Chất Tử Vu Li

Chương 40




CHƯƠNG 40

Ân Thiên Hòa từ xa đã nhìn thấy Vũ Văn Anh, liền tươi cười, sau đó lại phát hiện sau y còn có một cái đuôi đang nhàn nhã bám theo. Ân Thiên Hòa cụt hứng, liền trưng ra bộ mặt nghiêm túc.

– Đại ca. – Vũ Văn Anh nhìn thấy Ân Thiên Hòa liền mỉm cười.

Nhìn thấy nụ cười tỏa nắng của y, Ân Thiên Hòa không nhịn được mà lại mỉm cười với y, sau đó mới quay sang Hách Liên Quyết.

– Vương gia, hiếm khi mới được ngài hạ cố đến Lương thành, đáng lẽ hạ quan phải đích thân đưa ngài đi thăm thú đây đó. Tiếc là sự vụ bận rộn, hạ quan không thể không hoàn thành. Tối qua, hạ quan đã định sai người hôm nay dẫn ngài đi thăm quan, ai ngờ Thiên Tường lại dẫn ngài đến cái nơi buồn chán này. – Ân Thiên Hòa cúi đầu nhìn Vũ Văn Anh, nói tiếp. – Thiên Tường tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, mong Vương gia thông cảm.

Hách Liên Quyết chẳng thèm nghe Ân Thiên Hòa nói, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Vũ Văn Anh, thanh âm thản nhiên:

– Ân tướng quân khách khí rồi.

Ân Thiên Hòa cười cười:

– Nếu đã đến đây, mời Vương gia vào trướng uống chén trà. Hồng dương mao tiêm ở Lương thành là ngon độc nhất vô nhị đấy.

Đôi mắt Hách Liên Quyết hơi nhíu lại, rồi cười tươi:

– Nếu Ân tướng quân đã có lời, bổn vương cung kính không bằng tuân mệnh.

Loại trà Hồng dương mao tiêm này chỉ cần nhúng vào trong nước, một mùi hương mát lạnh lập tức lan tỏa ra khắp phòng, còn một khi đã uống vào, mùi hương man mát này lại tỏa ra khắp người. Loại mao tiêm này chỉ ngon nhất khi được trồng ở Lương thành, còn ở những nơi khác đều bị mất hương vị.

Vũ Văn Anh không đi vào trướng. Giữa không gian nồng nàn mùi trà ngan ngát, hai người không nói chuyện nhiều, chỉ chìm đắm trong những suy nghĩ của riêng mình.

Làn khói nhẹ bay vờn quanh, ngoài trướng truyền vào thanh âm binh sĩ hô nghiêm, trong trướng lại im lặng dị thường. Thật lâu sau, Ân Thiên Hòa cũng mở lời trước:

– Vương gia định ở lại Lương thành bao lâu? – Nói xong liền cười cười. – Hạ quan không có ý đuổi Vương gia, hạ quan tất nhiên muốn Vương gia ở lại chơi lâu. Thế nhưng, Tây Đoan hiện giờ đang trong quá trình đổi mới, sự vụ cũng chồng chất, Thiên Tường với hạ quan thật sự không có thời gian để tiếp đãi Vương gia chu đáo được. Ngài xem…… – Ân Thiên Hòa nói xong liền mỉm cười, một chút cũng không giống người vừa mới trắng trợn đuổi khéo tên khách là Hách Liên Quyết.

– Này, – Hách Liên Quyết không thèm để ý, khóe miệng hơi nhếch lên. – Thực sự không cần phiền đến tướng quân. Chỉ cần bổn vương lấy lại được thứ thuộc về ta, lập tức sẽ trở về ngay.

– Nga? – Ân Thiên Hòa chậm rãi nhấp chén rượu, vẫn thập phần khách khí cười nói. – Lương thành này có gì vừa mắt Vương gia sao? – Ngụ ý là, ở đây chẳng có thứ gì thuộc về hắn cả.

Hách Liên Quyết uống một ngụm trà, loại trà Hồng dương mao tiêm này, thật giống với cái tên, hơi trà bốc lên có chút phiếm đỏ, màu sắc tươi đẹp này bay lượn quanh Hách Liên Quyết lại càng thập phần đẹp hơn. Ngay cả Ân Thiên Hòa cũng có chút thầm cảm thán, vẻ ngoài yêu mị cùng tính cách cứng đầu cứng cổ này, tại sao ông trời lại có thể đặt hai thứ trái ngược nhau vào cùng một thân thể như vậy chứ.

– Bổn vương vừa mắt với thứ gì, chẳng lẽ tướng quân còn không biết sao? – Hắn vừa nói vừa cười, nhưng Ân Thiên Hòa lại nổi thêm một tầng mồ hôi lạnh sau lưng. Loại khí thế khiến người khác kinh sợ như vậy, Ân Thiên Hòa phải thừa nhận rằng chỉ mình Hách Liên Quyết mới có, và cũng chỉ có Hách Liên Quyết mới có thể làm cho người khác thực sự hiểu được khí chất vương giả bẩm sinh là như thế nào.

Cố gắng không tỏ ra chùn bước, Ân Thiên Hòa nói tiếp:

– Nếu Vương gia có thích thứ gì, hạ quan sẽ lập tức tặng cho ngài bằng cả hai tay. Thế nhưng, nếu thứ đó thuộc về Tây Đoan, hạ quan chỉ sợ bản thân không quản được.

– Nga, vậy sao? – Hách Liên Quyết vẫn nhàn nhã cười cười.

Thời gian cứ thế trôi qua, tiếng thao luyện ngoài trướng đã dứt hẳn, thay vào đó là tiếng trò chuyện huyên náo. Những binh sĩ đã tập luyện xong liền tự tặng cho mình chút thư giãn, bên ngoài giờ truyền đến những tiếng cổ vũ, hoan hô sôi động.

Hách Liên Quyết nghiêng nghiêng đầu, xem chừng đang nghe ngóng âm thanh ở ngoài:

– Nghe có vẻ náo nhiệt, tướng quân nếu không phiền, có thể dẫn bổn vương đi chiêm ngưỡng quang cảnh tướng sĩ ở Tây Đoan được không.

– Vương gia cứ đùa, chỉ là mấy lời nói đùa lúc nghỉ ngơi mà thôi. Nhưng nếu Vương gia không chê, hạ quan vui lòng dẫn đường cho ngài……

Xốc màn trướng lên, hai người liền nhìn thấy một đám người đang quây thành vòng tròn, tiếp đó nghe thấy một tràng reo hò nhiệt liệt, so với trước còn có phần dữ dội hơn. Hách Liên Quyết không khỏi chú ý đến một người đang ngồi trên ngựa ra dấu thắng lợi ở ngay giữa vòng tròn người. Người thanh niên đó đang giơ cao thanh kiếm, giữa ánh nắng mặt trời chiếu rọi, vẻ mặt vui sướng khi chiến thắng của y lại càng được tô đậm.

Hách Liên Quyết thực sự cảm thấy rằng người đó so với một Anh nhi trước đây quả thật khác nhau một trời một vực, y giờ đây đã trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều, thế nhưng, hắn lại có chút hoài niệm đến một Anh nhi luôn rụt rè, sợ sệt trốn sau lưng hắn ngày trước. Lúc này, Vũ Văn Anh lơ đãng nhìn về phía hắn, ánh mắt vừa chạm đến Hách Liên Quyết, sắc mặt liền đông cứng lại, sau đó quay đầu đi.

Các tướng sĩ vẫn tiếp tục màn reo hò ăn mừng chiến thắng, Vũ Văn Anh rời khỏi đám đông rồi xuống ngựa, không thèm nhìn tới Hách Liên Quyết, chỉ tươi cười với Ân Thiên Hòa:

– Đại ca, lần này đệ lại thắng rồi, huynh nói ta thắng mười lần sẽ thưởng cho đệ mà, không thể nuốt lời nha. – Nhìn y thân mật với người khác như vậy, ánh mắt Hách Liên Quyết lại nổi lên một tầng hàn khí.

Ân Thiên Hòa nhìn y mỉm cười, ôn nhu xoa đầu y, nói:

– Tất nhiên rồi, nói huynh nghe, đệ muốn thưởng gì nào?

Vũ Văn Anh trả lời không chút do dự:

– Đệ muốn con ngựa mà người ta đem tặng cho huynh ngày hôm qua.

– Không được! – Ân Thiên Hòa nhất quyết cự tuyệt. – Con ngựa đó còn chưa được thuần hóa, nếu chẳng may ***g lên làm đệ bị thương thì biết làm sao. Đệ cứ chờ khi nào nó thuần rồi nhất định tặng cho đệ được không? – Ân Thiên Hòa thỏa thuận với y.

– Không được, ngựa thuần hóa với ngựa bình thường thì khác gì nhau. Đệ muốn một con ngựa không chịu khuất phục cơ.

Ân Thiên Hòa trầm ngâm. Lúc này, Hách Liên Quyết đi đến, làm bộ tự nhiên khoác tay lên vai Vũ Văn Anh, có hơi mạnh tay một chút để y dính sát vào người mình. Vũ Văn Anh vẫn đang níu chặt ống tay áo Ân Thiên Hòa, sống chết không chịu buông. Sau đó, Hách Liên Quyết cười nói:

– Ân tướng quân không cần lo lắng, bổn vương rất giỏi trong việc thuần ngựa. Có ta bên cạnh, đệ đệ của ngươi sẽ không sao đâu.

Không thèm để ý đến sự do dự của Ân Thiên Hòa, hắn cúi đầu nhìn Vũ Văn Anh:

– Ta nói đúng không, tiểu tướng quân? – Sau đó ghé sát tai Vũ Văn Anh, thì thầm mà chỉ có hai người mới nghe rõ. – Nếu ngươi dám nói ‘không’, đừng nghĩ đến chuyện sờ vào con ngựa kia. – Nói xong còn trừng mắt nhìn y.

Vũ Văn Anh lập tức quay sang nói với Ân Thiên Hòa:

– Đúng thế, đại ca, không sao đâu.

Ân Thiên Hòa lo lắng nhìn Vũ Văn Anh:

– Đúng là không hiểu chuyện, Vương gia thân thể vạn kim, làm sao có thể làm mấy chuyện nguy hiểm như vậy. Đệ bị thương thì có thể ở nhà tĩnh dưỡng, Vương gia mà bị thương, đệ định ăn nói với điện hạ thế nào? Thôi thì để huynh bảo người khác……

– Không cần. – Hách Liên Quyết khăng khăng cự tuyệt. – Dù sao bổn vương cũng đang nhàn rỗi, dù gì cũng chỉ là thuần ngựa thôi mà, sao có thể làm ta bị thương được.

Không đợi Ân Thiên Hòa gật đầu, Hách Liên Quyết liền nắm lấy tay Vũ Văn Anh, nói:

– Tiểu tướng quân, chúng ta đi xem con ngựa kia đi.