như Hoa vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm đếm lại.

Đếm xong tình hình vẫn y nguyên, nước vẫn tuôn ào ào.

“Á… Có lẽ hơi lâu chút, đây chỉ là hệ thống máy móc ngẫu nhiên trục trặc, chờ thêm chút nữa.” Nụ cười của Văn Sơ bắt đầu cứng ngắc.

Lỗ Như Hoa bắt đầu thầm tính toán tiền nước.

“Mười, chín, tám…” Lần này người đếm ngược đổi thành Văn Sơ.

“Ba, hai… một phẩy sáu… một phẩy năm…”, tiết tấu đếm của anh chàng càng lúc càng chậm, “A!”.

Cuối cùng cũng bật lên tiếng “A!”. Nhưng sao cái tiếng này có vẻ nhanh hơn mấy nhịp. Nguyên nhân không phải vì nước đã ngừng, mà là… nước bỗng to dần lên, xối xả khắp phòng.

Chỗ Văn Sơ và Lỗ Như Hoa đứng ngay cạnh bồn rửa tay nên bị nước phun tới đầu tiên, không kịp tránh, ô trong tay Lỗ Như Hoa cũng không kịp mở, thành ra cả căn phòng… đổ mưa, từ mưa phùn thành mưa rào, mưa rào dần đổi thành bão tố.

“Quả là…” Lỗ Như Hoa chậm rãi ngẩng đầu nhìn Văn Sơ, “ở nhà anh tắm rửa, đôi khi thật sự cần mang theo ô”.

Văn Sơ nắm chặt tay, dòng nước mềm mại từ vòi hoa sen phun cho hắn và Lỗ Như Hoa ướt từ đầu đến chân. Tóc Lỗ Như Hoa ướt bết lại, mềm mại cuốn quanh gương mặt. Quần áo của cô cũng hoàn toàn ướt đẫm, không hiểu tại sao, Văn Sơ bỗng nhiên nhớ tới buổi chiều lĩnh quân phục hôm nào, sau lưng Lỗ Như Hoa hiện ra hai chiếc dây mảnh mai màu hồng phấn.

Mà bây giờ, bên trong lớp áo của cô… vẫn là màu hồng phấn sao? Văn Sơ bỗng giật mình, Lỗ Như Hoa đứng gần bên hắn, có thể nói là quá gần, đến mức hắn có thể thấy rõ những nốt tàn nhang nho nhỏ trên mũi cô. Có lẽ do những tia nước ấm áp, mặt cô bỗng ánh lên sắc hồng, đôi môi cũng bừng lên, không tái nhợt như lúc ở bệnh viện. Sắc màu này… có lẽ đến bảng pha màu cũng không pha ra được nhỉ… Văn Sơ bỗng hơi hoang mang.

Sự trầm lặng đột xuất của Văn Sơ bỗng khiến Lỗ Như Hoa nghi hoặc nhìn và cô cuối cùng cũng muộn màng nhận thấy được, hắn trên thực tế là… ở trần hoàn toàn phần trên. A… dòng nước trực tiếp lướt qua thân thể hắn, sau đó hướng xuống… Ngày đó ở phòng 205 tiếng là vô tình nhìn thấy hết, thực ra chỉ là bóng lưng, còn lần này lại là đối diện… Cô nuốt nước bọt đánh ực.

Đang định mở miệng nói gì đó, cánh tay Văn Sơ bỗng nhiên choàng tới, sau đó là… một vòng ôm siết ấm áp. Lỗ Như Hoa chưa kịp kêu lên kinh ngạc thì đôi môi đã bị một bờ môi mềm mại nóng bỏng khác, nhẹ nhàng chặn lại…

Nụ hôn đầu tiên sao? Chẳng lẽ là nụ hôn đầu tiên?

Mọi tế bào trong cơ thể Lỗ Như Hoa tê liệt trong thoáng chốc. Trong khoảnh khắc đó, điều duy nhất cô có thể làm chỉ là lặp đi lặp lại một câu tự hỏi, đây là hôn sao?

Đáp án là đúng! Cái sự động chạm mềm mại ấm nóng của hai bờ môi quấn quýt này còn có thể gọi bằng tên gì khác ngoài một nụ hôn? Nhưng mà một cái hôn của Văn Sơ sao? Cái tên Văn Sơ đẹp trai lạnh lùng? Cái tên Văn Sơ hay tự vơ rắc rối? Hắn đang hôn cô? Chẳng lẽ là ảo giác?

Đôi mắt Lỗ Như Hoa ươn ướt, cô bỗng nhiên nhớ tới lúc còn nhỏ, mẹ cô cũng lấy đôi môi mềm mại như vậy hôn cô và Tự Ngọc. Nhưng sau đó thì… chẳng bao giờ còn nữa, chẳng bao giờ lại còn được hưởng cảm giác ấm áp của một cái ôm.

Hóa ra cảm giác được người khác ôm là như vậy, hóa ra nó an toàn như thế, yên ổn như thế….

Lỗ Như Hoa nhắm hai mắt lại, làn nước từ vòi sen lướt qua hàng mi và đôi má cô.

Thế nhưng cảm giác ấm áp ấy quả nhiên chẳng thể tồn tại lâu bền, Văn Sơ bỗng đẩy cô ra.

Lỗ Như Hoa tròn mắt nhìn Văn Sơ, trên mặt hắn tràn ngập cảm xúc, hình như là vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc.

“Lỗ Như Hoa!” Văn Sơ đẩy cô ra xa một chút, lắp bắp giải thích, “Xin lỗi… Tôi… Có lẽ tôi xúc động quá… à… Tôi sẽ trả tiền cho cô”.

Lỗ Như Hoa không trả lời ngay, cái góc nhỏ trong đáy tim cô vừa mới hơi hé mở, vừa mới cảm giác được một chút ấm áp len lỏi, ngay lập tức đã bị sập cửa thật mạnh. Hơi ấm không còn nữa, chỉ là lạnh lẽo mơ hồ, Lỗ Như Hoa bối rối mỉm cười, thấy hình như đâu đó trong mình nhói đau.

Cắn cắn đôi môi, tiếp tục giữ nụ cười, nụ cười là tiêu chí nghề nghiệp của cô, không phải sao? Cô là Lỗ Như Hoa chuyên bán đĩa phim đen nuôi sống bản thân và em trai, không đúng à?

Lau đi những giọt nước trên mặt, cô bấm nút bật chiếc ô rồi dúi vào tay Văn Sơ, cười cười trả lời: “Xin quý ngài tự trọng, tiểu nữ bán hàng, không bán thân. Vừa rồi cái đó… cho là hôn đi… coi như tôi tặng anh, dù sao tôi cũng ở nhờ nhà anh một đêm, điện nước tính sau. Ha ha…”.

Lỗ Như Hoa cười đấy, nói đấy nhưng đôi môi lại hơi run rẩy. Nói xong, cô tiện tay vớ lấy một cái khăn bông rồi vừa lau mái tóc ướt đẫm vừa đi ra khỏi phòng.

Tóc ẩm ướt, mặt cũng ẩm ướt, ha ha, vừa rồi nước chảy lớn thật.

Lỗ Như Hoa vùi mặt vào chiếc khăn bông, quái lạ sao lau mãi không khô nhỉ?

Không phải nước mắt, nhất định là không phải.