Charlie Bone 2: Charlie Bone Và Quả Cầu Xoắn Thời Gian

Chương 2




“Tới rồi!” Quý bà Bloor mở một cánh cửa và dúi Henry vô phòng.

Một thằng bé, đang quỳ trên chiếc ghế đẩu gần của sồ, liền phóng xuống và chạy như bay lại chỗ Henry.

“Nãy giờ anh ở đâu vậy?” Bé hét lên.

“Thám hiểm tí thôi,” Henry đáp.

“Em cứ tưởng anh về nhà rồi.”

“Nhà ở cách đây bao nhiêu dặm cơ mà, Jamie.”

Henry buông mình vô chiếc ghế da sâu hoắm bên cạnh lò sưởi. Khi lim dim mắt, nó như thấy rõ căn phòng khách ấm cúng ở nhà. Và thế là nó lại thở dài.

Thím Grudrun nhăn mắt, đe :

“Liệu đấy, bọn bay,” đoạn đi ra và đóng cửa lại.

Bà thím đi rồi, bé James lại ngồi lên thành ghế của Henry.

“Anh Zeke nãy giờ đang làm cái gì đó tức cười lắm,” bé thì thầm.

Nãy giờ Henry không nhìn ra Zeke, nhưng giờ thì nó nhận thấy thằng anh họ lạ lùng của mình đang chỉm trong im lặng ủ ê ở đầu kia căn phòng. Zeke đang ngồi bên bàn, đắm đuối vô những thứ trải ra trước mặt. Gương mặt xương xẩu, tím mét của nó đông cứng trong lúc tập trung cao độ. Không một cơ bắp nào động đậy, không một hơi thở thoát ra.

“Em sợ,” bé James thì thầm.

“Sao vậy? Anh ấy đang làm gì vậy?” Henry nói thầm với bé James. “À, anh ấy đang chơi trò ghép hình. Có những mảnh ghép đầy trên bàn kìa. Đó, Zeke nhìn chăm chú, rồi xếp chúng lại với nhau hết rồi kìa. À, mới gần hết thôi. Thành một bức tranh. Anh ấy có cho anh coi rồi. Đó là hình một con tàu, nhưng có vài mảnh không khớp.”

“Thì thầm là thô lỗ đấy,” Zeke nói, không rời mắt khỏi miếng ghép hình.

Henry nhấc mình khỏi ghế và đi về phía thằng anh họ. Liếc nhìn mười hai mảnh ghép còn lại, rồi nhìn bức tranh con tàu. Mất chưa đầy một phút nó đã biết chính xác vị trí của từng mảnh.

“Hừm.”

Henry chỉ nói thế, và không thêm lời nào nữa, nó tuần tự nhặt những mảnh ghép lên, từng cái, từng cái một, và lắp nó vô bức tranh; hai cái cho bầu trời, ba cái ở thân tàu, hai cái ở dây buồm, và bốn cái cho mặt biển.

Mất một lúc, Zeke đã nhìn theo bàn tay của Henry một cách thích thú. Nhưng đúng lúc Henry đặt miếng ghép cuối cùng vô đúng vị trí, thì Zeke đột ngột đứng dậy và rú lên :

“Ai khiến mày? Tao làm được mà. Tao làm được !”

“Xin lỗi,” Henry vội lùi lại. “Em tưởng anh muốn em giúp.”

“Anh Henry chơi ghép hình hay lắm,” bé James khoe.

“Hừ, tao giỏi những thứ khác,” Zeke gầm gừ.

Bé James còn quá nhỏ để mà nhận ra những dấu hiệu nguy hiểm. Tia giận dữ long lên trong đôi mắt đen của Zeke chĩa thẳng qua đầu thằng bé.

“Phép thuật đâu phải lúc nào cũng xài được đâu!” Bé James nói một cách vô tình. “Anh Henry thông minh hơn anh mà, Zeke.”