Chất Tử Vu Li

Chương 21




CHƯƠNG 21

Tiếng kim loại va vào nhau ‘keng’ một tiếng, giữa đêm khuya trở nên thập phần chói tai. Vũ Văn Nhiên còn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra, cả người đã trúng một chưởng văng ra xa. Lúc phục hồi được tinh thần, hắn đã nhìn thấy cảnh Vũ Văn Hàm thần tình lo lắng ôm Vũ Văn Anh vào lòng.

– Làm sao ngươi…… – Vũ Văn Nhiên nhịn không được liền hỏi, hành tung của hắn, làm sao Vũ Văn Hàm biết được.

– Anh nhi, Anh nhi……

Vũ Văn Hàm không thèm để ý đến Vũ Văn Nhiên, sốt ruột nhìn người đang nằm trong lòng mình. Trên người y đầy rẫy vết thương ghê người, Vũ Văn Hàm ngay cả ôm cũng đều rất cẩn thận, sợ chạm vào miệng vết thương của y. Vũ Văn Anh nhắm chặt hai mắt, trên mặt không hiện ra chút sức sống. Vũ Văn Hàm trong lòng đau đớn vô cùng. Hắn ta dám làm tổn thương đến đôi mắt Anh nhi dã man như vậy! Vũ Văn Hàm thấy hai tay Vũ Văn Anh vẫn còn bị trói, liền vội vàng tháo ra giúp y, lúc này mới phát hiện ra có vết máu đông lại trên cổ tay, hắn liền hít một hơi sâu. Tên súc sinh kia dám chặt đứt gân tay Anh nhi! Nếu không vì đã sớm đề phòng Vũ Văn Nhiên sẽ bỏ thuốc mê vào trà, đồng thời lại thấy hành động của hắn ta có điểm kỳ lạ, hắn đã không theo mùi hương mà truy đuổi, sau đó hậu quả như thế nào hắn cũng dám tưởng tượng nữa. Ngón tay run rẩy cởi bỏ dây thừng rồi ném sang một bên, sau đó hắn lại ôm chặt lấy thân hình Vũ Văn Anh:

– Anh nhi, Tứ ca đây, Tứ ca đây! Không sao rồi, mau mở mắt nhìn ta được không? Anh nhi phải nghe lời Tứ ca biết không?

Vũ Văn Hàm không ý thức được thanh âm mình hiện giờ đang run run. Hắn chỉ biết rằng hắn đang rất sợ hãi, sợ cái người nhỏ bé kia sẽ không bao giờ… mỉm cười với hắn nữa. Y mới mười sáu tuổi, làm sao có thể, làm sao có thể? Vũ Văn Hàm đột nhiên nhớ tới việc Vũ Văn Anh rất sợ máu. Nhiều máu thế này, Anh nhi nhất định rất sợ hãi.

Vũ Văn Nhiên vốn chỉ đứng ngây ngốc một bên, đến khi thấy đôi mắt đỏ sọc của Vũ Văn Hàm đang nhìn mình, hắn cảm thấy toàn bộ máu trong người như rút sạch. Ánh mắt đó, kinh khủng đến mức không giống người. Hắn ta theo bản năng quay đầu chạy bán sống bán chết. Hắn ta chạy mãi chạy mãi, rồi đột nhiên dừng khựng lại, cúi đầu, thấy máu ồ ạt tuôn ra từ ngực mình, sau đó ngã xuống đất.

Thu hồi lại ánh mắt đầy cừu hận, Vũ Văn Hàm cúi đầu nhẹ nhàng gọi tên đệ đệ mình yêu thương nhất từ nhỏ đến lớn kia:

– Anh nhi, mau tỉnh lại, Tứ ca sẽ đưa đệ về Tây Đoan được không? Chỉ cần trở về Tây Đoan, Tứ ca cam đoan với đệ rằng sẽ không bao giờ… không kẻ nào có thể khi dễ đệ nữa . Anh nhi…… – Một kẻ chinh chiến sa trường như hắn, cứ như thế, không chút ngờ rằng từng dòng từng dòng nước mắt chảy dài từ mắt mình.

Một giọt lệ rơi lên khóe mắt Vũ Văn Anh, sau đó y mở mắt ra, nhìn thấy một Vũ Văn Hàm đang mừng đến phát điên:

– Tứ…… ca…… Đệ đau quá……

Vũ Văn Hàm thất thanh khóc rống lên, rồi ôn nhu ôm lấy Vũ Văn Anh:

– Đừng sợ Anh nhi, Tứ ca sẽ đưa đệ đến thầy thuốc, đệ sẽ không sao đâu. Ta sẽ không để đệ gặp chuyện gì đâu……

Lúc này, xa xa bỗng truyền đến tiếng vó ngựa, sau đó tiếng người cùng ánh đuốc nhanh chóng tiến lại gần, bao vây lấy Vũ Văn Hàm, hắn liền đưa mắt nhìn quanh một lượt. Hách Liên Quyết cưỡi ngựa, tiến ra từ đám người, nhìn lướt qua người Vũ Văn Hàm, sau đó nhìn vào người đang nằm trong lòng Vũ Văn Hàm, nhất thời cả người trở nên lạnh lẽo. Ánh mắt hắn rốt cuộc cũng không thể rời khỏi người ấy, rồi hắn nghe thấy thanh âm mình vang lên:

– Giao người kia ra, ta sẽ thả ngươi.

Vũ Văn Hàm cười lạnh, nói:

– Thả ta đi? Nếu là người khác nói thì ta còn có thể tin tưởng, nhưng lại là ngươi, Hách Liên Quyết, làm sao ngươi có thể để ta an ổn trở về được? Huống chi, – Hắn cúi đầu nhìn người trong lòng mình. – ta sẽ không giao hắn cho bất cứ ai, đặc biệt là ngươi, Hách Liên Quyết!

Ánh mắt hắn sắc nhọn nhìn Hách Liên Quyết.

– Bổn vương nói lại lần nữa! Giao hắn cho ta!

– Tuyệt đối không bao giờ! – Vũ Văn Hàm kiên quyết nói.

Hai bên cứ thế giằng co. Lúc này, Vũ Văn Hàm đột nhiên cảm thấy người trong lòng mình có chút cử động, cúi đầu nhìn thì thấy Vũ Văn Anh đang kéo vạt áo hắn, dường như muốn nói điều gì. Vũ Văn Hàm mặt hiện vẻ không đành lòng, hắn không màng đến sống chết của chính mình, nhưng thương thế của Vũ Văn Anh phải được khám ngay, nếu không sợ là về sau sẽ để lại di chứng.

– Tứ ca…… Giao đệ cho hắn…… Huynh…… đi……

Mấy nói có mấy câu đứt quãng, Vũ Văn Anh đã thở hổn hển, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở. Vũ Văn Hàm nhìn người trong lòng mình thở dốc mà lòng vô cùng sợ hãi, liền ôm y chặt hơn mấy phần.

Hách Liên Quyết trong mắt cũng dịu đi vài phần. Vũ Văn Anh nhìn về phía hắn, ánh mắt vẫn như trước, thập phần yêu thương nhưng cũng vô cùng hờ hững. Hách Liên Quyết đột nhiên cảm thấy sâu tận trong đáy lòng có điểm đau đớn, lắng nghe thanh âm run rẩy của người kia:

– Ta…… với ngươi…… trở về, giống…… như trước kia…… Đồng ý, thả…… ta…… Tứ ca……

Chờ đến khi Vũ Văn Anh dốc hết sức nói xong câu kia, Hách Liên Quyết không chút nghĩ ngợi, liền nói:

– Được, bổn vương đáp ứng ngươi.

‘Bổn vương’ ư? Vũ Văn Anh khóe miệng khẽ nhếch lên, chua xót mỉm cười. Trước đây, hắn không thích tự xưng ‘bổn vương’ với y, lúc nào cũng ‘ta’ thế này, ‘ta’ thế kia, hại y tưởng nhầm rằng mình đặc biệt hơn những người khác. Không, y thực sự đặc biệt, bởi vì y còn có giá trị lợi dụng hơn người khác. Hách Liên Quyết không cần phí sức để lừa gạt y, chỉ cần ôn hòa với y một chút là y đã sa bẫy. Nhưng, rõ ràng hắn đã đem y giao cho người khác xử lý, tại sao lại còn đến đây? Đến để cười nhạo y sao? Hay là hắn vẫn cảm thấy rằng lợi dụng y để khống chế Tây Đoan thì thuận lợi hơn? Nghĩ đến đây, lòng y chợt cảm thấy xót xa.

– Ta không đồng ý! – Vũ Văn Hàm phẫn nộ quát. – Để cho Anh nhi rơi vào tay ngươi ngay trước mắt ta ư? Mơ đi!

– Tứ ca……

– Đừng cố sức! – Vũ Văn Hàm chặn thanh âm yếu ớt của Vũ Văn Anh lại, rồi dịu dàng nhìn y. – Anh nhi, cho dù có chết, Tứ ca cũng sẽ chết cùng đệ. Không bao giờ…… cho đệ ra đi một mình!

– Tứ ca……

Vũ Văn Anh thấy mắt mình nóng lên, quên đi đau đớn trên thân thể, nước mắt vẫn tuôn chảy nhưng miệng y lại mỉm cười vô cùng hạnh phúc. Đúng vậy, y còn có Tứ ca, còn có Tứ ca nữa. Tựa như chết đuối vớ được cọc, Vũ Văn Anh ôm chặt lấy Vũ Văn Hàm. Không cần…… không cần nhìn tới Hách Liên Quyết nữa. Còn Hách Liên Quyết nhìn thấy cảnh hai người trước mặt ôm nhau thắm thiết, trong lòng hắn lại dâng lên một cảm giác chua xót vô cùng đang kêu gào hắn phải tách hai người kia ra.

– Nếu vậy, bổn vương cũng không cần khách khí nữa! – Đôi mắt sắc như chim ưng của Hách Liên Quyết phóng thẳng về phía hai người đang ôm nhau kia, lạnh lùng nói. – Tây Đoan Nhị hoàng tử cùng Tứ hoàng tử âm mưu ám sát Thập tam hoàng tử. Truyền lệnh của bổn vương, cứu Thập tam hoàng tử, còn lại giết không tha!

– Rõ!

Thanh âm binh lính vang vọng khắp không gian, rồi sau đó bị nhấn chìm trong tiếng đao chém giết. Dưới bầu trời đêm đen kịt, mùi sát khí khó giấu cùng mùi máu tươi nồng nặc sộc thẳng vào mũi người khác, làm cho người ta cảm thấy buồn nôn. Nhưng mùi vị kinh tởm đó đối với một người sợ máu như Vũ Văn Anh lại chẳng có tác dụng gì, hai mắt y đờ đẫn nhìn về phía vách đá đã không còn một bóng người kia. Không… không thể… không thể như thế được……

– Tứ ca____ – Hét lên một tiếng đầy thê lương, Vũ Văn Anh rốt cục cũng ngất đi. Một giọt lệ tuyệt vọng rơi xuống đất. Y vĩnh viễn không muốn tỉnh lại nữa.