Chấp Niệm - Dạ Mạn

Chương 35




Editor: Sâu Bựa

Beta: Mạc Y Phi

Cố Niệm nắm chặt bàn tay, không cho bản thân yếu thế, cô không thể không hoài nghi là Tống Hoài Thừa sắp xếp tất cả.

Tống Hoài Thừa nhìn cô, nhưng không giải thích, “Phán Phán nằm viện tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa.” Nói xong anh liền xoay người đi.

Cố Niệm lớn tiếng, “Tống Hoài Thừa, chuyện của Diệp Thanh có phải là do anh làm hay không?”

Tống Hoài Thừa ngừng lại một chút, Cố Niệm nhìn không thấu vẻ mặt anh liền thất vọng. Anh nói với Cố Niệm, không bằng nói chính mình. Cô không hề tin tưởng anh.

“Em bảo hắn tự cầu phúc đi.” Anh lạnh lùng nói.

Hai chân Cố Niệm run rẩy, may mắn Phương Hủ Hủ đã đỡ lấy cô.

“Rốt cuộc làm sao vậy?” Cố Niệm chỉ cảm thấy toàn thân đều lạnh lẽo.

“Có người nhà bệnh đến trách cứ, hiện tại bị cách chức tạm thời.”

Trong mắt Cố Niệm tràn ngập sự hận thù, Tống Hoài Thừa, anh không muốn tôi sống tốt đến như vậy? Tôi đây rất muốn nhìn, rốt cuộc anh có bản lãnh gì?

Lục Diệp Thanh gặp người nhà bệnh nhân. Người bệnh được chẩn đoán có hiện tượng sẽ sinh non, sau khi trở về liền đẻ non. Người nhà lại cho rằng là cách chữa bệnh của bác sĩ có vấn đề, không kịp thời báo cho phụ nữ có thai.

Người nhà bệnh nhân vô cùng kích động, gọi hơn hai mươi người đến bệnh viện gây sự. Khung cảnh tranh chấp vừa xảy ra, cực kỳ náo loạn.

Lục Diệp Thanh đương nhiên không để ý tới, lạnh lùng bắt bọn họ trở về, nói thẳng sẽ báo cảnh sát.

Người nhà kia vốn vô lại, “Nếu hôm nay không cho tôi nói, tôi sẽ đến đây náo loạn tiếp.”

“Trước tiên để bảo vệ lôi họ đi. Đừng làm ảnh hưởng đến người bệnh khác.” Phó viện trưởng chạy tới.

“Ai dám đụng tới tôi! Các người không sợ nhiễm AIDS cứ việc đến đây!” Giống như một quả bom khiến hiện trường nổ tung.

Mọi người với đủ loại sắc mặt, ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Lúc này có phóng viên đến đây. Phó viện trưởng tức giận, vẻ mặt căng thẳng, “Vị người nhà này, mong anh tỉnh táo lại, vấn đề anh phản ánh, hiện tại chúng tôi sẽ đi xử lý.”

Chuyện này không biết có ảnh hưởng hay không, Lục Diệp Thanh đều phải gánh vác trách nhiệm. Hơn nữa, hoàn cảnh bệnh viện vốn có chút gò bó, bình thường Lục Diệp Thanh thích làm theo ý mình, không xảy ra việc gì thì cũng thôi, vừa có chuyện rất nhiều người đều muốn bỏ đá xuống giếng.

Bầu không khí trong phòng trở nên âm u.

“Bác sĩ Lục, anh đừng để tâm, trước tiên cứ nghỉ ngơi một thời gian đã.”

“Đúng vậy, chờ kẻ điên này im lặng đã. Lãnh đạo khẳng định sẽ có sắp xếp mới.”

Vẻ mặt Lục Diệp Thanh trước sau như một, “Mọi người không cần lo lắng, tôi không làm chuyện gì trái lương tâm, đương nhiên không việc gì phải lo lắng. Mọi người mau đi đi, tôi vừa hay cũng muốn nghỉ ngơi.” Hắn cười cười.

Lục Diệp Thanh nhận được điện thoại của Cố Niệm, “Anh lập tức đến đó.”

“Được.” Ưu sầu trên mặt Cố Niệm càng ngày càng sâu.

Lúc Lục Diệp Thanh đến, chỉ thấy Cố Niệm mang vẻ mặt lo lắng, “Anh không sao. Người như thế rất nhiều.”

Cố Niệm trầm mặc không nói, cảm thấy chua xót vô cùng.

Lục Diệp Thanh nâng tay vuốt ve mặt cô, “Đừng nghĩ nhiều quá. Vừa lúc không cần phải xin nghỉ phép. Đừng quên kế hoạch vào ngày kia của chúng ta.”

Trên mặt Cố Niệm như có một tầng sương mù, “Em luôn cảm thấy sẽ mang đến vận rủi cho người thân bên cạnh. Thân thể mẹ em không tốt, sau đó thì qua đời. Cha em cũng… bây giờ anh lại như vậy.”

“Không liên quan đến em. Sao em lại có suy nghĩ như vậy?” Lục Diệp Thanh bất đắc dĩ cong môi, “Hôm nay Phán Phán thế nào?”

Hắn chuyển chủ đề.

Cố Niệm không giấu diếm chuyện Tống Hoài Thừa tới. Lục Diệp Thanh nặng nề nói, “Dù sao anh ta cũng là cha đẻ của Phán Phán.” Điều này vĩnh viễn sẽ không thay đổi.

Lúc Chu Hảo Hảo đến đây, Cố Niệm không che dấu sự bực bội, hơi nhíu mày.

“Cố Niệm!” Cô ta đứng ở cửa phòng bệnh, nhìn cô chằm chằm.

Cố Niệm đứng dậy đi qua, “Có chuyện gì đi ra ngoài nói.”

Phán Phán nhìn chằm chằm hai người, cô không muốn thảo luận việc này ở trước mặt con gái.

Trước bồn hoa bệnh viện, lúc này rất nhiều người đang tản bộ.

Hai người đứng dưới tàng cây hoa quế. Trung thu đã qua đi, nhưng hương hoa quế vẫn còn thoang thoảng đâu đây.

“Hoài Thừa và tôi đã hủy hôn.” Cô ta nói.

Cố Niệm nhìn phía trước, yên lặng không nói.

“Cô vui chưa?” Chu Hảo Hảo đề cao giọng nói.

Cố Niệm nhếch mép, “Các người thật sự quá nực cười. Chuyện của hai người thì liên quan gì đến tôi. Chu Hảo Hảo, cô nói với tôi mấy câu này thì có ý nghĩa gì. Nếu cô không cam lòng sao không đi nói với Tống Hoài Thừa. Hai người không phải đã bên nhau nhiều năm rồi à?”

Sắc mặt Chu Hảo Hảo cứng đờ, “Cố Niệm, cô đừng mỉa mai tôi. Cô cho rằng tôi và anh ấy hủy hôn là các người có thể ở bên nhau sao?”

“Tôi chưa từng có ý nghĩ muốn ở bên anh ta.” Cô nhún nhún vai.

“Nhưng anh ấy không nghĩ như vậy. Cố Niệm, vì sao cô phải trở về? Cô trở về đã phá hủy tất cả. Vì sao cô phải sinh đứa con kia? Vì cái gì?” Cô ta oán hận nói.

Cố Niệm giật mình.

Vì sao?

“Cố Niệm, thật ra cô vẫn còn yêu anh ấy.”

Cố Niệm cắn môi, trong đầu như có một dòng điện xẹt qua.

Chu Hảo Hảo tiến lại gần cô, “Tôi nói cho cô biết, tin tức ở trên mạng là Tống Hoài Thừa cho người truyền ra. Anh ấy sẽ không dừng tay.”

Vẻ mặt Cố Niệm căng thẳng, “Vì sao tôi phải tin cô? Chu Hảo Hảo, cô không hề có lòng tốt như thế. Bốn năm trước, cô luôn giả vờ làm bạch liên hoa.” (1) Cô đột nhiên tiến về phía trước từng bước, tàn nhẫn trừng mắt nhìn cô ta, “Đừng để tôi phát hiện ra cô đã làm gì, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu.”

(1) Bạch liên hoa: Chỉ những cô gái luôn tỏ vẻ ngây thơ, trong sáng, vô tội. 

Chu Hảo Hảo vẫn cười, “Bất cứ lúc nào tôi cũng hoan nghênh.” Phía sau cô ta là Chu gia giàu có, mà Cố Niệm, chẳng có gì cả, còn có vô số vấn đề rối rắm.

Một đứa trẻ đột nhiên chạy đến trước mặt bọn họ, trực tiếp xô vào người Chu Hảo Hảo. Chu Hảo Hảo đi giày cao gót, chới với rồi ngã uỵch xuống đất

Mẹ đứa trẻ vội vàng tiến lên, “Xin lỗi, tôi xin lỗi. Cô không sao chứ?”

Chu Hảo Hảo ngồi dưới đất, đột nhiên giơ tay che bụng, “Tôi đau bụng.” Cô ta đau đớn kêu lên, cắn khóe môi, nhìn thấy Cố Niệm, “Cố Niệm, cô giúp tôi với, tôi không thể mất đứa bé này được.”

Sắc mặt Cố Niệm trong nháy mắt trắng bệch.

Con của anh.

Đây là số mệnh an bài sao?

Tình cảnh này, giống như quay lại nhiều năm về trước. Cô cũng như vậy. Đột nhiên sinh non, trong lúc đó tình hình cả mẹ và con đều không ổn. Ở trong phòng giải phẫu, cô còn mạnh mẽ nắm tay Lục Diệp Thanh, “Cố giữ đứa bé! Nếu có chuyện gì với tôi, đưa đứa bé đến chỗ Tống Hoài Thừa.” Cho dù như thế nào, cô cũng muốn cho đứa bé ở bên cạnh cha mẹ để lớn lên.

Cô cũng đã từng như thế, cho dù người kia không yêu cô, nhưng rồi cuối cùng cô vẫn lựa chọn như vậy.

Cố Niệm cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh lại, “Cô đừng khẩn trương, đây là bệnh viện.” Ngẩng đầu nó với mẹ của đứa bé kia, “Mau đi gọi bác sĩ.”

Chu Hảo Hảo kéo tay cô, “Con tôi sắp ba tháng rồi.”

Rất nhanh, bác sĩ và hộ sĩ đã chạy đến, đặt Chu Hảo Hảo lên xe.

Cố Niệm không đi theo, đứng ở trong gió nhìn bóng dáng bọn họ đi xa.

Mẹ của đứa trẻ kia rất lo lắng, khẽ mắng con mình, “Con xem đi, sao lại không cẩn thận như vậy!” Nói xong cũng bất chấp đứa bé đang bệnh mà hung dữ đánh vài cái vào mông.

Cố Niệm không muốn xem tiếp, xoay người trở lại phòng bệnh, trong lòng trống rỗng.

Nhiều năm như vậy, Chu Hảo Hảo vẫn ở bên Tống Hoài Thừa, bọn họ có con thì có gì kỳ lạ đâu.

Buổi sáng ngày hôm sau, là ngày Cố Niệm và Lục Diệp Thanh đi đăng kí. Cô sắp xếp xong mọi thứ, nói với Phán Phán, “Buổi sáng mẹ có chút việc.”

“Việc gì ạ?” Cố Phán tò mò.

Cố Niệm cười cười, “Phán Phán thích chú Lục không?”

“Thích ạ.”

“Mẹ và chú Lục sẽ kết hôn.”

Cố Phán im lặng.

“Giữa trưa mẹ sẽ đến đây, mang đồ ăn ngon cho con.”

Cố Phán gật gật đầu, khoa tay múa chân, “Con muốn ăn vịt nướng.”

Cố Niệm chậm rãi mở miệng, “Nói theo mẹ, vịt—nướng.”

Cố Phán há miệng thở dốc, “Vịt —nướn.” Âm điệu đều bị lạc âm.

Cố Niệm hôn lên trán bé, “Rất giỏi. Mẹ sẽ nhớ kĩ.”

Cô trở về một chuyến, Lục Diệp Thanh đang ở nhà, hắn đã thay áo sơmi mới, ngay cả tóc cũng cẩn thận chải chuốt.

Cố Niệm nhìn thấy hắn như vậy, tự nhiên cảm thấy áp lực.

Lục Diệp Thanh lấy một cái túi to ra, “Cố tiểu thư, thử nhìn xem có hài lòng không?” Hắn làm tư thế mời.

Một cái váy liền không tay màu xanh lam kết hợp với đường kẻ trắng, bên ngoài lại là áo khoác dài tay màu sữa.

Cố Niệm thay xong, váy rất vừa người, cô thả tóc xuống, cả người rực rỡ hẳn lên.

Lục Diệp Thanh chăm chú nhìn cô, “Anh biết nó sẽ hợp với em mà.”

Hai người chuẩn bị xong liền đi tới dân chính cục.

Ánh mặt trời ấm áp, một đường thẳng tắp.

Trên xe mở một ca khúc nhẹ nhàng, Cố Niệm vẫn nhìn chằm chằm phía trước, suy nghĩ dường như đã bay tới nơi rất xa.

“Chờ Phán Phán xuất viện, dì bảo chúng ta đến ăn cơm.” Lục Diệp Thanh mở miệng.

Cố Niệm lại đang không để ý, một lúc lâu sau mới phản ứng, “À, được.”

Lục Diệp Thanh cong môi, “Em không cần khẩn trương như vậy.”

Cố Niệm hít sâu một hơi, cố gắng che dấu cảm xúc, “Em đang nghĩ gần đây Hủ Hủ có vẻ kì lạ.”

“Được rồi, đừng nghĩ linh tinh.”

Lúc xuống xe, Lục Diệp Thanh nói, “Em ra sau xe lấy đồ đi.”

Lúc này Cố Niệm mới nghĩ đến việc chuẩn bị phát bánh kẹo cưới cho nhân viên.

Có thể là hôm nay là ngày có “8”, người đến đăng ký rất nhiều. Phía trước bọn họ phải hơn  một trăm người.

Hai người đứng vào hàng, hạnh phúc tràn ngập khắp nơi.

Tống Hoài Thừa đến bệnh viện mang theo một túi to chất đầy búp bê, Tần Phượng vừa thấy anh đến liền cứng ngắc, “Phán Phán, bà ngoại xuống tầng mua vài thứ.”

Từ lúc Tống Hoài Thừa bước vào, Tần Phượng không thèm nhìn anh.

Một tay Phán Phán đang truyền nước, tay kia đang lật một quyển sách, lật vài tờ, lại ăn một miếng táo.

Tống Hoài Thừa khẽ ho một tiếng.

Phán Phán ngẩng đầu nhìn anh vài lần, lại tiếp tục đọc sách, thỉnh thoảng cười trộm vài cái.

Tống Hoài Thừa hơi mất mặt, “Phán Phán, chú mang quà cho con này, con xem có thích không?” Anh để tất cả búp bê lên trên giường.

Hai mắt Cố Phán sáng ngời, nhưng không động đậy.

Tống Hoài Thừa thấy bé không mấy hứng thú, nhất thời có chút bối rối. Đây là anh tự mình đi mua, cẩn thận hỏi nhân viên cửa hàng, bé gái bốn tuổi sẽ thích cái gì.

Tống Hoài Thừa đứng ở mép giường, nhìn từng tí, còn có một chút sẽ xong. Phán Phán không nói lời nào, anh cũng im lặng.

Phán Phán luôn quan sát, đúng lúc truyền xong. Cô bé hơi khẩn trương đứng lên, khoa tay múa chân với Tống Hoài Thừa, “Chú gọi chị y tá đi.”

Tống Hoài Thừa an ủi, “Chú cũng làm được.”

Quả nhiên, anh nói được thì làm được, rút kim ra.

Phán Phán nhìn anh, đột nhiên chậm chạp nói, “Chú cũng lợi hại như mẹ vậy.”

Tống Hoài Thừa thoáng nghĩ tới một chuyện. Ngày trước con bé bị bệnh, cũng là Cố Niệm tự mình lấy kim giúp con bé. Khóe miệng anh giật giật, vẫn ấn vào tay bé, “Đừng nhúc nhích, nếu không sẽ chảy máu.”

Phán Phán nghe lời vẫn không nhúc nhích, bé theo dõi anh. Tuy rằng biết anh là cha của bé, nhưng luôn không thể gần gũi với anh.

Tống Hoài Thừa lẩm bẩm nói, “Tại sao lại không nói chuyện nữa?” Ngữ khí tràn đầy bất đắc dĩ và chờ đợi.

Cố Phán cắn môi, dùng chân kéo búp bê lại gần mình.

Tống Hoài Thừa sủng nịch cười cười, “Mẹ con đâu?”

Cố Phán chơi búp bê, búp bê này thật xinh đẹp, còn có nhiều quần áo như vậy, có thể thay đổi được. Nghe thấy Tống Hoài Thừa hỏi, bé không chút để ý khoa tay múa chân, “Mẹ và chú Lục đi kết hôn rồi.”

Sức lực trên tay Tống Hoài Thừa đột ngột tăng thêm. Anh vừa kinh ngạc lại khiếp sợ vô cùng.

Cố Phán khẽ kêu lên, “Đau!” Bé lại mở miệng.

Tống Hoài Thừa vội vàng xem xét, “Xin lỗi, để chú xem xem.”

Cố Phán rút tay về, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy phẫn nộ và tủi thân, bé chỉ tay vào anh, “Tôi không thích chú.”

Tống Hoài Thừa kiềm chế lại, sắc mặt thoáng dịu đi, “Phán Phán, cha quả là không cẩn thận.”

Cha…

Rốt cuộc anh cũng nói ra được chữ này, hóa ra lại gian nan đến vậy. Tiếng “cha” nhẹ đến mức dường như không ai nghe thấy.

Mắt Cố Phán đột nhiên đỏ lên, “Tôi không cần chú làm cha tôi, chú là người xấu!”

Tần Phượng bước vào, lạnh lùng nói, “Tống Hoài Thừa, sao anh lại dọa con bé khóc, anh định làm gì? Anh đi đi, đừng đến nữa.”

Tống Hoài Thừa im lặng không trả lời được. Cố Phán chôn mặt vào ngực Tần Phượng, không hề nhìn anh.

Anh ra khỏi phòng bệnh, lấy di động gọi cho Cố Niệm. Âm nhạc quen thuộc vang lên, một lúc lâu sau vẫn không ai nhận. Anh nắm chặt di động, thời gian một giây lại một giây trôi qua, đáy mắt anh giống như có một trận mưa rền gió dữ nổi lên.

Cố Niệm cầm di động, nhìn số điện thoại kia, cô hơi sửng sốt.

“Làm sao vậy? Có người gọi à?” Lục Diệp Thanh hỏi.

Khóe miệng Cố Niệm hơi cong cong, “Nhầm số thôi.” Cô ấn từ chối, lại tắt máy, “Sắp đến chúng ta rồi.”