Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 661: Là phó cục trưởng nào không có mắt như vậy?




- Cha, nếu họ Vu không quản chuyện này làm sao bây giờ?

Trịnh Trường Vân nhận được tin tức vội vàng từ Quảng Đông chạy về liền tới tìm Trịnh Bang Huy, cau mày, bộ dáng lo lắng:

- Đem toàn bộ hi vọng ký thác vào trên người của hắn, không phải là chuyện sáng suốt ah.

- Chuyện này cha tự có chủ trương.

Nghe lời nói của Trịnh Trường Vân, Trịnh Bang Huy nhàn nhạt cười, cũng không gọi Trịnh bá lấy ghế tới cho con trai ngồi xuống, chỉ có như vậy Trịnh Bang Huy mới cảm giác mình còn nắm giữ Trịnh gia, Trịnh Trường Vân vẫn chỉ là một trong những đứa con trai của hắn, mà không phải chủ tịch tập đoàn Trịnh gia.

Sắc mặt Trịnh Trường Vân có chút khó xem, hắn biết rõ cha mình si mê quyền thế tới mức độ nào, nhưng hiện tại điều hắn lo lắng chính là Trịnh Bang Huy quá mức tự tin, cuối cùng không thể giải quyết sự tình không nói, thậm chí còn dời khối đá tự đập lên chân của mình.

Nghĩ tới đây, Trịnh Trường Vân hơi cúi đầu nói:

- Cha, dù sao Vu Hải Thanh chỉ là một tiểu tử hơn hai mươi tuổi, làm việc chưa đủ thành thục, vạn nhất xảy ra đường rẽ, chỉ sợ dù có hối hận cũng không…

- Ngôi nhà này từ khi nào tới phiên con làm chủ đây?

Trịnh Trường Vân càng nói sắc mặt Trịnh Bang Huy càng thêm khó xem, đợi khi hắn nói tới lời cuối cùng, sắc mặt Trịnh Bang Huy đã tối đen, hừ lạnh một tiếng, vỗ mạnh lên bàn, nói:

- Chuyện này cha tự có an bài, con đi công tác một chuyến trở về đã vất vả, đi xuống nghỉ ngơi trước đi.

Hắn khoát tay ngồi yên trên ghế, chỉ giây lát giống như đã ngủ, nhìn thấy tư thế của hắn, Trịnh Trường Vân chỉ có thể dằn xuống bực bội trong lòng, không dám nói tiếp.

Nói đến cùng cổ phần tập đoàn không ở trong tay hắn, trước khi lấy được cổ phần, hắn chỉ có thể làm ra bộ dạng phục tùng, chỉ sợ chọc giận Trịnh Bang Huy, sau đó gà bay trứng vỡ, vô duyên cớ tiện nghi cho mấy anh chị em trong nhà.

Cho nên Trịnh Trường Vân chỉ có thể áp chế buồn bực trong lòng, không nói một lời gật đầu với Trịnh bá, xoay người rời khỏi hậu hoa viên.

Thẳng đến khi hắn đã rời đi, Trịnh Bang Huy mới mở mắt, hừ một tiếng bất mãn nói:

- Tôi còn chưa chết đâu, đã nghĩ tác oai tác phúc trước mặt tôi…quả thật là ác nghiệt tử bại hoại gia quy!

Nghe được lời của hắn, Trịnh bá cũng không tiện xen vào, chỉ đành ảm đạm cười đứng yên nơi đó không nhúc nhích.

Trịnh bá biết Trịnh Bang Huy mê luyến quyền thế đã đạt tới trình độ không người nào tưởng tượng nổi. Hiện tại Trịnh Trường Vân làm chủ tịch tập đoàn Trịnh gia, cho nên Trịnh Bang Huy chướng mắt hắn, nếu đổi lại là người khác làm chủ tịch, chỉ sợ cũng là như thế.

Trịnh Bang Huy hừ nhẹ nói:

- Nó thật nghĩ rằng tôi không hiểu chuyện này sao? Ở trước mặt tôi còn làm ra vẻ khôn ngoan, trong mắt của nó còn người cha như tôi, còn có gia chủ như tôi sao?

Trịnh bá nghe câu nói này, trong lòng vừa động, bước tới một bước giảm thấp thanh âm hỏi:

- Lão gia, chẳng lẽ ngài không sợ tiểu tử Vu Hải Thanh đột nhiên ném việc này sao?

- Hừ, sợ, tôi vì sao phải sợ?

Sắc mặt Trịnh Bang Huy có chút dữ tợn, lại có chút tự đắc, thần sắc vô cùng quỷ dị khiến Trịnh bá hết hồn.

Đang lúc Trịnh bá khó hiểu, Trịnh Bang Huy hừ nhẹ nói:

- Sáu năm trước bị áp lực của tên khốn Vu Hải Thanh kia, tôi đem quyền quản lý tập đoàn giao cho thằng nhóc Trịnh Trường Vân, sáu năm sau…chỉ cần tôi nguyện ý, Vu Hải Thanh phải ngoan ngoãn nhổ ra giao lại tập đoàn cho tôi.

- Ý tứ của lão gia là…

Câu hỏi của Trịnh bá thật thỏa đáng, đủ thỏa mãn tâm tư khoe khoang của Trịnh Bang Huy.

Quả nhiên nghe được Trịnh bá hỏi, trên mặt Trịnh Bang Huy hiện lên ý cười tự đắc, chậm rãi nói:

- Mấy năm nay tôi cho ông vơ vét những nam đồng đem tới biệt thự đông giao Khánh Châu thị cho Vu Hải Thanh hưởng dụng, trong tay tôi có không ít phim ảnh cùng ảnh chụp của hắn khi “ân ái” với nam đồng…nếu như hắn muốn trở mặt, tôi cũng sẽ cho hắn rơi vào hoàn cảnh mất hết danh dự, ngay cả lão tử của hắn…cũng đừng hòng tránh thoát.

Lúc này Trịnh bá mới hiểu ra, ngay sau đó trong lòng nổi lên hàn ý…lão gia này vẫn âm độc như năm đó, Vu Hải Thanh có lẽ chưa từng nghĩ qua, khi hắn hưởng thụ nam đồng mà Trịnh gia vơ vét cho hắn, cũng là lúc Trịnh Bang Huy thu thập chứng cớ phạm tội của hắn?

Đương nhiên, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hắn cũng sẽ không trở mặt với Vu Hải Thanh, làm vậy đối với song phương đều không ích lợi.

Đang trong lúc nói chuyện hai người Trịnh Bang Huy đều không biết, có một nam tử đang ẩn hình đứng ngay bên cạnh, trên mặt nam tử lộ ra nụ cười quỷ dị, lập tức biến mất ngay tại chỗ, đi thẳng tới phòng sách của Trịnh Bang Huy trong biệt thự Trịnh gia…

Cùng lúc đó, trong đại viện ủy ban thành phố Thiệu Hoa, một nam tử mặc đồ tây đen lái một chiếc Audi A6 xuất hiện tại bãi đỗ xe. Hắn đeo kính râm, cầm cặp công văn đen, nhìn qua thật giống như một thành viên hắc bang.

Cho xe dừng lại, nam tử hơn ba mươi nhấc chân đi thẳng vào ủy ban thành phố, thật giống như từng đi qua nơi này vô số lần, trực tiếp dùng thang máy đi lên tầng năm…

- Phanh phanh…

Thanh âm tiếng gõ cửa vang lên, Nghiêm Kiến Binh đang làm việc chợt nhíu mày nhìn ra cửa phòng, khép lại tập văn kiện trước mặt, lên tiếng nói:

- Vào đi.

- Nghiêm bí thư, có người tìm ngài.

Thư ký tiến vào văn phòng nói:

- Người kia nói là con thứ ba của Vu chủ tịch tỉnh gọi hắn đến đây gặp ngài.

- Con thứ ba của Vu chủ tịch?

Nghe thư ký hội báo, Nghiêm Kiến Binh không tự chủ được nhíu mày, sau đó bật cười lớn, thập phần tự nhiên gật đầu nói:

- Mời hắn vào đi.

Thư ký liền gật đầu xoay người rời khỏi văn phòng, mà Nghiêm Kiến Binh lập tức đứng dậy, thần sắc thật bình thường, không ai có thể nhìn ra phản ứng gì.

Một lúc sau thư ký đã dẫn theo nam tử mặc đồ tây đen đi vào văn phòng, thư ký cũng tự giác đi ra, đưa tay đóng cửa lại.

- Nghiêm bí thư, chào ngài.

Nam tử tháo xuống kính râm, nhìn qua Nghiêm Kiến Binh, cười a a đi tới vươn tay phải, nói:

- Tôi tên Chương Gia Thành, là trợ lý tư nhân của tam công tử Vu Hải Thanh, con trai Vu chủ tịch, rất hân hạnh được biết ngài.

Nghiêm Kiến Binh gật đầu cười, vươn tay bắt tay hắn, cười hỏi:

- Chào anh, không biết có chuyện gì cần giúp đỡ sao?

Chương Gia Thành không nghĩ tới Nghiêm Kiến Binh nói thẳng vào vấn đề, liền gật đầu cười nói:

- Không nghĩ tới Nghiêm bí thư sảng khoái như vậy, nếu như thế tôi cũng không khách sáo với ngài.

- Có việc mời nói.

Nghiêm Kiến Binh đưa tay mời hắn ngồi xuống sô pha nói chuyện.

Chương Gia Thành lại có vẻ gấp gáp, vừa đi tới sô pha vừa nói:

- Kỳ thật cũng không có đại sự gì, chỉ là đoạn thời gian trước có một phó cục trưởng của Thiệu Hoa thị chọc giận Vu thiếu, cho nên Vu thiếu phái tôi đến khai thông với ngài, xem có thể nghĩ phương pháp để phó cục trưởng kia biết chút quy củ?

Những lời này nói thật trắng trợn, một câu nói như vậy hoàn toàn nói rõ Chương Gia Thành ở bên cạnh Vu Hải Thanh thời gian đã lâu, vì vậy không thèm nhìn một ít quy củ trong quan trường, mà thái độ này có thể gọi là đầu óc tú đậu…

Nhưng nghe được lời của Chương Gia Thành, Nghiêm Kiến Binh thoáng ngẩn ra nhưng lại có vẻ cả giận nói:

- Phó cục trưởng nào không có có mắt như vậy? Lại trêu chọc tới Vu thiếu?

- Kỳ thật cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ cần khiển trách một chút là được.

Chương Gia Thành cười cười, nói:

- Một phó cục trưởng mà thôi, tin tưởng Nghiêm bí thư sẽ không để Vu thiếu thất vọng đi?

- Đương nhiên.

Nghiêm Kiến Binh cười cười, gật đầu nói:

- Không biết phó cục trưởng kia ở ngành nào?

- Chính là phó cục trưởng cục công an Thiệu Hoa thị.

Chương Gia Thành nhu nhu cằm, nghĩ nghĩ nói:

- Hình như gọi là…Trần…nga, phải rồi, Trần Thiếu Thanh.

Chương Gia Thành vỗ tay, nói ra ba chữ Trần Thiếu Thanh.