Chất Tử Vu Li

Chương 19




CHƯƠNG 19

Hai ngươi bởi vì lâu rồi không gặp, nên mải trò chuyện đến khuya vẫn chưa hết, lúc Vũ Văn Nhiên cũng đã trở lại phòng, hai người trong phòng mới ngừng nói chuyện. Thấy Vũ Văn Anh vẫn chưa rời đi, hắn nhíu nhíu mày rồi đi vào trong phòng. Lúc này, thanh âm của Diệu Ngôn từ ngoài truyền vào:

– Công tử, Vương gia nói đêm đã khuya, mời người về nghỉ ngơi.

– Ta biết rồi. – Vũ Văn Anh nói, sau đó quay về phía Vũ Văn Hàm nói. – Tứ ca, đệ về đây. Ngày mai sẽ lại đến tìm huynh.

Vừa định đi, cổ tay y đã bị Vũ Văn Hàm giữ lại, sắc mặt hắn âm trầm, phức tạp:

– Anh nhi, đệ ở cùng với Hách Liên Quyết sao?

Vũ Văn Anh vội lùi mấy bước, ánh mắt né tránh:

– Tứ…… Tứ ca……

– Xem ra ta đoán không sai, đệ thực sự thích hắn? – Sắc mặt Vũ Văn Hàm trở nên tồi tệ hơn, nhưng hắn vẫn lo lắng nhiều hơn. – Ta vốn nghĩ hắn đối tốt với đệ nên đệ mới nương tựa vào hắn. Anh nhi, đệ đã quên những điều ta nói rồi sao?

– Tứ ca, thực xin lỗi, đệ……

– Anh nhi. – Vũ Văn Hàm thanh âm dịu đi, bàn tay to bản xoa đầu y an ủi. – Đồ ngốc, chẳng phải ta đã bảo không nên dễ dàng tin tưởng ai sao? Hách Liên Quyết kia không phải là người đơn giản, đệ……

– Tứ ca! – Đệ đệ yếu đuối này lại dám ngắt lời hắn, ánh mắt kiên định nhìn hắn. – Tứ ca, đệ tin tưởng hắn. Hơn nữa, – Nói xong, y cúi đầu. – đệ thực sự thích hắn.

Hách Liên Quyết đang ở trong phòng, Khang Tề An đang báo cáo gì đó với hắn. Nghe xong, mắt hắn nheo lại, khó thấy rõ được biểu tình, những ngón tay thon dài cầm lấy chén rượu ngọc lưu ly, dáng vẻ yêu dã:

– Hắn thực sự nói vậy?

– Vâng, là người đó báo cáo với thuộc hạ.

Hách Liên Quyết khép hờ mắt, ánh nhìn xao động. Như vậy chẳng phải rất tốt, rất thuận lợi cho kế hoạch của hắn hay sao? Nhưng là vì cái gì mà lòng hắn lại có chút mê loạn? Ha ha, làm sao có thể có người lại làm nhiễu loạn lòng hắn như vậy? Nếu không phải vì Vũ Văn Anh còn có giá trị lợi dụng, thì cái người làm tâm hắn phiền nhiễu đó đã bị giết hàng trăm lần rồi. Nghĩ đến đây, ánh mắt Hách Liên Quyết trở nên lạnh lẽo, ngón tay cầm chén rượu cũng trở nên căng thẳng. Lúc này ngoài cửa có tiếng động, Hách Liên Quyết liền ra hiệu cho Khang Tề An, hắn liền theo cửa sổ mà nhảy ra ngoài.

Vũ Văn Anh rụt rè không dám bước vào phòng, cứ đứng ở ngoài cửa, lúc quay người lại liền rơi vào vòng tay quen thuộc:

– Quyết! Ngươi chưa ngủ à?

Hách Liên Quyết nhẹ nhàng cười:

– Không ôm ngươi, ta ngủ làm sao được? – Nói xong hôn lên mặt y. – Này vật nhỏ, cho ngươi đi gặp ca ca nhưng sao đi lâu vậy?

– Quyết. – Vũ Văn Anh có chút bất thường, tự nhiên lại chủ động bá lấy cổ Hách Liên Quyết. – Nếu về sau ta đi rồi thì ngươi sẽ quên ta đúng không?

Nghĩ đến lời nói của Vũ Văn Hàm hôm nay, Vũ Văn Anh trong lòng cảm thấy bất an. Đúng vậy, cho dù lần này không về cùng Tứ ca, y sớm muộn gì cũng phải quay về Tây Đoan.

– Hả? – Hách Liên Quyết nheo mắt lại, ngón tay vuốt ve hai má trắng mịn của y. – Ta ở đây, ngươi còn muốn đi đâu?

– Chính là……

– Suỵt…… – Hách Liên Quyết đặt ngón tay lên môi Vũ Văn Anh. – Anh nhi, thời gian là vàng, đừng nói nữa kẻo làm ta mất hứng.

Mặt Vũ Văn Anh tức khắc liền đỏ ửng, nhìn thấy dục vọng khó giấu trong mắt Hách Liên Quyết. Còn chưa kịp nói gì, y đã muốn chìm vào sự ấm áp của Hách Liên Quyết.



Vũ Văn Hàm giật mình khi nhìn thấy một bóng người mặc bạch y, đang múa kiếm phiêu phiêu tựa tiên nhân hạ phàm, từng chiêu thức tung ra như đang tung cánh tiên. Hắn quả thực không thể tin được người kia chính là Thập tam đệ năm đó luôn luôn sợ hãi rụt rè nấp sau lưng hắn. Sắc mặt hồng hào, ánh mắt linh hoạt, không khỏi tưởng nhầm thành tiên nhân. Hắn có thói quen dậy sớm, không có việc gì làm nên đi dạo quanh vương phủ, không nghĩ rằng lại được chứng kiến cảnh này. Vũ Văn Anh hơi nghiêng đầu liền nhìn thấy Vũ Văn Hàm, lập tức vui vẻ ra mặt, vội vàng thu kiếm lại.

– Tứ ca!

Vũ Văn Anh vui vẻ chạy đến bên người Vũ Văn Hàm. Ở vương phủ mấy tháng nay, bởi vì Hách Liên Quyết chăm sóc hết sức chu đáo, nên y cao thêm vài phân, lúc đứng cạnh Vũ Văn Hàm, cũng chỉ thấp hơn hắn chút xíu.

– Tứ ca dậy sớm vậy?

Vũ Văn Hàm cười cười xoa đầu y:

– Tứ ca sống trong quân đội quen rồi, cứ đến giờ Dần là không ngủ được nữa.

Ánh mắt Vũ Văn Anh chợt sáng lên. Trong mắt y, cứ người nào có thể tòng quân đích thị anh hùng, từ trước tới nay y luôn coi Tứ ca như một vị thần. Thấy dáng vẻ hồng hào của y, Vũ Văn Hàm không khỏi cười khẽ:

– Anh nhi nếu muốn, sau này ta có thể cho đệ đến doanh trại quân đội.

– Thật không?

– Là doanh trại đó, rất nguy hiểm, không nên ở lâu. – Vũ Văn Hàm bất đắc dĩ cười cười.

– Hừ. – Một tiếng hừ lạnh truyền đến. – Thân thể vô dụng như vậy, cứ nhìn thấy máu là thất điên bát đảo, biên ải lại là nơi đại mạc, ngươi như vậy thì chỉ sợ chẳng trụ được đến vài ngày đã mất mạng.

Chẳng cần nhìn cũng biết người đến là ai, Vũ Văn Hàm nhíu nhíu mày, muốn nói gì đó nhưng lại có cảm giác Vũ Văn Anh đang kéo áo mình. Hắn nhìn y vẻ khó hiểu, chỉ thấy y khẽ cười nói:

– Nếu chưa thử qua, Nhị hoàng huynh làm sao biết đệ không thể?

Không ngờ tới việc Vũ Văn Anh lại cãi lại, Vũ Văn Nhiên với Vũ Văn Hàm đều sửng sốt. Vũ Văn Anh xưa nay luôn là một người lãnh đạm, người khác dù có nói năng vô phép, y cũng nuốt vào trong lòng, âm thầm chịu đựng, nhưng giờ đây dường như đã có một sự thay đổi lớn.

– Đại đa số binh lính ra biên cương cũng chưa từng phải trải qua hoàn cảnh khắc nghiệt như thế bao giờ. Bọn họ cũng phải trải qua quá trình tôi luyện để thích nghi với thời tiết đại mạc. Nếu người khác còn có thể, đệ vì sao lại không thể? – Vũ Văn Anh vẻ mặt không chịu khuất phục.

Hai người vừa nhất thời ngẩn mặt ra kia cũng bắt đầu tỉnh táo lại, nhưng phản ứng lại bất đồng. Trong khi Vũ Văn Hàm khóe miệng nở nụ cười thì Vũ Văn Nhiên lại sầm mặt xuống:

– Hừ, binh lính phần lớn xuất thân từ nông dân, tất nhiên là đã từng chịu khổ, chẳng như ngươi, tứ chi bất cần, ngũ cốc bất phân. (ít hoạt động tay chân, ngũ cốc cũng không phân biệt được)

Vũ Văn Anh liền hơi mỉm cười:

– Nhị hoàng huynh làm sao biết được đệ tứ chi bất cần, ngũ cốc bất phân?

– Nực cười, lúc bé, thái phó với võ sư dạy dỗ hoàng tử chúng ta không cho một đứa con của hoán y nữ ti tiện nhà ngươi ngồi học cùng, thì ngươi làm sao biết được. – Vũ Văn Nhiên ánh mắt tràn đầy vẻ châm chọc.

Vũ Văn Hàm trong lòng không cảm thấy thống khổ chút nào, cảnh tượng trước mặt này trước đây thường xuyên xảy ra, mỗi lẫn như vậy hắn lại đứng ra giải vây giúp Vũ Văn Anh, nhưng lần này hắn không làm vậy, mà đứng ngoài xem phản ứng của y. Hắn thấy đôi mắt y không hề lộ ra vẻ yếu đuối, mà tràn đầy một cỗ anh khí, phẫn nộ từ trong mắt bắn ra cũng khó mà không chú ý:

– Nhị hoàng huynh, mẫu phi đệ dù gì cũng là phi tử của phụ hoàng, hình như huynh lại chẳng phân biệt được trên dưới, chẳng lẽ đây là do thái phó học rộng biết nhiều và võ sư công phu cao cường dạy dỗ mới thế? – Bởi vì quá mức tức giận, ngực Vũ Văn Anh trở nên phập phồng. – Nếu thật vậy, e là đệ thà để một thầy giáo bình thường dạy dỗ còn hơn.

Vũ Văn Nhiên nhìn về phía Vũ Văn Anh, ánh mắt như phóng ra vô số dao nhỏ. Hắn thân phận cao quý như vậy, chưa từng có ai dám không nể mặt mà chỉ trích như thế bao giờ, chỉ nghe thấy tiếng hắn cười lạnh rồi rút kiếm:

– Được lắm, ngươi cho rằng võ sư của chúng ta chướng mắt, vậy để ta chiêm ngưỡng chút võ của ngươi xem có thể khiến ta bái phục hay không.

Nói xong, hắn liền không chút lưu kiếm rút kiếm ra, lúc này Vũ Văn Hàm không thể thờ ơ đứng ngoài được nữa, liền rút chủy thủ xông ra cản. Kiếm cùng chủy thủ va vào nhau, phát ra một tiếng ‘keng’. Vũ Văn Hàm phóng ra tia nhìn cảnh cáo:

– Nhị hoàng huynh, tốt xấu gì cũng là Vũ Thân vương phủ của người ta, đại nháo như vậy cũng chẳng hay ho gì.

Vũ Văn Nhiên thu hồi kiếm, ánh mắt lạnh như băng nhìn Vũ Văn Anh:

– Thập tam hoàng đệ, có phải trốn đằng sau lưng huynh trưởng chính là sự tôi luyện của ngươi không? – Trong mắt hắn tràn đầy vẻ khinh thường, nói xong liền thu kiếm định phi người đi.

– Nhị hoàng huynh dừng bước!

Vũ Văn Anh thanh âm rành mạch vang lên từ phía sau Vũ Văn Hàm. Vũ Văn Nhiên quay đầu lại, thấy y đang bước về phía hắn, khi chỉ còn cách vài bước chân mới dừng lại.

– Nếu Nhị ca muốn tỷ thí, đệ tất nhiên là phải nghe theo rồi.

– Tứ hoàng đệ, ngươi hãy nghe cho kỹ, đây là do chính mồm Thập tam hoàng đệ nói đấy nhé.

Ánh mắt hắn nhìn thẳng về phía Vũ Văn Hàm, hắn liền giận tái mặt, ánh mắt có chút trách cứ nhìn đệ đệ thiếu kiên nhẫn kia. Vũ Văn Anh thần sắc khẽ biến:

– Tứ ca, huynh không cần xen vào, chỉ cần đứng một bên xem là được.

Vũ Văn Hàm trầm ngâm hồi lâu, rồi mới có chút bất đắc dĩ đứng sang một bên. Vũ Văn Nhiên lại rút kiếm ra, mũi kiếm không lưu tình chém không khí mà phi tới, thẳng hướng Vũ Văn Anh……

– Vương gia, ngài có muốn ngăn cản bọn họ không? – Khang Tề An hỏi chủ tử từ lúc đến đây vẫn đứng yên một chỗ.

– Không cần! – Hách Liên Quyết im lặng nói. – Người do chính tay bổn vương dạy dỗ, há có thể thua trong tay người khác.

Hách Liên Quyết nói xong rồi tiếp tục quan sát cuộc chiến. Khang Tề An không hiểu tại sao, thế nhưng cảm thấy được giọng nói của chủ tử lúc nãy có chút…… tự hào. Đúng vậy, là tự hào, chủ tử vì thân ảnh màu trắng nho nhỏ xa xa kia mà tự hào.

Vũ Văn Nhiên ngơ ngác nhìn thanh kiếm bị đánh văng sang một bên. Không thể như thế được, hắn như vậy mà không đánh lại được Vũ Văn Anh, tuyệt đối không thể được! Vũ Văn Anh đi đến trước mặt hắn:

– Nhị hoàng huynh, là ngươi thua!

Nói xong liền thu hồi kiếm, kiếm tra vào vỏ vang lên một tiếng thanh thúy. Vũ Văn Anh cùng Vũ Văn Hàm xoay người rời đi.

– Khang Tề An, chúng ta cũng đi thôi.

Hách Liên Quyết nói xong, không thèm để ý đến người đứng cạnh mình kia vẫn chưa hồi phục tinh thần, quay đầu rời đi, Khang Tề An lập tức đi theo. Một cơn gió thổi qua, làm mái tóc dài của Hách Liên Quyết bay phất phới, trong đôi mắt dài hẹp kia hiện lên tia nhìn khó đoán.