Charlie Bone 1: Lúc Nửa Đêm

Chương 112




Billy đang chờ nó trong phòng ngủ chung. Thằng bé không ở đó một mình. Bên cạnh giường của nó, một con chó già nhất mà Charlie từng thấy đang nằm dưới sàn nhà. Con chó mập ù, và bộ mặt nâu, dài ngoẵng của nó nhúm nhíu lại, gấp nếp nhiều đến độ khó mà nhận ra mắt với mõm nằm ở đâu. Nó đang thở như kéo bễ - cũng chẳng có gì ngạc nhiên vì chắc hẳn nó đã phải leo lên gần chục cái cầu thang từ nhà bếp tới đây. Cái mùi của nó nhắc Charlie nhớ đến mùi rau cải thối của mẹ.

“Nó được phép vô đây hả?” Charlie lo lắng hỏi.

“Không ai biết đâu,” Billy trấn an. “Em được ở một mình vào những ngày cuối tuần, ngay cả bà giám thị cũng về nhà vào thứ bảy.”

Charlie bắt đầu thảy đồ đạc vô túi, “Phải chi em có thể về nhà với anh,” nó buồn bã. “Ở đây vào ban đêm chắc chắn là kinh khủng lắm.”

“Em quen rồi,” Billy đáp. “Em đã có con May Phước để trò chuyện. Hôm nay tụi em có nhiều chuyện phải bàn với nhau.”

“May Phước?” Charlie nhìn sinh vật nhăn nhúm, béo núc ních dưới chân Billy.

“Cái tên đẹp chứ hả?” Billy hỏi.

Charlie không muốn tranh luận. Nó rất muốn xem Billy giao tiếp với chó như thế nào, nhưng nó không thể đợi được, phải về nhà thôi. Nó chào tạm biệt Billy và phóng như bay qua nhiều hành lang và cầu thang ra cổng.

Câu Chuyện Của Nhà Phát Minh

Mẹ charlie đang ngồi trên một chiếc ghế lớn chạm trổ, ngay gần cánh cửa chính. Mới đầu Charlie chưa nhìn thấy mẹ, vì mẹ nó bị thân hình vạm vỡ của giáo sư Bloor che khuất. Ông ta đang nói chuyện với mẹ Charlie một cách nghiêm trọng, còn bà Amy trông cứ thấp thỏm như một nữ sinh vừa làm điều gì sai trái. Khi thấy Charlie, bà vẫy nhẹ nó một cái và mỉm cười một cách lo lắng.

Giáo sư Bloor quay người lại.

“A, cậu ấy đây rồi,” ông ta cố tỏ ra hồ hởi. “Ta đang thông báo cho mẹ con biết con đã học tốt như thế nào trong tuần lễ đầu tiên, ngoại trừ...ờ... phạm một tội nhẹ trong vụ áo chùng.”

“Thưa ông, đúng thế ạ” Charlie không biết sẽ phải giải thích với mẹ như thế nào đây về cái áo chùng bị xé rách. Thôi thì cứ giấu nhẹm đi, nó quyết định như thế.

Mẹ Charlie đứng lên, hôn vội lên má nó một cái và dắt nó đi thật nhanh ra cửa, không để ông Bloor kịp nói thêm tiếng nào nữa.

“Cuối tuần vui vẻ nhé,” giáo sư Bloor nói với theo, giả đò như không biết là đã cướp đi mất đứt hơn phân nửa kỳ cuối tuần của Charlie.

“Vâng, thưa ông,” Charlie đáp lời, cũng giả đò quên thêm vào tiếng cảm ơn.

Mẹ Charlie không đả động gì đến cái tội nhẹ của nó.

“Mẹ hy vọng con không ngán đi bộ chứ, Charlie. Trời chưa đủ tối nên Ông cậu Paton chưa ra ngoài được, mà mẹ thì không kiếm đủ tiền để đi taxi. Và vì con đã lỡ mất chuyến xe buýt của trường, nên...”

“Không sao đâu, mẹ.”

“Họ thật không phải chút nào. Ai lại phạt cấm túc con ngay tuần đầu tiên,” bà bức bối nói. “Mà thôi, quên vụ này đi, đúng không? Ngoại Maisie đã nấu tất cả những món con thích.”

Charlie cảm thấy đói ngấu.

Họ băng qua quảng trường có vòi phun nước, rồi đi vào một con hẻm dẫn ra Phố Lớn. Đúng lúc đi được nửa con phố, thì Charlie nhận ra bên kia đường có một lão già đang bám theo hai mẹ con nó.

Ngay lập tức, Charlie biết đó là ai. Màn cải trang thiệt là vô vọng. Quần áo trông chẳng hợp gì cả, bộ râu quai nón màu trắng trông biết ngay là râu giả, không “ăn” chút nào với mớ tóc đỏ rực lòi ra sau cái nón lưỡi trai cũ sờn.