Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 1044-2: Thật uy vũ (Hạ)




- Diệp Dương Thành Thần Hoàng đã nói với ta, trợ giúp một mình ta khôi phục thần trí đã là nguy hiểm rất lớn, nếu như khôi phục thần trí của ba người này..., bốn người thanh tĩnh cùng trở về biển sâu, không xảy ra vấn đề mới là chuyện kỳ quái.

- Cho nên, Diệp Dương Thành Thần Hoàng không thể giúp bọn họ khôi phục thần trí, mà ta, cũng cần mượn bọn họ cùng trở lại biển sâu, dùng cái này để che dấu dị thường của mình.

Nhìn ba tên “đồng bọn” lộ ra vẻ uể oải, mặc dù Tạp Lỗ Khâu Thần Vương cảm nhận được một trận thương xót, nhưng cũng không vì chút thương xót này mà ép mình vào con đường tuyệt lộ.

Vì vậy, Tạp Lỗ Khâu rất nhanh điều chỉnh tâm tình của mình, một lần nữa nhìn về phía ba người này, ba động tình cảm trong đôi mắt đã bị hắn hoàn mỹ thu liễm, trong tròng mắt đỏ ngầu, chỉ có vẻ bạo ngược và lạnh như băng.

Chỉ có như vậy, mới có thể phù hợp với hành động tiếp theo của hắn.

- Cường giả nhân loại bị đám dị thú khống chế thân thể thậm chí ngay cả hồn phách cũng tạm thời lâm vào trong ngủ say, vì vậy, ta chỉ là một cái xác không có quá nhiều ý thức tự chủ, tất cả những gì ta có là phản ứng bản năng với chiến đấu, và trí thông minh hết sức thấp.

- Dựa theo phương thức hành động của người có trí thông minh thấp, ta nên làm như vậy...

Trong đầu Tạp Lỗ Khâu nhanh chóng tìm kiếm định vị và phương án hành động tiếp theo.

Cho đến khi xác định được mình nên làm như thế nào, hắn mới hít vào một hơi thật sâu, không hề cố kỵ mình có bạo lộ hay không, trực tiếp lộ ra thân ảnh trong địa lao, dùng giọng nói băng lãnh nói:

- Đi.

Thanh âm của Tạp Lỗ Khâu mới vừa vang lên trong địa lao, một trận còi báo động chói tai cũng đã vang dội cả tòa địa lao, còn ba tên Hắc bào nhân bị vây khốn cũng kịch liệt giãy dụa, trong miệng phát ra từng đợt tiếng hô trầm thấp, sát cơ mãnh liệt.

Địa lao này là địa lao cấp bậc cao nhất của tổng bộ hiệp hội dong binh tự do, chuyên dùng để nhốt những cường giả Thần Vương bị tàn phách dị thú ảnh hưởng, mà trở nên điên điên khùng khùng.

Hắc bào nhân này, là cường giả Thần Hoàng đầu tiên bị nhốt vào địa lao, vì vậy đề phòng nghiêm mật, tuyệt đối vượt qua tưởng tượng của mọi người.

Chỉ có điều trước khi đến Tạp Lỗ Khâu có chuẩn bị, dĩ nhiên biết tình huống đại khái của địa lao này, vì vậy, hắn thật sự không vì tiếng còi báo động chói tai mà trở nên luống cuống tay chân, mà hết sức tỉnh táo, một quyền nối tiếp một quyền đập vào cánh cửa kim loại, hoàn toàn dùng bạo lực tháo dỡ cánh cửa.

- Phanh ~ phanh ~!

Từng thanh âm va chạm mãnh liệt vang lên trong tầng sáu địa lao, Tạp Lỗ Khâu mặt không chút thay đổi đánh vào cánh cửa kim loại.

Ước chừng hơn ba mươi giây sau, cánh cửa đầu tiên được thành công phá hư, Tạp Lỗ Khâu xông vào bên trong, lập tức động thủ hóa giải dây xích kim khí quấn quanh người “đồng bọn” của hắn, đồng thời nhổ luôn hai gai xương quai xanh đâm vào hắn.

Rất nhanh, tên “đồng bọn” này được thuận lợi giải cứu.

Tạp Lỗ Khâu lạnh lùng nói:

- Cứu người.

Hắc bào nhân không tiếng động gật đầu, cho nên, trong địa lao lại vang lên tiếng “bang bang” càng thêm dày đặc...

- Chạy?

Khi Diệp Dương Thành nhận được tin tức, hắn đang ngồi trên xe phi hành tiến vào cảnh nội Solo đế quốc, nghe được hồi báo của Hách Nhĩ Nam Đa, Diệp Dương Thành cả cười:

- Chạy mới đúng, ngươi an bài mấy đội nhân mã đuổi theo, bắt được hay không phải xem bản lãnh của ngươi rồi.

Nói xong câu đó, Diệp Dương Thành liền trực tiếp cắt đứt liên lạc với tòa nhà trung ương tổng bộ hiệp hội dong binh tự do, đồng thời quay đầu lại nói với Victor Moore:

- Sư đệ của ngươi đã chạy rồi, đoán chừng không bao lâu nữa có thể trở về biển sâu... Ách, đã đến giờ rồi?

Nói được một nửa, Diệp Dương Thành mới mạnh mẽ phát hiện vẻ mặt Victor Moore có chút dị thường, nhẩm tính lại thời gian, mới hiểu được thời gian thanh tĩnh của Victor Moore đã hết, lúc này, tàn phách dị thú lúc trước bị áp chế đang giãy dụa đòi ra.

Cũng may chủ hồn của Victor Moore cũng chưa đánh mất ý chí, mặc dù lại một lần nữa bị tàn phách dị thú ảnh hưởng tới chủ hồn, nhưng có một số chuyện hắn vẫn nhớ được.

- À..

Gương mặt bình tĩnh, ôn hoà ồ một tiếng, Victor Moore như một mộc đầu nhân.

Nhìn thấy phản ứng của hắn, Diệp Dương Thành cũng không quá để trong lòng, mà là phối hợp nói:

- Đợi lát nữa đến học viện Võ Đường ở Solo đế quốc, ngươi và Kanu Bisali tìm một chỗ nghỉ ngơi, ta sẽ một mình đi dạo trong học viện, suy nghĩ một số phương án trường học.

Victor Moore và Kanu Bisali gật đầu, đối với an bài của Diệp Dương Thành cũng không có bất kỳ dị nghị nào, dù sao nghiêm khắc mà nói, hiện tại bọn họ chính là bọn họ của Diệp Dương Thành bọn họ, còn Diệp Dương Thành lại là bác sĩ duy nhất trên Vũ Không đại lục có thể cứu được bọn họ.

Thấy hai người nhất tề gật đầu, Diệp Dương Thành vẫn có chút không yên lòng dặn dò Kanu Bisali:

- Ngươi để ý Victor Moore một chút, nếu như phát hiện hắn có cử động dị thường gì, tỷ như ồn ào đòi đi đến biển sâu..., lập tức liên lạc với ta, hiểu chưa?

- Cái này...

Kanu Bisali theo bản năng nhìn thoáng qua sắc mặt bình tĩnh của Victor Moore, do dự một lát mới lên tiếng:

- Diệp Dương Thành Thần Hoàng, nếu Victor Moore Thần Hoàng quả thật muốn mạnh mẽ rời..., ta căn bản không có biện pháp ngăn cản hắn... Ngài biết đấy, thực lực của hắn mạnh hơn ta một chút.

- Không kêu ngươi ngăn cản hắn, chỉ cần ngăn cản hắn không để hắn rời đi là được.

Diệp Dương Thành cười nói:

- Mười phút, ngươi chỉ cần ngăn cản hắn trong mười phút, còn lại ta sẽ xử lý.

- Cái này, không thành vấn đề.

Kanu Bisali thở phào nhẹ nhỏm, mỉm cười đáp ứng.

Victor Moore nghe hai người nói chuyện trong lúc, cũng không lộ ra nửa điểm khác thường, chỉ lẳng lặng ngồi trên ghế sa lon, nghe Diệp Dương Thành và Kanu Bisali thảo luận về chuyện của hắn.

Cứ như vậy một đường trò chuyện, dặn dò, hơn mười phút sau, bên trong buồng phi cơ xe phi hành liền vang lên thanh âm cung kính của phi công:

- Ba vị Thần Hoàng bệ hạ, chúng ta đã đến, xin hỏi có lập tức hạ xuống hay không?

Bên trong buồng phi cơ hoàn toàn phong bế, đám người Diệp Dương Thành nói chuyện cũng sẽ không rơi vào trong tai bất cứ kẻ nào, lúc này nghe thấy phi công hỏi thăm, Diệp Dương Thành liền nhẹ nhàng nhấn một cái lên tay vịn ghế sa lon, triệt tiêu toàn bộ phong bế, sau đó mới thản nhiên nói:

- Hạ xuống đi.

- Vâng...

Phi công lập tức đáp ứng, bắt đầu chuẩn bị hạ xuống.

Lúc này, tại bãi đáp máy bay mới xây của học viện Võ đường, đã có hàng chục người đang đứng chờ, mơ hồ chia làm sáu trận doanh, tựa hồ không phải cùng một bọn.

- Phụ hoàng, văn phòng làm việc đế đô của hiệp hội dong binh tự do, Thần Vương Lại Ngạc Đạt, Thần Vương Chu Bách Hùng, Thần Vương Sara Lazo còn có người phụ trách quốc gia chúng thần cũng đã tới.

Trên bãi đất trống phương hướng Đông Bắc sân bay, Đại hoàng tử của Solo đế quốc Solo Cuper đang đứng bên cạnh Solo Saatchi, thấp giọng nói:

- Đợi lát nữa, chúng ta có mời ba vị nghị viênThần Hoàng tham gia yến hội nữa không?