Chạy Tình

Chương 24




Tống Dao chán nản trở về văn phòng, tâm trạng vô cùng sa sút. Theo lý mà nói, cô đã sớm quen với cái tính xấu của tổng giám đốc đại nhân, nhưng vừa rồi Quý Thừa Xuyên thật lạnh lùng, khiến cô không khỏi lần đầu tiên thất vọng nặng nề.

Cô cảm thấy có lẽ mình đa tình, nghĩ rằng mình có thể thân thiết với Quý Thừa Xuyên. Suy cho cùng, anh là tổng giám đốc tập đoàn Thừa Thiên cao cao tại thượng, cô chỉ là cô thư ký nhỏ vừa mới vào. Có lẽ, Quý Thừa Xuyên chưa bao giờ để cô vào mắt, tất cả sự quan tâm đó chẳng qua là nhất thời nổi hứng thôi, giống như nuôi vật cưng trong nhà, cao hứng thì xoa đầu, mất hứng thì đá một cái.

Vừa nghĩ đến trong mắt Quý Thừa Xuyên có thể mình chỉ là một con cún, Tống Dao thật lòng trở nên tuyệt tình, cảm thấy lòng tốt bị chó gặm, hận không thể chạy về hất bánh trứng vào mặt anh.

Đương nhiên, Tống Dao không có can đảm làm như thế, những điều ấm ức lặng lẽ giấu ở trong lòng, tiếp tục làm việc.

Sau khi kết thúc buổi sáng, các đồng nghiệp đều đến phòng ăn dùng cơm, cô không muốn ăn nên không đi, bỗng điện thoại vang lên tiếng kêu.

Neil: Cơm trứng của tôi đâu?

Tống Dao lúc này mới nhớ mình còn thiếu Khương Nam Hiên một bữa cơm, vội vàng trả lời.

Dao Phát Tài: Tôi có mang đây, bây giờ đưa cho anh?

Neil: Nhanh lên!

Vừa thấy tin nhắn, Tống Dao vội mang lồng đựng cơm chạy qua văn phòng Khương Nam Hiên. Trên đường đi cô không khỏi nói thầm trong lòng, một người mình chủ động đưa đến cửa mặt đen thui bảo mang đi, một người gửi tin nhắn muốn mình mang đồ ăn đến. Cùng là người, sao bọn họ khác nhau nhiều vậy?

Với tư cách là trợ lý đặc biệt của Quý Thừa Xuyên, trong tập đoàn Thừa Thiên Khương Nam Hiên được ở một văn phòng xa hoa một mình, từ xa có thể trông thấy rõ ràng.

Lúc Tống Dao đến đưa cơm, Khương Nam Hiên đang gọi điện thoại, vừa thấy Tống Dao đứng ở cửa, lập tức nói chờ một chút, ý bảo cô ngồi chờ một chút trên ghế sofa.

Bên kia, Khương Nam Hiên vẫn còn đang nghe điện thoại, Tống Dao ngồi xuống, đặt lồng đựng cơm lên bàn, bắt đầu tò mò ngắm nghía xung quanh.

Phòng làm việc của Khương Nam Hiên hiển nhiên không bì được với văn phòng của Quý Thừa Xuyên, nhưng cách bố trí vô cùng thanh nhã, trên tường treo mấy bức tranh có gam màu ấm áp, dường như giống con người Khương Nam Hiên, ngồi ở đây, khiến con người ta vô cùng dễ chịu.

Tống Dao nhìn đến thất thần, Khương Nam Hiên mới ngắt điện thoại, vui vẻ đi đến ngồi xuống bên cạnh cô.

“Anh xong rồi?” Tống Dao lấy lại tinh thần, vội thu hồi ánh mắt đang nhìn mấy bức tranh, hơi lúng túng hỏi.

“Ừm, thật ngại quá, nãy có việc gấp, để cô chờ lâu.” Anh có vẻ hối lỗi nói.

“Không sao, không sao đâu, tôi cũng không chờ lâu lắm.” Tống Dao ngược lại xin lỗi, vội đem lồng đựng cơm đẩy đến trước mặt anh, “Đây là cơm trứng tôi làm, ngoài ra còn có đồ ăn khác, lúc đi tôi nhắt từ trong lò vi ba còn nóng, nhưng giờ chắc không còn ngon nữa, anh đừng…”

Từ “chê” còn chưa nói ra khỏi miệng, Khương Nam Hiên đã trực tiếp mở nắp, gắp một miếng cà ri bò nạm bỏ vào miệng.

“Không tồi, ăn rất ngon!” Khương Nam Hiên vừa ăn vừa gật gù, không quan tâm hình tượng của mình trước mặt Tống Dao.

Điều này làm Tống Dao cũng nhẹ nhõm, cười khúc khích: “Vậy sao, món cà ri bò này tôi học trên mạng. Thịt bò phải dùng lửa riu riu hầm từ từ, cũng cần phải chú trọng các nguyên liệu cho vào, cà ri phải thêm nước cốt dừa, không phải nước dừa cũng không phải sữa bò, là nước cốt dừa. Bởi vì nước cốt dừa có thể làm tăng hương vị cho cà ri, để cà ri bò có thể đậm đà ăn ngon hơn.”

Nói đến thức ăn ngon, Tống Dao luôn nói mãi không ngớt, Khương Nam Hiên một câu chen vào cũng không được, im lặng một bên nghe, bất giác nở nụ cười.

“Tôi nói nhiều như vậy, anh sẽ không chê tôi phiền đấy chứ.” Tống Dao nói xong, xấu hổ lè lưỡi.

“Không đâu.” Khương Nam Hiên lắc đầu, “Tôi cảm thấy cô rất thú vị, không ngờ cô còn có tài nấu nướng, chi bằng sau này mỗi ngày cô đều mang cơm cho tôi nhé?”

“Hả?” Tống Dao ngẩn người, hơi khó xử. Tuy cô không ngại mỗi ngày làm cơm, nhưng cô và Khương Nam Hiên chỉ là đồng nghiệp mà thôi, nếu mỗi ngày mang cơm,.. cái đó hình như không ổn chút nào…

“Tôi giỡn thôi!” Khương Nam Hiên cười khúc khích, “Tuy cô làm đồ ăn ngon thật, nhưng dù sao cô cũng là thư ký của Quý tổng, tôi sao có thể phiền hà cô mỗi ngày.”

Tống Dao thở phào, cũng cười theo.

Bỗng Khương Nam Hiên chuyển đề tài: “Nhưng nói đi phải nói lại, Quý tổng có nhiều thư ký không phải chỉ mình cô, chi bằng cô đến làm thư ký cho tôi, tôi vừa về công ty, bận rộn rất nhiều việc không lo xuể.”

Lời mời này đến quá đột ngột, Tống Dao kinh ngạc một hồi.

“Thế nào, cô không muốn?” Khương Nam Hiên hơi thất vọng hỏi.

Tống Dao vội khoác tay: “Không… Không phải, không phải là tôi có đồng ý hay không, chuyện này phải do Quý tổng quyết định.”

“Việc này đơn giản thôi!” Không chờ Tống Dao kịp phản ứng, Khương Nam Hiên không nói hai lời cầm điện thoại di dộng lên, bấm số điện thoại của Quý Thừa Xuyên.

Lúc điện thoại vang lên, Quý Thừa Xuyên đang ngẩn người trong phòng, hôm nay cho đến trưa mà anh làm việc đều không tập trung, cả buổi sáng trong đầu đều là gương mặt bi thương của Tống Dao.

Thậm chí, anh cảm thấy hối hận, có phải mình hơi quá đáng không? Có nên gọi Tống Dao đến an ủi một chút? Hay là nói với Tống Dao chuyện anh bị dị ứng với trứng gà?...

Trong lúc anh đang đắn đo, một cuộc điện thoại của Khương Nam Hiên, phá hủy tất cả.

“Thừa Xuyên, chuyện bữa trước cậu hứa với tôi, còn nhớ không?”

“Chuyện gì?” Anh lạnh lùng hỏi.

“Chính là chuyện tuyển thư ký cho tôi ấy, cậu đã nói, Tống Dao có thể làm thư ký cho tôi.”

Quý Thừa Xuyên siết chặt tay thành nắm đấm, trả lời lạnh băng: “Vậy cậu đã hỏi cô ấy chưa?”

“Không thành vấn đề, cô ấy nói tất cả do cậu quyết định.” Khương Nam Hiên mắt nhìn sang Tống Dao bên cạnh.

Nghe anh nói, Tống Dao suy sụp, cô vẫn chưa đồng ý mà, cô chỉ muốn tìm Quý tổng làm lá chắn, vì sao có cảm giác như bị gài bẫy thế nhỉ?

Bên đầu dây bên kia, sắc mặt Quý Thừa Xuyên càng khó coi: “Cậu nói cái gì? Tống Dao ở bên cạnh cậu?”

“Đúng thế, cô ấy đến đưa cơm trưa cho tôi, để tôi đưa điện thoại cho cô ấy nói chuyện với cậu.” Khương Nam Hiên nói xong, giả vờ muốn đưa điện thoại cho Tống Dao.

Tống Dao sợ tới mức từ sofa nhảy dựng lên, liều mạng xua tay.

“Cô ấy hình như không nói nên lời, tôi thay cô ấy nói vậy, để cô ấy làm thư ký cho tôi nhé?” Khương Nam Hiên rất tự nhiên nói vào điện thoại.

Tôi còn chưa nói gì hết mà!!! Tống Dao suýt chút nữa ở ngay tại chỗ khóc nức nở, trong lòng có ý nghĩ đi tìm cái chết.

“Tùy cậu.” Ánh mắt Quý Thừa Xuyên u ám, không chút lưu tình ngắt điện thoại. Trong giờ khắc này, tất cả ray rứt tan thành mây khói, thay vào đó là nỗi tức giận khôn cùng.

Cô định đứng núi này trông núi nọ đấy à? Bắt cá hai tay? Tống Dao, cô nhất định phải hối hận!

“Đã xong!” Khương Nam Hiên để điện thoại xuống, làm động tác “OK” với Tống Dao.

Tống Dao cũng làm động tác tương tự, nhưng vẻ mặt tươi cười còn khó coi hơn khóc.

“Từ nay trở đi, cô là thư ký của tôi, tuy từ thư ký của tổng giám đốc trở thành thư ký của trợ lý nhưng cô yên tâm, thư ký của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi cô đâu.” Khương Nam Hiên vỗ vai Tống Dao.

Cái vỗ vai này, dường như có sức nặng ngàn cân, chẳng hiểu sao cô bỗng có dự cảm chẳng lành. Quý Thừa Xuyên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô.

“Buổi chiều cô dọn đồ đến đây nhé.” Khương Nam Hiên nói tiếp.

“Hả?”

“Cô làm thư ký của tôi, đương nhiên phải đến nơi này, với lại phòng làm việc này khá lớn…”

“Thật ra phòng làm việc hiện tại của tôi rất tốt…”

“Lát nữa tôi sẽ kêu người kê thêm một cái bàn cho cô dùng, cô thấy sao?” Anh hỏi ý kiến Tống Dao, nhưng không cho cô bất kỳ kiến nghị nào.

“… Được.” Tống Dao rốt cuộc vẫn thỏa hiệp. Trong lúc này, cô mới biết Khương Nam Hiên với Quý Thừa Xuyên cũng không có khác biệt lớn như trong tưởng tượng.

Gần son thì đỏ, gần mực thì đen, người với người suy cho cùng bản chất vẫn giống nhau.