Charlie Bone 1: Lúc Nửa Đêm

Chương 83




Charlie không thể trả lời. Giáo sư Bloor đã đến chỗ nó.

"Charlie Bone!"

Đó chính là cái giọng nói nghe rợn cả xương từng thoát ra từ trang báo.

"Hân hạnh có trò ở đây."

Charlie thều thào rằng nó vui mừng được học ở Bloor, nhưng nó gần như không nhận ra mình đang nói cái gì. Theo bản năng, nó ngó chăm chăm gương mặt to đang đổ bóng xuống, và nó sững sờ, phát hiện ra rằng không những mình nghe được giọng nói từ những tấm hình, mà khi sợ hãi thì nó còn có thêm khả năng khác: nó đọc được nét mặt. Charlie thấy rằng nó đã biết, không cần hỏi ai là người đã bắt đứa con của tiến sĩ Tolly.

Ngoại Maisie luôn nói rằng gương mặt có thể nói cho ta biết rất nhiều điều về một con người. Gương mặt này bắt đầu nói cho Charlie biết nhiều hơn những gì nó muốn biết. Nó vội đóng chặt tâm trí mình lại trước gương mặt đó, một cách nhanh chóng và cương quyết.

"Có sao không vậy?" Fidelio hỏi Charlie. "Trông em như vừa nhìn thấy một con ma thế."

Charlie nhìn cái lưng rộng của giáo sư Bloor đi xa dần. Ông ta dừng lại một lần nữa, và nói chuyện với một nữ sinh áo chùng xanh lá cây. Con bé có mái tóc vàng nhợt nhạt, và khi ngước lên, nó cau mày. Charlie nhận thấy đôi mắt to màu xanh da trời của con bé có vẻ hoảng hốt và sợ sệt.

"Charlie!" Fidelio huých nó. "Cái gì thế?"

"Nhỏ kia là ai vậy?" Charlie hỏi. "Nhỏ đang nói chuyện với giáo sư Bloor ấy."

"Emilia Moon," Fidelio nói. "Nó học hội họa. Môn ấy nó khá đấy. Trứng với khoai tây chiên ra rồi kìa, tốt nhất em ăn cho hết xúp đi, không thì sẽ không được nhận thêm gì đâu. Luật lệ đấy."

Charlie lùa vội muỗng xúp cuối cùng vô miệng, ngay khi một dĩa trứng và khoai tây chiên được chuyền tới chỗ nó. Nó chuyền cái tô trống không theo hàng về tận cuối bàn, nơi Billy Raven đang xếp thành từng chồng.

Emilia không đụng tới món xúp. Con bé nhăn nhó với tô xúp như thể không hiểu tại sao từ đâu lại chui ra cái món xúp này. Charlie cảm thấy mình nên báo cho Emilia biết là đã có món trứng và khoai tây chiên, nhưng con bé ở quá xa.

"Tụi mình có bánh pút đinh tráng miệng không?" Nó hỏi Fidelio một cách hy vọng.